Chương 205 - 210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🆕️Chương 205 : Bàn lộng thị phi🆙️

Khương Tự từ trong lời nói của Khương Y không nghe ra chút khác thường nào, lại không tiện truy vấn mãi, chuyển đề tài nói: “ Đang muốn hỏi đại tỷ, sao hôm nay không mang theo Yên Yên tới?”

Nhắc tới ái nữ, Khương Y ôn nhu lại phiền muộn: “ Yên Yên hai ngày nay bị chút tiêu chảy, nên không mang nó theo.”

Khương Y gả vào Chu gia mấy năm, chỉ sinh một nữ nhi, hiện giờ đã ba tuổi, nhũ danh Yên Yên.

“ Yên Yên không sao chứ?” Khương Tự không dám bỏ qua bất cứ dị thường gì có liên quan đến Khương Y, vội hỏi.

Kiếp trước, lúc này nàng tới dự tiệc, là con dâu An Quốc Công phủ phong quang vô hạn, bên người vây quanh không ít người bắt chuyện với nàng, cũng không có cơ hội trò chuyện nhiều với trưởng tỷ, thậm chí không chú ý tới trưởng tỷ có mang cháu gái tới hay không.

Nghĩ đến những cái này, Khương Tự không khỏi ảo não.

Muội muội quan tâm khiến Khương Y thực ấm lòng, ôn nhu cười nói: “ Không sao, trẻ con khi còn nhỏ hay bệnh tật. Đại phu nói, trong cơ thể Yên Yên vẫn tốt, về sau lớn lên dần sẽ tốt thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Nghe nói Yên Yên không có gì đáng ngại, Khương Tự nhẹ nhàng thở ra.

Nàng vừa rồi còn nhịn không được suy nghĩ có thể bởi vì Yên Yên bệnh đến nghiêm trọng nên mới dẫn ra một loạt biến cố sau đó hay không, nhưng hiện giờ xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.

Lúc này Tô Thanh Sương thò tới: “Y biểu tỷ cùng Tự biểu muội vừa nói chuyện với nhau cái là người khác không chen vào được, có thể thấy tỷ muội ruột thịt với biểu tỷ muội chính là không giống nhau.”

Nàng ra vẻ không vui, đuôi lông mày khóe mắt lại đều mang theo ý cười.

Khương Y ôn nhu nói: “Không có, trong lòng ta Sương biểu muội cùng Tứ muội đều giống như nhau.”

Khương Y là người thật thà, Tô Thanh Sương nghe ra chân ý trong đó , thở dài: “Y biểu tỷ, tính tình tỷ tốt như vậy, coi chừng bị người khi dễ đó.”

Ngựa thiện bị người cưỡi, người hiền bị người khinh, lời này có đạo lý cả.

Khương Y cũng có chút kỳ quái vì sao hôm nay muội muội với biểu muội cứ luôn lo lắng nàng chịu thiệt, lướt qua đề tài này hỏi Tô Thanh Sương: “Vừa rồi khi chúc thọ sao không gặp Bảo ca nhi? Ta trông tinh thần của Nhị cữu mẫu cũng không tốt lắm, chẳng lẽ Bảo ca nhi chỗ đó không thoải mái?”

Nhị cữu cùng Nhị cữu mẫu của Khương Tự là Hứa thị thành thân nhiều năm mới được một đứa con trai là Bảo ca nhi, cũng là hài tử duy nhất của Nhị phòng, hôm nay lão phu nhân đại thọ không có đạo lý không xuất hiện.

Thần sắc Tô Thanh Sương xẹt qua một tia mất tự nhiên: “Bảo ca nhi bị bệnh, Nhị cữu mẫu có lẽ là chăm sóc Bảo ca nhi nên mệt nhọc.”

Khương Y nghe xong không khỏi lo lắng: “Bảo ca nhi sinh bệnh gì? Đại phu thường xem bệnh cho Yên Yên rất không tệ ——”

“Y biểu tỷ không cần lo lắng, Bảo ca nhi sắp khỏi rồi.”

