Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lập tức, Tiểu Long sắc mặt trắng bệch như không hề có huyết sắc, nước mắt trong suốt trong hốc mắt nhấp nhô nhiều hơn, lập tức dọc theo gò má thành từng chuỗi chảy xuống.

Thắng Huyễn ném một cái bom cũng không thật sự sốt ruột lôi kéo Tiểu Long xuống lầu, hắn dựa vào bên trái ghế sa lon mỉm cười, lắng nghe phản ứng.

Vĩnh Bùi không dám tin nhìn Thắng Huyễn, thu hồi tầm mắt lắc đầu nhìn hướng Tiểu Long ngơ ngác khẽ gọi nói: "Chí Long ...."

Tiểu Long mặt cúi xuống ngày càng thấp, hai vai nhịn không được run rẩy.

"Không. . .Không phải như thế!" – Vĩnh Bùi không muốn tin tưởng thấp giọng lẩm bẩm.

"Tiểu Long, cậu còn không mau qua đây!" – Thắng Huyễn phi thường hài lòng phản ứng của cái người ngu ngốc kia, cố ý tiếp tục ý nói mập mờ tàn nhẫn: "Còn không đi lên lầu... »

Tiểu Long run rẩy bước chân lui dần về phía sau, loạng choạng lắc đầu cầu khẩn nói: "Thiếu gia, đừng bảo là ...." – Cậu đã vô cùng xấu hổ rồi, thật sự không biết đối mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc của Vĩnh Bùi như thế nào.

Thắng Huyễn đứng lên, môi mỏng nhích lên nhưng không phải vui vẻ, có cũng chỉ là lãnh đạm : "Tôi cũng không muốn nói đâu, còn không mau tới đây giúp tôi đi chứ ?"

Không muốn nghe thêm những lời càng ngày càng khó nghe, Tiểu Long cắn môi dưới đi về phía hắn.

"Không. . . . . ." – Vĩnh Bùi bị khiếp sợ nghiêm trọng, đột nhiên hô to một tiếng. Hắn chạy lại như điên ôm lấy cậu từ sau lưng: "Không cần phải đi, vị tiên sinh này xin ngài không cần phải làm khó xử một cậu bé, tiền ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho ngài."

"Tiền cái gì?" – Thắng Huyễn khiêu mi đầy nghi ngờ nói, sau đó lại tiếp tục nói: "Cậu đã hiểu lầm rồi, cậu ấy cũng không có thiếu nợ tôi năm trăm vạn, là tôi dùng tiền để mua cậu ấy về làm 'công cụ ấm giường'"

"Đừng nói nữa!" – Tiểu Long hô lớn lên, liều mạng dùng hết sức đẩy Vĩnh Bùi ra : "Anh đi đi, tôi không cần anh nhiều chuyện!"

Vĩnh Bùi lui về phía sau mấy bước, đau xót vạn phần nắm chặt nắm tay.

"Không, anh không thể thả em ra, Chí Long anh muốn cứu em. Anh sẽ không trơ mắt nhìn ... Em là người anh thích, anh không cho phép người khác vũ nhục em!"

Giống như chính mình bị người ta đoạt mất món đồ chơi, Thắng Huyễn trên mặt trào phúng không khống chế nổi chuyển thành phẫn nộ. Hắn muốn người con trai ngu ngốc kia hiểu rõ Tiểu Long rốt cuộc là của ai, làm cho hắn thua tâm phục khẩu phục :"Cậu nói Tiểu Long là của cậu? Ha ha, thật xin lỗi nhưng tôi dùng lời nói nói cho cậu biết, cậu ấy mỗi ngày đều cùng ta như hình với bóng, hơn nữa mỗi buổi tối đều cởi hết ra chơi cùng ta đó!"

"Không đúng ..." – Vĩnh Bùi hô to một tiếng, đánh về phía Thắng Huyễn đồng thời dùng sức vào tay.

Tinh thông Judo, Quyền đạo nên Thắng Huyễn nhạy bén tránh thoát một quyền, bắt lấy cổ tay của hắn, thuận tiện đáp lễ đối phương bằng một quyền khác :

"A. . . . . ." – Vĩnh Bùi kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào xuống sàn nhà, lúc lật người lại chỉ thấy trên mũi, trên miệng dính đầy máu.

Tiểu Long đau lòng chạy về phía hắn, kiểm tra tình trạng của hắn. "Vĩnh Bùi, anh có bị làm sao không?"

Thắng Huyễn hùng hổ theo tiếng của bọn họ đi đến, chuẩn xác bắt được quần áo Tiểu Long lại, một tay đem cô ôm lấy: "Tôi đã nói với cậu, ngay bây giờ theo giúp tôi, trong nội tâm và thân thể chỉ có thể có một người là tôi! Nếu cậu là thật lòng yêu mến hắn, đợi đến lúc tôi chơi cậu chán rồi, cậu lại có thể đi tìm hắn!"

Nghe được những lời nói hạ thấp đi tôn nghiêm của mình, Tiểu Long rốt cuộc không khống chế nổi lớn tiếng khóc thút thít : "... Tại sao phải vũ nhục tôi như vậy..."

"Vũ nhục? Chẳng lẽ cậu không thừa nhận là đồ chơi của tôi sao? Cậu không dám thừa nhận trước mặt người con trai cậu thích sao, có phải không?"

Tiểu Long không nghĩ đến đáp lại hắn, chỉ thút thít khóc.

"Cậu không thừa nhận là đồ chơi của tôi sao?"

Tình địch trước mặt, Thắng Huyễn đã nghĩ làm cho Tiểu Long thể hiện rằng cậu là của hắn.

Kết quả hiện tại cậu lại ủy khuất khóc khiến cho Thắng Huyễn chỉ cảm thấy bị phản bội, thậm chí là bị vứt bỏ.

"Ngươi, cái tên lưu manh này, lại áp bức một cậu bé mới mười bảy tuổi, ngươi thật khốn nạn!" – Vĩnh Bùi tức giận đến toàn thân phát run run, hô lớn.

Những lời này khiến tức giận của Thắng Huyễn đẩy lên đỉnh điểm, làm cho hắn không ngần ngại quyết định "ngọc thạch câu phần". "Ha ha, đã như vậy ta đây khiến cho cậu xem một chút cậu ấy là như thế nào, ở dưới thân thể của ta mà thở gấp cầu khẩn . . ."

*** Ngọc thạch câu phần: Cả hai cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net