Chương 226 - 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🔴🔴 Chương 226 : Về nhà ngủ 

Trên sông Kim Thủy náo nhiệt như ban ngày, theo ba người Thôi Dật lục tục được cứu lên, mọi người rất nhanh thì biết khi mấy công tử ca uống rượu thì thuyền hoa nổi lửa, mà lửa này vẫn là do một tiểu quan trên thuyền hoa phóng.

Nhưng mà quan sai chạy đến lúc này căn bản không rảnh đi truy cứu tiểu quan, bởi vì từ trong miệng ba người Thôi Dật bọn họ biết được một sự kiện: Cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư Dương Thịnh Tài còn chưa tìm được!

Khoảng cách bốn người nhảy thuyền đã qua lâu như vậy, người còn chưa tìm được, tình huống đã có chút không ổn.

Nhưng họa chăng những quan sai này lại không ai rành biết bơi cho mấy, chỉ có thể phát động những người làm ăn trên sông Kim Thủy hỗ trợ.

Sông Kim Thủy mênh mông rộng lớn, muốn ở trong sông tìm một người rơi xuống nước, nom khó hơn lên trời.

Mắt thấy đã tới nửa đêm mà vẫn hoàn toàn không có tiến triển, trừ một số ít người lòng hiếu kỳ đặc biệt nặng là luyến tiếc rời đi, đại đa số người đều chuẩn bị trở về.

Trên bờ sông quan sai canh giữ ở bến tàu chỉ có hơn mười người, nào ngăn được người ta, đối mặt với những quyền quý cưỡi thuyền hoa đó chỉ có thể thành thành thật thật cho đi, mà với một ít thuyền nhỏ, thuyền đánh cá thì kiểm tra trọng điểm một chút.

Dù vậy, đại đa số con thuyền vẫn chưa kịp kiểm tra đến, trách sao được, nhân thủ quá ít.

Lão Tần xen lẫn trong những con thuyền đó né tránh kiểm tra thí điểm, mà con thuyền hoa của Úc Cẩn thì thông suốt lại gần bờ.

Trên bờ bị bóng đêm bao phủ càng đậm hơn, phóng nhãn ra xa, càng là một vùng đen kịt.

Đêm đã qua nửa, nhà nhà đốt đèn sớm đã yên giấc, chỉ còn thưa thớt ngôi sao còn lấp lánh trên màn trời như mặc ngọc.

“Để Lãnh Ảnh đưa các nàng về đi.” Trong bóng đêm mông lung nhìn thiếu nữ ăn mặc như nam trang, Úc Cẩn nuốt xuống lời nói tự mình tiễn người.

Nói vậy nhất định sẽ bị A Tự không chút lưu tình cự tuyệt.

“ Không cần, người nhiều ngược lại không tốt, có lão Tần là đủ rồi.” Khương Tự như thường cự tuyệt, ngữ khí lại rất nhu hòa, “ Nhị ca ta liền phiền ngươi chiếu cố.”

Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “ Nàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn ' thật tốt '.”

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ thật tốt”, bởi vì lúc trước hai người đã thương lượng xong, để Khương Trạm cho rằng được Úc Cẩn cứu càng thỏa đáng hơn. Mà Khương Tự thì có một cái yêu cầu chính là thu thập Khương Trạm một trận thật tốt, để cho hắn nhớ giáo huấn thật lâu.

Đối mặt với phân phó của người trong lòng, Úc Cẩn đương nhiên không chút do dự đáp ứng.

Về phần hữu nghị giữa Khương Trạm ấy à? Ha hả, không tồn tại.

“Vậy là tốt rồi.” Khương Tự cười cười, mang theo A Man rời đi.

Một đêm này, hơn phân nửa kinh thành đều trở nên náo nhiệt.

Tướng quân phủ, Thị lang phủ, Thái Bình Bá phủ nhận được Thuận Thiên Phủ truyền tin, trong phủ trên dưới đều bị kinh động, vội phái người đi Thuận Thiên Phủ đón người.

