Trọng Phùng Hậu Đích Ngã Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng Ta Sau Này Gặp Lại

---

Tác giả: 提案的彗星

Link gốc: https://zhangxinqi05330.lofter.com/post/31f0c4f5_1cb2da31d

Lời tác giả:

Kết thúc he, chỉ có một chút ngược, tổng thể là ngọt văn, yên tâm mà dùng, cũng có một vài đoạn ngắn về Đản Xác.

__________________________________________________________

                                                                                                    

                                                                                                 

                                                                                                 

"Đường Lỵ Giai, em thích chị." Tả Tịnh Viện nói với Đường Lỵ Giai.

"Tả Tả, hiện tại không có máy quay, chúng ta không cần phải diễn nữa." Đường Lỵ Giai mỉm cười nói với Tả Tịnh Viện.

Tả Tịnh Viện cùng Đường Lỵ Giai đạt thành hiệp nghị, diễn cp, sau đó hai người cùng nhau hồng, mỗi người đều có lợi.

Tả Tịnh Viện nghe xong liền vội vã giải thích: "Học Tỷ, em là thật sự thật sự rất thích chị, từ lúc vừa mới tiến đoàn nhìn thấy chị đã bắt đầu rồi."

Đường Lỵ Giai không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực ấy của Tả Tịnh Viện, có lẽ bởi vì chột dạ cảm thấy chính mình thật có lỗi với Tả Tịnh Viện, hoặc có lẽ là bản thân thật sự đã rung động với Tả Tịnh Viện, nếu thật là như vậy thì không xong rồi. Đường Lỵ Giai trầm mặc, Tả Tịnh Viện cũng không thúc giục Đường Lỵ Giai, chỉ là yên lặng chờ đợi câu trả lời của Đường Lỵ Giai.

Qua hồi lâu Đường Lỵ Giai nặng nề nói với Tả Tịnh Viện một câu: "Tả Tịnh Viện, em diễn quá sâu hoặc là..." vượt qua rồi, xuất phát từ không đành lòng, Đường Lỵ Giai rốt cuộc không có nói thẳng ra miệng, nhưng ý tứ trong đó Tả Tịnh Viên minh bạch đến triệt để.

"Cho nên, chị chỉ là ở lợi dụng em để tạo cp, sau đó đi đến nơi cao hơn sao? Tuy rằng hiệp nghị là như thế này, nhưng em luôn cho rằng chính mình có thể đả động chị, hiện tại chị so với em hồng hơn rất nhiều, có thể không cần cùng em tiếp tục diễn nữa."

Cảm xúc của Tả Tịnh Viện không mấy khác thường, chỉ là thanh âm trở nên trầm đi rất nhiều mà thôi, điều này khiến Đường Lỵ Giai phi thường bất ngờ, vốn tưởng rằng Tả Tịnh Viện sẽ náo một trận thật lớn, không nghĩ tới ngoài ý muốn lại rất bình tĩnh.

Tả Tịnh Viện lui đoàn, fans đều thật không hiểu, nhưng cuối cùng Tả Tịnh Viện nhắn lại trên Weibo là muốn mở một quán cà phê, không thích cuộc sống thần tượng. Tả Giai cp cũng liền be, nhưng fans không có đánh tới, bởi vì kết cục be như vậy so với những cp khác đã khá hơn nhiều rồi.

Chỉ có Đường Lỵ Giai biết Tả Tịnh Viện vì cái gì mà lui đoàn, Đường Lỵ Giai biết Tả Tịnh Viện đối với tiền đồ của bản thân không ảnh hưởng nhiều, cũng không có quá nhiều tiếc nuối, chỉ là không còn đi tìm người khác tạo một cp nào nữa.

                                                                                                 

Đường Lỵ Giai gần đây ngày càng cáu kỉnh, Đường Lỵ Giai cũng không biết vì cái gì, một người ở trong phòng thật sự quá mệt mỏi a, vì cái gì, vì cái gì sẽ biến thành như vậy?

