Chương 4: Cười là chuyện miễn cưỡng nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng đi được hai bước, trên tay đồ ăn không cánh mà bay, tim cậu đập mạnh và loạn nhịp một chút, nhịn không được đưa tay đến trước mắt, hảo hảo mà xem.

"Đừng nhìn nữa, là Vương gia lấy đi."  Quyền Thừa Viễn mở miệng nói, sau đó nhanh chóng nhét đồ ăn đầy mồm. Hắn thấy bộ dáng của con rể vương gia tựa hồ rất muốn lại đây lấy đồ ăn, thật đáng sợ thật đáng sợ, hắn phải nhanh chóng ăn sạch.

"Những người này thật sự rất nhàm chán, ăn rau dại cũng có thể kết bè kết đội, hại chúng ta ngay cả chỗ ngồi đều không có." Rất oán hận đứng bên cạnh phụ thân, cậu bưng lên chén cơm của mình, vùi đầu ăn.

"Ừ... " Là rất nhàm chán, cũng không phải chưa ăn qua, không đúng, bọn họ quả thật chưa ăn qua, có thể là mới mẻ đi.

Ăn hơn nửa chén cơm, Chí Long đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn phụ thân, "Cha, con về tướng phủ ở được không?"

"Được." Tiếp tục ăn.

"Hừ." Một tiếng hừ lạnh không nhẹ không nặng rõ ràng truyền vào tai hai người, nhưng bị bọn họ xem nhẹ.

"Vương phủ quy củ thật nhiều, phiền chết, chải đầu thôi mà mất đến một canh giờ, cổ con thiếu chút nữa cứng luôn." Cậu vừa oán giận vừa nhìn đĩa rau. Lão cha thật quá đáng, ăn nhanh như vậy!

Quyền Thừa Viễn nhìn nhìn đống trang sức loè loè kim quang trên đầu con trai, cũng nhịn không được thở dài. Con trai của ông sạch sẽ, lưu loát, bộ dáng vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa đáng yêu, hiện tại trông như nhà giàu mới nổi, thật khó xem!

"Nhưng cha xem con cũng không chịu bao nhiêu ảnh hưởng." Vẫn là con trai bảo bối hoạt bát đáng yêu của hắn, cho dù là mặc thành như vậy, ở trong phòng bếp chật chội đều có thể hành động tự nhiên, rất mạnh a.

"Là năng lực thích ứng tạo ra nhờ hàng năm rèn luyện thôi." Chí Long có điểm đắc ý nói.

Quyền Thừa Viễn rốt cục ăn no, lau miệng, ông rốt cục ngẩng đầu nhìn con rể ngồi ở trên xà nhà ăn cơm, lại tao nhã giống như ngồi ở căn phòng sáng sủa sạch sẽ dùng cơm, "Vương gia, để cho Chí Long đến tướng phủ ở hai ngày đi."

"Tướng gia xin nhớ rõ, ta cùng lệnh thiếu tựa hồ hôm qua mới vừa bái đường thành thân, ba ngày về nhà thăm bố mẹ vẫn chưa đến, không cần nóng vội như thế."

Giọng điệu không nhẹ không nặng, vừa đúng mức biểu hiện lập trường quyết không thoả hiệp, Quyền Thừa Viễn chỉ có thể đình chỉ như vậy. Hắn biết Thôi vương này khó đối phó, nhưng hoàng đế cố tình đưa con trai bảo bối của ông tứ hôn cho người này.

Chí Long cũng không dễ giận như vậy. "Thôi vương điện hạ, không thể thương lượng sao? Ta tốt xấu cũng coi như mời ngươi ăn bữa cơm, cho mặt mũi để ta trở về với cha ta hai ngày cũng không được sao?"

"Hai ngày sao?" Hắn cười, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người liếc cậu một cái, "Nương tử, tuy rằng thời gian em và ta ở chung thật ngắn, nhưng bổn vương ít nhất có thể khẳng định một chuyện."

"Chuyện gì?" Quyền cha con trăm miệng một lời hỏi.

"Muốn giữ người như em thật phiền toái, biện pháp tốt nhất chính là một tấc cũng không rời."

