Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mingg

Một buổi trưa nọ,

Yên Hủ Gia đang bước ra khỏi cửa bỗng nhiên bị Bành Sở Việt gọi lại:

"Gia Gia lát nữa em đi gọi Lỗi Lỗi đi, buổi trưa hôm nay sáu người chúng ta ăn cơm với nhau."

"...Lại nữa?"

"Hôm đó không phải em không có ở đó sao, dù sao cũng phải đoàn tụ một lần chứ, hay là em có việc bận khác rồi?"

Lúc này Trạch Tiêu Văn vừa vặn nghe được, đi tới: "Yên Hủ Gia tình hình là cậu thế nào đây, có cuộc hẹn nên không đi được à? Hay là cậu muốn đơn độc tìm ai đó ăn chung?" Nói xong lộ ra một biểu cảm tìm tòi nghiên cứu.

"...Không có, em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Em đi gọi Triệu Lỗi."

Không biết là ảo giác của hắn hay sao, Yên Hủ Gia cảm giác hôm nay tất cả mọi người đều vô cùng kỳ quái.

Thời điểm hắn về tìm Triệu Lỗi, dáng vẻ đối phương giống như sớm đã biết, đặc biệt là khi hắn hỏi có muốn đến phòng sát vách gọi Châu Chấn Nam bọn họ không, đối phương lại nói "Bọn Văn Văn sẽ đi gọi." Còn ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cái nhìn kia thực sự có chút ý vị thâm trường...

Chờ đến sau khi hai bọn họ đến nhà ăn, nhìn thấy bốn người còn lại đã ngồi xuống.

Bàn của nhà ăn là loại hình chữ nhật 6 chỗ, bốn người đã tới ngồi đối diện 2 - 2, Châu Chấn Nam và Hạ Chi Quang ngồi một bên, đối diện là Bành Sở Việt và Trạch Tiêu Văn. Mà Châu Chấn Nam và Trạch Tiêu Văn lại ngồi ở vị trí giữa, bên cạnh hai người đều có một chỗ ngồi trống.

Yên Hủ Gia hơi do dự một chút, vẫn là quyết định ngồi vào bên cạnh Trạch Tiêu Văn đi vậy.

Thành thật mà nói, chuyện quan hệ giữa hắn và Châu Chấn Nam được cải thiện không ít này hắn có chút không muốn để mọi người phát hiện, cảm giác sẽ dẫn chú ý tới. Yên Hủ Gia càng thích để phần thân mật này xem như là bí mật duy nhất giữa hai người, quan hệ như vậy tựa hồ mới càng đặc biệt hơn một chút, cho nên hắn vẫn lựa chọn giữ kín.

Đấy là lúc đầu hắn nghĩ vậy...

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới chính là, Triệu Lỗi ở một bên đi lên đi xuống không biết vì sao lại đột nhiên tăng tốc, vượt lên trước một bước ngồi xuống bên cạnh Trạch Tiêu Văn.

Yên Hủ Gia ngớ ra trong giây lát, trong lòng cảm thấy có chút không hiểu, nhưng hắn vẫn là phải đi đến bên cạnh Châu Chấn Nam. Một khắc khi ngồi xuống, hắn và người bên cạnh nhìn nhau đại khái khoảng hai giây, trên mặt đối phương không có biểu lộ gì, nhìn tâm trạng không phải là dáng vẻ rất tốt, nhìn hắn một cái liền quay đầu về chỗ cũ.

"??"

...Hôm nay đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, làm sao mà một người hai người đều kỳ quái như thế?

Bởi vậy, bữa cơm này Yên Hủ Gia ăn vô cùng thấp thỏm, hắn cảm thấy hôm nay ngoại trừ Bành Sở Việt nhìn bề ngoài cũng coi như là bình thường, cảm giác những người khác đều chỗ nào đó không đúng lắm, mà hắn lại luôn cảm thấy hôm nay mình có vẻ như được đặc biệt chú ý.

Lấy ví dụ như Trạch Tiêu Văn ở đối diện là rõ ràng nhất, ánh mắt thường xuyên soi tới soi lui trên người mình và Châu Chấn Nam; tiếp đó còn có Triệu Lỗi bên cạnh anh, hai người thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, giống như có bí mật gì đó không thể cho ai biết; mà Hạ Chi Quang bình thường nói nhiều đến phi thường, hôm nay lại giống như thể bị người ta hạ chú cấm ngôn...

