Chương 138: Tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 138: Tới cửa

"Vệ đại nhân, lại đến Đan Nhược uyển sao?" Điền Phúc Sơn cười có thâm ý khác, không chút khách khí trêu chọc Vệ Chân.

Vệ Chân nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc từ bên cạnh hắn đi qua. Đợi khi không có ai, vẻ mặt lại không ngừng kéo căng. Dao chủ tử tâm huyết dâng trào, đột nhiên quan tâm tới chung thân đại sự của hắn, thỉnh thoảng gọi đến Đan Nhược uyển "nhắc nhở" đôi câu, còn đem tiểu chủ tử giao cho hắn "dạy công phu nội tình".

Vệ Chân đến nay vẫn còn nhớ rõ lúc chủ tử dặn dò lời này, cả phòng không người nào không có vẻ mặt ngốc trệ. Đặc biệt là hai vị ma ma, còn liều mạng khuyên can. Đáng tiếc không có điện hạ trấn giữ tràng diện, Dao chủ tử chính là người nói một không hai.

Này không, lại đến hắn thời điểm "Bồi dưỡng căn cơ" cho tiểu chủ tử.

"Đại nhân." Mặc Lan đem tiểu chủ tử đang hưng phấn hai chân loạn nhảy nhót giao cho Vệ Chân.

Vệ Chân trải qua sự kinh hoảng mới đầu, hiện tại ôm lấy tiểu chủ tử đã là có nhân mô nhân dạng.

"Vệ Vệ!" Bánh bao nhỏ Thành Khánh nhớ rõ người cao to trước mắt này có thể đem hắn giơ cao cao. Vừa thấy Vệ Chân liền lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.

Nhìn tiểu chủ tử có khuôn mặt giống như khắc mẫu với điện hạ, phần tôn trọng trong lòng Vệ Chân không giảm chút nào. Ôm tiểu chủ tử vui đùa trong chốc lát, rồi khom người bế nó đi đến tiền viện chỗ trường luyện võ xem thị vệ trong phủ luyện quyền. Mỗi khi đến lúc này, hai mắt Thành Khánh luôn mở thật lớn, an lặng yên tĩnh nằm ở trong ngực hắn, không chớp mắt xem đám đại hán kia luyện tập với nhau.

Mặc Lan dẫn theo tiểu nha hoàn đi theo phía sau hắn, khẩn trương chú ý thân ảnh tiểu chủ tử, mỗi thời mỗi khắc tâm tư đều như không có chỗ phóng, chỉ sợ Vệ đại nhân là nam nhân gia, dạy tiểu chủ tử thành người thô kệch, nếu bị dập đầu hay đụng vào đâu thù không tốt chút nào.

Vệ Chân thập phần dụng tâm với Thành Khánh, mặc dù không cẩm thận tỉ mỉ như họ, nhưng cũng che chở khắp nơi. Hôm nay thấy tiểu chủ tử tập trung tinh thần nhìn người luyện võ, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là con cả của điện hạ, từ nhỏ liền biểu hiện ra hứng thú nồng hậu với võ học, đặc biệt mưu cầu danh lợi. Trưởng thành chỉ sợ cũng là thiên phú dị bâtm, tại võ đạo một đường nhất định có thể có thành tựu lớn.

Mặc Lan mấy lần trở về hồi bẩm với Mộ Tịch Dao, lo lắng tiểu chủ tử quá sớm tiếp xúc những thứ đánh đánh giết giết này không ổn, lại bị Mộ Tịch Dao phất tay gàn, lơ đễnh, còn hết lời tán dương trí tuệ của Vệ Chân, tìm được biện pháp làm cho đứa nhỏ tinh nghịch kia yên lặng.

Trong nháy mắt hơn nữa tháng nữa lại trôi qua, Mộ Tịch Dao hài lòng khi Vệ Chân dần dần ở trong Đan Nhược uyển trở nên tùy ý rất nhiều, đang ở một bên mỉm cười nhìn hắn nắm tay bánh bao nhỏ, giáo bé chơi ném thẻ vào bình rượu, chỉ thấy Triệu ma ma manh vẻ mặt ngưng trọng bước nhanh đến.

