CHAP 26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 26
– Jiyong ah. Có vẻ cậu không thích tôi chuyển vào nhỉ? – Taeyeon đặt quyển sách lên bàn, gương mặt có chút buồn, quay sang hỏi cậu.
– À. Không.. không phải.. – Jiyong hơi nhích ghế ra một tí, đầu thì lắc lia lắc lịa. Cậu tự hỏi có phải gương mặt mình nó đang bán đứng chủ nó không. Nhưng mà nói thẳng ra là cậu cũng hơi khó chịu khi mối tình đầu của người mình yêu ngồi cạnh. Những bài học của Jiyeon giành cho cậu, cậu đã khắc ghi rất nhiều vào lòng rồi..
– Vậy thì tốt quá. Mong cậu giúp đỡ nhiều hơn. – Cô tươi cười nhìn cậu. Gương mặt thánh thiện đến mức có thể điều khiển cả cảm xúc của những người nhìn thấy nó.
– Hai người đang nói xấu tôi sao? – Seunghyun khó chịu lấy viết gõ nhẹ đầu của Jiyong.
Cậu quay xuống, tay giựt lấy viết, mặt thì hung hăng, môi cứ chu choe mấp máy hơi gió “Anh thử cái nữa đi”.
Seunghyun liền nắm lấy tay cậu, song, lại thấy ánh mắt của Taeyeon nhìn mình, liền buông tay cậu ra, mím môi đe doạ cậu.
– Hai người chắc thân lắm nhỉ. – Taeyeon nhìn Seunghyun cười, trong lòng có hơi đau..
– Cậu ấy là em họ kiêm thầy giáo của anh. Đừng hiểu lầm. – Seunghyun trong lòng hơi bối rối, liền nghĩ gì nói ra. Cốt.. cũng chỉ không muốn cho ai biết cậu và anh đang quen nhau..
.
.
Có một chút bất ngờ, một chút đau lòng..
Thì ra..
~Chỉ là em họ..
.
.
Là thầy giáo..
.
.
Chỉ thế thôi sao?..~
.
.
………………………………………………….
[Căn hầm chứa sách giáo khoa cổ điển]
.
.
– Lâu rồi không gặp. – Từ trong bóng tối, có một âm thanh phát ra, tiếp nối là một người thanh niên cao lớn, gương mặt lạnh tựa như băng đá.
Người kia có hơi giật mình, âm thanh này hẳn là rất quen đi..
– Seungri..
– Chào em. Taeyeon. – Hắn cười với cô, nụ cười hoàn hảo đến chết chóc.
– Anh vẫn là cao hơn em. – Taeyeon bật cười, nụ cười như muốn làm toả sáng cả căn hầm tối đang loe lớm vài đốm lửa.
– Em vẫn còn giữ thói quen đến đây sao? – Seungri bước đến xoa đầu cô. Người này đã từng làm hắn đau khổ rất nhiều..
– Haa.. em tưởng là chỉ có mình em.. – Đôi môi đau đớn khẽ cong lên.
– Tên kia thì chỉ nhớ mỗi bản thân hắn thôi.. – Seungri cười lớn. – Chỉ có chúng ta là những tên ngốc..
Taeyeon im lặng, cô không biết nói gì.. tâm trạng cô rối bời..
Lần này trở về..
Chính là để tha thứ cho hắn..
Nhưng hình như..
Có cảm giác..
Đã trễ rồi..
.
.
– Cũng phải thôi. Hắn ta bận chăm sóc Jiyong đến vậy mà. – Seungri lại cười, đôi mắt khẽ liếc nhìn người kia đang chầm chậm dừng lại động tác của mình..
– Jiyong? – Taeyeon quay người lại.. – Là cậu Kwon Jiyong hay đi chung với Seunghyun?
– Chứ em nghĩ là ai? Oh.. Aishh.. em không biết à? Anh đã tưởng em biết rồi.. – Seungri khẽ gõ gõ vào đầu mình, ra vẻ nhăn trán.. – Anh lỡ lời rồi. Xem như em chưa nghe gì đi.
– Làm sao được chứ? – Taeyeon nói gần như hét lên, cô không tin vào tay mình nữa, là Seunghyun nói dối cô sao? Anh ta lại một lần nữa lừa gạt cô.. tại sao không nói thẳng ngay từ đầu..
