Chương 329- 335

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❤❤ Chương 329: Ân đoạn nghĩa tuyệt

Nhận tội?

Chu Tử Ngọc nhìn Khương Tự ánh mắt giống như nhìn chằm chằm mãnh thú hồng thủy.

Rõ ràng mọi kế hoạch đều rất tốt đẹp, rốt cuộc vì sao biến thành tình trạng như hiện tại?

Khóe miệng Khương Tự chứa cười lạnh, bình tĩnh nhìn Chu Tử Ngọc, quang mang nhàn nhạt từ lòng bàn tay tuôn ra, lặng yên bay về phía nam tử đang cảm xúc sụp đổ bên cạnh.

“Chu Tử Ngọc, nam nhân mưu hại thê tử vội vàng đội nón xanh cho mình như ngươi, ta vẫn là lần đầu tiên thấy, nói vậy mọi người cũng là lần đầu tiên thấy đi?”

Đám người vây xem cười vang phụ họa: “Đúng vậy, chưa từng nghe nói qua!”

Từng tiếng cười ấy đánh sâu vào màng tai Chu Tử Ngọc, làm đầu hắn chìm vào cơn mê, giống như con ngựa hoang tháo cương không bị khống chế.

Vốn dĩ không cần như vậy!

Khương thị vì cái gì không chết trong lần kinh mã? Nếu như khi đó chết đi, căn bản không cần dùng đến bước cờ Tình nhi này!

Chu Tử Ngọc dưới đáy lòng hò hét, vì bản thân xui xẻo tột đỉnh mà phát điên.

Chính là hắn rất nhanh phát hiện bốn phía hoàn toàn an tĩnh, mọi người dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn hắn.

Một cái tát mạnh mẽ truyền đến.

“Súc sinh, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không!” Ngắn ngủn hai ba ngày, Chu Thiếu Khanh tóc trắng hơn phân nửa, giờ phút này thoạt nhìn già cả lại chật vật, mà nhi tử đột nhiên ăn nói nhảm nhí lại cho ông một đòn nghiêm trọng, nhịn không được cho Chu Tử Ngọc một cái tát.

Ánh mắt Chu Tử Ngọc dần dần khôi phục thanh minh, không khỏi bưng kín miệng.

Hắn vừa mới đem lời trong lòng nói ra?

Lần kinh mã trên đường Chùa Bạch Vân về kia, xác thật là hắn an bài sẵn.

Mẫu thân quản đủ nghiêm, cơ hội Khương thị xa nhà không dễ có, cho nên hắn chuẩn bị kế hoạch song trọng.

Đầu tiên là kinh mã, nếu Khương thị chết trong lần kinh mã, đó là tốt nhất, hắn chỉ cần nhẫn nhịn một năm liền có thể cưới người khác.

Có điều ngoài ý muốn như vậy chung quy không dễ khống chế, nếu Khương thị bình yên vô sự, hắn sẽ buộc một dải lụa màu lên trên dây cương dắt ngựa, Tình nhi đã sớm chờ ở nửa đường nhìn thấy lụa màu tung bay, sẽ lập tức lao tới diễn một tuồng kịch.

Lấy sự hiểu biết của hắn về Khương thị, Khương thị chắc chắn sẽ cứu Tình nhi mang về phủ, vậy thì có thể bắt đầu dùng một kế hoạch khác rồi.

Chỉ cần Khương thị lưng đeo tội danh cùng người tư thông bị hưu về nhà mẹ đẻ, không cần hắn ra tay, Khương thị ắt sẽ tự mình kết thúc, đến lúc đó không còn ai tạo thành nỗi lo cho hắn nữa.

Kế hoạch này yêu cầu kiên nhẫn, thắng ở vạn vô nhất thất.

Nhưng cố tình kế hoạch mà hắn cho rằng vạn vô nhất thất lại ra sơ suất lớn như vậy, đây hết thảy rốt cuộc là vì cái gì?