"Chủ tử, Tứ công chúa đến thăm. Hách Liên chính phi xin ngài đến chính phòng một chuyến."

Tứ công chúa? Mộ Tịch Dao cảm thấy rất quen tai. Chứng kiến bóng lưng bận rộn của Vệ Chân ở một bên, a, nhớ ra rồi.

Không phải là Đức phi chỗ ra, tứ công chúa Tông Chính Oánh sao. Lục điện hạ phái người ép mua chim ruồi Kim Quan của người ta. Mà Mộ Tịch Dao nàng lại đích thân đem Đức phi đưa vào lãnh cung. Đây là oan gia đến thăm?

"Chủ tử, có muốn lão nô thay ngài từ chối hay không? Liền nói thân thể ngài nặng nề, bất tiện hoạt động, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng?" Tứ công chúa rõ ràng lai giả bất thiện*, chuyên chọn lấy lúc điện hạ rời kinh tới cửa, lại chỉ mặt gọi tên muốn gặp trắc phi, nói thẳng như vậy, khiến cho người ta không tiện lại phật tâm ý nàng.(*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.)

"Nếu thân thể đã nặng, vậy bản cung liền tự mình đến thăm. Hách Liên thị, ngươi nói có phải hay không phải?" Tông Chính Oánh tự mình đánh mành tiến vào, đằng sau đi theo sắc mặt u ám Hách Liên Mẫn Mẫn.

Phía sau hai người đều có nha hoàn đi theo, trong chớp mắt chỗ ở nhà chính của Mộ Tịch Dao liền trở nên náo nhiệt.

Tứ công chúa này quá mức ngang ngược, ở trong phủ hoàng tử tùy ý làm bậy, rõ ràng đơn giản chỉ cần làm trái với nàng tâm ý, liền dẫn người xông vào Đan Nhược uyển. Hách Liên Mẫn Mẫn là hoàng tử phi của Tông Chính Lâm, đương nhiên không đối phó với Tông Chính Oánh, hai người đả kích ngấm ngầm hay công khai vài hiệp, đều chỉ cười sắc bén chứa dao, lòng dạ tự biết rõ.

Mộ Tịch Dao từ khe hở tấm màn bị nhấc lên, trông thấy bên ngoài Xuân Lan đang bị người ép quỳ gối dưới mặt trời, trong nháy mắt con ngươi biến sắc.

Tông Chính Oánh người này vừa tới, đã triển khai trận thế ra oai phủ đầu. Đây là muốn ỷ vào thân phận, cùng nàng chính diện giao phong?

"Mộ trắc phi, bản cung tự mình tới thăm, tuy là thông cảm thân thể ngươi bất tiện kềnh, sẽ không hà khắc đến nỗi bảo ngươi thực hiện hết hành lễ, nhưng tôn ti lễ phép ngoài mặt, có phải hay không cũng phải có qua một chút?" Tông Chính Oánh hếch cằm, khóe mắt liếc xéo Mộ Tịch Dao, nếu không phải trên mặt còn mang hai phần vui vẻ, ánh mắt trần trụi căm hận này, chỉ sợ có thể linh hồn người sống hù doạ sợ chết khiếp.

Tông Chính Oánh vừa nói vừa tự lo ngồi xuống chiếc ghế cao nhất chỗ chủ vị trong đại sảnh, từng bước ép sát Mộ Tịch Dao đang ngôig dựa vào trên giường nệm đến nay chưa từng có động tĩnh.

Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêm mặt đoan chính sóng vai mà ngồi với Tông Chính Oánh, khí thế chưa từng yếu hơn nàng ta phân nửa. Điện hạ không ở trong phủ, thể diện của phủ hoàng tử nàng ta vẫn không thể mặc kệ người ta trà đạp như vậy. Về phần quan hệ giữa Mộ Tịch Dao và Tông Chính Oánh, nếu thủ đoạn của Tông Chính Oánh lợi hại, thu thập được đứa hồ mị tử kia, chỉ cần không đi quá giới hạn, nàng tất nhiên vui lòng xem Mộ Tịch Dao bị người khác hạ thấp thể diện.