Tại sao lại để cô mong đợi vào một thứ mà bây giờ mới biết là vô vọng..
Không thể tha thứ..
Lòng tự trọng của cô đã nguyện vứt sang một bên để quay trở lại đây..
Và nhận lấy..
Sự tổn thương thêm một lần nữa..
– Em không muốn giành lại hắn sao? – Seungri khẽ nhếch môi hướng người đang bất ngờ kia cười lạnh..
.
.
.
.
.
– Em hiểu rồi. – Taeyeon khẽ gật đầu..
– Được rồi. Cứ như vậy đi. Có gì sẽ liên lạc sao. – Seungri đứng lên, đôi tay khẽ vuốt nhẹ tóc cô rồi quay lưng ra ngoài..
.
.
*cạch*
– AI ĐÓ? – Taeyeon quay ra nhìn. Nhưng trả lại tầm nhìn cô là một mảng tối đen..
~Chắc là mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi..~
.
.
.
……………………………………………..
[15 phút trước]
.
.
– Hình như Jiyong rất thích sách khoa học cổ nhỉ.. mình vào căn hầm này mượn vài cuốn cho cậu ta làm bản báo cáo..
Nói rồi Yongbae mỉm cười mở cửa căn hầm, chưa bước xuống thì có người đi tới, y liền nép sang một bên..
~Là Seungri.~
.
.
.
Y bất ngờ với những gì tai mình nghe được..
Họ đang lập kế hoạch làm Seunghyun và Jiyong phải chia tay nhau..
Hừ..
Cũng đúng..
Cả hai đều có lợi mà..
Yongbae khẽ nhếch môi..
Y đã biết rồi..
~Phải làm trước một bước~
Vừa suy nghĩ xong thì có bóng người bước ra, Yongbae liền cố nép sâu hơn, đợi người đó đi khỏi mới bước ra, chân liền vướn vào miếng gỗ mục..
*cạch*
~Aishh..~
– AI ĐÓ?
Chưa nghe giọng của cô nàng, thì y cũng đã kịp rời đi..
.
.
.
.
.
……………………………………………………….
.
.
[Sáng hôm sau]
.
.
– Ưrr.. – Jiyong khẽ dụi mắt từ từ ngồi dậy, gương mặt ngáy ngủ vẫn còn in trên mặt, miệng chép chép vài cái, rồi lật đật bước xuống giường..
Hôm nay là chủ nhật nên Jiyong có thể ngủ một giấc hoành tráng đến trưa mới thức..
Nhưng..
Hôm nay không có thấy Seunghyun sang kêu réo cậu nha.. bình thường thì khi chủ nhật anh cũng vẫn qua đập cửa ầm ầm đòi ngủ ké mà..
.
.
Jiyong bước từ trong nhà tắm ra, lấy khăn lau mặt mình rồi bước xuống lầu..
.
.
– Chào cậu Kwon. – Ông quản gia gập người chào cậu.
– Seunghyun đâu rồi ạ.? – Jiyong hơi khó chịu về cách gọi của những người trong nhà này với cậu, Jiyong đã từng dặn là đừng quá khách sáo với cậu, nhưng đâu vẫn vào đó. Nhưng khuông rệp, có sửa cũng vậy..
– Vừa sáng, cậu chủ nhận được điện thoại nên đã ra sân bay rồi ạ. – Ông bác hướng Jiyong trả lời.
– SÂN BAY? – Jiyong giật mình. – ĐỂ LÀM GÌ Ạ?
– Giải quyết chuyện của đàn em. – Ông bác như biết mình nói hớ, liền lặng thinh, cúi người với cậu. – Tôi nhầm. Thôi, cậu không cần bận tâm đâu, cậu chủ đã bảo tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi. Cậu mau chóng vào ăn kẻo nguội.
– NHƯNG..
Không đợi Jiyong hỏi gì thêm ông bác đã quay người đi thẳng vào bếp.
Jiyong cũng đã quá quen với những thái độ như vậy của những người làm trong nhà này rồi.. mỗi lần họ không muốn nói tiếp thì liền bỏ đi, mặc cho cậu có kêu ca thế nào..
.
.
~Seunghyun ra sân bay để làm gì chứ.~
.
.
