Chương 97: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97: Bắt đầu

Còn chưa bắt đầu thẩm vấn vụ án Liễu phi hôn mê, khắp Thịnh kinh đã nổi lên lời đồn bốn phía, mũi nhọn nhắm thẳng vào Trắc Phi của Lục điện hạ Mộ thị. Nói nàng khắc phu khắc tử, phúc mỏng đoản mệnh, liên luỵ gia tộc, thậm chí mang tai họa Quốc vận (vận mệnh đất nước)!

Mộ Tịch Dao nghe nồng nhiệt, vô cùng thích thú. Sức tưởng tượng của đám người này cũng không tệ. Đáng tiếc lá gan chưa đủ lớn. Chẳng hạn như như yêu nghiệt chuyển thế, tai họa nhân gian, nghịch thiên, trời đất khó dung... Mấy lời chỉ trích này mới phù hợp với lai lịch của nàng, mới xứng với thân phận mà đại thần xuyên không sắp xếp cho nàng.

Lúc Điền Phúc Sơn hồi bẩm tin tức, nơm nớp lo sợ, hù doạ run cầm cập. Mỗi một chữ nói ra, sắc mặt điện hạ liền âm trầm thêm vài phần. Giờ đã đen như đít nồi, giận không kềm được.

Kinh khủng hơn so điện hạ chính là Trắc phi lại đang cực kỳ vui vẻ. Cảnh tượng này càng xem thấy rợn người. Mấy phản ứng kì cục này, Điền Phúc Sơn cảm thấy giữa ban ngày gặp trận âm khí.

"Điện hạ, An Quốc công lần này đã vắt hết óc tính kế, nội ứng ngoại hợp, thật sự rất dụng tâm lương khổ." Lão già kia làm việc quả là giọt nước không lọt, thừa thắng truy kích đúng lúc. Đáng tiếc, mọi sự đều tính toán, cuối cùng vẫn sẽ có chỗ sơ sót. Chẳng qua chỉ khác nhau ở chỗ không gây nguy hiểm đến tánh mạng.

"Để đả kích bản điện, trái lại có rất nhiều người đồng tâm hiệp lực, bất kể hiềm khích lúc trước." Có Thái tử trợ giúp, mở cửa dẫn đường, cũng là công lao không nhỏ.

Dị thường chính là Tông Chính Minh, chẳng những không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn phát động nhân mã đi khắp nơi dò la tung tích trụ trì An Quốc Tự, thêm vào đó là thái độ khác thường đứng về phía hắn. Hôm nay cũng âm thầm tạo áp lực, ngăn cản tin đồn tản ra tứ phía.

Tông Chính Lâm liếc người ngồi trên xích đu bên cạnh một cái, Mộ Tịch Dao cười giảo hoạt như hồ ly, mắt phượng rất là tĩnh mịch.

Là vì nữ nhân này sao? Hoá ra hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.

Sau chuyện này, chỉ chờ chuyển vào phủ đệ bên ngoài cung, Mộ Tịch Dao tốt nhất nên thành thành thật thật chờ sinh cho lành. Chưa ra tháng, không được rời phủ nửa bước. Miễn cho nàng rêu rao khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt. Lục điện hạ tương đối ghét bỏ mấy đám hoa đào nát của Mộ Tịch Dao, rất không muốn thấy.

Chuyện Thục Trung sợ là không kéo dài được nữa, tử sĩ đã tới hai nhóm. Hôm đó mất công trắng đêm tiêu diệt nơi không phải cứ điểm của tặc phỉ, đã đánh rắn động cỏ. Đối phương hôm nay chỉ còn vùng vẫy giãy chết, khả năng bắt được rất lớn. Tông Chính Lâm suy xét đến sản kỳ (kỳ sinh đẻ) của Mộ Tịch Dao, lại nhớ đến vụ án Liễu phi này, nếu Mộ Tịch Dao thật sự có thể làm như nàng nói "Dạy cho một bài học", thì tình thế ngược lại rất tốt.

"Ngươi nói là thân vệ của điện hạ không ở trong phủ?" Vạn Tịnh Văn nhìn Chu Cẩm khinh thường hừ lạnh.

Thân vệ của điện hạ lúc này còn có thể đi đâu? Chẳng qua là níu lấy một chút may mắn, vọng tưởng để Mộ thị có một cơ hội sống sót. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, tung tích của đại sư há trong hai ngày lại có thể tìm được? Cho dù nàng ta gặp phải đại vận, cũng không kịp hồi kinh.

