Tiêu bác sĩ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BJYX] Tiêu bác sĩ~ (H)

Author: Ashu0014
Editor: moonmoondexiaomoon

Tiêu lão sư đã quay phim cả ngày, lúc này mới vừa trở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Đem áo blouse trắng trong túi lấy ra mặc vào, kính mắt cũng đeo lên, chuẩn bị mở ra video.

Lúc trước anh đã đồng ý với tiểu bằng hữu, mỗi lúc trời tối sẽ mặc thành dạng này cùng hắn facetime. Vại dấm lần này của tiểu bằng hữu không phải chuyện đùa, cách màn hình đều có thể nhìn ra hắn không bình thường.

Lúc này mới vừa mặc áo lại nhận được một tin nhắn

"Mở cửa"

Tiêu lão sư kinh ngạc mở to mắt, không thể nào......

Lén lút nhìn bốn phía, lại đi đem màn cửa kéo lên, tiếp đến cấp tốc chạy đến cửa, mở ra mắt mèo quả nhiên thấy được người kia đội mũ kính râm khẩu trang trùm đến kín mít.

"Cmn là thật sao......"

Anh đưa tay đem người kia kéo vào, cấp tốc đóng cửa lại. Trái tim đều muốn nhảy ra lồng ngực, đem người đặt tại trên cửa vừa khẩn trương lại kinh ngạc

"Cmn! Sao em lại tới đây!!! Em có biết hay không đây là nơi nào a!! Vương Nhất Bác!! Anh đều nói cho em bao nhiêu lần phải cẩn thận!!! Làm sao lại tới!!
Lúc em tới có người đi theo hay không!!
Em như vậy nếu như bị bắt được làm sao bây giờ?"

Thiếu niên giật xuống mũ cùng khẩu trang. Lúc đầu nhìn xem Tiêu Chiến mang theo kính mắt, mặc vào áo blouse trắng thật vui vẻ. Kết quả nghe anh nói lập tức lại trở nên mười phần không vui, sắc mặt biến thành màu đen.

"Em chạy motor hơn 3 tiếng tới gặp ca chính là tới nghe ca giáo huấn em?"

Nghe xong lời này, Tiêu Chiến lập tức mềm lòng, chớp chớp mắt, dụi vào ngực hắn, tay cũng ôm lấy cổ tiểu bằng hữu.
Ngữ khí từ khẩn trương tức giận biến thành cẩn thận dạy dỗ

"Ai...... đứa nhỏ này... Anh là lo lắng cho em a..."

Một bên thở dài một bên lại đưa tay nhéo một cái lên gương mặt nhăn nhó vì ủy khuất sinh khí, lại tiến tới hôn hắn một cái

"Chúng ta còn tiếp tục như vậy, sớm muộn liền ôm không được..."

"Vậy thì thế nào"

Thiếu niên nhướng mày, tựa hồ bởi vì được hôn mà có chút an ủi.

Trực tiếp tiến tới ngăn chặn môi của anh.
Tiểu bằng hữu cho tới bây giờ đều là ngay thẳng, không so đo hậu quả, căn bản không biết lời mình nói có ý nghĩa gì.

Tiêu Chiến hiểu tính cách của hắn, biết hắn mặc dù nói chuyện không quan tâm,
kỳ thật hành động lại là ổn trọng đáng tin,
Hắn lần này tới gặp mình, khẳng định cũng là cân nhắc kỹ càng.

Anh đúng thật là có lo lắng sợ hãi, nhưng thực chất bên trong là yên tâm.

Bờ môi bị tùy ý cướp đoạt lấy, hai người ôm lấy nhau. Cả hai đều đang trong tình yêu cuồng nhiệt, một khi chạm vào nhau nhau chính là củi khô lửa bốc.
Lúc này căn bản cũng không nghĩ đến những chuyện khác.

Được rồi được rồi, Tiêu Chiến trong lòng an ủi mình. Mặc dù có sợ hãi, có khẩn trương nhưng hiện tại quả thật rất ngọt ngào khiến cho người ta hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế.

Nụ hôn ướt át nóng bỏng vẫn còn tiếp tục. Hai người ôm nhau một đường lảo đảo nghiêng ngã đi về giường. Tiểu bằng hữu đem anh đè lên giường, tách khỏi đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm kính mắt cùng quần áo của anh, nhếch miệng lên

"Bác sĩ Tiêu, thân thể em không thoải mái"

Tiêu Chiến nín cười, khó được gặp dáng vẻ tình thú của tiểu bằng hữu, cũng giả vờ chững chạc đàng hoàng

"Chỗ nào không thoải mái?"