Khương Tự đã không kiên nhẫn nhìn bộ dạng Chu Tử Ngọc nửa chết nửa sống nữa, xoay người thi lễ với Chân Thế Thành.

Âm sắc của thiếu nữ thanh thúy hơn nam tử, cũng bởi vậy, rơi vào trong tai mọi người lại càng thêm rõ ràng.

“Đại nhân, ngài vừa mới nghe được, Chu Tử Ngọc chính miệng nói ra hy vọng trưởng tỷ của tiểu nữ tử chết ở sự cố kinh mã kia, hơn nữa từ trường châm phát hiện trên mông ngựa, xa phu tự sát không đưa ra được lý do chính đáng, còn có Chu Tử Ngọc thừa nhận bước cờ tỷ muội Tình nhi này…… Tiểu nữ tử có lý do nhận định làm chủ phía sau màn lần kinh mã ấy chính là Chu Tử Ngọc không thể nghi ngờ!”

Chân Thế Thành kiên nhẫn nghe Khương Tự trần thuật, chút có chút không vuốt chòm râu.

Mà người vây xem sớm đã không kịp chờ đợi la lên.

“Không sai, nhất định là họ Chu muốn mưu hại thê tử!”

“Trời ạ , thế mà còn có nam nhân ác độc như vậy, thật là thêm kiến thức.”

“Này tính cái gì, tức phụ của nam đầu Trương đại lang có dã nam nhân bên ngoài, không phải còn độc chết Trương đại lang sao. Con người ấy à, chẳng phân biệt nam nữ, một khi có dị tâm, chuyện gì cũng đều làm được!”

……

Những thanh âm nghị luận ấy rót thẳng vào tai Chu Tử Ngọc, như vô số ong mật ong ong kêu loạn, kêu đến hắn tâm phiền ý loạn.

“Im ngay!” Chu Tử Ngọc quát một tiếng, có loại cuồng loạn khó coi.

Trường hợp chợt yên tĩnh.

Chu Tử Ngọc ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Khương Tự, thâm trầm hỏi: “Khương Tứ cô nương luôn miệng nói ta mưu hại tỷ tỷ ngươi, như vậy tỷ tỷ ngươi hiện giờ thế nào?”

Khương Tự hơi hơi nhướng mày.

Trưởng tỷ hiện ở Đông Bình Bá phủ, đương nhiên bình an không có việc gì.

Không chỉ là Khương Tự, mọi người cũng rất nhanh hiểu ra ý tứ của Chu Tử Ngọc.

Ở Đại Chu, cũng không có tội danh mưu sát chưa thành.

Thê tử Chu Tử Ngọc hiện tại không có việc gì, chuyện kinh mã lại không có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù Chu Tử Ngọc thừa nhận tính toán dùng một đôi tỷ muội sinh đôi thiết kế thê tử, nhưng việc này còn chưa xảy ra, vậy thì không thể định tội hắn được, nhiều lắm là bị thế nhân thóa mạ thôi.

Khương Tự khe khẽ thở dài: “Đọc qua sách, quả nhiên trầm ổn.”

Thế đạo này luật pháp thật sự là vớ vẩn, không đắc thủ liền vô tội?

Trên thân thể Trưởng tỷ không bị thương tổn, nhưng mà trái tim sớm đã bị Chu Tử Ngọc đâm thủng trăm ngàn lỗ, vĩnh viễn sẽ không khôi phục được như lúc ban đầu.

Chu Tử Ngọc như một con sói cô độc bị ép vào tuyệt cảnh, trầm mặc nhìn Khương Tự.

Khương Tự đột nhiên cười: “Chu Tử Ngọc, ngươi khả năng đã quên, mục đích mà hôm nay chúng ta đến cáo quan là cái gì.”

“Mục đích?” Chu Tử Ngọc lẩm bẩm niệm hai chữ này.

Mọi người vây xem đều tò mò chờ đáp án của Khương Tự.

Khương Tự cảm thấy có chút buồn cười.