Lễ Bộ Thượng Thư phủ nghe nói Dương Thịnh Tài rơi xuống nước đến nay còn chưa tìm được, càng là chủ hoảng tớ loạn, đem hết tất cả nhân thủ có thể triệu tập phái đến sông Kim Thủy tìm người.

Phủ Doãn Thuận Thiên Chân Thế Thành đương nhiên không thể ngủ, ngồi trên công đường bắt đầu tra hỏi ba người Thôi Dật.

“Thuyền hoa tại sao lại bốc cháy?”

Hỏi đến cái này, cảm xúc của ba người Thôi Dật kích động hẳn, nhao nhao la: “Có một tiểu quan cố ý phóng hỏa!”

“Thôi công tử, ngươi nói đi.”

Nghe Thôi Dật kể lại tiền căn hậu quả thuyền hoa bốc cháy, Chân Thế Thành sờ sờ râu không hé răng.

Ngắn ngủi trầm mặc làm ba người đều có chút khó chịu, Thôi Dật kêu: “Chân đại nhân, các ngươi nhất định phải tìm ra tên tiểu quan đáng chết kia, thiên đao vạn quả!”

“Thuận Thiên Phủ sẽ tận lực.” Chân Thế Thành đương nhiên sẽ không cam đoan.

Mấy tay ăn chơi này từ nhỏ đến lớn còn không biết đắc tội bao nhiêu người, muốn từ đầu mối kết thù tìm ra người, không khác gì mò kim đáy biển.

“ Các ngươi cùng nhau uống rượu không chỉ có bốn người đi?”

Chân Thế Thành vừa hỏi câu này, ba người tức khắc biến sắc.

Chân Thế Thành nhẹ cong ngón tay gõ bàn, không nhanh không chậm nói: “Bản quan tìm hiểu được từ chỗ tiểu quan chạy trốn trên thuyền hoa rằng, các ngươi uống rượu tổng cộng có năm người.”

Thôi Dật đột nhiên vỗ đầu: “Đúng rồi, còn có Nhị công tử Đông Bình Bá phủ Khương Trạm, hắn cũng rơi xuống nước!”

Chân Thế Thành sắc mặt trầm xuống: “Một khi đã như vậy, các ngươi vì sao không nói sớm?”

Thôi Dật bĩu môi, không để bụng nói: “ Chúng ta quá khẩn trương, nhất thời quên mất.”

“ Người uống rượu cùng cũng có thể quên?” Bằng vào kinh nghiệm, Chân Thế Thành có thể kết luận trong việc này có điều mờ ám không thể cho ai hay.

“ Chúng ta cũng đâu thân quen, người là Dương Thịnh Tài gọi tới, cho nên gặp phải sự việc dọa người như nổi lửa rơi xuống nước do quá khẩn trương liền quên mất tiêu hắn.” Hai thiếu niên khác rối rít nói.

Thôi Dật mang vẻ mặt mất hứng: “ Chân đại nhân, chúng ta là người bị hại, Thuận Thiên Phủ các người không lo mau mau tìm ra tên tiểu quan phóng hỏa kia, lại coi ba chúng ta như phạm nhân thẩm vấn, đây là đạo lý gì?”

Chân Thế Thành bỗng nhiên vỗ kinh đường mộc, mặc dù không có nha dịch đứng ở hai bên công đường cầm sát uy bổng trong tay hô “Uy vũ”, ba người vẫn khá hoảng sợ.

“ Ngươi đây là có ý gì?” Ba người ngoài mạnh trong yếu kêu.

Chân Thế Thành chậm rãi để kinh đường mộc xuống: “Chính là nói cho ba vị công tử, đây mới gọi là thẩm vấn. Vừa rồi bản quan chỉ là tìm các ngươi tìm hiểu một ít tình huống, các ngươi lại cho rằng chính mình bị coi thành phạm nhân thẩm vấn, lẽ nào đã làm chuyện gì trái với lương tâm?”

