Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao Trời

---

Tác giả: 寒乡

Link gốc: https://hanxiang32746.lofter.com/post/7406e7fb_2b477ee0a

Lời tác giả:

(Liga trong văn không may rồi..... dập đầu xin lỗi)

Tự mình xem là được, xin đừng áp đặt
__________________________________________________________

                                                                                                     

                                                                                                  

                                                                                                  

“Liga? Liga?” Tả Tịnh Viện vật vã trên giường, đầu đau như sắp nổ tung, hai tay vùng vẫy tuyệt vọng.

“Chị có nhìn thấy Liga không?” Em lao ra khỏi cửa, bắt được Lưu Lực Phi.

Đôi mắt của Lưu Lực Phi vẫn còn phiếm hồng, nhìn Tả Tịnh Viện không biết em đang phát điên cái gì.

Tả Tịnh Viện không kịp chờ cô phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Trịnh Đan Ny: “Đan Ny, có thấy Liga không?”

Trịnh Đan Ny mở miệng, rốt cuộc lại không nói ra lời nào.

Tả Tịnh Viện lười đi tìm nữa, ủ rũ trở về phòng.

“Mình tìm chị ấy làm gì?” Tả Tịnh Viện tự hỏi bản thân.

Không trả lời được.

Có phải đã quên chuyện gì đó rồi không? Tả Tịnh Viện vò đầu bứt tóc, không biết tại sao tâm trạng hôm nay lại là cái dạng này.

                                                                                                  

Trịnh Đan Ny rốt cuộc không nén được nước mắt: “Phi Phi, chị nói Tả Tả chị ấy có thể hay không...”

Lưu Lực Phi lắc lắc đầu: “Nhất thời không chấp nhận được thôi. Nói với mọi người một tiếng đi, nếu như em ấy không nhớ lại, vậy chúng ta cứ nói Liga đi ngoại vụ rồi.”

“Có thể giấu chị ấy bao lâu chứ?”

Lưu Lực Phi thở dài một hơi.

                                                                                                  

Tả Tịnh Viện ngồi một mình trên giường, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

“Tả Tả.” Đường Lỵ Giai thản nhiên như không có việc gì nói một câu chào hỏi.

“Liga! Sao chị lại...” Tả Tịnh Viện không biết nên nói gì cho tốt, ậm ừ trong chốc lát, “Sao đến giờ mới trở về?”

Đường Lỵ Giai bật cười: “Hiện tại mới hơn mười giờ sáng, tính cái gì mà ‘mới’ a.”

“À.” Tả Tịnh Viện cảm thấy bản thân quả thật đã quên chuyện gì đó, nhưng lại lười suy nghĩ, Liga không phải đã trở về rồi sao?

Lấy bữa sáng yêu thích của Tả Tịnh Viện ra khỏi túi, Đường Lỵ Giai kéo Tả Tịnh Viện ngồi xuống, “Tả Tả, em vẫn đi sao?”

Tả Tịnh Viện đầy mặt kỳ quái nhìn Đường Lỵ Giai: “Chị nói cái gì mà không đầu không đuôi vậy? Em đi đâu chứ?”

Đường Lỵ Giai nhàn nhạt mỉm cười. Tả Tịnh Viện càng thêm kỳ quái, Đường Lỵ Giai hôm nay cả người cũng quá mức ôn nhu rồi, không, không phải ôn nhu, là nhu hòa, giống như ánh sáng, ấm áp, mềm mại như ánh mặt trời.

“Liga chị...”

“Chị không sao.” Đường Lỵ Giai vẫn cười như vậy. “Tả Tả, mấy ngày nay em có bận việc không?”

Điện thoại cũng không cần xem, chắc chắn có việc. Tả Tịnh Viện nghe vậy, thầm nghĩ. Bất quá vẫn cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện bản thân cái gì mà ngoại vụ a công diễn a, vậy mà toàn bộ đều không có.

“Liga, em có mấy ngày nghỉ đó.” Trong giọng của em tràn đầy vui vẻ.

“Chúng ta đi du lịch đi, đi Vân Nam, chị lướt điện thoại nhìn thấy Vân Nam có rất nhiều núi, trên đó cũng không có ai, hai người chúng ta đến nơi đó dã ngoại thì thế nào?” Sự mong đợi của Đường Lỵ Giai đều mềm mại như vậy.