Nếu nhớ không lầm, ở kiếp trước, khi đại sư trở lại kinh đã là sau vài năm, đúng lúc Thái hậu phát tang. Đặc biệt vì thái hậu tụng kinh nửa tháng, rồi mới rời đi lần nữa.

Vạn Tịnh Văn nhìn Mộc tang (cây dâm bụt) cắm trong bình, yêu kiều cười nhẹ. Mộ thị, sắp đi đời rồi.

Hách Liên Mẫn Mẫn hận không thể lập tức xuất cung, hỏi phụ thân nàng một chút xem có khả năng thúc đẩy Hình bộ thẩm vấn. Mặc dù Hách Liên đại nhân xưa nay công chính liêm minh, nhưng nếu lần này có thể thuận lợi diệt trừ Mộ Tịch Dao, thế gia Hách Liên nhất định càng thêm an ổn. Điện hạ dưới gối không có con nối dõi bên cạnh nữa, nàng nhất có thể đạt được ước muốn. Như vậy, có lẽ phụ thân sẽ hơi nhượng bộ?
(Mia: đúng là cái loại ngu xuẩn, k giúp thì thôi còn định hại nhà mình, sao mà k bị ghét)

Hách Liên Chương quẳng lá thư Hách Liên Mẫn Mẫn nhờ người gửi tới, nâng chung trà lên, nhắm mắt uống trà.

Ngu xuẩn! Trước còn tưởng rằng trưởng nữ này có chút tiến bộ, bây giờ xem ra... tiếc rằng tiểu nữ nhi hắn vừa ý nhất, từ nhỏ thể trạng lại yếu ớt, bằng không thì tiến vào phủ hoàng tử rồi thế nào cũng được việc.

"Chủ tử, đội ngũ điện hạ phái đi bị chúa thượng chặn lại."

"Điện hạ đối với nàng thật đúng là tình ý sâu đậm". Âm thanh oán độc của nữ tử vang lên trong phòng có phần đột ngột.

Đứng dậy ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay thon dài lướt trên khuôn mặt diễm lệ, lông mày đen như vẽ, nỗi oán độc hiện rõ trong mắt.

"Tai họa như thế, mê hoặc Lục điện hạ vẫn chưa đủ. Ngày mai, chỉ chờ đến ngày mai, không ai có thể chiếm giữ được tâm tư của điện hạ nữa."

"Kiều Kiều, nếu như ngày mai có biến, kế tiếp nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, không được cãi lại." Tông Chính Lâm nâng cằm Mộ Tịch Dao lên, đưa ra tối hậu thư.

Mộ Tịch Dao tựa vào trong ngực nam nhân, ngoan ngoãn gật đầu. Chuyện ngày mai đương nhiên có biến, nàng rất bận rộn đó. Đêm nay muốn đi ngủ sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức.

"Điện hạ, sáng mai nhớ sai người thay thiếp cho thỏ ăn. Phải thả ra cho chúng chạy nhảy, mập quá rồi...". Âm thanh của Mộ Tịch Dao nhỏ dần đi.

Tông Chính Lâm ôm nàng ngắm nhìn dung nhan khi ngủ, rồi hôn nhẹ nhàng lên trán.

Lục điện hạ thở dài, nữ nhân này trước khi ngủ nói câu cuối cùng, lại không phải lời bày tỏ tâm tình gì, mà là dặn dò về con thỏ chết tiệt nọ. Nếu lúc trước biết được nàng sẽ phân tâm cho con thỏ nhiều như vậy, nói gì cũng sẽ không đưa cho nàng nuôi nấng. Hay là lúc xuất cung để con thỏ lại gửi nuôi ở chỗ Thục phi?

Trong Phụng An cung, Nguyên Thành đế gật đầu với lão giả bên cạnh, "Vương thúc, hôm nay triệu mời tông tộc, phiền ngài hao tâm tổn trí."

"Hoàng Thượng nói gì vậy, thân là tộc trưởng hoàng thất, đây lại là việc trong nhà. Người đã già rồi, chỉ mong gia tộc hòa thuận, điều muốn nhìn thấy nhất chính là nhân khẩu thịnh vượng, anh kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp."

Di thân vương mặt mày hiền hậu, trên người có vẻ thong dong nhàn vân dã hạc.

Thái hậu cười nhìn ông oán trách, "Thập Tam đệ không có việc gì thì ở lại cung thêm mấy ngày. Từ ngày tiên hoàng qua đời, ai gia đã lâu không gặp đệ muội."

