Chương 9: Người mới cười người cũ khóc, mất việc mất người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mấy năm không gặp Giang Lăng, lần này hội ngộ  tôi vẫn nhận ra tâm trạng cậu ấy không được tốt lắm.

Lúc không nói chuyện, cậu ta có thể ngồi ở sofa hàng giờ liền.

Tuy đã đùn đẩy rất nhiều hoạt động để ở lại Anh nhưng lại trông như đang che giấu điều gì đó.

Dù trước đây cậu ấy khá lạnh lùng nhưng người vẫn toát ra hơi ấm, hiện tại lại có vẻ kém sắc một chút.

Đôi khi tình yêu so với cái vòng này còn hành hạ con người hơn.

"Mày và Chu Lận thế nào rồi?"

Giang Lăng nhíu mày nhìn tôi.

"Tao thấy hai người hôn nhau lâu rồi, còn chụp cả ảnh đe dọa anh ta."

Giang Lăng cắn chặt môi, nhẫn nại nửa ngày mới ném cái cốc về phía tôi, vừa vặn đập vào chân: "Con chó này."

"Có ổn không?"

Giang Lăng cúi đầu: "Hắn ngủ với tao, tao lấy tài nguyên của hắn, rất tốt."

Xưa nay tôi chưa từng thấy Giang Lăng suy đồi như vậy.

Tôi nằm trên giường, buồn cười lắc đầu: "Sớm biết tao đã không kết hôn, còn không bằng để Tần Vị Ký bao nuôi đổi lại tài nguyên, đỡ hơn bây giờ người mới cười người cũ khóc, mất việc mất người."

Giang Lăng tiến lên đá cho tôi một cước: "Thiếu tiền tìm tao, tao nuôi."

"Được rồi."

Giang Lăng thu dọn đồ đạc, hôm nay cậu ta phải về nước, người đại diện khủng bố muốn nổ tung cái điện thoại rồi đi.


"Việc Chu Lận phong sát mày tao tạm thời không làm gì được, hắn mới ký với một đứa nhỏ 20 tuổi, tao cũng đã mấy tháng không gặp hắn, nhưng mày thực sự muốn đóng phim, có phải nháo đến chia tay tao cũng giúp."

Tôi nhìn Giang Lang hờ hững nói ra những lời này, mà lòng buồn thay.

Người kiêu ngạo như Giang Lang, làm sao chỉ vì tài nguyên liền bị người ta bao nuôi đây, nói nó không yêu Chu Lận đánh chết tôi cũng không tin.

Nhưng tôi thà rằng Giang Lăng chỉ vì tài nguyên, ham muốn tài nguyên dù sao cũng đỡ hơn ham muốn cố chấp vì tình.

"Không cần để ý đến tao, mày tự lo mình cho tốt đi."

Giang Lăng vươn tay ôm lấy tôi, xoa xoa trên quả đầu như Kim Mao của tôi: "Trốn đủ rồi liền trở về đi, trong vòng tròn này không có mày tao ở không nổi nữa."

Tôi không trả lời, hai người chúng tôi tính ra thì tuổi tác đều không còn trẻ, đã sớm không còn cái tuổi hứa hẹn qua loa.

Newcastle mưa mấy ngày nay, tôi lười bật đèn trong phòng đều tối om, hút vài điếu thuốc khói bay mịt mù cả phòng.

Tôi đến Anh đã được hai năm, dài dằng dặc như đã qua nửa đời.

Khi còn nhỏ chưa kịp phản nghịch mẹ đã mất, tiến vào giới giải trí Quách Tuấn rất nghiêm khắc, tiền bạc quá bận căn bản không có thời gian giải trí, sau kết hôn cùng Tần Vị Ký thì càng thêm không có cơ hội.

Sau này đến Anh, hút thuốc uống rượu những thứ không nên học tôi toàn bộ đã học xong.

Nhưng không còn cái cảm giác sảng khoái phản nghịch của tuổi trẻ, và tôi thấy mình ở đây như sắp sửa thối rữa, nói không chừng một ngày nào đó liền biến thành bùn hòa vào trong đất. Dù sao, tôi cũng đã chẳng còn thân nhân nào trên cõi đời này.

Tôi nhớ tới hai năm trước Tần Vị Ký có đóng một bộ phim, gọi là "Bạch Y",Chu Không làm đạo diễn.

Đạo đức ghề nghiệp cùng đạo đức tình yêu đưa ra nhiều tranh cãi, nhưng Tần Vị Ký lại hoàn toàn được phong thần trong giới điện ảnh.