Khương Tự vẫn luôn không lên tiếng, mắt lạnh quan sát thần sắc Tô Thanh Sương, luôn cảm thấy nàng ấy có điều dấu diếm.

Việc này có vẻ nói không thông, dù Bảo ca nhi có sinh bệnh, nhưng vì sao Tô Thanh Sương phải nói năng mập mờ? Chẳng lẽ —— Bảo ca nhi bệnh chính là bệnh dịch?

Bệnh dịch có thể truyền nhiễm, đang lúc đại thọ sáu mươi của bà ngoại mà mắc bệnh dịch xác thật không dễ ăn nói với người ngoài.

Khương Y còn muốn nói tiếp, bị Khương Tự lặng lẽ kéo ống tay áo.

Khương Y liền không nhắc đến nữa.

Kế vườn hoa góc Tây Bắc của Nghi Ninh Hầu phủ dựng một sân khấu cao cao, sau khi yến hội kết thúc một đám người mênh mông cuồn cuộn đi nghe kịch, sau khi nghe xong hai màn kịch Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lên tiếng nói: “Biết tiểu hài tử các ngươi không thích nghe cái này, đều đi chơi cả đi, đừng ngồi ở chỗ này cho khó chịu.”

Khương Y ngồi không nhúc nhích, thấy Khương Tự cũng không nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Tứ muội sao không cùng mấy người Sương biểu muội đi chơi?”

Khương Tự cười nói: “Muội ở cùng đại tỷ.”

Khương Y kéo Khương Tự đứng dậy: “Thôi, chúng ta đi dạo một chút đi, nói không chừng còn có thể gặp được Nhị đệ.”

Nam khách và nữ khách tuy không ăn tiệc xem diễn cùng một chỗ, lại có khả năng đều đi dạo hoa viên, những người này xa nhất cũng là tỷ muội anh em bà con, không có quá nhiều kiêng dè.

Khương Tự vốn dĩ cũng không muốn ngồi ở đây nghe kịch, chỉ muốn ở cùng với Khương Y thôi, thấy Khương Y nói như thế tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Có lẽ Khương Trạm cũng ôm ý định giống nhau, hai tỷ muội mới ở trong vườn tản bộ không lâu liền nghênh diện gặp gỡ.

Khương Trạm khó nén kinh hỉ, bước nhanh đến trước mặt Khương Y: “Đại tỷ!”

Thiếu niên đi cùng Khương Trạm thấy tỷ đệ hai người thần sắc kích động, thức thời không có quấy rầy, ánh mắt chuyển hướng Khương Tự, hướng nàng gật đầu mỉm cười: “Tự biểu muội.”

Khương Tự uốn gối chào hỏi: “Đại biểu ca.”

Thiếu niên là Nghi Ninh Hầu phủ thế tôn Tô Thanh Tuân, trước kia tuy Khương Tự thường tới Hầu phủ chơi, nhưng lại không gặp vị biểu huynh tính tình lạnh nhạt này bao nhiêu, đặc biệt là sau khi Khương Tự đính thân, biểu huynh muội ngẫu nhiên gặp nhiều lắm chào hỏi một cái mà thôi.

Hôm nay Tô Thanh Tuân nói nhiều hơn chút: “Tự biểu muội gần đây tốt không?”

“Làm phiền đại biểu ca nhớ mong, không có gì không tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt Tô Thanh Tuân quét về phía Khương Trạm, thấy Khương Y đang nhắc nhở hắn, lại chuyển ánh mắt lại, “Tự biểu muội về sau nếu gặp phải phiền toái gì chớ quên còn có Hầu phủ, nơi này vĩnh viễn là nhà ngoại của ngươi.”

Khương Tự nhẹ nhàng gật gật đầu, không hề hé răng.

Đại biểu ca cùng Sương biểu tỷ quả thật không tệ, nhưng mà nàng lại biết rõ vị đại cữu mẫu kia không dễ sống chung. Kiếp trước sau khi nàng thủ tiết, thái độ chuyển biến của đại cữu mẫu với nàng sớm đã làm cho nàng lĩnh giáo được cái gì gọi là thói đời nóng lạnh.