Tả Tịnh Viện cảm thấy có chút không thích hợp, Đường Lỵ Giai ngoài mặt thoạt nhìn rất mềm mại, kỳ thật bên trong lại rất kiên cường, không giống như mình. Nhưng ai còn nghĩ nhiều như vậy a, Tả Tịnh Viện luôn miệng đồng ý, đem tin tức gửi vào trong nhóm.

“Em với Liga đi Vân Nam chơi mấy ngày, mọi người ở nhà phải ngoan ngoãn nha. [Cười xấu xa]”

Một lúc lâu sau cũng không ai đáp lại.

Tả Tịnh Viện vừa thu xếp đồ đạc vừa nhìn điện thoại, phân đoàn GNZ vốn dĩ sôi động, vậy mà mười phút trôi qua lại lặng ngắt như tờ.

“Liga, bọn họ có phải đều mong hai người chúng ta rời đi không vậy, sao đều không để ý tới em?” Tả Tịnh Viện ủy khuất ba ba hỏi Đường Lỵ Giai ngồi một bên nhìn em thu xếp đồ đạc.

“Bọn họ hẳn là thương tâm đến nỗi không lời nào có thể diễn tả được đi.” Đường Lỵ Giai an ủi đại kim mao.

“Ding dong~”

Tả Tịnh Viện nhìn điện thoại.

Là Trương Quỳnh Dư dẫn đầu mở ra cục diện: “Tả Tả vừa đi thì mình chính là Nhất Tỷ! Các cậu cũng phải nghe lời mình!”

Từ Sở Văn lập tức tiếp lời: “Lúc Tả Tả ở đây cũng không bá đạo như chị a.”

Trần Kha: “Cẩn thận xông vào phòng em đó.”

Một đám người ngầm phụ họa. Lâm Chi đúng lúc khống tràng, dẫn dắt cục diện nói chêm vào mấy câu chọc cười, Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai không phát ngôn nữa, đọc tin nhắn trong nhóm cười đến ngửa tới ngửa lui, cười một lát, mấy giọt nước mắt đã đọng trên khóe mắt Đường Lỵ Giai.

“Aiyo, nước mắt cũng chảy ra rồi.” Đường Lỵ Giai vội vàng xoa xoa, đáng tiếc vẫn không lừa được lồng ngực trống vắng hơi thở của mình.

Tả Tịnh Viện thấy nàng không thích hợp: “Liga? Chị sao vậy Liga?”

“Không sao không sao, do cười thôi.”

Tả Tịnh Viện bán tín bán nghi, kéo tay Đường Lỵ Giai lay lay: “Làm sao vậy? Chị nói với em đi.”

Đường Lỵ Giai nhẹ nhàng ôm lấy Tả Tịnh Viện: “Không có việc gì đâu Tả Tả.”

Nàng mở ra đề tài: “Thật sự có chút lạnh, giống như chỉ còn lại hai chúng ta vậy.”

Nàng vừa nói vậy, Tả Tịnh Viện cũng bắt đầu có cảm giác giống hệt, thậm chí còn có một cổ lạnh lẽo bò dọc sống lưng, không phải sợ quỷ, mà là một loại cảm xúc khác không thể nói rõ.

“Vậy không phải cũng rất tốt sao?” Tả Tịnh Viện cố ý nói lớn tiếng, “Hai người chúng ta chẳng lẽ không qua được một đời sao?”

Đường Lỵ Giai nâng đầu em áp vào lồng ngực mình: “Có thể a, nhất định có thể.”

                                                                                                  

Lúc Trương Quỳnh Dư gọi điện cho Tả Tịnh Viện, hai người mới vừa đi qua cửa kiểm tra an ninh.

“Quỳnh Quỳnh, thái độ của mấy người ở sân bay rất kỳ quái a, giống như không nhìn thấy Liga vậy.” Tả Tịnh Viện giận dỗi nói, “Em cầm hai cái vé máy bay, vẻ mặt của tỷ tỷ còn kỳ quái hơn.”

Trương Quỳnh Dư trầm mặc một trận: “Tả Tả, Liga không thích nói chuyện với người lạ, em biết mà, phải chăm sóc chị ấy nhiều hơn.”

Tả Tịnh Viện “Ân” một tiếng: “Làm như em là tỷ tỷ vậy, chị ấy mới là tỷ tỷ mà...”

Trương Quỳnh Dư nghe thấy ngữ khí nãi nãi của Tả Tịnh Viện, bình thường đều sẽ cười rất vui vẻ, nhưng lần này lại cười không nổi: “Em đó... hai người chơi thật vui nha, phải chú ý Liga đó, chị ấy ở trước mặt người lạ sẽ thẹn thùng, nên đừng giới thiệu chị ấy cho người khác.”