Trên đời này, quy tắc vĩnh hằng, duy lòng người khó dò.

Đơn giản là Chu Tử Ngọc nói ra lời kinh người, nhiều người như vậy thế nhưng quên mất mục đích ban đầu Đông Bình Bá phủ tới báo quan.

Như vậy cũng tốt, lòng người khó dò, mới càng dễ kích động, trở thành trợ lực mà nàng cần có.

“Phải nha, chẳng lẽ ngươi quên mất, hôm nay Bá phủ báo quan, là mời quan phủ phán quyết đại tỷ ta với ngươi nghĩa tuyệt!”

Ai nói bọn họ muốn cáo Chu Tử Ngọc giết người, từ lúc bắt đầu Bá phủ muốn chính là nghĩa tuyệt, cũng từ Chu gia quang minh chính đại mang Yên Yên đi.

Chu Tử Ngọc sẽ không vào đại lao lại như thế nào? Một thiên chi kiêu tử từ nhỏ sống trong chúng tinh phủng nguyệt như hắn, từ đây lại phải nếm hết sự xem thường của thế nhân, phải sâu sắc thể hội tư vị sống không bằng chết này.

Khương Tự trịnh trọng thi lễ với Chân Thế Thành, giương giọng nói: “Đại nhân, Chu Tử Ngọc cất chứa tâm tư mưu hại vợ cả, uổng làm phu người; không màng nữ nhi tuổi nhỏ khổ sở mất mẫu, uổng làm cha. Thân là môn sinh thiên tử, tuyển nhập Hàn Lâm Viện thứ cát sĩ, cô phụ thánh thượng chờ mong, là bất trung; ý đồ mưu hại thê tử kết tóc, phá huỷ lời thề ước bạc đầu, là bất nghĩa; khiến cha mẹ bị người cười nhạo, gia tộc hổ thẹn, là bất hiếu. Một người bất trung bất nghĩa bất hiếu như vậy, tiểu nữ tử khẩn cầu đại nhân phán đoán sáng suốt, phán xử gia tỷ cùng Chu Tử Ngọc nghĩa tuyệt, cũng đem nữ nhi Yên Yên trở về nhà tỷ dưỡng dục.”

Những lời này Khương Tự nói dõng dạc hùng hồn, giống như tia lửa rơi vào trong tim mỗi người, đốt lên muôn vàn nhiệt tình cùng khí phách.

Mọi người sôi nổi la: “Nghĩa tuyệt, nghĩa tuyệt, mong thanh thiên đại lão gia phán xử Khương gia cùng Chu gia nghĩa tuyệt!”

Ở trong tiếng hô dời non lấp biển như vậy, Chân Thế Thành trịnh trọng hạ phán quyết: “Chu Tử Ngọc có lòng mưu hại vợ cả, phu thê coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, nữ nhi Yên Yên của hai người giao cho nhà gái dưỡng dục. Bãi đường!”

Công đường trong ngoài nhất thời truyền đến một mảnh vui mừng.

Nghe xong phán quyết như vậy, Chu Tử Ngọc thất hồn lạc phách, từng bước lui về phía sau.

Người bị hắn tới gần giống như tránh ôn thần nhanh chóng né tránh, theo sát đó là vô số lá cải trắng và trứng thúi ném vào trên người hắn.

Khương Tự ở trong cỗ náo nhiệt này hơi hơi mỉm cười nói với Khương An Thành: “Phụ thân, chúng ta đi đón Yên Yên về nhà đi.” 

❤❤ Chương 330: Hố nhi tử cùng hố cha 

Nháy mắt ấy, nhìn nữ nhi mỉm cười, Khương An Thành thế nhưng lệ nóng doanh tròng.

Nữ nhi của ông trưởng thành rồi, đã có thể dựa vào chính mình hoàn thành chuyện mình muốn làm.

Thân là phụ thân, ông vừa hổ thẹn, lại vui mừng.