Khương Y bình phục kích động nhìn thấy bào đệ, cùng Tô Thanh Tuân chào hỏi.

“Phía trước có vài nhành hoa sơn chi nở đến không tồi, ta mang biểu tỷ, biểu muội đi xem.”

Bốn người cùng nhau đi lên phía trước.

Tô Thanh Tuyết từ sau giàn trồng hoa bên cạnh đi ra, hướng về phía bốn người rời đi bĩu môi, nói với Tô Thanh Vũ: “Nhìn thấy không, Khương Tự với đại ca thân thiết bao nhiêu, không chừng còn cất chứa tâm tư gì đó.”

“Nàng ta không có cái lá gan này đi?”

“ Nửa đời sau của nữ tử ra sao liền phải xem gả đến cái nhà thế nào. Khương Tự vứt bỏ hôn sự với An Quốc Công phủ còn có thể tìm được hôn sự nào tốt nữa, nếu có thể gả vào Hầu phủ chỉ sợ nằm mơ cũng phải cười tỉnh, ngươi nói nàng ta có lá gan này hay không?”

Tô Thanh Vũ không khỏi gật đầu: “Nhị tỷ nói không sai, có điều đại ca đối với Khương Tự trước nay đều rất lãnh đạm, nhất định sẽ không coi trọng nàng ta.”

Tô Thanh Tuyết cười nhạo một tiếng, không đáp lại Tô Thanh Vũ.

Nói Tam muội ngu có sai đâu, cũng không nghĩ xem trước kia Khương Tự đối với đại ca luôn là kính cẩn lãnh đạm, người có lòng tự trọng cao như đại ca đương nhiên sẽ không muốn thân thiết, hiện tại nếu Khương Tự hạ thấp thái độ, khó bảo đảm đại ca không động tâm.

Tô Thanh Tuyết nghĩ như vậy, rất nhanh liền tìm cái cớ tách ra với Tô Thanh Vũ, đi tìm mẹ cả lấy lòng.

Đại thái thái Vưu thị đang bồi Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nghe kịch, uống nhiều nước trà nên muốn đi tịnh phòng, liền mang theo nha hoàn đi ra ngoài, vừa lúc gặp Tô Thanh Tuyết đi về.

“Mẫu thân, nữ nhi có chuyện nói với ngài.” Ở trước mặt Vưu thị, Tô Thanh Tuyết quy quy củ củ, ngay cả mi mắt cũng không dám nâng.

Vưu thị đối với hai cái thứ nữ từ trước đến nay không nóng không lạnh, nhưng đối với việc các nàng cẩn thận cung kính lại rất hưởng thụ, nghe vậy dời bước đến đình hóng gió cách đó không xa, ngồi ổn rồi sau đó hỏi: “Nói cái gì?”

Tô Thanh Tuyết quét mắt bốn phía một cái, tiến lên một bước nhẹ giọng nói.

Vưu thị lúc bắt đầu còn vân đạm phong khinh sau đó thì mặt trầm như nước, cuối cùng trên khuôn mặt như trăng tròn phủ mây đen dày đặc, cả giận nói: “Ngươi thấy rõ ràng?”

“Nữ nhi không dám lừa gạt mẫu thân, lúc ấy Tam muội cũng ở đó.”

Vưu thị một vỗ mặt bàn, cười lạnh nói: “Thật sự là rất được!”

🔴Chương 206 : Ác niệm🔴

Tô Thanh Tuyết thấy Vưu thị giận dữ, khóe môi không khỏi giương lên, thầm nói nước cờ này đi đúng rồi.

Lấy tính tình mẹ cả đương nhiên không có khả năng gọi Tam muội tới đối chất, với cả nàng ta cũng không có bẻ cong sự thật, đại ca vốn dĩ mang theo Khương Tự đi ngắm hoa.

Tô Thanh Tuyết nghĩ không sai, Vưu thị lúc này lòng tràn đầy lửa giận, không hề có hoài nghi lời nói này.