Tả Tịnh Viện kỳ quái: “Đúng không? Sao em không biết a?”

“Em cứ làm theo là được rồi, Liga chị ấy xấu hổ, ngại nói với em, nên bảo chị nói cho em biết.”

“Xấu hổ?” Tả Tịnh Viện vui vẻ, “Được thôi, tụi em lên máy bay đây, không nói nữa, bye bye.”

“Em phải... vui vẻ a, phải thật tốt.” Trương Quỳnh Dư ngắt điện thoại, nước mắt không ngăn được chảy xuống, đầy một phòng người vừa nãy nín thở im lặng, lúc này ai cũng không có biện pháp nhịn xuống nữa, khóc thành một đoàn.

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

Ngọn núi này là do Đường Lỵ Giai tìm, trên núi chỉ có một cái homestay, trên trang du lịch viết rõ ngọn núi này là chủ nhà quản lý, ở homestay thì có thể nhân tiện lên núi chơi, các phương tiện trên núi đều là miễn phí.

“Ồ! Tuyệt quá!” Tả Tịnh Viện xem phần giới thiệu, không tiếc lời khen.

Đường Lỵ Giai vẫn cười như vậy.

Đứng ở trước cửa homestay, Tả Tịnh Viện gọi điện thoại cho lão bản.

“À đúng đúng, là, ‘Bách Cư’? Được, vậy tôi đến ngay, ngài đợi tôi một lát, đại khái... hai mươi phút.”

“Liga, phải đợi hai mươi phút, chúng ta đi dạo đi.”

“Cứ nói chuyện ở đây đi, nếu không sẽ lỡ mất.”

“Cũng được.” Kéo theo Đường Lỵ Giai, Tả Tịnh Viện ngồi xuống ghế gỗ ngoài cửa, nở nụ cười, “Liga em nói với chị, khẩu âm Vân Nam của lão bản rất buồn cười, có chút giống với tiếng Xuyên Phổ của chúng ta.”

Tả Tịnh Viện học lại mấy câu nói của lão bản một lần, hai người cười đến nỗi không khép miệng được.

Chỉ chốc lát sau, lão bản cưỡi một chiếc motor lên núi, Tả Tịnh Viện đứng dậy đi đón ông ấy.

“Tả tiểu thư?” Lão bản ôn hòa mỉm cười, là một đại thúc khoảng bốn năm chục tuổi, có một cái bụng lớn, râu ria xồm xoàm, nhưng thật ra lại vô cùng nhiệt tình.

“Là tôi. Tôi cho rằng ngài sẽ lái ô tô tới đó.” Tả Tịnh Viện thoải mái đáp lời.

Đại thúc bước lên mở cửa, nói tiếp: “Trên đường núi thế này thì đi motor nhanh hơn, mỗi ngày tôi đều phải chạy quanh mấy căn trên núi, nếu như lái ô tô, còn không kiếm lại đủ tiền xăng đâu!” Ông ấy vừa nói vừa đẩy cửa ra: “Tự mình xem thử đi, có hai phòng ngủ cho cô lựa chọn, cả căn nhà cũng khá lớn, phòng vệ sinh phòng bếp sân sau gì gì đó đều có, chỉ là một tiểu cô nương như cô ở một mình có sợ hay không a.”

“Chúng tôi ở hai người.” Tả Tịnh Viện cau mày, vốn tưởng rằng sân bay đông người có khả năng hoa mắt cũng thôi đi, nơi này chỉ có ba người đại thúc cũng có thể hoa mắt? Quay đầu, hóa ra là Đường Lỵ Giai không theo mình vào trong.

“Liga?” Tả Tịnh Viện cao giọng gọi.

Em nghe thấy Đường Lỵ Giai ở bên ngoài trả lời em: “Chị đi một vòng xem bên ngoài.”

Đại thúc thấy em gọi một câu cũng yên lòng, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, nghĩ là có khả năng do mình lãng tai nên cũng không hỏi nhiều: “Thế nào, vừa ý không? Trên ngọn núi này còn có một cái đài ngắm sao, lúc thời tiết đẹp thì nơi đó có thể thấy cả một mảnh trời sao. Tôi nói với cô, mấy ngôi sao này a, cũng chỉ có Vân Quý Xuyên chúng tôi, mới có thể nhìn thấy rõ.”