“Chúng ta không có!” Ba người trăm miệng một lời phủ nhận.

“Không có thì tốt. Ba vị công tử vất vả, các ngươi có thể hồi phủ, có điều nếu sau đó bản quan cần tìm hiểu tình huống còn sẽ làm phiền các ngươi tới đây.” Chân Thế Thành híp mắt nói.

Mấy thằng nhãi ranh không có đầu óc này còn chưa khó chơi bằng con của hắn đâu, cũng bày đặt nói linh ta linh tinh với hắn?

Nghĩ đến gần đây con trai buồn bã ỉu xìu, Chân Thế Thành đột nhiên có chút chột dạ.

Đợi ba người Thôi Dật rời đi, Chân Thế Thành lập tức phân phó người đi Đông Bình Bá phủ báo tin.

Nghĩ đến Khương Trạm sinh tử không rõ, cảm xúc của Chân Thế Thành thật không tốt.

Tuy rằng đã sớm nhìn quen sinh tử, nhưng đối mặt với người hoàn toàn xa lạ và người thân quen đương nhiên hoàn toàn không giống nhau.

Thiếu niên kia chẳng lẽ cứ mất đi như vậy?

Còn có tiểu cô nương kia, biết huynh trưởng xảy ra chuyện chắc sẽ thương tâm lắm lắm.

Đông Bình Bá phủ nhận được tin tức quả nhiên loạn thành một nùi, Khương An Thành lập tức triệu tập gia đinh chạy tới sông Kim Thủy, dọc theo đường đi không ngừng mắng: “Tiểu súc sinh, tìm được mày xem lão tử có lột da của mày không!”

Ông ngoài miệng mắng rất hăng, nhưng trong mắt lại lóe ánh nước, nắm tay nắm chặt càng run đến lợi hại.

Khương nhị lão gia cùng Khương tam lão gia liên mồm an ủi, sắc mặt đều rất nặng nề, chẳng qua tia nhẹ nhõm nơi đáy mắt Khương nhị lão gia bị bóng đêm che lấp, không ai phát hiện thôi.

Nhã Hinh Uyển, Nhị thái thái Tiêu thị trùm chăn gấm cười to một trận mới khôi phục như thường, thu thập một phen tiến về Từ Tâm Đường an ủi Phùng lão phu nhân.

Khương Trạm vừa chết, đại phòng tuyệt hậu, chờ tương lai nếu lão gia có thể lập được đại công như hàng xóm Vĩnh Xương Bá cách vách, tước vị này đương nhiên sẽ rơi xuống trên đầu Nhị phòng bọn họ rồi.

Trong Hải Đường Cư, A Man nhìn Khương Tự không nhanh không chậm thay áo trong sạch sẽ nhịn không được nhắc nhở nói: “Cô nương, nhà trước động tĩnh rất lớn đó, mấy người đại lão gia đều đi tìm Nhị công tử rồi.”

Khương An Thành sợ nữ nhi lo lắng, cũng không gọi người tới Hải Đường Cư truyền lời, ở trong mắt người khác lúc này Tứ cô nương hẳn là còn đang ngủ say, có điều lại chẳng hay Tứ cô nương vừa mới giết người phóng hỏa trở về.

Khương Tự thay xong xiêm y nằm xuống: “Không cần phải xen vào mấy việc đó, ngủ đi.”

Trong phủ ầm ỹ đến lợi hại càng tốt, cũng để cho Nhị ca nhìn một chút, huynh ấy mà không thông minh ra sẽ mang đến cho người nhà thống khổ thế nào! # Edit by Khuynh Vũ #

🔴🔴Chương 227 : Cao hứng 

Trên sông Kim Thủy người thuần túy xem náo nhiệt lục tục rời đi, chỉ còn quan sai Thuận Thiên Phủ cùng với người nhà mấy phủ phái tới tìm kiếm Dương Thịnh Tài và Khương Trạm.