Chí Long chỉ cảm thấy thấy hơi lạnh bốc lên từ bàn chân nhanh chóng quét qua toàn thân của mình.

Khó được trầm mặc một lát, Quyền lão tướng gia lại nhìn về phía xà nhà, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, "Vậy vương gia liền có phiền toái lớn."

Lão tướng gia, lão nhạc phụ già mà không kính này! Thôi Thắng Huyễn có chút dở khóc dở cười đem ánh mắt chuyên chú tới đồ ăn trên tay.

Nói thật ra, tài nghệ nấu ăn của cậu bình thường, có thể ăn, ăn không chết người, không hơn, nhưng cho dù khó ăn, thấy tướng ăn của Quyền tướng gia kia, hắn cũng sẽ cảm thấy đồ đoạt lấy có thể so với cực phẩm.

"Rõ ràng chính là phiền toái lớn của ta, lão cha."  Chí Long nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.

Lúc này, nữ chủ nhân của quán ăn đã đi tới.

"Quyền đệ, đây là đồ ăn ướp muối đệ muốn."

Vừa thấy hai phần dưa cải trong tay nữ chủ nhân, cậu lập tức liền mặt mày hớn hở nhận lấy, "Cám ơn đại tỉ."

"Chúng ta là tỷ đệ, nói cám ơn cái gì." Nói xong nữ chủ nhân từ trên xuống dưới đánh giá cậu một chút, tấm tắc nói, "Theo lý thuyết, đệ ăn mặc thế này lại đến phòng bếp nhỏ là hình ảnh rất quái dị, cũng không biết như thế nào, việc này ở trên người muội lại rất bình thường."

Cái này đến tột cùng có bao nhiêu châm biếm?

"Quần áo này có đẹp không?" Quyết định không đi tham khảo vấn đề kia có thể sẽ làm mình thật mất mặt, Chí Long trực tiếp thay đổi đề tài.

"Thật hoa lệ, nhưng cảm giác nó đã che đậy hết linh khí của đệ."

Cậu vừa nghe, lập tức kích động như ở chân trời tìm được tri âm, "Đại tỉ, ngươi thật là tinh mắt, một đống lớn sặc sỡ loá mắt như vậy ở trên đầu, hai mắt của ta xác thật vô thân như chuông đồng."  Còn phải thường thường chú ý tư thế của đầu, không lại làm rơi đống trang sức trên đầu này.

Cậu vừa nói như vậy, Thôi Thắng Huyễn cũng hiểu được đúng là như thế. Nguyên bản đôi mắt linh động nhất của cậu, đã bị đống phục trang đẹp đẽ này át mất, cũng chỉ thừa hoa lệ, linh khí mất hết.

Về sau hắn sẽ nhớ rõ không cho đống vật phẩm tục tằng có hoa không quả này làm mất đi sự thanh tú của cậu.

Nhưng mà... Ánh mắt hắn dừng ở hai phần đồ ăn trong lòng cậu. Cậu hướng chủ quán muốn đồ ăn ướp muối này, có phải ăn ngon lắm không?

Không dấu vết nhìn nhạc phụ bên cạnh, lúc nhìn đến hai mắt hắn nở rộ khác thường, Thôi Thắng Huyễn liền hạ quyết định.

Khi ra khỏi quán ăn nhỏ, lúc Chí Long chuẩn bị đem hai phần đồ ăn ướp muối giao cho phụ thân thì Thôi vương điện hạ của Đại Nghiệp hoàng triều nhanh nhẹn mau chân đoạt đi mất một phần.

Hắn không phải ghen tị nhạc phụ, chính là rất muốn biết đồ ăn ướp muối hương vị như thế nào mà thôi. Thôi Thắng Huyễn còn thật sự dùng lý do này thuyết phục chính mình.

Giữa trưa ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong hoa viên, đàn cá vàng bơi lội thoải mái trong hồ, một mạt bóng dáng màu đỏ chuyên tâm ngồi ở bờ ao thả câu.

Câu cá vàng được nuôi dưỡng trong ao nhỏ, chỉ sợ cũng chỉ có vị Vương phi mới của Thôi vương phủ này nghĩ ra.

