Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mingg

Hôm sau có một cuộc thi trên nước, các lớp đều phái ra các học viên thể năng tốt hơn hoặc là thi vận động đơn tương đối nổi bật.

Yên Hủ Gia tự nhận mình không tính là rất am hiểu trong phương diện bơi lội, mà trọng điểm là, xuống nước là phải cởi quần áo, thân hình của hắn đứng ở bên cạnh một đám mãnh nam cơ bắp, sẽ nổi bật lên sự yếu đuối, đặc biệt giống con gà luộc vặt lông. Cái này thực sự sẽ tổn thương tới phong thái nam tính của hắn, cho nên Yên Hủ Gia cũng không muốn giơ tay.

Cuộc thi còn chưa bắt đầu, đã có mấy tên chẻ chow không kìm nén được chạy đến dưới mặt nước đi chơi, ngoài ra còn có một nhóm người ở bên cạnh chuẩn bị làm nóng người. Yên Hủ Gia quay đầu nhìn thoáng qua Châu Chấn Nam ở sau lưng, phát hiện người kia mặc đồ che phủ từ đầu đến chân, cách nơi có nước ít nhất phải trên dưới một mét, trên người một chút cũng không ẩm ướt, bởi vậy hắn đoán đối phương đại khái căn bản không có dự định muốn xuống nước.

Yên Hủ Gia ung dung thản nhiên đi tới đó, vỗ một cái lên vai Châu Chấn Nam đang gặm gặm móng tay cố làm mình biến thành không khí, hiếm có thấy được một nét ngây ngốc trên biểu cảm đối phương, không hề mảy may cảm thấy nửa phần nhiệt tình đối với cuộc thi này.

"Anh lát nữa có xuống nước không?"

"Có thể không xuống thì chắc cũng không xuống đâu, anh sợ nước." Châu Chấn Nam lúc nói lời này không tự giác nhíu mày lại.

"Anh không biết bơi?"

"Biết thì cũng biết... Nhưng mà khi còn bé anh từng đuối nước một lần, từ sau lần đó đã để lại ám ảnh."

"Vậy ở một chỗ làm quần chúng ăn dưa bên cạnh em là được rồi." Yên Hủ Gia không tiếp tục nói về đề tài này, cười ha ha ôm lên bả vai đối phương.

Châu Chấn Nam hơi kinh ngạc mà nhìn hắn: "Em không xuống sao?"

"Ừm, kỳ thật em cũng không quá muốn xuống nước."

"Em cũng sợ nước?"

"Không phải. Bởi vì em... không muốn cởi quần áo." Yên Hủ Gia có chút lúng túng gãi đầu một cái.

Dáng người bị hắn một mực tự nhận là nhược điểm, xem xét dáng người của người khác thì cũng coi như là cao lớn cân xứng, nhưng hắn không có cơ bắp, cởi quần áo ra cũng chỉ có thể nhìn thấy một thân thịt trắng bóng... Mặc dù thường xuyên ghen tị loại dáng người cơ bắp đường cong rõ ràng cường tráng như Lãng ca, nhưng bởi vì hắn thực sự quá lười, ăn xong chỉ muốn đi ngủ, quanh năm suốt tháng số lần đến phòng tập thể thao có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà hắn cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nhưng lại không biết chữ nào chọt cho Châu Chấn Nam cười khùng, đối phương rõ ràng trước đó còn là dáng vẻ một mặt mặt ủ mày chau, giờ phút này lại rất vô sỉ cười vào mặt hắn. Nếu như đổi lại là Triệu Nhượng hay những người khác trần trụi chế giễu hắn như thế, hắn đã sớm để nắm tay chào hỏi qua người kia. Nhưng đối với dáng người bé nho nhỏ có một cục của Châu Chấn Nam, hắn có chút không xuống tay được, như vậy sẽ khiến hắn nảy sinh ra loại ảo giác đang bắt nạt trẻ em.