Đương nhiên, tìm kiếm Khương Trạm chỉ có một nhà Đông Bình Bá phủ, còn mấy nhà khác tất cả đều là tìm kiếm Dương Thịnh Tài.

Tiểu tử mấy nhà cùng nhau ra ngoài ăn chơi, ba người được cứu, một người sinh tử không rõ, ba nhà được cứu không có khả năng đứng ngoài cuộc.

Sông Kim Thủy vẫn mênh mông rộng lớn, ánh mặt trời phương xa từng chút ló ra khỏi trục hoành dần dần lên cao, đem tia sáng màu quất nhu hòa rãi xuống mặt sông.

Trời dần dần sáng, sông Kim Thủy ngày xưa được cho là bình tĩnh lộ ra một cổ ầm ỹ xao động ồn ào, tia vàng vụn rắc trên mặt sông thỉnh thoảng lại dập dờn tầng tầng gợn sóng, đó là của một số người tinh thông biết bơi lặn xuống dưới đáy sông tìm người.

Theo tin tức truyền ra, đội ngũ chạy tới bờ sông hỗ trợ tìm người càng ngày càng nhiều.

Dương Thịnh Tài không chỉ là cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư, mà còn là đệ ruột của Thái Tử Phi đương triều, gã ta rơi xuống nước mất tích không thể nghi ngờ là tác động vô số lòng người.

Chân Thế Thành mang theo một đám nha dịch chạy tới, đứng ở bờ sông nhìn những người hoặc nôn nóng hoặc mỏi mệt, đáy lòng thở dài.

Đến lúc này chưa tìm được người, tình huống thực không lạc quan.

Mặt trời càng lên càng cao, một đợt người xem náo nhiệt mới chạy đến, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh ở bờ sông Kim Thủy.

Nghe nói Thượng thư phủ đã bắn tiếng, nếu ai tìm được công tử nhà họ Dương thưởng ngàn lượng bạc, những người xem náo nhiệt hoàn toàn điên cuồng, người tự tin biết bơi giỏi như sủi cảo nhảy xuống sông, khiến dòng chảy của con sông bị trì hoãn.

Sắc mặt Chân Thế Thành khó coi thôi rồi, thầm mắng một câu Lễ Bộ Thượng Thư phủ khốn kiếp.

Lúc này thả ra lời kiểu này, dẫn tới vô số người nhảy sông tìm người, có thể tìm được người khác nữa hay sao, tám chín phần mười sẽ lại gây ra mạng người.

Sông Kim Thủy không phải rãnh nước nhỏ, người biết bơi giỏi đến đâu cũng có khả năng xảy ra chuyện.

Chân Thế Thành bước đến nơi người của Lễ Bộ Thượng Thư phủ chờ, nói với phụ thân Dương Thịnh Tài: “ Dương huynh, xin thu hồi treo thưởng đi, làm vậy sẽ chỉ khiến sự tình càng khó khống chế hơn thôi.”

Dương phụ cười lạnh: “ Nha môn các người không có bản lĩnh, chẳng lẽ còn không cho chúng ta nghĩ biện pháp sao?”

Chân Thế Thành thông cảm tâm tình Dương phụ, thanh âm ôn hòa: “ Tìm người không có tổ chức, cũng vô dụng thôi.”

“Sao lại là vô dụng? Thêm một người xuống nước tìm kiếm, cơ hội tìm được con trai ta sẽ càng lớn hơn. Chân đại nhân, ngươi không cần nói nữa, kẻ hèn hiện giờ lời gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn mau chóng có tin tức của khuyển tử!”

Chân Thế Thành lắc lắc đầu.

Đột nhiên vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế, mọi người nghe được đều không khỏi giật nảy mình, Dương phụ bước nhanh về hướng thanh âm truyền đến.