Đối với tất cả mẫu thân khắp thiên hạ mà nói, con của mình đương nhiên là tốt nhất, một đám tiểu yêu tinh tre già măng mọc nhào vào người con mình cũng là bình thường. Huống chi trưởng tử của Vưu thị, Nghi Ninh Hầu phủ đích trưởng tôn Tô Thanh Tuân xác thật ưu tú, phóng tới toàn bộ kinh thành cũng là xuất chúng nhi lang.

Vưu thị hòa hoãn lửa giận, nhìn về phía Tô Thanh Tuyết: “Ngươi hôm nay làm rất đúng, có vài người vì trèo cao mà đả động tâm tư, đại ca ngươi lại là người tính tình khoan hậu không đề phòng, là nên nhìn chằm chằm đừng để nó bị người ta tính kế.”

Tô Thanh Tuyết cụp mi rũ mắt phụ họa mẹ cả nói: “Nữ nhi cũng nghĩ như vậy. Đại ca long chương phượng tư, không biết bao nhiêu cô nương khuynh mộ, nếu nhà kia môn đăng hộ đối phẩm mạo đều tốt cũng liền thôi, vạn nhất bị ba kẻ không ra gì tính kế, nữ nhi đều thấy ủy khuất thay đại ca.”

“Cho dù môn đăng hộ đối cũng không có đạo lý lén tiếp xúc.” Vưu thị tuy nói như vậy, ngữ khí với Tô Thanh Tuyết lại ôn hòa không ít.

Thái độ của mẹ cả không thể nghi ngờ làm Tô Thanh Tuyết vui mừng hớn hở, rũ mắt che đi vui mừng trong lòng .

Vưu thị tay đặt trên bàn đá nhắm mắt trầm tư.

Tô Thanh Tuyết không dám quấy rầy, lẳng lặng chờ.

Vị mẹ cả này của nàng ta cũng không phải tính tình Bồ Tát gì, nếu Khương Tự còn không bị ăn thiệt ngầm, nàng ta còn không tin.

Tô Thanh Tuyết nghĩ đến Khương Tự, khuôn mặt xinh xắn bắt đầu vặn vẹo.

Nàng ta ghét nhất chính là Khương Tự!

Rõ ràng chỉ là một biểu cô nương, không yên phận ở nhà mình đi, suốt ngày chạy tới Hầu phủ ở. Cái này cũng liền thôi, đằng này mỗi lần tới đây đều bày cái vẻ so với cô nương Hầu phủ chính thức là nàng ta đây còn muốn lớn hơn, ngay cả đại tỷ đối với vị muội muội là nàng ta từ trước đến nay luôn nhàn nhạt, thì với Khương Tự lại thân cận có thừa.

Tô Thanh Tuyết nhớ khi còn nhỏ nhịn không được giáp mặt châm chọc Khương Tự, Khương Tự không lưu tình chút nào nói: “Nương ta là nữ nhi thân sinh của bà ngoại, ta mặc dù là biểu cô nương cũng là cháu gái ngoại ruột thịt của bà ngoại, còn chưa tới phiên ngươi tới chèn ép ta.”

Tô Thanh Tuyết chỉ cần nghĩ tới những lời nói này liền tức giận đến phát run.

Nàng ta làm sao dám đúng lý hợp tình đánh trả như vậy? Hầu phủ này họ Tô, không phải họ Khương!

Tiểu hài tử cãi nhau vốn dĩ là chuyện tầm thường, nhưng Tô Thanh Tuyết lại vẫn nhớ đến bây giờ, chán ghét Khương Tự đều chưa từng biến mất.

Vưu thị mở mắt ra, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Mẫu thân ——” Tô Thanh Tuyết lập tức ngồi thẳng thân mình.

“ Vừa rồi nha hoàn hầu hạ Nhị ca ngươi tới đây bẩm báo, nói nhị ca ngươi ầm ỹ muốn đi vườn chơi, hiện tại đã qua đó, ngươi có gặp không?”