Kỳ thật, hai ngày nay Chí Long vẫn ngồi ở bên cạnh ao tự hỏi một việc, như thế nào mới có thể làm cho tất cả thị về ngoài sáng trong tối rình mò cậu bỏ chạy hết.

Dây câu giật giật, cậu hứng thú rã rời nhìn thoáng qua, tiếp tục thất thần.

Rất muốn đi đến vườn rau ở Tướng phủ.

Gả vào vương phủ làm Vương phi nhàn nhã đã ba ngày, cậu đã muốn cảm thấy cả người dài ra, không thỏa mái chút nào, muốn tìm chuyện gì đó làm, phát tiết tinh lực quá dư thừa...

Tâm động không bằng hành động! Sau khi quyết định, cậu lập tức phấn chấn tinh thần, tức khắc tiến vào trong vườn hoa.

Không có xẻng? Suy nghĩ một lúc cậu đưa tay hướng trên đầu sờ soạng, không chút do dự lấy xuống một long trâm ánh vàng rực rỡ, lại lấy xuống một trâm cài hình lá cây... đào đất.

Chờ Thôi Thắng Huyễn thu được tin tức từ thư phòng đi tới, nhìn đến thê tử, bên người cậu giống như một chiếc bình gốm sứ màu trắng, bên trong là những con giun lúc nhúc, thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Ống tay áo của cậu được xắn tới khuỷu tay, làn y phục dài cũng được nhét lên bên hông, cả người dưới ánh mặt trời thoạt nhìn hoạt bát mười phần, giống như cùng bùn đất thân cận là chuyện cực kỳ tự nhiên, liền ngay cả mồ hôi thấm ra do lao động cũng trong sáng trong suốt, vô cùng đáng yêu.

Đúng là không có hình tượng Vương phi. Thôi Thắng Huyễn không tự giác lộ ra một chút mỉm cười, hắn một mực nghĩ xem cậu rốt cuộc muốn bảo trì cái loại trạng thái nửa chết nửa sống này bao lâu, bất quá mới hai ngày, cậu liền không nín được

Từ tay áo lấy khăn ra đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, hắn cẩn thận giúp cậu chà lau mồ hôi trên mặt.

"Đang làm cái gì?"

Cậu không chớp mắt tiếp tục động tác trong tay. "Bắt con giun."

"Con giun?"

"Mồi câu."

"Em thật sự muốn câu cá vàng?" Hắn nở nụ cười.

"Ta đi ra ao phía sau vườn câu cá ăn, phiền toái ngươi tránh ra chút, ngăn trở ánh sáng."

Thôi vương phi thật khó chịu dùng khuỷu tay đẩy trượng phu của mình qua một bên, chính mình tiếp tục chuyên tâm bắt con giun.

Thôi Thắng Huyễn không rõ chính mình vì sao yêu người kia như vậy, hắn không muốn trong mắt cậu không có hắn, cho nên lại đi qua, ngồi xổm bên cạnh cậu. "Nếu em muốn ăn cá, ta gọi người bắt."

"Cảm giác không giống, ta thích chính mình động thủ." Vẻ mặt cậu kiên trì.

"Không biết hưởng thụ."

"Ta không phải không biết hưởng thụ, trái lại, ta luôn luôn hưởng thụ cuộc sống."  Cậu lộ ra nụ cười hạnh phúc sáng lạn, mê muội ánh mắt nam nhân bên cạnh.

Thôi Thắng Huyễn không khỏi cười theo. Ừ, cậu tựa hồ làm chuyện gì đều thích thú, không có việc gì có thể làm cho cậu rầu rĩ không vui, khó trách Quyền tướng gia dung túng cậu như vậy, để cậu đi khắp nơi.

Chí Long đột nhiên nghĩ tới một việc, ngừng động tác trên tay, quay đầu xem người đã muốn ngồi ở dưới đất giữa vườn hoa, "Hôm nay có phải ngày về nhà thăm bố mẹ hay không?"

"Hình như vậy." Hắn không khẳng định nói, cười như không cười.

Nghe vậy, cậu lập tức ngừng đào, lưu loát đứng dậy, chạy đến bên cạnh ao rất nhanh rửa sạch hai tay, sửa lại quần áo, mặc lại áo ngoài.