Tả Tịnh Viện, đúng, nhất định là Tả Tịnh Viện! Từ sau khi Tả Tịnh Viện lui đoàn thì bản thân mình ngày càng cáu kỉnh, cảm giác chuyện gì cũng làm không tốt, chẳng lẽ chính mình thật sự đã thích em ấy sao?

Đường Lỵ Giai xác định bản thân đã yêu thích Tả Tịnh Viện, nhưng từ sau khi Tả Tịnh Viện lui đoàn thì tin tức về em càng ngày càng ít, số điện thoại cũng đã thay đổi, bản thân căn bản không thể liên lạc với em ấy.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Qua hai năm Đường Lỵ Giai càng thêm hồng, Đường Lỵ Giai trong mắt fans ngày càng thành thục, độc lập, cũng trở nên thích uống rượu, người ta tặng cho một biệt danh "Trung Thái tửu vương".

Ngày nọ khi đang tập luyện vũ đạo, Đường Lỵ Giai xin nghỉ, chuẩn bị ra ngoài uống rượu giải sầu, Đường Lỵ Giai uống đến say khướt, nhưng vẫn đem vị trí của bản thân gửi cho Trịnh Đan Ny, để em ấy tới đón chính mình.

Ân? Trời mưa rồi, thật xui xẻo, nhanh tìm chỗ tránh mưa một lát.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, còn có tia chớp, Đường Lỵ Giai cầm theo chai rượu mơ mơ màng màng vào một cửa hàng rồi ngồi xuống.

"Xin hỏi, xin hỏi muốn uống chút thức uống gì đây?" Trước bàn có một giọng nói đang hỏi, nhưng Đường Lỵ Giai đã uống đến mức hoa mắt chóng mặt, không thấy rõ gương mặt của người phục vụ, chỉ mơ hồ nghe thanh âm thì có thể nhận ra là thanh âm của một nữ sinh điềm mỹ, thanh âm rất quen thuộc, a, đau đầu!

Đường Lỵ Giai xoa xoa đầu, men say càng lúc càng nồng đậm, ánh mắt cũng muốn lạc đi, lại xoa xoa đầu nói với người phục vụ: "Mang đến một chai rượu giống thứ này." Đường Lỵ Giai nâng nâng chai rượu trên tay.

"Thật xin lỗi, ở đây không có loại rượu này."

"Vậy thì tùy ngươi đề cử một vài ý."

"Được."

Đường Lỵ Giai vừa thấy rượu trên tay còn thừa non nửa chai liền tiếp tục uống, bên ngoài đã bắt đầu truyền đến tiếng sấm.

"Tả Tả, Tả Tả, chị rất nhớ em a..."

"Em trở về được không, lúc trước là chị sai rồi..."

"Thật xin lỗi, chị thật sự rất nhớ em..."

"Chị muốn giống như trước đây nhìn em, nói chuyện với em, ôm em, hôn em..." Đến cuối cùng Đường Lỵ Giai cũng không biết chính mình đang nói cái gì nữa.

"Ở đây tương đối đề cử cho ngài loại đồ uống này." Người phục vụ mang một ly đồ uống mà Đường Lỵ Giai không nhìn rõ tới trước mặt Đường Lỵ Giai.

Đường Lỵ Giai cũng không quản đây là cái gì liền một hơi uống cạn, sau đó mới hỏi: "Đây là cái gì a?"

Người phục vụ nói: "Đây là canh giải rượu."

Đường Lỵ Giai sau khi nghe được cũng không nói gì thêm, chỉ tự mình lẩm bẩm: "Tả Tả trước kia khi ta say rượu cũng sẽ làm canh giải rượu cho ta."

Đường Lỵ Giai chậm rãi chìm vào giấc ngủ, người phục vụ tìm một cái chăn bông đắp cho Đường Lỵ Giai, người phục vụ thở dài nói: "Vẫn là dáng vẻ cũ a, tuổi càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng không biết tự chăm sóc tốt bản thân, nào có độc lập thành thục như fans nói a, bất quá chỉ là một tiểu hài tử không biết chăm sóc bản thân đã học được cách uống rượu."