Tôi hầu như xem không xót bộ phim nào của anh, chỉ có bộ này tôi chưa từng xem qua.

Đây là bộ phim đồng tính quy mô lớn thứ hai của Tần Vị Ký, tên của nam chính kia rất quen mắt, chính là cái tên tôi thấy ở trên tin tức, tình yêu mới của Tần Vị Ký, Tề Liễm Dụ.

Giang Lăng nói, tôi rời đi năm năm vòng giải trí sớm cũng đã thay đổi triều đại, thời của tôi kết thúc rồi.

Tề Liễm Dụ dựa vào "Bạch Y" liền trở nên nổi tiếng, đi đến đâu tôi cũng thấy cả trăm phản hồi.

Nói không buồn là giả, trái lại còn có chút sợ sệt, ngại tra tin tức của họ, ngại nhìn bọn họ đóng phim, ngại xem bọn họ ôm, hôn, ân ái.

Tôi sợ mình thậm chí tới tóc của người ta cũng không sánh nổi.

Tôi nghĩ mình thật sự tẻ nhạt, bật máy chiếu và phát bộ phim " Bạch Y".

Tần Vị Ký vào vai bác sĩ của một bệnh viện top 3, tên Lý Diên. Tề Liễm Dụ đóng vai Phương Dung, thực tập sinh dưới trướng của Lý Diên.

Phương Dung đã bị Lý Diên ngắm trúng ngay lần đầu tiên bước vào bệnh viện, nhưng đáng tiếc Phương Dung không phải là người đồng tính, đồng thời cũng đã có bạn gái được hai năm.

Lý Diên cùng Phương Dung sớm chiều ở chung, tình cảm cũng ngày càng sâu đậm, khó có thể kiềm chế.

Sau ca phẫu thuật kéo dài 6 tiếng, lúc hai người đang nghỉ ngơi trong phòng trực vào đêm khuya, Lý Diên không nhịn được đã đem Phương Dung đặt dưới thân, sau đó còn dùng việc ở lại bệnh viện để uy hiếp Phương Dung.

Gia cảnh Phương Dung rất khó khăn, để có thể thực tập tại bệnh viện top 3 mà không phải quay lại bệnh viện xã, nên đành nhịn nhục chịu đựng.

Sau lần đầu tiên đó, Lý Diên càng thêm không thể tiếp nhận được việc Phương Dung sớm muộn sẽ cùng người khác kết hôn, anh thường gọi Phương Dung vào phòng trực, dùng thân thể để phát tiết.

Mà việc này đã bị bạn gái của Phương Dung phát hiện, là lúc Lý Diên nửa đêm không nhịn được nhớ tới Phương Dung liền gửi tin nhắn.

Bạn gái Phương Dung trực tiếp đem chuyện này đưa đến bệnh viện, hai người đều bị thông báo khai trừ.

Trong cảnh cuối cùng, Phương Dung sắc mặt tái nhợt đi tới văn phòng của Lý Diên thấy anh đang thu dọn đồ đạc, tiến tới đạp một cước.

"Bác sĩ Lý, tôi cái gì cũng mất, anh nhận được gì?"

Lý Diên cười cười nhìn Phương Dung: "Thân thể của em."

Phương Dung buồn cười ngồi xổm xuống: "Anh là chó sao? Động dục đến choáng váng?"

Lý Diên nắm lấy cổ áo Phương Dung: "Em cho rằng cái bộ dạng khô khan của em có thể làm cho tôi động dục sao? A Dung, tôi yêu em."

Phương Dung nắm chặt tay Lý Diên: "Đừng làm tôi buồn nôn, loại người như anh vẫn xứng nói yêu?"

"Tôi không xứng." Lý Diên đứng lên: "Nhưng em dù có đi đâu cũng sẽ không quên được tôi, em sẽ không thể ngủ cùng phụ nữ nữa."

Đôi mắt Phương Dung đỏ lên, yên lặng ngồi đó nhìn Lý Diên, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Nếu như nói tình yêu của Tưởng Tri Thâm là vị tha, thì Lý Diên lại ích kỷ đến đáng sợ.

Bởi vì lời yêu hời hợt nơi đầu lưỡi, lại có thể dùng mạng sống của người khác như một phần thưởng, để an ủi, trút bầu tâm sự?

"Phương Dung, anh là đồng tính luyến ái, là tên biến thái anh biết không? Lý Diên ngủ với anh lần thứ nhất anh không muốn liền có thể báo cảnh sát, anh lại giả vờ bị cưỡng ép chấp nhận quy tắc bất thành văn cái gì, con mẹ nó anh có sướng hay không?"