Vui mừng nhiều hơn hổ thẹn, người ở trên thế gian này dựa vào chính mình vĩnh viễn quan trọng hơn dựa vào người khác, chẳng sợ người khác ấy là phụ thân, là huynh trưởng, là phu quân.

“Tiểu Dư, con bồi Bá gia đi một chuyến đi.” Chân Thế Thành mở miệng nói.

Ăn mặc thường phục Úc Cẩn ôm quyền với Chân Thế Thành, đi đến bên người Khương An Thành: “Bá phụ, đi thôi.”

Khương An Thành nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong, lại nhìn nhìn tiểu nữ nhi duyên dáng yêu kiều, vui mừng xong dưới đáy lòng lại thở dài.

Tiểu Dư với Tự Nhi vẫn rất xứng đôi, quay đầu lại thử hỏi ý tứ của Tự Nhi xem, nếu như Tự Nhi nguyện ý liền mời Chân lão huynh làm người chứng hôn, dù sao cũng đáng tin hơn Tự Nhi một lòng muốn gả vào nhà cao cửa rộng nhiều.

Về phần đánh cược giữa nữ nhi và lão phu nhân?

Ha hả, dù sao quan phủ đều đã phán Y Nhi cùng Chu Tử Ngọc hòa li, đương nhiên phải đổi ý rồi!

Khương An Thành không hề có chút gánh nặng nào yên lặng làm quyết định thay nữ nhi.

Mắt thấy đám người như thủy triều rời đi, trên công đường trở nên lạnh lẽo, Chân Thế Thành khoanh tay đi về một phía.

Chân Hành đứng ở nơi đó, bởi vì thiếu đi người xem náo nhiệt, nên có vẻ lẻ loi.

Thấy phụ thân đi đến trước mặt, Chân Hành cười cười: “Phụ thân.”

Chân Thế Thành ngữ khí ý vị thâm trường: “Như thế nào, dọa tới rồi?”

Chân Hành không khỏi nhìn về phương hướng Khương Tự rời đi, trên mặt treo tươi cười sạch sẽ, mà thanh âm của y so với tươi cười còn sạch sẽ hơn: “ Nhi tử ngài cũng không phải sợ.”

Cô nương mà y thích, không phải bởi vì nàng là tiểu thư khuê các cười không lộ răng. Bắt đầu từ lúc ngẫu nhiên gặp được giữa rừng, y đã tiếp nhận nàng không giống người thường rồi.

Mà vừa mới, y lại gặp được một mặt dương quang chói lọi khác của nàng.

Khi một người ở trong lòng càng lúc càng độc nhất vô nhị, vậy hẳn chính là càng yêu sâu sắc đi.

Y nghĩ, y yêu nàng rồi.

Muốn cùng nàng cùng nhau dùng cơm sáng, cùng nhau ôm nhau mà ngủ, cùng nhau vui vẻ vượt qua cả đời này.

Nếu người này đổi thành người khác, y sẽ cảm thấy thật đáng tiếc.

Nhìn bộ dạng của nhi tử, Chân Thế Thành đột nhiên cảm thấy não thật đau.

Gọi nhi tử tới đây xem, vốn là muốn cho nó nhận rõ Khương cô nương không phải tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ, làm bạn với nhi tử thích đọc sách, yêu thơ từ, cầm kỳ thư họa không phải người một đường, làm cho tiểu tử này sớm sớm hết hy vọng.

Nhưng xem bộ dạng của tiểu tử ngốc này, hình như càng hãm sâu hơn……

Xong rồi, hình như đang chạy trên con đường hố nhi tử không quay đầu, trăm triệu không thể để phu nhân biết!

Thuận Thiên Phủ càng thêm quạnh quẽ, mà ngoài cửa lớn Chu gia lại vọt tới một đám người mênh mông cuồn cuộn, người gác cổng nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, vội đi bẩm báo Chu phu nhân.

Chu phu nhân đang canh giữ ở phòng khách tiền viện.