Nam nhân vốn chính là người đối với diễn xuất vô cùng có thiên phú, quản lý lại biểu lộ một chút, lập tức trở nên vừa cấm dục lại nhã nhặn để cho người ta nhìn đều cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Tiểu bằng hữu cũng cố nén cười,
cả hai người vừa đối mắt liền dễ dàng cười.

Hắn đưa tay bắt được tay nam nhân,
đặt tại bộ phận đã phát nhiệt cứng rắn,
xích lại gần tai đối phương, cọ xát. Thấy đối phương thân thể run rẩy rụt người lại, trầm thấp nói

"Nơi này"

Tiểu bằng hữu kỳ thật bình thường rất không biết tán tỉnh. Không biết lần này có bao lớn dũng khí mới nói được một câu mang tính tình thú thế này. Kết quả bác sĩ Tiêu sửng sốt một giây, tiếp lấy nín cười

"... A, thật sự không nhịn được hahaha, thôi bỏ đi"

Sau khi nói xong không cách nào khống chế nằm ở trên giường cười không ngừng.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha a Vương Nhất bác
Ha ha ha ha ha ha
Em đến cùng là từ đâu học loại sự tình này???
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"

Tiểu bằng hữu bị hắn ác ý chế giễu làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt,
Xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, Trên cổ gân đều nổi lên, mắt trừng thật to, giận đến mức nói chuyện cũng cà lăm

"Anh...!!!!"

Không nói hết câu đã lập tức bổ nhào lên,
áo còn không có cởi ra thì quần đã bị lột xuống trước. Vương Nhất Bác trực tiếp ôm lấy anh, nâng mông của anh đi về phòng tắm.

Tiểu bằng hữu bình thường khí lực so ra không bằng anh, nhưng có một số tình huống sẽ khiến cho hắn xuất hiện quái lực. Đó chính là thời điểm hắn hết sức tức giận hoặc phấn khởi.

Đây chính là thời khắc nguy hiểm nhất của Tiêu lão sư. Anh ôm lấy cổ thiếu niên,
vừa nín cười vừa bối rối kêu to

"Vương lão sư! Vương lão sư đừng nóng giận!!
Anh sai rồi! Anh sai rồi!!!
A a a a a a!!! Đừng đừng đừng!!"

Xấu hổ đến chết tiểu bằng hữu toàn thân đỏ thấu, nổi giận đến cực điểm, trực tiếp ôm anh mang vào phòng vệ sinh, đặt trên bồn rửa tay, nắm vuốt cằm ép anh phải nhìn vào gương. Trực tiếp đẩy ra hai cánh mông, vật cứng chống đỡ ở cửa huyệt liền muốn xông vào.

Tiêu lão sư lúc này mới bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thét lên rụt lại cái mông,
đưa tay về sau đè lại bụng dưới của đối phương, cũng không sợ mất mặt, run rẩy cầu xin

"Không được không được!! A a a!!! Anh sai rồi. Anh thật sai rồi mà!!! Vương lão sư!! Anh không nên chế giễu em!!! Cầu xin em đó!! Không thể như thế này!! Dạng này anh ngày mai làm sao quay phim a!!"

Thật là cầu xin đến thành khẩn. Quả thực không có tiền đồ đến cực hạn. Bộ dáng kia trong gương chính anh đều nhìn thấy rõ ràng, nếu là ngày thường thật không ngóc đầu lên được. Nhưng là giờ phút này trọng yếu nhất chính là giữ mạng!!

Thiếu niên vẫn đang nổi giận đến cực hạn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại cầu xin tha thứ của người dưới thân, lúc này mới bảo trì tỉnh táo không có trực tiếp cắm xuống đến cùng.

Nhưng cũng không định bỏ qua cho người này. Tính khí còn đang ngay giữa bờ mông mài cọ uy hiếp, doạ anh không dám động đậy.

Áo sơmi trắng bị xé mở, cúc áo bị kéo văng khắp nơi. Tiêu Chiến muốn giãy dụa, nhưng lại một lần nữa bị giữ lấy eo ngăn chặn.

Thiếu niên lúc sinh khí sẽ xuất hiện quái lực, thật mười phần đáng sợ.

Eo ngực bị dùng sức nhào nặn liếm láp làm cho anh toàn thân phát run.
Nhìn trong gương mình mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, kính mắt đều có chút lỏng, nhìn dị thường dâm mỹ.