Đây là lời cuối cùng bạn gái Phương Dung nói với cậu ta lúc chia tay, như một điểm nhấn tròn trịa đầy màu sắc cuối phim.

Sau đó Phương Dung thất thần ngồi đấy, đến cuối cùng chỉ còn lại một cái khóe miệng cười nhếch mép.

Ngoại hình của Tề Liễm Dụ rất khiêm tốn, sạch sẽ, ưa nhìn, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, không giống một tân binh chút nào.

Đây là loại kịch bản yêu thích của Chu Không, cái gì cũng đều thích mạo hiểm như thế. Tình yêu nhạy cảm, nghề nghiệp nhạy cảm khó có thể không gây ra tranh cãi.

Tôi đã không còn quan tâm thưởng thức kỹ năng diễn xuất của hai người, cả người đều ghen tị phát điên.

Không biết lúc đóng phim Tần Vị Ký và Tề Liễm Dụ thân thiết đến mức nào, cảnh hôn đầu tiên của chúng tôi còn quay mãi không được, giờ nhìn họ đóng lại hôn nhau rất sâu nha.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên vang lên, tôi cau mày, là số trong nước.

"Xin chào."

"Tiểu Tạ? Là con sao?"

Tôi dừng một chút, chậm rãi ngồi xuống: "Chu lão sư?"

Đối diện thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Tên nhóc khốn nạn rốt cuộc cũng tìm được con."

"Thầy. . . Thầy làm sao biết. . ."

"Giang Lăng nói tình cờ gặp con ở nước ngoài, ta liền hỏi mới có được số của con."

Tôi cùng ông ấy tách ra cũng đã năm năm, cảnh còn người mất, sớm đã không thể cười đùa giống như lúc trước.

"Thầy tìm con có việc sao?"

Chu Không nghe ngữ khí xa cách của tôi, liền như bị giội nước lạnh, dừng một lúc lâu.

"Chu lão sư?"

"A, ta đây." Chu Không hắng giọng một cái: "Tiểu Tạ, vẫn còn đóng phim chứ?"

Tôi mỉm cười, mở cửa sổ xua tan mùi khói thuốc trong phòng, thanh tỉnh sau tiếng còi báo động: "Không, Chu lão sư."

"Tiểu Tạ, ta là thật không biết con và Vị Ký năm đó xảy ra cái gì, nhưng chỗ ta đang có một kịch bản rất phù hợp với con. Con đưa tài khoản đây ta gửi email qua cho, con nhất định phải xem thử."

Tôi dừng một chút, khẽ thở dài: "Lại là chiêu này?"

Chu Không cười cười: "Con nhất định sẽ thích."

"Chu lão sư, chuyện con bị Chu tổng của Tinh Mộng phong sát ngài bên đó đều nghe nói đi? Thầy dám dùng con?"

"Ta sẽ không giấu con." Chu Không hít một hơi: "Bộ này đã được Vị Ký ấn định rồi, đồng thời nó cũng tài trợ để quay phim."

"Đây cũng là lí do tại sao ta tìm con, sự hiểu ngầm của hai người bất kì ai cũng không thể sánh nổi."

Tôi mím môi: "Tần ca có biết không?"

"Không biết. Thực ra Vị Ký cũng đã chọn được người rồi, nhưng ta vẫn thấy con thích hợp hơn."

"Chu lão sư." Trong lòng tôi có chút khó chịu: "Năm đó con hồ đồ, Tần ca nói vĩnh viễn không muốn thấy con, thầy đừng tìm con, hơn nữa danh tiếng của con ở trong trước đều không tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến phim của thầy."

Chu lão sư có chút nóng nảy: "Tiểu Tạ, con cũng biết rồi đấy, ta không quan tâm đến doanh thu hay nhà đầu tư gì cả, ta chỉ chịu trách nhiệm về bộ phim và nhân vật của mình. Vị Ký tuy rằng đề cử Tề Liễm Dụ, nhưng trong lòng ta chỉ có con là phù hợp nhất."

"Cân nhắc cho thật kỹ, trở về thử vai đi. Ta không tin ai có thể thực hiện vai này tốt hơn con."

Tôi nghe những lời Chu Không nói, bỗng nhiên có chút muốn về.

Muốn về nhìn xem người mới của Tần Vị Ký như nào, so một lần, xem có so sánh được gì không.

Nếu so thua thì tôi cũng hết hy vọng, chạy về Anh chờ chết cũng chưa muộn.

___

#Bly


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net