Nhân lúc ông ấy nói chuyện, Tả Tịnh Viện đã ký hợp đồng xong. Năm đó hợp đồng dày như gạch cũng đã ký xong rồi, tờ giấy này sao có thể giữ chân em?

“Tôi là người Tứ Xuyên a, đại thúc, tôi và chị ấy đều là người Tứ Xuyên.” Tả Tịnh Viện mỉm cười.

“Người Tứ Xuyên tới Vân Nam ngắm phong cảnh nha?” Đại thúc cũng cười theo, “Cũng rất hiếm lạ.”

Tả Tịnh Viện khách khí tiếp tục nói: “Chị ấy muốn tới, vậy thì tới thôi.”

Đại thúc bước ra ngoài: “Không hàn huyên nữa, cùng với bằng hữu của cô chơi thật vui nha, đại thúc còn phải chạy sang bên kia nữa.”

                                                                                                  

Mấy ngày tiếp theo, hai người ở trên núi, ăn đồ nướng, ngâm suối nước nóng, cũng đã trèo lên đỉnh núi một lần.

Tả Tịnh Viện chiều theo ý Đường Lỵ Giai mà đến đây, thỉnh thoảng cảm thấy rất buồn cười. Xưa nay luôn là Đường Lỵ Giai sủng mình, nhưng lần này từ đầu tới cuối đều là mình sủng chị ấy, thậm chí vé máy bay chị ấy cũng lười đến lấy, thu xếp đồ đạc cũng vậy, Tả Tịnh Viện thu xếp hết thảy mọi thứ, nhưng không ngờ Đường Lỵ Giai ngay cả điện thoại cũng không nhớ tự mang theo, vậy là đã bỏ nó lại Trung Thái rồi.

Mấy hôm trước em nói muốn xuống núi dạo một vòng, Đường Lỵ Giai không đồng ý; có hôm tạnh mưa rồi, thời tiết rất đẹp, Tả Tịnh Viện muốn đến đài ngắm sao, Đường Lỵ Giai cũng không chịu, nói muốn đợi ngày cuối cùng mới đi.

Tả Tịnh Viện vốn định nói ngày cuối cùng không biết sẽ có mưa không, nói không chừng là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng suy nghĩ một lát cũng đã đồng ý.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng rồi, buổi sáng đi lên núi hái vài thứ làm mấy món ăn dân dã, buổi chiều ông trời tác hợp cho một trận mưa, Tả Tịnh Viện gọi video với các đồng nghiệp ở trung tâm, vừa định đưa điện thoại cho Đường Lỵ Giai để nàng nói hai câu, nhưng nàng đã ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Tả Tịnh Viện bĩu môi: “Liga không muốn nói chuyện với mấy người đâu, chị ấy vào phòng tắm rồi.”

“Không sao cả không sao cả, em không đi cùng sao? Chơi cả buổi sáng trên người khẳng định đã đầy một thân mồ hôi rồi.” Lô Tĩnh mở đề tài.

“Đi đi đi, chị mới đi đó, Tả Tịnh Viện em, là đệ nhất chính nhân quân tử của Trung Thái! Kim dưa phải dày công tu dưỡng đó có biết không.”

Một đám người bên kia điện thoại cười haha, lại hàn huyên thêm vài câu rồi ngắt máy.

                                                                                                  

Buổi tối dùng những loại sơn quả ban ngày tìm được, nấu một ít thức ăn, Đường Lỵ Giai không ăn được mấy ngụm.

“Liga, đêm nay đi đài ngắm sao không?” Tả Tịnh Viện ăn một miệng thức ăn, mơ hồ không rõ mở miệng.

“Tả Tả, chúng ta đã nói sẽ đi mà.” Đường Lỵ Giai ôn nhu trả lời.

Nuốt thức ăn vào trong, Tả Tịnh Viện lau lau khóe miệng rồi mới nói: “Em không phải là sợ chị lại đổi ý sao.”

“Sẽ không a, Tả Tả, hai người chúng ta sẽ không bao giờ  lừa gạt đối phương, có đúng không?”

“Đúng.” Tả Tịnh Viện gật gật đầu, nghĩ Đường Lỵ Giai ngày thường cũng sẽ không lãng mạn như vậy, có lẽ là sự lãng mạn của chuyện sắp đi ngắm sao đã đả động Học Tỷ của em rồi?

                                                                                                  

Sắc trời tối dần, hai người nắm tay, đi về hướng đài ngắm sao.