Một phụ nhân quỳ gối bên bờ, ôm một hán tử lên tiếng khóc rống: “ Cha thằng nhỏ ơi, ông không thể cứ đi như vậy a! Ta đã nói đừng xuống nước rồi, ông cứ một hai phải kiếm cho được số bạc thưởng chó má đó, hoàn toàn không nghe ta khuyên. Hiện giờ hai mắt ông khép lại, lưu lại cô nhi quả phụ chúng ta làm sao bây giờ đây?”

Hán tử cả người ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã không xong.

Bên cạnh có một nam tử đẩy phụ nhân ra dùng sức ấn bụng hán tử, lại không làm nên chuyện gì.

Tiếng khóc của phụ nhân càng thêm thảm thiết.

Chân Thế Thành đi đến bên cạnh Dương phụ, thở dài: “ Giờ Dương huynh thấy rồi chứ.”

Dương phụ cười lạnh: “Thì tính sao? Những người này làm sao so được với con ta?”

Đáy mắt Chân Thế Thành hiện lên phẫn nộ, nhàn nhạt nói: “ Dân chúng tầm thường tự nhiên không cao quý bằng lệnh công tử, chẳng qua hiện giờ lệnh công tử rơi xuống không rõ, vẫn nên tích nhiều phúc đức cho gã thì tốt hơn.”

Lời này ngược lại làm Dương phụ coi trọng, suy nghĩ một lát gọi người hủy bỏ thưởng bạc.

Chân Thế Thành tập trung tất cả những người nghĩ cách cứu viện lại, chia làm hơn mười đội ngũ rà soát khắp sông Kim Thủy, chờ đến mặt trời bò lên giữa không trung, một đội ngũ trong đó đột nhiên có người chui ra mặt nước kêu to: “Phía dưới có người!”

Lời này vừa ra, tức khắc tạo nên sóng to gió lớn.

Dương phụ cùng Khương An Thành gần như đồng thời chạy tới.

Thuộc hạ của Chân Thế Thành chỉ huy đội người nọ xuống nước vớt, qua ước chừng hai khắc đồng hồ ( 30' ), một hán tử tinh thông biết bơi tay kẹp một người chậm rãi nổi lên.

Hán tử chui ra mặt nước, lớn tiếng nói: “Tìm được rồi!”

Rất nhanh có hai người đón lấy người hán tử tìm được, bơi về bờ.

Trên bờ vây đầy người, trước nhất chính là Dương phụ cùng Khương An Thành.

Những người đó rất nhanh lên bờ, đem người vớt lên được đặt ngang ở trên bờ.

Ngâm một đêm, người vớt lên đã sưng vù, đầu tóc xõa rối tung che khuất hơn phân nửa bộ mặt, làm người ta nhất thời không phân biệt ra diện mạo.

Chân Thế Thành không khỏi nhìn về phía Dương phụ cùng Khương An Thành.

Dương phụ đã nhìn thấy áo bào tím mặc trên người được vớt lên, chân mềm nhũn gục xuống.

Dương Thịnh Tài yêu thích màu tím, đại đa số xiêm y đều là màu sắc này.

Người bên cạnh vội đỡ lấy Dương phụ.

Dương phụ ôm một phần vạn hy vọng từng bước một đi về phía thi thể.

Thuộc hạ Chân Thế Thành yên lặng vén mái tóc che đậy bộ mặt thi thể đến một bên, lộ ra cả khuôn mặt.

Trong nháy mắt thấy rõ diện mạo thi thể, Dương phụ không có lấy một tí may mắn, lảo đảo nhào tới.

Cùng lúc đó, Khương An Thành thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Trời biết ông vừa mới sợ hãi đến cỡ nào, một trái tim cơ hồ nhấc tới cổ họng.

Vẫn may không phải tiểu súc sinh kia!

Giờ khắc này, Khương An Thành lại có một loại xúc động muốn khóc.