…………………………………………………………………………
.
.
Jiyong lôi con gấu bông hôm bữa trước ở công viên mà Seunghyun gấp được ra ôm vào lòng, cậu đi tới đi lui, vốn là không thể ngồi yên một chổ được..
Bây giờ đã làm 8 giờ tối rồi mà chưa thấy Seunghyun về..
Cậu gọi đã muốn cháy máy của mình rồi nhưng đầu dây bên kia vẫn báo là mất liên lạc..
Nước mắt lại rơi ra một lần nữa..
Cậu không biết là hôm nay mình đã khóc bao nhiêu lần..
Cứ bước ra bước vào, hỏi hết người này người kia..
Vẫn một câu trả lời.. là “Xin lỗi.. cậu chủ không cho phép tôi nói..”
~Choi Seunghyun chết tiệt..
Hức..
Anh đi đâu chứ.. hức..~
.
.
Jiyong lau nước mắt mình, tim cậu cứ như thắt lại khi nghĩ đến Seunghyun gặp chuyện gì.. nhưng cố xua tay nhắm tịt mắt để xoá đi suy nghĩ đó.
~Anh ta hung dữ như thế..
Chắc chắn sẽ không ai bắt nạt được đâu..~
Jiyong vẫn là cái suy nghĩ trong sáng ấy, cậu ngồi xếp chân lại, đưa con gấu ôm chặt vào lòng..
Đôi tay vẫn không ngừng run rẫy..
.
.
.
Jiyong hoảng hốt.. cậu nghe thấy tiếng gì đó xôn xao ngoài cửa..
Càng lúc càng ầm ĩ hơn..
Có người đang đi vào..
*cạch*
Mắt Jiyong như hoa đi, đầu óc choáng váng đến đứng không vững..
Mọi người đi ra đi vào, những giọng nói cứ như quay cuồng trong đầu cậu, Jiyong như cố định hình lại..
Họ đang nói gì chứ?
Người đang được đưa vào là ai..?
Không lẽ..
– CẬU CHỦ. CỐ LÊN..
– MAU GỌI CÁC BÁC SĨ ĐẾN ĐÂY NGAY..
– MAU CẤP CỨU TẠM THỜI CHO CẬU ẤY..
Người ra người vào trước mặt cậu, đông đến không thở được.. tim Jiyong như ngừng đập trong vài giây..
Chuyện gì đang xảy ra??
– Seunghyun ahhhh..
Jiyong oà khóc lớn hơn, cậu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn anh..
Một Seunghyun trên mình đầy vết máu loang lỗ đang nằm trên ghế salon đó..
Tay cậu như run lên..
Chân thì mềm nhũn ra..
Giờ phút này cậu không thể thấy rõ được là người kia còn thở hay không..
Chỉ thấy trước mắt là mình đã đứng không nổi nữa..
*ạch*
Jiyong ngã xuống đất, trên tay vẫn giữ con gấu bông ấy..
Cậu nhận thấy được những giọt mồ hôi trên người của những người đang đứng quanh đó..
Họ đang cố gắng hết sức mình..
Cậu giờ cứ tưởng là mình không thể nào chịu được nữa..
Đầu óc đau như búa bổ..
Nhưng vẫn là luôn nghĩ đến anh..
Người đang nằm đó..
Hẳn là còn đau hơn cậu gấp trăm ngàn lần..
.
.
– Seunghyun àhh.. đừng có bị làm sao nhé.. đừng bỏ đi nhé.. – Jiyong nói trong tiếng nấc, nước mắt tưởng chừng không thể rơi ra nữa..
Đôi mắt đau đớn khô ráp. Mũi ngạt lại, tim thì đập nhanh hơn..
Những kí ức về hai người như chạy vòng quanh trong đầu cậu..
Cách nhau chỉ mấy bước mà cứ như là cả một bầu trời..
Chỉ hận không thể chạy đến ôm chặt con người toàn thân đầy máu đó ngay bây giờ được..
Mọi người ra vào càng lúc càng nhiều..
Jiyong luôn giữ vững niềm tin.. nhất định anh sẽ không bỏ cậu đâu..
Nhất định mà..
.
.
– Chết tiệt nhà anh.. hức.. mau tỉnh lại cho tôi.. hức hức..
.
.
.
…………………………………………………….
End chap 26.
Chap 27