Bởi vì đứng im không có chuyện gì làm, hai người bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh hồ bơi hò reo giúp quân ta tăng sĩ khí, ngoại trừ phần lớn thời điểm xem náo nhiệt đều là đang phun tào người khác, Châu Chấn Nam còn độc miệng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Thời điểm xem hai người còn không quên khoa tay múa chân với nhau, hắn liền vô thức bắt lấy tay của đối phương... Sau đó hắn phát hiện ra Châu Chấn Nam không chỉ có dáng người nhỏ, cả tay cũng nho nhỏ, cổ tay thậm chí còn tinh tế mềm mại hơn cả con gái.

Chẳng qua bọn họ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh xuống nước.

Đánh giá quay nhảy bài hát chủ đề trên mặt nước, mỗi người đều phải nhảy ở trên tấm phao to bự, Yên Hủ Gia cảm nhận được ác ý nồng đậm của tổ chương trình... Có lẽ bọn họ còn chưa đủ nhiệt độ, muốn dựa vào sự ngốc nghếch của thí sinh để ra vòng.

Kết quả cũng có thể tưởng tượng được. Mà lớp A thường ngày ưu tú xuất sắc hôm nay toàn quân bị diệt, bình quân mỗi nhóm đều có người rơi xuống nước, trong đó bao gồm cả Châu Chấn Nam, tất cả mọi người nhảy vô cùng thê thảm.

Mà trong một khắc Châu Chấn Nam rơi xuống nước, hắn trong nháy mắt liên tưởng đến câu nói ban nãy của đối phương, trái tim Yên Hủ Gia bất giác bị siết chặt!

Chẳng qua cũng may cuối cùng hữu kinh vô hiểm (tình huống làm người ta kinh sợ nhưng không nguy hiểm), đối phương rất nhanh đã leo lên, đồng đội bên cạnh cũng kéo một cái giúp đỡ.

Chờ đến khi Châu Chấn Nam nhảy xong trở lại, Yên Hủ Gia cầm khăn mặt đang định đi tới, đã nhìn thấy một đám người xúm xít bao bọc vây quanh người kia, có người bước lên quan tâm hỏi thăm, cũng có người cầm khăn mặt lau lau cho đối phương, tóm lại giống như không có chuyện gì liên quan đến mình, thế là hắn lại lặng lẽ lui về sau...

Ò, suýt nữa quên mất, phía sau Châu Chấn Nam vẫn còn có một kỵ sĩ đoàn khổng lồ mà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Yên Hủ Gia không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu.

Mà sau đó trong một khoảng thời gian, chuyện như vậy lại phát sinh liên tiếp. Việc này cũng khiến cho kế hoạch của Yên Hủ Gia gặp trở ngại, hắn vốn định mượn thời gian cơm trưa tiếp tục giao lưu rút gọn khoảng cách, lại không ngờ căn bản không tìm được cơ hội chỉ có hai người.

Cơ bản là do nguyên nhân gần đây không có công diễn, thời gian tập luyện của bọn họ ít đi rất nhiều, thời gian ăn cơm trưa của Châu Chấn Nam cũng quy luật hơn, dẫn đến phát phản ứng dây chuyền là, người đi theo bên cạnh đối phương cũng trở nên nhiều hơn. Mỗi lần hắn đến nhà ăn, thời điểm nhìn thấy Châu Chấn Nam đều có thể đồng thời nhìn thấy Diêu Sâm và Trương Nhan Tề bên cạnh cậu, còn không thì là Lục Tư Hằng Triệu Chính Hào hoặc một số người Giáp Ất Bính gì đó đứng cạnh.

Sau khoảng hai ba bốn lần hắn dần dần cảm thấy bực bội, đã mất đi sự kiên nhẫn thành thạo điêu luyện ngay từ đầu. Mặc dù hiện tại hắn rất có hứng thú với Châu Chấn Nam, nhưng lại không có hứng thú gia nhập kỵ sĩ đoàn gì đó của đối phương...