Khương tam lão gia nửa quỳ xuống, dùng sức vỗ bả vai huynh trưởng, thấp giọng an ủi: “ Đại ca, trước mắt không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

Khương nhị lão gia cảm thấy hơi thất vọng. 

Nếu Khương Trạm chết, con đường sau này của Nhị phòng sẽ càng thuận lợi hơn.

Có điều cũng không phải vội, trước mắt loại tình hình này Khương Trạm căn bản không có hi vọng còn sống.

Người của Lễ Bộ Thượng Thư phủ rất nhanh đã mang theo thi thể Dương Thịnh Tài đi, những người còn lại tiếp tục tìm người, chính là theo thời gian trôi qua vẫn cứ tốn công vô ích.

Không ít người thể lực tiêu hao quá mức, bắt đầu ngồi ở bờ sông nghỉ ngơi, người vây xem bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Có thể nào bị nước cuốn đi rồi không? Ta nhớ có một năm thôn bên cạnh có một bé con rớt xuống sông, tìm sao cũng đều không thấy người, về sau lại xuất hiện ở nơi cách hơn trăm dặm lận.”

“ Có khả năng á, bằng không động tĩnh lớn như thế, đều sấp lật luôn cả đáy sông rồi, mà sao vẫn không tìm được người chứ?”

 #Edit by Khuynh Vũ#

Khương Tự sáng sớm sửa soạn một phen rồi đến Từ Tâm Đường thỉnh an.

Nhị thái thái Tiêu thị cùng Tam thái thái Quách thị sớm đã tới rồi, đang bồi Phùng lão phu nhân nói chuyện, nhìn thấy Khương Tự tiến vào nháy mắt yên tĩnh hẳn.

Khương Tự hôm nay mặc một bộ áo trắng vân văn, phía dưới phối thêm váy thạch lựu đỏ thẫm, mắt ngọc mày ngài, thanh diễm vô song, so với hoa hải đường còn muốn kiều diễm hơn.

Tiêu thị nhìn thấy lành lạnh nói: “ Tứ cô nương hôm nay ăn mặc thật vui mừng.”

Nha đầu ngu xuẩn này còn không biết ca ca ruột chết đuối đi? Mặc thành như vậy thật đúng là châm chọc mà.

Có điều như vậy cũng hay, lão phu nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ bất mãn với con ranh này.

Khương Tự cúi đầu vén vén lần váy đỏ thẫm, cười xinh đẹp: “ Tâm tình tốt đương nhiên phải ăn mặc vui mừng chút, như vậy tổ mẫu nhìn thấy cũng cao hứng mà.”

Từ chỗ A Phi nhận được tin tức, những tiểu quan, tôi tớ trên thuyền hoa đều đã được cứu vớt hết.

Cứ việc thông qua nhiều lần quan sát lúc trước, Khương Tự rất có lòng tin sau khi phóng hỏa đốt thuyền sẽ không liên lụy người vô tội, nhưng ngoài ý muốn khó tránh khỏi sẽ có, nhận được tin tức này nàng xác thật rất cao hứng.

Về phần ba người Thôi Dật —— Khương Tự nhẹ mím môi, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo.

Món nợ này còn chưa xong đâu! 

🔴🔴 Chương 228 : Ưu điểm của Khương Trạm

“Tâm tình tốt?” Tiêu thị thở một hơi thật dài, “Tứ cô nương, nếu ngươi mà biết đêm qua xảy ra chuyện gì, chắc sẽ không nói như vậy.”

Khương Tự lộ ra thần sắc hoang mang.

Trong lòng Tiêu thị càng thêm thoải mái, trên mặt lại lộ ra vẻ bi thương, cầm khăn xoa xoa khóe mắt: “ Ai, lời này phải làm sao nói với ngươi đây.”

Phùng lão phu nhân đã mất kiên nhẫn nói: “ Về đổi lại một thân xiêm y đi.”