/……………………/
.
.

Jiyong dựa vào thành giường, đôi mắt vẫn chưa một giây dám rời khỏi vị trí người kia đang nằm, từng cử chỉ cũng sợ làm ồn người đó, nước mắt cậu còn vệt khô ở trên má, đôi mắt dù mỏi cũng không dám khép lại. Trong lòng cứ lo lắng, người đang ở đó mỏng và nhẹ nhàng như cơn gió, cậu sợ, chỉ cần một cái chớp mắt, người đó cũng tự động biến mất.

Nắm chặt đôi tay lại, con gấu được ôm sâu vào lòng ngực, miệng không ngừng cầu xin chúa mang lại sự may mắn cho anh. Tâm trạng như vỡ ra từng mảnh..

Đã 18 giờ đồng hồ từ khi Seunghyun được đưa về tới bây giờ, anh vẫn chưa có động tĩnh gì. Mọi người cũng đã lui ra ngoài từ lâu. Chỉ để cậu ở lại xem chừng anh.

Jiyong muốn tới gần anh hơn nữa, cậu di chuyện nhẹ nhàng đến bên chổ anh nằm. Quỳ gối ở dưới sàn.. cố đưa mặt mình gần hơn..

Má chạm má.

Cảm giác được má người kia vẫn đang nóng, nhưng rất ấm áp. Gương mặt bình yên đến lạ thường. Jiyong dĩ nhiên là biết.. Seunghyun của cậu là đẹp nhất.

Đưa đôi tay lên, khẽ chạm vào lòng ngực anh. Tim cậu đánh một cái “thịch”.. thật là quá bối rối. Jiyong muốn điều chỉnh nhịp thở mình cho giống anh.

Cậu không thể tin được vào tay mình.. vừa mới hôm qua thôi.. đôi tay này vẫn được người kia nắm đến toát cả mồ hôi..

Bây giờ lại đau khổ nhìn anh nằm bất tỉnh ở đó. Mặt anh xanh xao đến tội nghiệp.

Jiyong tự hỏi anh có đang mơ không? anh mơ thấy cái gì..

Có thấy cậu đang ngồi ở đây chờ anh không?

– Seunghyun ahh..

Jiyong run người, bờ vai lại thổn thức, nước mắt vẫn cứ ngoan cố rơi ra..

Đây là cái cảm giác cậu sợ nhất..

Nó còn đau hơn là cái lần anh bỏ rơi cậu ở công viên vậy..

Cậu không muốn ở một mình, cậu muốn Seunghyun tỉnhh dậy nói chuyện với mình như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Jiyong đem điện thoại mình ra..

Xem lại những dòng tin nhắn mà hôm kia cậu chưa kịp xem..

<From: HyunHyun Siêu Cấp Đẹp Trai.
To: JiJi Siêu Cấp Dễ Thương.
“Em đang ở đâu? Sao không nghe máy anh? Em đang gặp chuyện àh?”>
<“Jiyong àh. Em làm ơn nghe máy đi. Anh muốn nghe giọng em..”>

<“Anh đang rất tức giận đấy. Có phải em đang giận anh không?”>

<“Làm ơn đi. Anh sẽ đến trường em liền. Đừng có mà để em bắt gặp em đang đi với ai nhé”>

<“Anh chỉ đùa thôi. Em sẽ không vậy đâu đúng không?”>

<“Anh lo quá rồi. Còn 5′ nữa mới tan họp mà. Kekekeke..”>

– Đồ ngốc. – Jiyong khẽ cười, nhưng cũng vì thế lòng càng đau hơn, nước mắt rơi mỗi lúc mỗi nhiều.. – Mau tĩnh lại đi.. hức..