Trong lúc đó hắn còn vụng trộm liếc mắt nhìn Châu Chấn Nam bên cạnh vài lần, phát giác đối phương tựa hồ từ sau khi hắn ngồi xuống, tâm trạng liền trở nên rất không tốt, cũng không thèm nhìn mình, chỉ nói chuyện phiếm với Bành Sở Việt phía đối diện, hoặc là lúc Trạch Tiêu Văn lớn tiếng nói gì đó thì cũng phụ họa thêm vài câu. Trong lòng Yên Hủ Gia không khỏi tự hỏi, hai ngày nay có phải là mình chọc phải đối phương chỗ nào không? Rõ ràng hôm qua lúc cùng nhau ăn cơm vẫn còn rất tốt mà.

Thẳng đến khi, sau đó xuất hiện một việc nhỏ xen giữa ——

Sau lưng hắn và Châu Chấn Nam là một lối đi nhỏ, bởi vì thời gian cơm trưa có rất nhiều người, có người xô đẩy không cẩn thận đụng mạnh vào bàn của bọn họ, dẫn đến cái bàn bị bòn rút nguyên vật liệu lắc lư không ngừng, sau đó ca nước giữa bàn đổ xuống, lập tức đổ hết lên trên quần áo Châu Chấn Nam!

"Nam Nam không sao chứ? Để anh đi lấy giấy lau." Người đối diện còn chưa kịp phản ứng, vừa định đi lấy giấy, Yên Hủ Gia đã cấp tốc đứng dậy lấy khăn tay ra xoa xoa lên người Châu Chấn Nam.

Hiện tại người trẻ tuổi đương thời có rất ít người mang theo khăn tay tùy thân, chẳng qua làm một 'rất thích đồng hồ tinh xảo boy', khăn tay tự nhiên cũng biến thành trang bị không thể thiếu... Trong dĩ vãng, cái khăn tay này cũng mới chỉ lau qua đồng hồ của hắn, không nghĩ tới ngay lúc này thế mà lại có đất dụng võ.

"Xem ra bị ướt không ít đâu, lát nữa anh mau đi thay bộ quần áo khác đi, đừng để bị cảm." Yên Hủ Gia một bên lau một bên không quên dặn dò, khẩu khí dáng vẻ nghiễm nhiên đều là của một ca ca tốt.

Ngẩng đầu nhìn tới ánh mắt của Châu Chấn Nam, Yên Hủ Gia phát hiện đối phương hình như cũng không bởi vì quần áo bị làm ướt mà tức giận, ngược lại, biểu cảm còn tốt hơn rất nhiều so với trước đó.

Mà không khí xung quanh cũng như bị đóng băng, Yên Hủ Gia vừa quay đầu lại liền thấy ba khuôn mặt đối diện đồng loạt nhìn mình chằm chằm...

Phát giác được bầu không khí trên bàn có chút vi diệu, Yên Hủ Gia ho nhẹ một tiếng lại cầm khăn nhét vào tay Châu Chấn Nam, trên mặt làm ra dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, sau đó nói một câu, "Anh tự mình lau tiếp đi."

Vất vả lắm mới ăn cơm xong, Yên Hủ Gia lấy cớ đi vệ sinh, một mình chạy trước.

Chờ đến khi hắn xa xa nhìn thấy vài người khác cũng lần lượt lục tục chạy về hướng ký túc xá, liền lặng lẽ mai phục ở góc rẽ, nhắm chuẩn thời cơ, một kéo kéo con người đi đằng sau cùng vào.

—— Châu Chấn Nam đại khái bị làm cho giật nảy mình, không có chút phòng bị nào ngã nhào vào trong ngực hắn!

Xoay tay lại ôm đối phương vào lòng thêm lần nữa, trên mặt Yên Hủ Gia rất có loại ý vị đùa ác thành công, "Ha ha, bị em doạ sợ rồi sao?"

"Em làm gì vậy!" Đối phương đưa tay đánh một cái lên người hắn, chỉ là chẳng qua không dùng bao nhiêu lực trên tay, hoàn toàn không đau không ngứa.

"Đợi chút nữa cùng đi luyện tập với em không?" Sau khi Yên Hủ Gia hỏi xong về sau có chút căng thẳng.

Nghiêm túc mà nói thì, đây là lần đầu tiên hắn chủ động mời đối phương, dĩ vãng đều là làm bộ lơ đãng trùng hợp gặp, hoặc là đang trong hoạt động tập thể có những người khác. Chẳng qua giờ phút này hắn có một loại dự cảm khó hiểu, Châu Chấn Nam sẽ không từ chối mình.

"Ừm, được mà."

Sau khi nghe được, Yên Hủ Gia vui vẻ cười, ôm tay của đối phương đổi thành nắm ở trên vai, sau đó hai người cùng đi đến phòng luyện tập.

...

"Ấy? Châu Chấn Nam chạy đi đâu mất rồi?" Hạ Chi Quang vừa quay người mới phát hiện người phía sau đã biến mất.