Thôi Thắng Huyễn ở đằng sau chậm rãi đứng dậy, phủi đi vết bụi trên áo, đùa giỡn gấp vào cánh quạt, đi theo hướng của thê tử.

Nhưng còn chưa đi vài bước, chỉ thấy thê tử hấp tấp chạy về, nhìn không chớp mắt, xem nhẹ cây cỏ trong vườn hoa của hắn, đi thẳng ra sau vườn hoa.

Hắn nhịn không được đưa tay vuốt trán, một chút ánh sáng kỳ quái hiện lên trong mắt, khóe miệng vẫn cười, chuyển phương hướng tiếp tục đuổi theo.

Nhưng cũng chưa đi được mấy bước, bóng dáng quen thuộc lại xẹt qua bên người hắn, sau đó lại xẹt qua nữa.

Vì thế hắn dừng cước bộ, bừng tỉnh tự hỏi một việc trọng đại, vẻ mặt ngưng trọng lại.

Đây là ngày thứ ba sau ngày bọn họ thành thân, mà cậu liền vắng vẻ hắn hai ngày, hơn nữa làm cho hắn bất mãn là, buổi tối cậu cũng vắng vẻ hắn.

Bọn họ dù sao cũng đang tân hôn, cậu không thích thân thiết với hắn như vậy không phải hiện tượng gì tốt! Trong mắt hiện lên một chút ánh sáng rất sâu trầm, tiếp tục đi tìm Vương phi của mình.

Hồ cá sau vườn hoa vương phủ chiếm diện tích rất lớn, là một chiếc hồ nhân tạo được dẫn nước vào, ở dưới cây liễu màu xanh dao động bên hồ, Thôi vương phi ngồi trên nửa tảng đá, thật sự thả câu.

Thôi Thắng Huyễn không nói được lời nào chỉ đi qua, ngồi xuống cạnh thê tử, đem ánh mắt phóng tới trên mặt hồ yên lặng trước mắt.

Chỉ chốc lát sau, Chí Long liền không còn nhẫn nại đứng lên, bắt đầu cởi áo.

"Nương tử?!" Hắn lập tức bị động tác của thê tử dọa đến, "Em làm cái gì?"

"Xuống nước."

Rất nhanh đem áo khoác dài ném tới một bên, mặc quần lót trung y, Chí Long lấy đà nhảy một cách thật xinh đẹp vào trong hồ.

Người trên bờ há hốc mồm, nhìn thê tử biến thành một mỹ nam ngư lúc ẩn lúc hiện trong hồ.

"Bắt được rồi!" Không bao lâu, mỹ nam ngư bơi tới bên bờ, hướng hắn đưa lên chiến lợi phẩm.

Nhìn thấy con cá tươi giãy dụa không ngừng trong tay cậu, hắn nở nụ cười, "Mau lên đây."

"Muốn ăn cá như vậy?" Hắn cười tiếp nhận con cá trong tay cậu, hướng một bên phân phó "Lấy cái sọt cá đến."

"Vâng, Vương gia." Trong bụi cỏ, có thị vệ lên tiếng trả lời rồi rời đi.

"Trở về gặp cha, hấp cá cho ông ăn."  Cậu vừa lau nước trên mặt vừa cười.

Nghe vậy, nụ cười của Thôi Thắng Huyễn lập tức cứng đờ, khóe miệng hơi hơi rút lại. Nghĩ đến thê tử hắn dùng tám người nâng vào phủ, Vương phi cẩm y ngọc thực của hắn, lại lúc nào cũng nhớ thương cha cậu, có thức ăn ngon gì cũng không nghĩ đến hắn - tân hôn trượng phu...

"Về phòng thay quần áo đi."

"Ừ, ta rất nhanh sẽ xong, ngươi ở trước cửa chờ ta là được."

Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của thê tử, Thôi Thắng Huyễn nắm chặt con cá trong tay, có ý nghĩ ngây thơ khác thường muốn thả cá lại vào trong hồ.

"Vương gia, sọt cá."

Ngay lúc Thôi vương điện hạ chuẩn bị đem ý nghĩ trong lòng chuyển thành hành động thì thị vệ vừa lúc lấy đến sọt cá, hắn đành phải phẫn nộ đem ngư ném vào, vẻ mặt ấm ức hướng ra cửa trước.