Cậu mệt mỏi, vẫn tư thế quỳ gối dưới sàn, Jiyong nghiêng đầu nằm trên đôi tay của mình trên giường, mắt vẫn không rời khỏi Seunghyun.

Trong lòng không còn tâm chí mắng anh nữa rồi.

Nhưng cậu nhất định sẽ không mắng anh nữa..

Cậu biết anh sẽ rất buồn vì cậu đang dần trở nên hung hăn đến thế..

– HyunHyun ahh..

Những từ cuối cùng thốt ra trước khi rơi vào giấc ngủ..

Jiyong đã quá mệt mỏi rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào cả. Trong bụng cũng trống rỗng không ăn tí nào. Mọi người dù khuyên cậu tới đâu, Jiyong vẫn là nhất quyết không nhấc chân một bước, có đem cơm lên cậu cũng để đó, không thèm nhìn đến, lâu lâu lại lấy nước ra thấm cho anh, chiếc khăn trên trán anh được cậu thường xuyên thay đổi.

Nếu như không làm gì, cậu lại ngồi đó thơ thẩn nhìn anh, không thì lại nắm nhẹ tay anh.

Còn bây giờ..

Cậu ngủ, nhưng trên mặt vẫn còn nhăn lại vì lo sợ, đôi tay lâu lâu lại khẽ run, môi mấp máy trong vô thức vẫn gọi..

“Seunghyun ahh..”

.

.

.

.

……………………………………………………

.

.

[Hôm sau]

.

.

– Ahh.. – Jiyong bị ánh sáng ở ngoài cửa sổ hắt vào nên giật mình mở mắt..

Cậu như nhớ tới điều gì đó, liền bật ngồi dậy, hoảng hốt khi thấy mình đang nằm ở trên giường anh, quay đầu sang chổ Seunghyun.

– Anh.. – Jiyong như không thể tin vào mắt mình, anh đang nửa nằm nửa ngồi ở đó, chiếc chăn vẫn đắp từ bụng trở xuống, tay cầm điện thoại, mắt thì ngước lên nhìn cậu, dù vậy, trên mặt vẫn còn xanh xao.

– Em tỉnh rồi àh. Lần sau.. khục.. không được ngủ ở tư thế đó nữa nhé. – Seunghyun khẽ cười, nụ cười dường như không còn tươi như trước.

Jiyong nhìn anh ở đó, cậu vẫn còn đang bất động, vui đến không tả nổi, sóng mũi lại cay xè, đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh mấy cái, miệng không ngừng “ô ô a a”..

– Chết tiệt.. hức.. hức.. anh biết.. tôi lo.. hức.. đến thế nào không hả?.. hức.. – Jiyong đưa một tay lên lau nước mắt. Đúng là mừng đến không biết diễn tả như thế nào..

Cậu đã đúng rồi..

Cậu đã tin là Seunghyun sẽ tĩnh mà..

Anh nhất định sẽ không có chuyện gì mà..

– Được rồi.. Đừng khóc nữa.. – Giọng Seunghyun hơi khàn khàn vẫn chưa khoẻ.. – Chẳng phải anh đã không có chuyện gì sao. Ngốc.!

Nói rồi khẽ kéo cậu dựa vào người mình, đôi tay vẫn không ngừng vuốt tóc đứa trẻ đó. Jiyong đúng là chết ngập trong hạnh phúc mà.

– Anh chưa khoẻ. Vậy sao hôm qua em lại từ dưới đất mà lên đây được vậy.?

– Hừ.. lúc tối anh giật mình tỉnh dậy, thấy em ở đó, nếu không phải đang bị thương thì anh sẽ đá cho em một cái rồi. – Seunghyun khẽ bóp chặt vai cậu. – Nửa đêm, anh gọi quản gia lên, ngậm đắng nuốt cay cho ông ấy bế em lên, nhưng nghĩ lại anh thấy tội nghiệp ông ấy.