Về phần Tông Chính Oánh nữ nhân tuyệt không có khả năng trở thành đồng minh này, tất nhiên là phải bận tâm uy nghiêm của Lục điện hạ, không thể lầm hỏng danh tiếng của hắn. Nếu là đến lúc đó trong ngôn ngữ có chỗ vượt quy củ, tin tưởng điện hạ cũng sẽ không trách tội.

Mộ Tịch Dao lặng im một lát, trên mặt lộ ra vẻ khiêm tốn tươi cười.

"Là thiếp chậm trễ công chúa, kính xin công chúa bao dung." Tay trái chậm rãi đưa ra, ánh mắt ra hiệu Triệu ma ma an tâm một chút chớ nóng vội.

Triệu ma ma một lòng xách theo, chủ tử dẫn đầu duỗi tay, làm nô tài , nhất định phải theo sát bước chân nàng. Khẽ cúi người, giúp đỡ Mộ Tịch Dao từ từ đi đến trước mặt Tứ công chúa.

Cách nàng ta ba năm bước thì đứng lại, Mộ Tịch Dao quy củ quỳ gối hoàn thành rồi toàn bộ lễ.

"Thiếp xin thỉnh an Tứ công chúa. Đa tạ công chúa lo lắng như thế cho thiếp, cố ý tự mình tới thăm."

Hách Liên Mẫn Mẫn thấy thái độ nàng ta khác thường, quy củ lại vô cùng tốt, nâng cao cái bụng, cũng có thể hiển lộ ra vẻ cung kính đoan trang. Nữ nhân này đang có chủ ý gì?

Tông Chính Oánh mỉa mai xem nàng làm bộ làm tịch, trong lòng đối với Mộ Tịch Dao hận ý càng sâu. Chính là tiện nhân đáng chết trước mắt này, nếu không phải nàng ta, đường đường Tứ công chúa của đại Ngụy, sao có thể bị mất gia tộc nhà ngoại để dựa vào, trở thành người có thanh thế yếu nhất trong mấy vị công chúa đã lấy chồng?

Cầm roi ngựa trên tay cẩn thận vuốt ve, dư quang thoáng nhìn Mộ Tịch Dao vẫn như cũ quỳ gối cúi đầu, trong lòng ngăn không được tràn ra khoái ý.

Có cưng chiều hơn nữa cũng là dựa vào nam nhân che chở, hôm nay Tông Chính Lâm không có ở đây, còn không phải là chim trĩ bị nhổ lông? Xúi giục Tông Chính Lâm lấn đến trên đầu ta, hôm nay khuất nhục này thì phải đàng hoàng cho ta nuốt xuống.

Công phu giữ bí mật của Lục điện hạ làm được quá tốt, Tông Chính Oánh chỉ từ trong miệng tử sĩ của phủ công chúa biết được chim ruồi Kim Quan của mình hôm nay bị Mộ Tịch Dao nuôi ở trong sân, mỗi ngày ôm thằng nhóc kia của nàng trêu chọc vui đùa. Đây quả thực là sáng loáng tát vào mặt mình, ngày ngày đem chim ruồi của quý phủ mình treo ở đầu cành đùa bỡn, làm như vậy chẳng qua là muốn mượn cơ hội nhục nhã mình.

Tông Chính Lâm dám cầm chuyện nàng ta nuôi trai lơ ra uy hiếp, nàng nghẹn một hơi, cũng phải phân phát những ca kỹ trong phủ đi, xử lý sạch sẽ rồi mới tính sổ với hắn. Hôm nay chọn Mộ thị này, chẳng qua là trận chiến đầu tiên sau khi hai bên vạch mặt. Làm cho mẫu phi nàng điên bị phế, thù này chỉ lấy tính mạng Mộ thị ra mới có thể đền bù được.
...
Mia: từ hôm nay sẽ cố chăm chỉ mỗi ngày một chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net