"Nàng ấy không thích quy củ trong cung, suốt đời cũng chưa từng an phận." Di thân vương lắc đầu.

Cố Trường Đức nhìn đồng hồ nước, đến gần vài bước.

"Hoàng Thượng, đã đến giờ."

Nguyên Thành đế đứng dậy, mọi người tầng tầng lớp lớp đồng loạt theo di giá đến Gia Hoà điện.

Hình bộ thượng thư cùng chưởng quản Thái sử cục, Giám Chính của Khâm Thiên Giám sớm đã đứng chờ ở một bên, đợi ba người đứng đầu ngồi vào chỗ của mình mới cung kính ngồi xuống. Theo sau là chủ sự Hình bộ đều tự ngồi vào vị trí, đợi thẩm vấn bắt đầu sẽ chấp bút ghi lại.

Ngoài tôn thất hoàng tử ra, chỉ có chính phi làm bạn cùng ngồi theo thứ tự.

"Truyền trắc phi vào điện."

Ánh mắt Tông Chính Lâm dõi theo nữ tử đang chậm rãi đi vào, nháy mắt không dời. Mộ Tịch Dao mặc cung trang Trắc phi, khí độ ung dung, thản nhiên tự tại. Khuôn mặt trắng noãn sáng ngời, căng tràn sức sống, yếu đào nùng ý.

"Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, Thái hậu, Thập Tam thúc tổ." Mộ Tịch Dao cung kính hành lễ.

Di thân vương thấy ánh mắt nàng trong sáng, khẽ gật đầu. "Miễn lễ."

"Hoàng Thượng, Mộ thị có thai, thẩm vấn cũng không chỉ một vài khắc, nên ban ân điển, ban thưởng ngồi."

Cố Trường Đức nhận lệnh, vội vàng dâng lên một chiếc ghế mềm.

"Nô tỳ tạ ơn thúc tổ và Hoàng Thượng thương cảm."

Di thân vương liếc về phía Tông Chính Lâm, khẽ mỉm cười. Tiểu tử, ngươi thỉnh cầu thúc chiếu cố, thúc tổ cũng đã làm rồi. Chính là không biết sau này sẽ phải đáp tạ thế nào. Khẽ vuốt chòm râu đẹp, cực kỳ mong đợi!

"Trắc phi từng nói, trong vụ án Liễu phi, ngài là bị mưu hại. Ý nói Giám Chính của Ti Thiên giám Cam đại nhân nói sai sự thực?" Hình bộ thượng thư theo quy trình, mở miệng hỏi.

Mộ Tịch Dao nhìn thẳng vào người đứng trước mặt, không chút do dự đáp. "Đúng."

"Theo vi thần biết, Cam đại nhân hiện nay đã nổi danh khắp kinh thành với thuật tính mệnh số, Trắc phi định cử ai cùng Cam đại nhân trất vấn trên công đường?"

Mọi người ngưng thần tĩnh khí, ai nấy đều hiếu kỳ. Rốt cuộc là người phương nào, có thể khiến Mộ Trắc phi cam nguyện dùng cả tính mạng, cũng phải tranh luận một lần?

"Không cần. Thiếp sẽ trực tiếp nói với ngài ấy." Mộ Tịch Dao lắc nhẹ tay phải, tính trước kỹ càng.

Trừ Tông Chính Lâm ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp nhìn chằm chằm vào nữ nhân vẻ mặt thản nhiên trong đại điện.

Thuật tính mệnh số há lại có thể thuận miệng nói ra? Tri thức trong đó cực kỳ thâm thuý, làm sao có thể để nữ nhân làm bậy?

"Về tướng diện thiếp không tinh thông, có điều xem khí chất có đọc lướt qua. Thiếp nghe nói mệnh cách có thể tùy chữ mà đoán người, có đúng không?" Mộ Tịch Dao nhìn Giám Chính, mặt mày khiêu khích.

"Trắc phi nói rất đúng." Không chỉ có Cam giám chính gật đầu, ngay cả hai người Thái Sử cục Khâm Thiên Giám cũng liên tiếp gật đầu.

"Vậy, liền thỉnh Giám Chính đại nhân tại đây thử một lần." Dứt lời bảo người trình lên ba bộ giấy mực, bày lần lượt lên bàn.

"Giám Chính tạm thời lánh mặt đi." Hình bộ thượng thư đáp ứng.

Cam đại nhân được mới ra đại điện, Mộ Tịch Dao thi lễ với Di thân vương, "Kính xin thúc tổ tùy ý chọn hai nữ tử cùng thiếp viết chữ."