Thế là trong một đoạn thời gian sau đó, Yên Hủ Gia đều không đến chủ động tiếp cận với Châu Chấn Nam. Mặc dù ngoài mặt lối sống sinh hoạt của hắn vẫn như cũ, luyện tập chơi đùa như thường lệ, tiêu sái tùy ý sinh động trong vòng tròn giao tiếp của mình, nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút để ý, một dòng cảm xúc phiền muộn ở trong lòng đuổi mãi không đi, nhất là thời điểm nhìn thấy Châu Chấn Nam cùng người khác ở chung một chỗ... Chính hắn cũng không nói rõ ra được là vì sao, chỉ có thể tự nhủ quy kết loại tâm tình đang quấy phá mình này thành cảm xúc khi game over.

...

Một ngày nọ, Yên Hủ Gia cùng Hà Lạc Lạc và Triệu Nhượng giờ ăn trưa cùng đi đến nhà ăn, lại một lần nữa phải đối diện với ba người Trùng Khánh kia.

Bọn hắn đến hơi muộn, nhà ăn lúc này đã hết chỗ chật kín người, mà ba người kia hiển nhiên là đã tới được một lúc. Khi hắn đang muốn đi qua nơi bọn họ tìm chỗ ngồi khác, bỗng nghe được giọng nói của Trương Nhan Tề phía đối diện: "—— Lạc Lạc, tới đây!" Nói xong còn vẫy vẫy tay về phía bọn hắn.

Mà Hà Lạc Lạc bên cạnh hắn một mặt ngây thơ xán lạn cũng khoát tay chạy đến chỗ đối phương, còn tiện thể đẩy hắn một cái: "Đi mau đi mau! Bọn mình đến ngồi ké bàn bọn họ."

"..."

Hắn và Triệu Nhượng chỉ có thể theo sát phía sau.

Thời điểm đi đến trước mặt ba người kia, Yên Hủ Gia đã nhận ra ánh mắt rơi trên người mình của Châu Chấn Nam, hắn cũng lập tức nhìn về phía đối phương, gật đầu cười một tiếng sau đó lại không nói thêm câu nào.

Thành thật mà nói, hắn cũng không quá quen với Diêu Sâm và Trương Nhan Tề, không chung lớp bình thường gặp nhau cũng rất ít, chỉ có thể nói quan hệ cũng tạm được, mà hắn cũng không có hứng thú với tình bạn sâu sắc với hai người này. Cho nên đại đa số thời điểm hắn đều ở một bên yên lặng ăn cơm, lâu lâu lại phản ứng lại phụ họa hai câu. Ngược lại là Hà Lạc Lạc và Trương Nhan Tề trò chuyện rất sôi nổi, cũng có thể là do nguyên nhân hai người đều trong lớp B, bình thường tương đối quen thuộc.

Đợi đến khi mọi người cơm nước xong xuôi cùng nhau đi về hướng kí túc xá, Yên Hủ Gia đột nhiên cảm giác có người ở phía sau nhè nhẹ kéo mình lại!

Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Châu Chấn Nam đang đứng ở sau lưng mình.

Yên Hủ Gia nhìn chằm chằm đối phương một hồi không nói chuyện, chỉ dùng biểu cảm để truyền đạt nghi vấn của mình. Đây coi như là lần đầu giao lưu của hai người trong suốt mấy ngày liền, mặc dù không hiểu rõ đối phương muốn làm gì, nhưng hắn vẫn có chút vui vẻ.

Chỉ thấy Châu Chấn Nam ngoắc ngón tay, ra hiệu hắn lặng lẽ đi theo đằng sau mình.

Sau đó hai người bọn họ liền chậm rãi rời khỏi đội ngũ, chạy đến bên trong một nơi hẻo lánh gần như không có ai vào, hắn nhìn xem Châu Chấn Nam đưa bàn tay nhét vào bên trong vạt áo mình sờ soạng một hồi, sau đó thế mà lại lôi ra một bao khoai tây chiên. Sau đó duỗi tay ra đưa cho hắn: "Nè, cho em đó."