Lại một tiếng sấm khác vang lên.

Tả Tịnh Viện vừa định xoay người rời khỏi đột nhiên bị Đường Lỵ Giai kéo tay lại, tay của Học Tỷ vẫn mềm mại như vậy nhưng gầy hơn và cũng có lực hơn, trong chố lát Tả Tịnh Viện không gỡ được tay Đường Lỵ Giai.

"Tả Tả đừng đi, chị rất sợ a." Đường Lỵ Giai mơ mơ màng màng mà nói, sau đó lại ngủ thiếp đi, Tả Tịnh Viện làm sao có thể không biết Đường Lỵ Giai sợ sấm.

Tấm lưng của Đường Lỵ Giai ẩn ẩn phát run vì sợ tiếng sấm, tay Tả Tịnh Viện cũng bị siết chặt hơn.

Tả Tịnh Viện dứt khoát trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Lỵ Giai ôm lấy Đường Lỵ Giai, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Lỵ Giai để trấn an Đường Lỵ Giai, Đường Lỵ Giai cũng an tâm đi vào giấc ngủ say.

"Thật không biết mấy năm nay khi có sấm sét chị là làm sao trải qua đây, huống chi là cái thành phố thích mưa như Quảng Châu này?"

Lúc này Trịnh Đan Ny dựa theo vị trí của Đường Lỵ Giai đi đến quán cà phê, còn có Trần Kha bên cạnh em ấy.

Quán cà phê này gọi là Máy Kéo Cà Phê, cũng rất thú vị, hai người không quản mưa to mà đến không nghĩ còn chưa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của hai người bên trong, sau đó cả hai quyết định đi về trước, ngày mai lại đến đón Đường Lỵ Giai.

Trịnh Đan Ny nhìn thấy số điện thoại của chủ quán trên cửa, nhanh chóng lấy điện thoại gọi một cuộc cho Tả Tịnh Viện.

Điện thoại trong túi Tả Tịnh Viện rung lên, vừa bắt máy liền nghe được Trịnh Đan Ny ở đầu bên kia nói: "Tả Tịnh Viện, em là Trịnh Đan Ny, chăm sóc tốt Đường Lỵ Giai nha, em đứng trước cửa đều nhìn thấy rồi, em và Kha Kha cảm ơn chị."

Tả Tịnh Viện quay đầu nhìn Trịnh Đan Ny và Trần Kha bên ngoài cửa kính, hai người đều mỉm cười cổ vũ Tả Tịnh Viện, cảm giác quen thuộc xưa cũ nảy lên trong lòng Tả Tịnh Viện, hai người vẫn là dáng vẻ cũ a, Tả Tịnh Viện mỉm cười với hai người, Trịnh Đang Ny cùng Trần Kha rất nhanh đã rời đi, trước khi đi còn không quên lấy tấm bảng kinh doanh trên cửa quán cửa lật sang mặt đóng cửa.

Sau khi Tả Tịnh Viện khoá cửa quán xong liền bế Đường Lỵ Giai lên phòng ngủ ở lầu ba, đặt Đường Lỵ Giai lên giường, bản thân thì đi tắm rửa, bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng Tả Tịnh Viện lại tràn đầy ngọt ngào.

Sau khi tắm xong nhìn thấy Đường Lỵ Giai bởi vì sợ tiếng sấm mà cuộn tròn thân thể, Tả Tịnh Viện lại đau lòng, giúp Đường Lỵ Giai thay quần áo, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Đường Lỵ Giai, chỉ là ở bên cạnh vỗ lưng Đường Lỵ Giai, lát sau bản thân cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Buổi sáng chính là Tả Tịnh Viện thức dậy đầu tiên, nhìn Đường Lỵ Giai đang ngủ say bên cạnh, quyết định rửa mặt trước rồi đi làm canh giải rượu, bằng không một hồi tỉnh lại chắc chắn sẽ đau đầu.