Nói là đài ngắm sao, thật ra chỉ là một hòn đá phong cảnh thường dùng trong các hoa viên, thạch đài được dựng lan can lên, bất quá xác thực có thể thấy những ngôi sao phủ kín trên đỉnh đầu. Gió khiến cây cối khẽ đung đưa, cỏ cũng nằm xuống mặt đất, bốn phương tám hướng vô cùng thanh tịch.

Tả Tịnh Viện nhìn Đường Lỵ Giai, một mảnh ánh sao phảng phất tựa như đang dừng lại trên đầu nàng, xung quanh vốn dĩ có nhiều cây cối giống như đều không thấy nữa, dường như hết thảy gió thổi cỏ lay đều biến mất, một mảnh yên lặng.

Từ đỉnh núi đi xuống, đại khái chưa đến trăm mét, chính là phiến đài ngắm sao này, tương truyền trước kia có người đắc đạo ở nơi đây đã thay Dương Quý Phi cùng Lý Long Cơ tính toán, tính ra bốn chữ, “Hữu tình nhân dĩ khứ, nan đắc tình tái tục”*.

(* Tạm dịch: Người có tình đã rời đi, tình hiếm khi lại tiếp tục.)

“Chị tin không?” Hai người sóng vai ngồi dưới biển sao, Tả Tịnh Viện hỏi Đường Lỵ Giai.

Đường Lỵ Giai hồi thần: “Tin chuyện gì?”

“Chuyện Đường Huyền Tông đoán mệnh.” Tả Tịnh Viện chăm chú nhìn vào đôi mắt Đường Lỵ Giai.

Đường Lỵ Giai ôm kim mao vào lòng: “Thời Đường triều, nơi này vẫn là đất hoang, không có ai đi ngang qua nơi này, càng đừng nói tới hoàng thượng cùng tiên nhân đắc đạo.”

“Ò...”

“Nhưng chị tin.” Đường Lỵ Giai xoay mặt Tả Tịnh Viện lại, đối diện với mình.

Tả Tịnh Viện đột nhiên dự cảm được dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh, hoảng hốt lo sợ, muốn lui về sau, lại phát hiện bản thân không động đậy nổi, giống như đang chìm trong đôi mắt cùng miệng cười của Đường Lỵ Giai.

Chính là nụ cười này! Tả Tịnh Viện cơ hồ muốn thốt ra, chính là nụ cười này, khiến bản thân cam tâm tình nguyện trầm luân, khiến bản thân từ bỏ tiền đồ cùng mộng tưởng, khiến bản thân suýt chút nữa đã trửo thành một cái kẻ điên đánh mất linh hồn trong tình yêu.

Trong đầu em dường như đã nhớ ra gì đó, nhưng Đường Lỵ Giai không để em kịp nghĩ nhiều: “Tả Tả, đáp ứng chị, phải thật tốt, có được không?”

Tả Tịnh Viện một tay ôm lấy nàng, lại kinh ngạc phát hiện Đường Lỵ Giai chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, đã đi ra xa mấy mét, đi về phía hàng rào bảo hộ của đài ngắm sao.

“Đường Lỵ Giai!” Khóe mắt Tả Tịnh Viện tựa hồ sắp nứt ra, hét lên từng tiếng, “Đường Lỵ Giai! Đường Lỵ Giai!”

Đường Lỵ Giai đứng bên lan can, quay đầu lại nói với em: “Chị không tin từng có người ở chỗ này đoán mệnh, nhưng chị tin câu ‘Hữu tình nhân dĩ khứ, nan đắc tình tái tục’ ấy, Tả Tả, tiếc nuối giữa chúng ta dài như vậy, chẳng lẽ thật sự không thể gặp lại sao?”

Tả Tịnh Viện suy sụp gục xuống, không thể khống chế nước mắt mặc sức tàn phá cùng sự tuyệt vọng đồng dạng mãnh liệt lan tràn, hai mắt hướng lên bầu trời lại không nhìn thấy một ngôi sao nào, trong đầu nhớ lại hết thảy mọi thứ, những ôn nhu ấy, những trận cãi vã ấy, những lạnh nhạt ấy. Cuối cùng đồng đội cái gì cũng không dám nói với em, là em tự mình phát hiện Đường Lỵ Giai đã gần nửa tháng không đến nhà hát, thậm chí còn không xuất hiện ở trung tâm.