"Đây là... cái gì?" Lúc đó đầu óc hắn như bị lag máy, chập mạch trong giây lât.

Có lẽ là vì câu hỏi này nghe có hơi ngu ngốc, Châu Chấn Nam không nhịn được lườm hắn một cái: "Khoai tây chiên."

"Không phải, em biết... Vậy là hôm nay anh đi quay show sao?"

"Ừm, anh xin được từ staff đó."

"Cố ý mang cho em à?" Yên Hủ Gia lúc đầu chỉ thuận miệng hỏi một chút, sau khi nói xong lại không hiểu sao cảm thấy câu nói này có chút cảm giác thân mật cùng đùa giỡn.

Quả nhiên, sau khi Châu Chấn Nam nghe được, biểu cảm trở nên có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn giả bộ như thản nhiên trả lời hắn: "Dù sao anh cũng là người biết đền ơn đáp nghĩa, em có thể coi như đây là anh đáp lễ lại mớ mì gói kia của em."

Yên Hủ Gia không nói thêm câu nào nữa, một mặt vui vẻ đưa tay nhận lấy đáp lễ của đối phương.

Trên đường trở về phòng chung trăm người, tâm tình của hắn đột nhiên trở nên rất khoan khoái, dòng cảm xúc phiền muộn quanh quẩn không tiêu tan trước đó kia trong thời khắc này dường như cũng không thấy tăm hơi nữa, hắn còn chào hỏi các huynh đệ đụng phải một đường.

Chẳng qua, phần tâm tình tốt này không duy trì được bao lâu...

Bởi vì chỉ sau vài giờ, khi hắn ngẫu nhiên đi qua nơi giường của Diêu Sâm, thấy được một gói khoai tây chiên cùng loại ở trên giường của đối phương!

Hắn đã từng biết được, hai người kia từ trước khi nhập doanh là bạn tốt với nhau, chuyện Châu Chấn Nam đưa cho Diêu Sâm khoai tây chiên cũng không phải là việc mới mẻ, dù sao các khung cảnh càng thân mật hơn sớm đã được biểu hiện ra rất nhiều lần trong chương trình. Nếu như là mình hơn một tháng trước đó nhìn thấy, có vẻ cũng cảm thấy đó là đương nhiên, thế nhưng nếu là hiện tại, Yên Hủ Gia lại bắt đầu khó chịu...

Nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh thản nhiên, làm bộ kinh ngạc đi tới:

"Diêu Sâm, khoai tây chiên của anh là từ đâu tới vậy?"

Hắn nghĩ rằng đối phương khẳng định sẽ nói 'Châu Chấn Nam cho' , lại không nghĩ rằng đạt được đáp án ngoài dự kiến.

"Buổi sáng đi ghi hình chương trình, xin được từ nhân viên công tác đó."

Thì ra anh ấy cũng đi...

"Ngoài anh ra còn có ai vậy, Châu Chấn Nam?"

"Ừm."

Vì không để cho hướng câu hỏi của mình chỉ quá rõ ràng, Yên Hủ Gia vẫn phải hơi quanh co một chút. Mặc dù hắn cảm thấy, cho dù có trực tiếp hỏi ra, Diêu Sâm ngơ ngốc như vậy có lẽ cũng không đoán được cái gì.

"Mấy anh cầm mấy gói?"

"Anh lấy một gói, hình như cậu ấy cầm hai gói, có gì à?"

"À, không có gì, chỉ là có chút ghen tị với mấy anh."

"Không thì anh chia cho em một chút?" Diêu Sâm có vẻ thật sự cho rằng hắn rất muốn ăn khoai tây chiên.

"Không cần không cần, anh giữ đi, hôm nào tự em hỏi tổ chương trình là được rồi."

Ok, hiện tại hắn lại vui rồi.

Hết chương 4. (18.8.21)

*Lời tác giả: Chương này là hành trình Yên Hủ Gia từ bking biến thành giấm vương mưu trí ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net