Rên rỉ tiếp tục nói xin lỗi, đối phương cũng làm như không nghe thấy. Thiếu niên bị anh cười nhạo giống như đang sốt ruột trả thù.

Tay vỗ lộng vuốt ve bắp đùi bên trong, chạm đến cửa huyệt mềm mại lại biến thành đè ép. Bờ môi từ phía sau lưng của anh càng ra sức hướng phía dưới liếm láp.

Có lẽ là tâm lý cảm ứng, Tiêu Chiến tựa hồ có thể đoán được ý nghĩ của hắn, biết hắn muốn làm cái gì.

Lập tức xấu hổ đến mức toàn thân lông tơ đứng thẳng. Mặc dù lần thứ nhất đã thể nghiệm qua, nhưng anh thật không muốn lại trải qua lần nữa. Thở hồng hộc muốn quay người cầu xin

"Chờ... Chờ một chút......"

Khe mông bị đẩy ra, anh trở tay muốn ngăn cản nhưng lại bị nắm lấy cổ tay,
chỉ có thể liều mạng kêu to

"Vương Nhất Bác!!! Không được!!!"

Nhìn người dưới thân chống cự kịch liệt cùng thỉnh cầu, Vương Nhất Bác ngay cả chần chờ một chút đều không có, ngồi xổm người xuống, cúi đầu liền liếm xuống dưới.

"A~....................."

Tiêu mỹ nhân toàn thân nóng hổi kêu to, giới hạn xấu hổ của anh thật sự bị tiểu bằng hữu ép chết.

Vô ý thức dùng sức nắm chặt hai tay,
Đầu gối như nhũn ra, hai chân đều không nhịn được phát run.

"Không...... Không được...... A...... Đừng......"

Tiểu bằng hữu linh xảo đầu lưỡi tại loại này địa phương lặp đi lặp lại liếm láp đâm xuyên. Anh giống như ở giữa Thiên Đường cùng Địa Ngục xuyên tới xuyên lui, dưới thân chậc chậc tiếng nước khiến anh xấu hổ hận không thể đập đầu chết.

Thân thể lại bởi vì nhận mãnh liệt kích thích thoải mái vặn vẹo, thở phì phò phát ra biến điệu rên rỉ, toàn thân run run cơ hồ không dừng được.

Lúc này Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, ngồi dậy ác liệt xích lại gần bên tai anh thì thầm

"Thật sự có thư thái như vậy sao?"

Tiêu Chiến đỏ mặt thở dốc không ngừng, đùi không bị khống chế rung động. Nghe hắn đùa giỡn, khóe mắt đều ẩm ướt, xấu hổ cắn môi, chính là một bộ dáng bị ăn hiếp.

Trực tiếp liền nhắm mắt lại biểu thị phản kháng, lông mi lại bị liếm lấy một chút. Thiếu niên ngón tay thon dài liền đè ép tiến đến.

"Ưmmm........."

Từ khi thể nghiệm qua loại địa phương kia để cao trào về sau, thân thể tựa như là nghiện đến dâm đãng, chỉ là bị cắm vào đằng sau đều sẽ có mãnh liệt phản ứng sinh lý.

Tiêu Chiến bởi vì thể chất mẫn cảm dâm loạn của chính mình mà xấu hổ kịch liệt thở hổn hển.

Toàn thân trên dưới bị đối phương nhiệt liệt hôn mà làm ra dấu hôn đỏ rực lộn xộn không chịu nổi. Ngón tay đang ở giữa hai chân đùa bỡn thân thể của mình cũng làm cho anh toàn thân mềm nhũn đến không cách nào tự kềm chế.

Cơ hồ là chỉ cần đâm một chút cũng có thể khiến anh run rẩy cùng không cầm được rên rỉ. Đùa bỡn một lúc lâu, thẳng đến khi đem người dưới thân làm cho nước mắt đầy mặt, kính mắt đều ướt, Vương Nhất Bác mới rốt cục thiện tâm đại phát rút về ngón tay.

Thật sự là tự làm tự chịu, nếu mình không xấu miệng, không đi chế giễu đùa giỡn tiểu bằng hữu cũng sẽ không như vậy...

Tiêu lão sư quả thực muốn khóc...

Cảm nhận được đối phương lửa nóng cứng rắn dục vọng sắp tiến vào thân thể của mình, Tiêu Chiến liếc qua nhìn thấy chính mình trong gương toàn thân phiếm hồng dâm mỹ bị dọa đến nhịn không được nhắm chặt mắt.