Tô Thanh Tuyết không rõ vù sao Vưu thị nhắc tới nhị ca Tô Thanh Ý,  lắc đầu nói: “Nữ nhi không nhìn thấy Nhị ca.”

Vưu thị dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: “Ngươi đi tìm một chút, mang Nhị ca ngươi đi Triều Dương đình chơi……”

Vưu thị tỉ mỉ bàn giao, Tô Thanh Tuyết càng nghe đôi mắt mở càng lớn.

Nàng ta đã hiểu ý của mẹ cả, mẹ cả là muốn thiết kế đem Khương Tự cùng nhị ca ghép thành một đôi!

Sau khi phản ứng lại, Tô Thanh Tuyết chợt cảm thấy đại khoái nhân tâm.

Nhị ca đương nhiên là nhi tử thân sinh của mẹ cả, vốn dĩ không có đạo lý tiện nghi Khương Tự, nề hà Nhị ca khi còn nhỏ bị bệnh một trận, từ đó liền thành đứa ngốc.

Nghĩ đến Tô Thanh Ý vẻ mặt ngốc lăng khóe môi treo nước miếng, Tô Thanh Tuyết không khỏi mím môi.

Nàng ta đã gấp không chờ nổi muốn xem sau khi Khương Tự trở thành Nhị tẩu sẽ là cái dạng gì rồi.

Nhà như bọn họ vốn cũng không phải không nuôi nổi một nữ nhi nhà nghèo khổ, đừng nói Nhị ca chỉ là công tử Hầu phủ, cho dù là hoàng tử, cũng không có nhà ai nguyện ý đem nữ nhi gả cho một đứa ngốc cả.

“Đi đi.” Vưu thị thúc giục nói.

Tô Thanh Tuyết lập tức đứng dậy: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi biết làm như thế nào.”

Vưu thị vừa lòng gật đầu: “Ừ, mẫu thân nhớ kỹ.”

Đợi Tô Thanh Tuyết đi rồi, Vưu thị phân phó nha hoàn vài câu, lúc này mới đi vòng trở về nghe diễn.

Lúc này trên sân khấu kịch 《 Túi thơm ký 》 đã xướng đến hồi thứ mười, mọi người xem đến tập trung tinh thần, tâm tư Vưu thị cũng đã không ở chỗ này.

Bà ta không dấu vết liếc nhìn Nghi Ninh Hầu lão phu nhân được chúng tinh phủng nguyệt một cái, khóe miệng treo lên một mạt cười lạnh.

Lúc Khương Tự còn chưa cùng An Quốc Công phủ đính thân, lão phu nhân đã uyển chuyển dò hỏi tiếng gió từ miệng bà ta, nói gần nói xa muốn cho Tuân nhi cùng Khương Tự kết làm một đôi, lúc ấy thật sự bà ta tức đến đau tim.

Một nha đầu từ nhỏ mất mẹ, tước vị nhà mẹ đẻ rất nhanh cũng sẽ mất, dựa vào cái gì gả cho đứa con trai được tỉ mỉ giáo dưỡng của bà ta? Lão phu nhân này trái tim thật là lệch đến không biên giới.

Ha hả, lão phu nhân không phải muốn thân càng thêm thân sao, bà ta dứt khoát thành toàn là được, để Ý nhi cưới Khương Tự cũng như nhau cả thôi.

Nghĩ đến con thứ Tô Thanh Ý, ngực Vưu thị có chút khó chịu.

Nếu Ý nhi không bị một hồi bệnh kia, tất nhiên cũng sẽ thông tuệ xuất sắc như Tuân nhi, làm sao lại tiện nghi Khương Tự!

Vưu thị suy nghĩ bay xa, dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua Nhị thái thái Hứa thị nhíu mày đứng dậy rời đi, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, rất nhanh lại vứt bỏ này đó tạp niệm chuyên chú nghe diễn.

Tô Thanh Tuyết được Vưu thị giao phó đi tìm Nhị ca Tô Thanh Ý, trong lòng hơi có chút khẩn trương.