Trạch Tiêu Văn ngoài mặt giả vờ không thấy kì thực sớm đã thấy rõ hết thảy, lúc này cao thâm một mặt cười: "Còn có thể đi đâu nữa, vừa mới bị Yên Hủ Gia bắt cóc rồi bỏ chạy."

Người chứng kiến số hai Triệu Lỗi không khỏi bắt đầu thở ngắn than dài: "Mặc dù anh rất không muốn, nhưng mà Hạ Chi Quang, có khả năng chúng ta chẳng mấy chốc sẽ biến thành bạn cùng phòng."

"..."

"Lúc đầu anh không tin, nhưng bây giờ hình như anh không thể không tin rồi." Bành Sở Việt một mực yên lặng ăn dưa cũng thở dài theo.

"Cho nên, hai người bọn họ... là đang nói chuyện yêu đương sao?" Hạ Chi Quang một mặt biểu cảm bị shock mạnh!

"Chúc mừng em, rốt cục cũng thông suốt rồi."

...

Yên Hủ Gia cảm thấy, Châu Chấn Nam lúc đang luyện tập có sự nghiêm túc cố gắng phá lệ cả người đầu mồ hồi, dường như càng có mị lực hơn. Cái này và dáng vẻ đối phương vừa lười nhác lại nghịch ngợm tạo thành một loại tương phản manh kỳ lạ.

Vì sao từ trước kia đến tận bây giờ hắn lại chưa từng phát hiện nhỉ?

Đột nhiên liền có một loại xúc động, mà có lẽ cũng không phải là xúc động...

Nếu như một lần công diễn cuối cùng, hắn có thể được chia vào cùng một nhóm với Châu Chấn Nam thì tốt rồi.

Tựa hồ ngoại trừ đội hình của công ty ngay từ đầu, hai người bọn họ chưa từng được chung một nhóm với nhau. Sắp tới sẽ có vòng công diễn thứ ba, nghe nói lần này có mục đích dựa theo fan hâm mộ bỏ phiếu để quyết định bài hát học viên biểu diễn, hắn có xem qua số phiếu thống kê, chỉ sợ bọn họ tỉ lệ bọn họ cùng một nhóm rất thấp. Thậm chí khả năng rất lớn là, bọn hắn là C vị hai nhóm khác nhau, cũng chính là đối thủ cạnh tranh.

Hắn vẫn luôn là một người không có khát khao chiến thắng quá mạnh, cho tới bây giờ bắt đầu đến nơi này, một mực từng bước theo sát các đồng đội đi tiếp, thậm chí có thể nói là rất Phật hệ, mà ở nơi như thế này, vô dục vô cầu cũng không phải là chuyện tốt.

Yên Hủ Gia vẫn luôn biết Châu Chấn Nam rất mạnh, vào Sáng tạo doanh xong vẫn một mực là top 1 đoạn tầng, đến nay không ai có thể đánh bại được. Nhưng hắn đột nhiên lại rất muốn thử liều một lần xem xem, hắn có đầy đủ tự tin và thực lực đứng ở bên người đối phương không, không mong đánh bại Châu Chấn Nam, chỉ muốn cùng đối phương sánh vai mà đi, làm đối thủ tốt nhất của cậu, hoặc làm đồng đội ưu tú nhất của cậu...

"Đang nghĩ gì đấy?" Châu Chấn Nam có vẻ rốt cuộc cũng mệt rồi, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, uống nước từng ngụm từng ngụm nhỏ.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy mình đúng là nên cố gắng hơn một chút."

"?" Châu Chấn Nam có chút không hiểu lắm lời tuyên bố sâu sắc đột ngột xuất hiện này.

Yên Hủ Gia cười không đáp, đưa tay lên mũ đối phương nhẹ nhàng nắm một góc: "Anh không nóng à? Ra nhiều mồ hôi như vậy còn đội mũ."

"Em đừng nhúc nhích. Anh không gội đầu nên mới đội đấy..." Châu Chấn Nam thấp giọng nói, tay không quên bảo vệ mũ đỏ nhỏ của mình.

"Ha ha, không gội đầu kỳ thực vẫn còn một phương pháp đó."

"Như thế nào?"

"Anh xịt nhiều keo xịt tóc lên, sau đó một chải biến nó thành đầu vuốt ngược, như vậy người khác sẽ không nhìn ra được." Yên Hủ Gia chững chạc đàng hoàng đề cử một chủ ý ngốc nghếch, chẳng qua rất nhanh lại lập tức phủ định đề nghị của mình, "Hay cứ bỏ đi đi, đầu vuốt ngược không hợp với anh đâu."