– Tại sao? – Jiyong nhăn trán, bật đầu ngồi dậy hỏi.

– Ai biểu, làm ở đâu không làm. Lại làm ở nhà này, tuổi đã già, nửa đêm lại phải chuyền một con heo từ dưới đất lên trên. Hahahaha.. – Seunghyun phá ra cười, đang cười thì vết thương ở dưới bụng như réo lên, anh khựng lại, nhưng không muốn cậu lo lắng nên vẫn cố tỏ ra bình thường.

– Hừ.. đáng ghét. – Cậu chu mỏ lên giận dỗi. Sau cũng dựa vào người đó nằm xuống..

Nhiệt độ như hoà làm một, trong lòng yên tĩnh đến lạ thường..

Cảm giác thấy..

Chỉ cần..

Ở bên nhau như thế này, dù không nói gì..

Cũng là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn..

.

.

.

………………………………………………………………

.

.

[Bên Mĩ]

– Seunghyun àh. Con có khoẻ không? Jiyong sao rồi? – Ông Choi hoàn toàn không biết gì về chuyện anh bị thương, do Seunghyun đã cảnh cáo nghiêm khắc với những người biết chuyện này rằng không ai được nói cho cha mình biết.

– Ừm. Đang bệnh sao? Phải lo cho mình tí chứ. Cha còn bận việc ở đây. Tạm thời chắc chưa về được. – Sự thật đúng là như vậy mà. Ông ấy đã vô cùng đau đầu về việc tìm cậu con trai thất lạc, ông lúc nào cũng tự trách mình đã quá thiếu trách nhiệm cho SeungMin. Đứa con trai chỉ nhận được tình thương của ông trong mấy năm đầu đời ngắn ngủi.

– Thôi. Con cố gắng nghỉ ngơi. Ta tắt máy đây.

Vừa tắt máy xong, gương mặt lại một tràn lo âu, ông phải cố gắng nhiều hơn nữa..

Giờ phút này đã có hy vọng rồi.

Không thể bỏ cuộc bây giờ được. Đôi tay nắm chặt điện thoại mình chờ mong một cuộc gọi có tin báo về SeungMin..

.

.

.

………………………………………………………..

.

.

– Seungri àh. Sao hôm qua Seunghyun và Jiyong đều không đi học? – Taeyeon nhìn hắn hỏi. Bây giờ họ vẫn còn đang đứng ở trong khu vực trường học.

– Anh không biết. Nhưng em đã chuẩn bị chưa? – Seungri lạnh lùng hỏi.

– Em đã viết hẳn ra giấy những điều nên nói này. – Taeyeon cười tươi – Còn anh đã xong chưa?

– Rồi. Anh sẽ gửi ngay hôm nay. Nhưng em nên nhớ, khi cậu ấy có động tĩnh gì thì báo cho anh liền. Lúc đó anh sẽ sắp xếp người đứng ngoài.

– Anh có chắc là cậu ấy sẽ chạy ra không? – Taeyeon lo lắng.

– Jiyong vốn là người nhạy cảm. Nếu như ngược thân, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ cuộc, nhưng nếu mình đánh vào tâm lý cậu ấy, nhất là những chuyện có liên quan đến Seunghyun nặng như thế này, thì cậu ấy sẽ mềm lòng và hoản loạn lên thôi. – Seungri nhấc một nụ cười nửa bên.

– Làm vậy.. có quá ác không anh? – Cô e ngại, trong lòng nửa muốn nửa không kế hoạch này.

– Em muốn bỏ cuộc? – Mặt hắn đanh lại, đôi mắt sắc lên như thép, từ trong đó bắn ra một tia hung hăn.

– Không. Không phải.. – Taeyeon sợ sệt đáp, cô không thể ngờ được người đang đứng trước mặt mình là một Lee Seungri của những năm trước..

Taeyeon nghĩ, hẳn là Seungri rất yêu Jiyong, cộng thêm hắn và Seunghyun đã có xích mích từ trước..

Sự hận thù và ghen tức..

Đúng là có thể thay đổi một con người..

.

.

.

.

………………………………………….

End chap 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net