Trong đó cũng không thể xuất hiện sai lầm, bằng không làm mẹ cả thất vọng nàng ta liền lấy lòng vô ích, nói không chừng còn rước lấy mẹ cả phiền chán.

“Tuyết Nhi ——” Một đạo thanh âm sợ hãi truyền đến.

Tô Thanh Tuyết ngừng chân, thấy rõ người trước mặt mặt không khỏi trầm xuống: “Bà sao lại ở chỗ này?”

Nói chuyện chính là một người phụ nhân, nhìn tuổi độ chừng trên ba mươi, khóe miệng hơi hơi cong xuống vầng trán nhợt nhạt nhăn nhăn khiến khuôn mặt vốn dĩ coi như xinh đẹp của bà tràn đầy sầu khổ, tức khắc mất đi rất nhiều nhan sắc, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể nhìn ra phụ nhân cùng Tô Thanh Tuyết có vài phần tương tự.

Tô Thanh Tuyết nhìn mẹ đẻ hình dung khiếp nhược, ngữ khí liền mang theo bực bội: “ Đã nói rồi, đừng có luôn bày ra một khuôn mặt khổ qua xuất hiện ở trước mặt ta.”

Môi phụ nhân giật giật, lúng ta lúng túng nói: “Tuyết Nhi, di nương nhớ con……”

Phụ nhân là thiếp thất của Tô đại lão gia, vốn đại thọ của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân là không có tư cách xuất hiện, chính là ngày thường muốn gặp mặt nữ nhi cũng không dễ dàng. Giờ phút này phụ nhân được nhìn thấy Tô Thanh Tuyết lòng tràn đầy vui mừng, ngay cả khuôn mặt sầu khổ cũng có thêm vài phần tinh thần.

Bà si ngốc nhìn nữ nhi, hận không thể khắc nữ nhi từng chút vào trong lòng.

Tô Thanh Tuyết nghe phụ nhân nói xong lại cực không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Di nương nói chuyện vẫn nên chú ý chút. Ta là nữ nhi của mẫu thân, kêu bà một tiếng di nương đã là xem ở mặt mũi phụ thân, còn về mặt khác, bà vẫn chớ có si tâm vọng tưởng thì hơn.”

Nàng ta dứt lời, không để ý tới sắc mặt phụ nhân đột nhiên trở nên trắng bệch, nhấc chân bỏ đi.

Phụ nhân không khỏi bắt lấy ống tay áo Tô Thanh Tuyết.

Tô Thanh Tuyết dậm chân: “Bà mau buông tay, ta còn có việc phải làm, không rảnh để ý tới bà.”

“Tuyết Nhi, hôm nay là ——”

Tô Thanh Tuyết không chờ phụ nhân nói xong, dùng sức rút ống tay áo, căm giận nói: “Chậm trễ chuyện của mẫu thân bà có thể che chở cho ta sao? Bản lĩnh gì cũng không có, chỉ biết thêm phiền cho ta, thật hận ta không phải mẫu thân sinh ra!”

Sắc mặt phụ nhân tái nhợt nhìn Tô Thanh Tuyết không hề quay đầu lại đi xa, yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.

🌹Chương 207 : Bẫy Rập🌹

Sau khi cùng Khương Trạm tách ra, hai tỷ muội Khương Tự tùy ý tìm một chỗ che nắng tiếp tục nói chuyện phiếm.

Tỷ muội hai người đã lâu không gặp, Khương Tự thì lo lắng trưởng tỷ sắp gặp phải vận rủi, Khương Y thì đau lòng muội muội gặp cảnh từ hôn, vì thế hai người trò chuyện càng thêm thân mật.

Lúc này một nha hoàn áo xanh bước nhanh tới, quy quy củ củ phúc thân với Khương Y: “Lão phu nhân mời ngài qua đó một chuyến.”

Tuy Khương Y thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn đứng lên.