"Vì sao? Anh cảm thấy cũng rất hợp mà, có thể thể hiện ra sự cool ngầu mạnh mẽ của anh rất tốt~"

"Anh không cần quá mạnh mẽ đâu, đáng yêu là đủ rồi." Yên Hủ Gia không nghĩ nhiều, thốt ra suy nghĩ trong lòng.

Sau khi nói xong mới phát giác được có gì đó sai sai, kết quả, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút tế nhị.

Nếu như là nói với các anh em khác thì cũng không có gì kì lạ, xem như câu đùa gió thoảng qua tai là được, giờ phút này ước chừng là trong lòng hai người đều có hơi chột dạ, thế mà cũng không ai nói tiếp, không khí cứ như vậy yên lặng mấy giây trong lúng túng.

Yên Hủ Gia bởi vì tuổi còn nhỏ, cộng thêm việc chưa hề nói qua quan hệ yêu đương trước kia, dẫn đến chuyện hắn thông suốt hơi chậm một chút, nhưng EQ của hắn cũng không thấp, gần đây dần dần bắt đầu làm rõ ràng ý nghĩ chân thực của mình đối với Châu Chấn Nam.

Có lẽ, ngoại trừ hảo cảm cùng thưởng thức ra, càng nhiều hơn, chính là loại tâm tình muốn có được đối phương kia.

Thay đổi thử góc độ suy nghĩ, hắn phát giác được mình từ trước đến nay vô dục vô cầu, thế mà bắt đầu có lòng ham chiếm hữu vượt mức bình thường đối với một người, hết thảy đã không còn giống quá khứ. Tự bẻ thẳng thành cong ngoài ý muốn, hắn cũng không hao phí quá nhiều thời gian để giãy dụa hay mê mang, có lẽ bởi vì đối tượng là Châu Chấn Nam nhỉ... Dù sao hắn chưa hề thích qua những người khác, bất luận là nam hay nữ, chỉ có Châu Chấn Nam mà thôi.

Thế nhưng trước mắt, cảm giác yêu thích cũng không thể chi phối hết thảy. Rõ ràng lúc này cũng không phải thời cơ thổ lộ tốt nhất hay gì, hắn không xác định được cảm giác Châu Chấn Nam đối với hắn như thế nào, đại khái là có hảo cảm, nhưng đó đó có phải tình yêu hay không thì không chắc chắn được. Huống chi, hiện tại bọn họ ngay bây giờ phải trải qua một trong những khảo nghiệm trong cuộc sống: Có thể thuận lợi thành đoàn xuất đạo hay không?

Trong cuộc sống tràn ngập đầy sự kinh hỉ bất ngờ và điều ngoài ý muốn, nếu như có thể thông qua thử thách cuối cùng, nói về mấy thứ tình cảm này cũng không muộn, hắn không muốn đối mặt với bad ending trước thời hạn.

Nghĩ đến đây, Yên Hủ Gia chủ động đổi đề tài: "Cũng sắp tuyên bố bài hát của lần công diễn thứ ba rồi đó, em thấy chế độ bỏ phiếu và thi đấu trên mạng, chúng ta có khả năng rất lớn sẽ trở thành đối thủ."

"Cho nên? Em không định sẽ tuyên chiến với anh đấy chứ?" Biểu cảm của Châu Chấn Nam có chút bất đắc dĩ, đại khái là vì có không ít người không buông tha nói sẽ đánh bại cậu.

"Cũng không khác là bao... Chúng ta đánh cược với nhau, thế nào?"

"Đánh cược gì?"

"Vậy cược điểm xếp hạng sân khấu của lần công diễn thứ ba được không, nếu như em thắng anh, anh sẽ phải đồng ý một yêu cầu của em. Ngược lại, anh thắng em cũng đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của anh như vậy."

"Em chắc chắn chưa?" Châu Chấn Nam một mặt tự tin, biểu cảm ấy phảng phất đang nói 'em thua chắc rồi'.

"Ừm." Yên Hủ Gia không chút dao động.

"Ok, em nhớ phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng, ở trên sân khấu, anh sẽ không bao giờ buông tay đâu."

"Không sao cả, em cũng không cho rằng mình sẽ thua. Huống chi còn có một loại khả năng, anh có nghĩ đến không, nếu như chúng ta hoà nhau thì sao?"

Đây thật ra là loại kết cục hắn kỳ vọng nhất.

"Loại khả năng này cũng bé nhỏ quá rồi đó?"

"Vậy nếu như thành sự thật thì sao?"

"Vậy chúng ta cả hai cùng đồng ý yêu cầu của đối phương là được."

"Được, quyết định vậy nhé."

Hết chương 8. (22.8.21)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net