Tốc độ của Chí Long quả nhiên rất nhanh, hắn ngồi trên xe ngựa không bao lâu, cậu liền đi ra.

Thay một bộ đồ bạch sắc, cầm vội lấy đoản kiếm đem giắt bên hông, Chí Long tinh thần phấn chấn chạy ra.

Khoé mắt Thôi Thắng Huyễn dãn ra. Vương phi của hắn thật sự không hề có khí chất của phụ nhân đã kết hơn, hơn nữa cậu còn không muốn quấn tóc.

Hắn muốn đưa tay kéo cậu, cậu lại bỏ qua đi lên cái thang, tiếp tục bỏ qua cánh tay lộ ra của hắn, chống một cái liền nhảy lên.

Thật! Tốt! Thôi vương thu hồi tay nắm chặt thành quyền.

"Vương gia, cá của ta đâu?"

Nắm tay buộc chặt, Thôi Thắng Huyễn mỉm cười cứng ngắc, "Ở chỗ này."

Chí Long một phen lấy sọt cá qua, ôm vào trước ngực, cười tủm tỉm nhìn con cá giãy dụa bên trong, "Đã lâu chưa làm cá cho cha ăn."

Thôi Thắng Huyễn lần đầu tiên phát giác cười là chuyện miễn cưỡng người biết bao, cây quạt trong tay cơ hồ bị bẻ gãy.

Hắn không thích, phi thường không thích thê tử nghĩ đến nhạc phụ gian xảo kia.

Một chút cũng không nhận thấy được cảm xúc biến hóa của người bên cạnh, Chí Long vui vẻ thuận miệng hỏi: "Vương gia thích ăn cá không?"

"Tàm tạm." Hắn không muốn giống người khác!

"Vậy vương gia đặc biệt thích ăn cái gì?"

Hắn tiếp tục dỗi, hành động hồn nhiên bất giác này thật khác với mình lúc trước, nói. "Tựa hồ không có."

"Ngươi được nuôi thật tốt."

Thôi Thắng Huyễn nhất thời không nói gì nhìn cậu, có chút vô lực, giận cũng không được.

Quên đi, dáng vẻ sang sảng thiên chân, không kiểu cách chút nào của cậu mới làm cho hắn cảm thấy hứng thú, từng chút một đem cậu đặt ở trong lòng.

"Vậy em thích ăn cái gì?"  Tự động nhận thua, hắn bắt đầu cùng cậu nói chuyện phiếm.

Chí Long quay đầu cho hắn một cái tươi cười rạng rỡ. "Ta cũng không đặc biệt thích ăn cái gì, chỉ cần ăn ngon đều thích."

Bị tươi cười của cậu làm ngứa ngáy, tay hắn luồn vào ngực cậu, đầu gối lên trên hõm vai của cậu, "Như vậy xem ra, em cũng được nuôi tốt lắm."

"Đúng vậy, cho nên nói Vương gia ngươi được lời."  Tuy biết hắn là trượng phu của mình, nhưng cậu vẫn không có thói quen cùng người thân mật như vậy, theo bản năng muốn tránh đi sự ôm ấp của hắn.

"Đừng lộn xộn."  Hơi thở của Thôi Thắng Huyễn có chút không xong, hai tay ôm cậu hơi hơi dùng sức. Từ sau khi động phòng, hắn liền mê luyến tư vị ôm cậu, nhưng cậu lại trốn tránh hắn, khiến cho hai ngày này tâm hoả của hắn thật sự vượng (thịnh vượng), hiện tại cậu ở trong ngực vặn vẹo giãy dụa như vậy, rất dễ dàng khiến cho hắn không khống chế được.

Chí Long lập tức an tĩnh lại, lông mày nhịn không được rung động.

Hắn... Hắn sẽ không thật sự khống chế không được chứ?

Vừa nghĩ đến chuyện có thể phát sinh sau khi hắn không khống chế được, cậu không khỏi đỏ mặt, trong lòng cũng hiểu được, kỳ thật cậu cũng không chán ghét hắn đụng chạm, nhưng tỉnh tỉnh mê mê còn thấy không rõ, vậy chán ghét hay không có ý nghĩa gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net