Khương Tự muốn cùng đi theo, bị Khương Y ngăn lại: “Trời nóng, Tứ muội không cần đi theo ta chạy loạn, nghĩ đến bà ngoại gọi ta nhiều lắm là hỏi mấy câu, chờ hỏi xong ta lại qua đây tìm muội.”

Khương Y rất nhanh cùng nha hoàn áo xanh rời đi, A Man cầm cây quạt quạt gió cho Khương Tự, chủ tớ hai người câu được câu không nói chuyện.

“Hôm nay thật là nóng, cũng may cô nương tìm được một chỗ hóng mát như vậy, gió lạnh thổi quá thoải mái.”

Khương Tự vốn dĩ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tùy ý ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua khoảng lá cây xanh biếc chiếu xuống trên khuôn mặt trắng sứ của nàng, nghe vậy mở to mắt liếc A Man một cái, cười nói: “Vậy ngươi còn quạt làm cái gì, nhân lúc còn sớm nghỉ một lát đi.”

“Nô tỳ lại không mệt.” A Man ngắm bốn phía không người, che miệng cười khẽ, “Cô nương, nô tỳ phát hiện đại biểu công tử hôm nay không còn ít lời như ngày xưa nữa.”

Tô Thanh Tuân là một người rất quy củ, dĩ vãng Khương Tự tới Hầu phủ ở chơi, hai người cơ hồ không có giao lưu gì, nhiều nhất gặp mặt cho nhau vấn an mà thôi.

Khương Tự một lần nữa nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Đại biểu ca là người tốt. Được rồi, đi ra ngoài, đừng nên tùy tiện nghị luận người khác.”

Khương Tự biết lần này vì sao thái độ của Tô Thanh Tuân đối với nàng lại khác với thường ngày.

Từ sau khi nàng qua mười tuổi, đại cữu mẫu Vưu thị liền bắt đầu đề phòng nàng, e sợ vị biểu cô nương xuất thân tầm thường là nàng có liên hệ gì đó với đứa con trai được ký thác kỳ vọng cao.

Thái độ Vưu thị tuy mịt mờ, nhưng vô luận là nàng trời sinh tính mẫn cảm hay là Tô Thanh Tuân thông tuệ nội liễm đều có thể cảm giác được.

Tô Thanh Tuân không muốn bởi vì mẫu thân mà làm nàng khó xử, sau đó đánh chủ ý lạnh nhạt với nàng. Mà hôm nay sở dĩ Tô Thanh Tuân biểu hiện bất đồng, là bởi vì gần đây tình cảnh của nàng ở trong mắt thế nhân khá là đáng lo, không muốn để cho nàng cảm thấy thói đời nóng lạnh thôi.

A Man le lưỡi: “Được rồi, nô tỳ không nói là được.”

Thấy chủ tử nhà mình hai mắt hơi khép, thần thái lạnh nhạt, A Man lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ xem ra trong lòng cô nương chỉ có vị Dư công tử kia, với người khác ngay cả hứng thú nhắc tới cũng không có.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, Khương Tự mở mắt ra, nhìn thấy một nha hoàn áo xanh vội vàng đi tới.

Nàng không khỏi ngồi thẳng người.

Nha hoàn áo xanh đi đến trước mặt nàng, uốn gối thi lễ, thần sắc dồn dập: “Biểu cô nương, Chu thái thái đột nhiên té xỉu.”

Nhà chồng Khương Y họ Chu, bởi vì đã xuất giá, hạ nhân Hầu phủ không tiện xưng hô đại biểu cô nương, đoạn lấy Chu thái thái xưng hô.

Khương Tự nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đứng dậy: “Đại tỷ ta hiện ở nơi nào? Mau dẫn ta qua đó.”

“Biểu cô nương mời đi theo nô tỳ.”

Khương Tự theo tỳ nữ áo xanh đi vòng vòng, trong lòng tuy nôn nóng, lại thời khắc lưu ý tình huống bốn phía, thấy xác thật là đi đến chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân đằng trước, liền thoáng an tâm.

Đi qua khúc cua, chính là Cúc Hà hồ.

Cúc Hà hồ cùng Triêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net