Một lát sau Đường Lỵ Giai cũng tỉnh, nhìn thấy căn phòng xa lạ cùng quần áo trên người đã thay mới, Đường Lỵ Giai phi thường hoảng, nhưng quay đầu liền nhìn thấy ảnh chụp của Tả Tịnh Viện treo trên đầu giường, là Tả Tịnh Viện mà chính mình chưa từng gặp qua, cả người lộ ra một loại khí chất thành thục lãnh đạm, phía dưới còn có thủy ấn, thời gian là vào hai tháng trước, hừ, đầu lại bắt đầu đau.

Đường Lỵ Giai nhìn điện thoại của mình đặt ở đầu giường, vừa mở ra liền thấy vô số tin nhắn Trịnh Đan Ny gửi tới.

Lãn Đản Đản của Trần Vương Kha: Chị và Tả Tịnh Viện đêm qua đã xảy ra cái gì a?

Lãn Đản Đản của Trần Vương Kha: kdl, kdl!

Lãn Đản Đản của Trần Vương Kha: Hai người các chị đã hòa giải chưa a?

Đường Lỵ Giai phát ngốc rồi, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, chỉ biết có một người phục vụ với thanh âm điềm mỹ đưa cho mình canh giải rượu, sau đó thì nàng cái gì cũng không biết, thanh âm của người phục vụ rất quen thuộc a, em ấy chính là Tả Tịnh Viện!

Nghĩ vậy Đường Lỵ Giai không rảnh lo cho cơn đau đầu nữa, nhanh chóng xuống giường chạy ra ngoài tìm Tả Tịnh Viện, mới vừa rẽ phải liền thấy Tả Tịnh Viện một mình bận rộn trong bếp, Đường Lỵ Giai trực tiếp ôm lấy Tả Tịnh Viện từ phía sau rồi bắt đầu khóc.

Tả Tịnh Viện vừa bị ôm lại nghe thấy tiếng khóc của Đường Lỵ Giai, xoay người liền thấy Đường Lỵ Giai cứ vậy mặc áo ngủ đi chân trần mà nức nở, lau đi nước mắt của Đường Lỵ Giai rồi ôm chặt lấy Đường Lỵ Giai, Đường Lỵ Giai vừa khóc vừa ôm Tả Tịnh Viện, mà Tả Tịnh Viện một câu cũng không nói, chỉ gắt gao ôm chặt Đường Lỵ Giai.

Không biết qua bao lâu Đường Lỵ Giai mới ngừng khóc, nói với Tả Tịnh Viện: "Tả Tả, chị đau đầu."

Tả Tịnh Viện mang canh giải rượu đã chuẩn bị đưa cho Đường Lỵ Giai, bảo Đường Lỵ Giai uống xong thì đi rửa mặt, mà Đường Lỵ Giai cũng ngoan ngoãn làm theo.

Chờ Đường Lỵ Giai làm xong hết thảy thì Tả Tịnh Viện cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng chờ Đường Lỵ Giai.

Hai người một câu cũng chưa nói, vẫn luôn chờ đến khi ăn xong bữa sáng và Tả Tịnh Viện đã dọn dẹp xong tất cả, Đường Lỵ Giai mới hỏi Tả Tịnh Viện một câu.

"Tả Tả, tối hôm qua là em giúp chị thay quần áo sao?"

"Ân."

Gương mặt Đường Lỵ Giai nháy mắt trở nên đỏ bừng, Tả Tịnh Viện nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Lỵ Giai thì bật cười khúc khích.

Đường Lỵ Giai nhìn thấy Tả Tịnh Viện như vậy, mang theo ngữ khí tức giận nói với Tả Tịnh Viện: "Tả Tịnh Viện, không cho phép cười."

"Được." Ai bảo Tả Tịnh Viện sợ nhất là dáng vẻ này của Đường Lỵ Giai nhà em đây.

"Tả Tịnh Viện, em phải đối chị phụ trách."

"Được thôi, kiếp này phụ trách, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều sẽ phụ trách a."

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

End.

__________________________________________________________

                                                                                                 

Năm mới an lành a~
Mong các cậu luôn vui vẻ và hạnh phúc, mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với các cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net