                                                                                                  

Hôm ấy em âm thầm theo sau Lưu Lực Phi, nhìn Lưu Lực Phi rời khỏi trung tâm sau đó lập tức một đường thẳng hướng bệnh viện, nỗi bất an trong lòng dâng cao đến cực điểm. Em ngồi ở quán nước đối diện bệnh viện ngây ngốc hơn một giờ, nhìn Lưu Lực Phi lau nước mắt bước ra cửa bệnh viện, cái gì cũng mặc kệ, vọt tới hỏi quầy tư vấn: “Tra giúp tôi bệnh nhân tên Đường Lỵ Giai ở phòng nào!”

Quả nhiên, em đoán đúng rồi, Đường Lỵ Giai nằm viện, là ung thư giai đoạn cuối.

Em “ầm” một tiếng liền sụp đổ, không biết vì cái gì. Em và Đường Lỵ Giai, đã hai năm không nói với nhau lời nào, nếu không phải có chuyện như vậy, thì chính bản thân mình cũng không biết hóa ra mình lại quan tâm nữ nhân này đến vậy.

“Tả Tả?” Em nghe thấy thanh âm của Lưu Lực Phi.

Sao chị ấy quay lại rồi? Tả Tịnh Viện nghĩ. Em đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Lưu Lực Phi.

À, đại khái là quên lấy túi xách. Tả Tịnh Viện tự nói với mình. Lưu Lực Phi lúc vào cửa có mang theo túi, nhưng lúc ra cửa lại không thấy.

Không biết vì cái gì, tuy rằng đôi mắt của Tả Tịnh Viện vẫn đang thẫn thờ, nhưng đầu óc lại chuyển động nhanh hơn thường ngày rất nhiều.

Ngươi lo nghĩ chính sự có được không Tả Tịnh Viện? Em tự hỏi chính mình.

Không nghĩ được nữa. Em lại tự trả lời.

“Tả Tả em...” Thanh âm của Lưu Lực Phi lộ ra một cổ lo lắng bất an.

“Phi Phi, dẫn em đến thăm chị ấy.” Giọng Tả Tịnh Viện run rẩy, Lưu Lực Phi vô cùng đau lòng.

“Xin chị, xin chị đó Phi Phi.” Tả Tịnh Viện mang theo tiếng nức nở.

“Haiz...” Lưu Lực Phi ôm Tả Tịnh Viện, đau lòng đến không chịu nổi.

                                                                                                  

“Phi Phi, chị tới lấy...” Đường Lỵ Giai nói được nửa câu thì giống như bị đao chém trúng, nhìn thấy Tả Tịnh Viện mặt đầy nước mắt, không biết phải làm gì.

Tả Tịnh Viện dựa vào tường cũng không đứng vững, trượt người ngồi xuống, chỉ có nước mắt không có thanh âm.

“Chị cũng không biết tại sao Tả Tả lại tới được, em ấy...” Lưu Lực Phi thở dài, lấy túi xách rồi đi ra ngoài, ngồi trên băng ghế ngoài cửa.

Đường Lỵ Giai hít hít mũi: “Tới ngồi cạnh chị, có được không?”

Tả Tịnh Viện nhìn người mang gương mặt tiều tụy trên giường bệnh, tùy tiện dùng vạt áo lau mặt, ngồi xuống mép giường của Đường Lỵ Giai.

Đường Lỵ Giai nở nụ cười buồn, tràn ngập mệt mỏi, nhưng Tả Tịnh Viện cảm thấy rất đẹp, đẹp tựa như mỗi một một nụ cười lúc trước.

“Liga, sao lại như vậy?” Tả Tịnh Viện muốn ôm lấy nàng, lại sợ làm nàng đau.

“Một buổi sáng bỗng vậy, chị chỉ nghĩ là do luyện vũ quá mệt mỏi, sau đó Nãi Cái cậu ấy bắt chị đi kiểm tra, mới phát hiện...”

Đường Lỵ Giai cười khổ, chưa nói hết câu.

Tả Tịnh Viện rốt cuộc không nhịn được, gục đầu lên bả vai gầy yếu của Đường Lỵ Giai, cũng không chê cộm người, bắt đầu khóc lớn.

Đường Lỵ Giai vòng tay ôm lấy Tả Tịnh Viện, cười rất thỏa mãn.

Tại sao nhất định phải làm tổn thương lẫn nhau?

Hai người mãi đến giờ khắc này mới phát hiện, hóa ra vị trí trống trong lòng mình, chỉ có đối phương mới có thể lấp đầy.

                                                                                                  

Những ngày cuối cùng của Đường Lỵ Giai, Tả Tịnh Viện ở bên nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net