Đông Bình Bá phủ đột nhiên bẩm báo quan phủ muốn nghĩa tuyệt, lão gia cùng nhi tử tất cả đều đi nha môn, sự tình rốt cuộc ra sao rồi?

Khi gác cổng tiến vào bẩm báo, Chu phu nhân đã đi ra phòng khách, tâm thần không yên đứng ở trên thềm đá.

“Phu, phu nhân, tới thật nhiều người!”

“Lão gia cùng công tử đâu?”

“Không thấy được lão gia cùng công tử, người quá nhiều.”

“Phu nhân ——” Quản sự cùng phụ tử Chu Thiếu Khanh đi Thuận Thiên Phủ vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy quản sự sắc mặt trắng bệch như quỷ, trong lòng Chu phu nhân trầm xuống, vội hỏi: “Sao rồi?”

Quản sự ngã bò trên mặt đất, khóc rống: “Phu nhân, thua, thua rồi……”

Chu phu nhân lảo đảo lui về phía sau, vội vươn tay đỡ cột hành lang.

Lại là một hạ nhân vội vàng chạy tới: “Phu nhân, Đông Bình Bá ở cửa nói muốn mang đại cô nương đi.”

Sắc mặt Chu phu nhân biến đổi mấy lần, đi nhanh ra ngoài.

Khương An Thành không tiến vào đại môn Chu gia, chỉ đứng ở bên cạnh sư tử bằng đá ngoài cửa chờ.

Chu phu nhân được nha hoàn bà tử đỡ bước qua ngạch cửa cao cao, nhìn thấy đám người đen nghìn nghịt ngoài cửa, từng đợt đầu váng mắt hoa.

Hòa hoãn một chút, Chu phu nhân gượng cười nói: “Bá gia nếu tới, như thế nào không đi vào nói?”

Khương An Thành trầm khuôn mặt kéo kéo khóe miệng: “ Phủ Doãn Thuận Thiên đã phán Chu Khương hai nhà hòa li, đại môn Chu phủ ta thôi không vào, lần này tiến đến là đón ngoại tôn nữ Yên Yên của ta.”

“Chuyện này không có khả năng!” Chu phu nhân nghe xong sửng sốt, theo bản năng tìm kiếm cha con Chu Thiếu Khanh, lại chỉ thu được vô số ánh mắt khinh thường.

Những ánh mắt này phảng phất như dao nhỏ lăng trì thân thể Chu phu nhân.

“Ta phi, vẫn là thư hương môn đệ đó, thế mà dưỡng ra loại nhi tử này!”

“Đúng thế, vì muốn làm vợ chồng với nữ nhân khác mà mưu hại vợ cả, sát hại tính mệnh không thành lại muốn chủ động đội nón xanh để tiện bề hưu thê, trên đời sao lại có loại người này chứ……”

Chu phu nhân cảm thấy những lời này như từ chân trời bay tới, cách tầng mây mù.

“Bọn họ đang nói cái gì?”

Quản sự ghé vào bên tai Chu phu nhân nói: “Phu nhân, quan phủ phán đại cô nương cho đại nãi nãi dưỡng dục……”

Chu phu nhân ánh mắt đăm đăm, dường như không nghe hiểu lời quản sự nói.

“Chu phu nhân, ngài không nên ngất.” Thanh âm mềm nhẹ của thiếu nữ truyền đến, như một chậu nước đá dội vào đầu.

Chu phu nhân cố hết sức nâng mí mắt, ánh vào mi mắt chính là một khuôn mặt đẹp lạnh như băng.

“Khương Tứ cô nương.” Chu phu nhân tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Tự.

Khương Tự tiến lên một bước, cười đến ôn nhu vô hại: “Ngài xem, ta nói sẽ đến đón Yên Yên.”

“Ngươi, ngươi ——” Chu phu nhân chỉ vào Khương Tự, một chữ đều nói không nên lời, chỉ cảm thấy khuôn mặt mỹ lệ quá phận này so với ác quỷ còn làm cho người ta sợ hãi hơn.