Bà ta mặc dù không coi trọng Nhị tôn tử cho lắm, nhưng dẫu gì vẫn là nam đinh tam bối* của Bá phủ. Lúc này dòm hết tôn tử cả nhà, nam đinh càng nhiều một gia tộc mới càng thịnh vượng.

( * Bối : thế hệ )

Với cả, coi như Khương Trạm không có tiền đồ, ai biết trong đám con cháu tương lai của nó có ai có thể quang môn diệu tổ hay không?

Vì thế tâm tình giờ phút này của Phùng lão phu nhân cũng chẳng tốt gì cho cam, nhìn váy đỏ của Khương Tự phá lệ chói mắt.

Khương Tự cúi đầu nhìn nhìn, khó hiểu nói: “ Cháu gái không biết nơi nào không ổn ——”

“ Nhị ca ngươi đêm qua rơi xuống nước, đến nay tung tích không rõ!” Phùng lão phu nhân không vui nói.

Lúc trước thấy Vĩnh Xương Bá thế tử cách vách hơi thân cận với Khương Tự, Phùng lão phu nhân một lần nữa xét lại phân lượng của đứa cháu gái này ở trong lòng, sau đó nhiều lần ám chỉ Khương Tự đi lại thường xuyên với đại cô nương Vĩnh Xương Bá phủ.

Nhưng Khương Tự cứ như đứa đầu óc chậm chạp, từ cái hôm từ Vĩnh Xương Bá phủ trở về rốt cuộc không qua đó nữa.

Trong lòng Phùng lão phu nhân tuy còn chứa niệm tưởng, lại ngày càng bất mãn với Khương Tự không biết điều. Chờ đến khi Nghi Ninh Hầu phủ xảy ra chuyện, còn liên lụy Khương Tự vào, cứ việc cuối cùng chứng minh được Khương Tự trong sạch, Phùng lão phu nhân cũng hiểu được từ rày về sau cháu gái đã không thể chiếm được lợi ích từ chỗ Nghi Ninh Hầu phủ bên kia nữa, tâm tư coi trọng nàng cũng càng thêm phai nhạt.

Không thể không nói, Phùng lão phu nhân là một người  phi thường thực tế, khi một người trong lòng bà ta giảm bớt phân lượng, thái độ tự nhiên cũng thay đổi theo.

Khương Tự hơi hơi trợn to con ngươi, đem khiếp sợ hiển lộ vừa đủ, lẩm bẩm nói: “ Nhị ca đến giờ chưa có tin tức? Vì sao hiện tại mới nói cho con?”

Tiêu thị nhìn bộ dạng bị đả kích trầm trọng của Khương Tự chỉ cảm thấy thống khoái.

Bà ta trước kia chưa từng để Khương Tự ở trong mắt, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mỗi khi đối đầu với nha đầu này kiểu gì cũng sẽ ăn thiệt thòi, cục tức này thật sự khó mà nuốt trôi.

Huynh trưởng duy nhất mất đi, từ đây nhà mẹ đẻ thiếu đi một chỗ dựa lớn, bà ta cũng muốn xem nha đầu này còn đắc ý thế nào.

Trong lòng Tiêu thị nghĩ như vậy, trên mặt lại vô cùng quan tâm: “ Phụ thân ngươi, mấy người thúc thúc còn có đại ca  nhận được tin tức liền chạy đến bờ sông Kim Thủy, trước mắt còn chưa có tin tức Nhị ca ngươi. Sở dĩ hiện tại mới nói cho ngươi, là phụ thân ngươi sợ tối qua ngươi biết sẽ ngủ không ngon. Ai, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ mà, Nhị ca ngươi nếu có chuyện gì, phụ thân ngươi biết làm sao bây giờ đây?”

“Nhị thẩm rất muốn Nhị ca ta xảy ra chuyện?” Khương Tự mặt đẹp trầm xuống,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net