Hai nữ quan theo hầu bước ra khỏi hàng, Di thân vương vuốt râu mở miệng. "Liền viết một chữ 'Nhân'".

Để tránh có người ở đây chỉ điểm, Mộ Tịch Dao muốn lấy bình phong che đi, ngăn trở tầm mắt mọi người bên dưới. Chỉ để ba người đứng đầu xem rõ ràng.

Chẳng mấy chốc, ba người cùng đặt bút xuống. Di thân vương lại gần chỗ Mộ Tịch Dao đưa giấy Tuyên Thành lên xem xét, vừa mới cầm đến trong tay, liền thấy bất ngờ. Vê chậm đầu ngón tay, tinh quang loé lên trong đôi mắt. Đúng là một nha đầu thông minh. Mặt không chút thay đổi, xoay người đưa giấy Tuyên Thành cho Cố Trường Đức đang đợi bên cạnh.

Đợi Giám Chính của Ti Thiên Giám lần nữa được mời vào đại điện, hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu.

"Giam Chính, mời xem." Cố Trường Đức đưa lên ba tấm giấy Tuyên Thành, chữ viết khác hẳn nhau.

Giám Chính kia trải rộng từng tờ giấy ra, cẩn thận phán đoán. Sau đó chụm năm ngón tay lại, dụng tâm đo lường tính toán.

Sau một hồi lâu, Cam đại nhân cất bước ra.

"Chữ 'nhân' thứ nhất này, quy củ đoan chính, chất phác cứng nhắc, không có ý vị. Xem khí tượng kia là người dưới lâu ngày, quen nghe lệnh, nô tính tận xương. Thần cho là cung nữ hoặc nữ quan trong cung viết."

Di thân vương gật đầu công nhận. Mọi người lập tức hào hứng lên cao. Giám chính này rõ ràng một lời trúng đích, trái lại có bản lĩnh thật sự.

"Điện hạ..." Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy hân hoan cực kì, trên mặt lại không lộ chút nào.

"Ngồi yên." Tông Chính Lâm đối với Mộ Tịch Dao một cách tinh quái tràn đầy tự tin. Hắn không tin nữ nhân này không xuất ra mánh khóe.

"Còn chữ nhân này, xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc, khí độ đại gia đã thành. Xem khí chất này, ẩn chứa kiêu ngạo, cuộc sống suôn sẻ, nhất định sống an nhàn, được nuôi dưỡng ở nơi quyền quý, tĩnh tâm xuống, mới có thể viết được chữ thanh nhã như vậy. Lại đoán đường mệnh số, trong cát mang sát (trong lành có hung), nhất định là do Trắc phi viết."

Trong cát mang sát? Tất cả mọi người nhìn về phía Mộ Tịch Dao bình tĩnh thong dong kia, âm thầm lắc đầu. Quả nhiên, không phải người tốt mệnh.

Di thân vương gật đầu, "Không sai. Xem tiếp chữ cuối cùng."

Trong ba tờ đã nói trúng hai tờ, Thục phi lo lắng không thôi.

"Một chữ cuối cùng, thần tự thẹn không bằng. Chữ nhân được viết lần này, trí tuệ vô biên, hiếm gặp trên đời. Thanh vận trong đó chính là nhân từ đại đức. Cả đời phúc lộc song toàn, mệnh cách cực kì cao quý, kỳ nữ như vậy. Thần cả gan phỏng đoán, mai sau người này nhất định có thể đạt tới chủ vị, làm bạn bên cạnh vua."

Lời vừa thốt ra, vẻ mặt mọi người lập tức cổ quái. Chẳng lẽ trong người hai nữ quan kia có một người là minh châu bị long đong, sau này có thể một bước lên mây? Nương nương đang ngồi trên chủ vị càng đặc biệt thận trọng đánh giá hai người mấy lần.

Thái hậu ngó ngó hai người rõ ràng đang kinh hãi tột độ kia, nhìn sao cũng không giống có mệnh cách cực kỳ cao quý.

Nguyên Thành đế nghe hắn chậm rãi thuật lại, vẻ mặt không phân rõ.

Di thân vương vốn còn thanh thản xem cuộc vui, hiện giờ lại bị sặc một trận. Ho khan xong, dùng sức xua tay, "Không phải vậy. Sai lầm lớn, sai lầm lớn rồi."

Vợ Tông Chính Lâm đi làm bạn bên cạnh vua? Di thân vương nhìn Nguyên Thành đế, chuyện này phải hồi bẩm sao đây?
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net