Khương Tự lạnh mặt, nói với quản sự của Chu phủ: “Đi ôm đại cô nương của các ngươi ra đây!”

Quản sự Chu phủ theo bản năng xoay người đi vào trong phủ, đi được hai bước đột nhiên phản ứng lại: Không đúng nha, hắn vì sao nghe họ Khương phân phó?

Quản sự Chu phủ chần chờ nhìn về phía Chu phu nhân.

Chu phu nhân biểu tình chết lặng, không hề phản ứng.

Úc Cẩn mang theo vài tên nha dịch đứng ở một bên nhàn nhạt mở miệng: “ Nhi nữ Yên Yên của Chu Tử Ngọc cùng Khương thị đã phán cho nhà gái dưỡng dục, quý phủ nếu như cự tuyệt không chấp hành, ta đây liền trực tiếp đi vào dẫn người.”

Một thanh âm già nua truyền đến: “Ôm đại cô nương ra đây.”

Chu phu nhân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cơ hồ là nhào tới: “Lão gia, ông làm sao thế này?”

Chu Thiếu Khanh lúc rời phủ ăn mặc thể diện, mà giờ phút này đã không phân biệt ra màu sắc y phục ban đầu, trên mặt tất cả đều là thứ vàng vàng xanh xanh không rõ, ngay cả trên tóc đều chảy xuống nước canh, ở trong không khí rét lạnh kết thành băng mỏng.

Chu Thiếu Khanh giương mắt nhìn tấm biển dày nặng lóa mắt trước đại môn Chu phủ, lẩm bẩm nói: “Con mất dạy, lỗi của cha, ta tạo nghiệt, đáng đời a!”

Khương Tự ôm Yên Yên đi ra ngoài.

“Tiểu di, nương làm sao không tới đây?”

“Nương con đang ở nhà làm điểm tâm Yên Yên thích ăn.”

“Thật ư? Vậy Yên Yên có thể mang về cho tổ phụ, tổ mẫu còn có cha ăn sao?”

Khương Tự bước chân khẽ  dừng, liếc nhìn Chu Thiếu Khanh cùng Chu phu nhân một cái, lại chặn phương hướng của Chu Tử Ngọc.

“Có thể chứ.” Khương Tự ôm Yên Yên càng chặt, “Yên Yên có thể cùng nương con thương lượng, xin nương con làm nhiều một chút.”

Ở trong lòng nữ nhi nhỏ tuổi, phụ thân là núi lớn đáng tin cậy nhất, mà muốn lật đổ được ngọn núi lớn này trong lòng Yên Yên hay không, không nên do nàng tới quyết định.

“Để ta ôm cho, tiểu hài tử rất nặng.” Úc Cẩn vươn tay.

“Yên Yên sẽ sợ người lạ.”

Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười với tiểu nữ hài: “Yên Yên, muốn thúc thúc ôm không nào?”

Yên Yên nghiêng đầu nhìn thiếu niên đôi mắt đen bóng, vươn tay tới: “Ca ca, ôm.” 

❤❤ Chương 331: Một giấc mộng 

Nữ đồng phấn điêu ngọc trác, mở to đôi mắt tựa như nho đen vươn tay với Úc Cẩn, ngây thơ lại vô tội, hồn nhiên không biết hai chữ “Ca ca” tạo thành xung kích bao lớn cho Úc Cẩn.

Với A Tự thì kêu tiểu di, với hắn lại kêu ca ca?

Bối phận này không đúng nha!

Úc Cẩn banh mặt, ngữ khí nghiêm túc: “Phải kêu thúc thúc!”

“Ca ca.”

“Kêu thúc thúc.”

“Ca ca.”

“Kêu thúc thúc!”

“Oa ——”

Ôm cháu gái ngoại gào khóc, Khương Tự đen mặt: “Ngươi nhất định phải cùng một đứa bé con ba tuổi tranh cao thấp sao?”

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một buổi sáng nào đó sau khi gả cho hắn ở kiếp trước.

Hai người cùng nhau ăn vạ trên giường, bởi vì nàng tháng này đã trễ mấy ngày, liền nói tới đề tài mang thai sinh con.

Lúc ấy hắn vỗ về bụng nhỏ của nàng, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự muốn sinh, liền sinh nữ nhi đi, sinh đứa con trai cứ nghĩ đến thời gian nó ở cùng nàng còn nhiều hơn ta, luôn nhịn không được muốn đánh nó……”

Thật tốt, hiện tại nàng xác định, cho dù có sinh một nữ nhi hỗn đản này cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn.

Không đúng, nàng êm đẹp nghĩ xa như vậy làm gì?

Mặt Khương Tự hơi nóng, thu hồi suy nghĩ.

“Ta tới ôm đi.” Khương Trạm tiếp nhận Yên Yên đi ra Chu phủ, đưa Khương Tự cùng Yên Yên lên xe ngựa.

Xe ngựa không nhanh không chậm lái hướng Đông Bình Bá phủ, Úc Cẩn cùng Khương Trạm cưỡi ngựa đi ở phía trước.

Quẹo qua một giao lộ, Khương Trạm nhắc nhở nói: “Dư Thất ca, Thuận Thiên Phủ là phương hướng kia.”

Úc Cẩn bình chân như vại ngồi ngay ngắn: “Chân đại nhân phân phó ta hiệp trợ Bá phủ mang cháu gái ngoại về nhà, đương nhiên là tiễn người tiễn tận nhà.”

“Dư Thất ca thật tận chức tận trách.” Khương Trạm khen một tiếng, chỉ chốc lát sau lại thở dài.

“Khương Nhị đệ có tâm sự?”

Khương Trạm nhìn về phía Úc Cẩn, trong mắt mang theo đáng tiếc.

Úc Cẩn không khỏi nhíu mày: “Khương Nhị đệ nếu như gặp khó khăn cứ nói với ta, nếu có thể giúp một tay, ta nhất định tận lực.”

Khương Trạm lại càng cảm thấy đáng tiếc.

Nhìn xem, Dư Thất ca người ta tốt bao nhiêu, cố tình Tứ muội với tổ mẫu lại đánh một trận đánh cuộc như vậy……

“Không có gì.” Cuối cùng, Khương Trạm cái gì cũng không nói.

Thôi, một người không đổi được xuất thân của chính mình, hà tất nói ra làm Dư Thất ca phiền lòng kia chứ.

Úc Cẩn quay lại liếc nhìn xe ngựa một cái.

Chẳng lẽ có liên quan đến A Tự?

Thôi, Khương Trạm không nói liền không nói, hắn quay đầu lại hỏi A Tự cũng vậy cả thôi.

Nghĩ như vậy , khóe miệng Úc Cẩn liền treo ý cười.

Cuối cùng lại có lý do quang minh chính đại trèo tường rồi.

Trong xe ngựa, Yên Yên dưới sự trấn an của Khương Tự đã ngủ rồi, nhất thời chỉ còn lại có tiếng kẽo kẹt buồn tẻ của bánh xe truyền đến.

Khương Tự nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Phía trước là hai đạo bóng lưng đĩnh bạt sóng vai mà đi, mỗi một đạo đều là người nàng quen thuộc.

Một người là huynh trưởng của nàng, một người là người nàng yêu.

Nếu đã có quyết định, cũng nên tìm một cơ hội nói với hắn……

Người phía trước đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hai người ở không trung ngắn ngủi chạm vào nhau.

Khương Tự theo bản năng cong môi cười.

Úc Cẩn vội quay đầu lại, tim đập thình thịch thình thịch, rối loạn một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.

A Tự đều không hoảng hốt, hắn hoảng cái gì?

Không phải còn có nhạc phụ đại nhân tương lai cùng đại cữu ca ở một bên sao, hắn một chút đều không sợ.

“Tiểu Dư à ——”

Úc Cẩn thân mình nhoáng lên, suýt nữa từ trên ngựa ngã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net