Vương Nhất Bác chần chờ một chút, đưa tay nắm vuốt cái cằm của anh, khiến anh phải ngẩng đầu, cắn lấy phần gáy của người dưới thân thanh âm khàn khàn ra lệnh

"Mở mắt ra... "

Tiêu Chiến lung tung lắc đầu, Vương Nhất Bác nói hồi lâu cũng vô dụng. Người này thật sự bướng đến mức muốn làm chết hắn.

Không còn cách nào, Vương tiểu bằng hữu hung hăng áp chế

"Mở to mắt, nếu không, đêm nay ta tuyệt đối làm đến mức ca ngày mai không xuống nổi giường"

Bởi vì đe doạ đầy vô sỉ như vậy, Tiêu Chiến nổi giận mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Con mắt đỏ ngầu, tuyến lệ mất khống chế, tựa như một chú thỏ đang bị ức hiếp.

Tức hổn hển mắng hắn

"Vương Nhất Bác cậu là người sao? Cậu mỗi ngày để tay lên ngực tự hỏi mình là người sao??"

Vương Nhất bác nhịn không được nín cười, lại cắn xuống chóp mũi đã phiếm hồng của người kia.

Tính khí ứng rắn lửa nóng lập tức liền tiến vào.

"A....................."

Tiêu Chiến bị bất ngờ tiến vào làm cho nghẹn ngào kêu to. Nước mắt lập tức rơi xuống. Người trong gương thân thể đỏ hồng triệt để, nhìn đáng thương nhưng lại càng chọc người thi ngược.

Vương Nhất bác ôm eo của người kia, lặp đi lặp lại ở trong cơ thể anh đỉnh đưa
Loại kia địa phương mềm mại chặt chẽ không chịu nổi bao vây lấy hắn, rõ ràng chặt muốn chết, nhưng lại không chút cản trở nào việc hắn ra vào.

Tiêu mỹ nhân biểu lộ cũng không giống thống khổ, đỏ mặt đứt quãng hít không khí, bị ép nhìn xem tấm gương, mất mặt một mực khóc sướt mướt. Một bên rên rỉ còn vừa mắng hắn

"Ô ô ô...... Vương Nhất Bác...... Thằng nhóc vô liêm sỉ ......"

"A...... Thằng nhóc đáng ghét...... Ranh con...... Cầm thú!!!"

Vương Nhất Bác cảm thấy người này thật sự đáng yêu muốn chết, lại nghĩ đến phản ứng như vậy cùng rên rỉ là chỉ ở dưới thân thể của mình. Là hắn nửa năm qua dạy dỗ nên, lập tức cảm thấy phấn khởi không chịu nổi, càng thêm dùng sức tại mềm mại nóng ướt địa phương trừu sáp.

Mỗi lần đều cắm vào chỗ sâu nhất,đỉnh Tiêu Chiến càng khàn giọng rên rỉ.
Anh không biết làm sao đỏ hồng mắt, ánh mắt đều nhanh mất đi tiêu cự.

Đối với động tác quá mạnh của Vương Nhất Bác cảm thấy càng bất an, bị chọc lộng thực sự không thể chịu đựng được.
Một bên thở dốc một bên đứt quãng cầu xin tha thứ

"Chậm một chút... Chậm một chút...... Xin em mà..."

Mà tiểu bằng hữu lại hoàn toàn không có chút ý muốn ngừng. Hạ thân động tác càng thêm dùng sức, lặp đi lặp lại đâm vào. Tiêu lão sư bị làm đến eo đều không thẳng lên được, bị chăm chú đè lại, đại lực đâm xuyên, chỉ có thể khóc sụt sùi phát ra vỡ vụn rên rỉ.

Tiếp tục điên cuồng rút ra đút vào,
lửa nóng địa phương chuẩn xác đâm vào địa phương mẫn cảm, Tiêu Chiến toàn thân run rẩy.

"Ưmmm......... A..............."

Vương Nhất Bác nhịn không được cười. Hắn hiểu rất rõ cỗ thân thể này, cố ý thả chậm tốc độ đâm đến chỗ kia, mỗi lần đụng đến thân thể Tiêu Chiến liền vô ý thức run rẩy thít chặt. Trên mặt biểu lộ cơ hồ không cách nào khống chế,rên rỉ cũng thay đổi giọng điệu, khàn giọng lại kiều mị.

"Muốn nói gì?"

Thiếu niên cười nhạo cắn lỗ tai người dưới thân. Đối phương tà ác đến mức nào Tiêu Chiến hết sức rõ ràng. Lúc này Tiêu Chiến cắn môi, toàn thân đều bị mồ hôi ẩm ướt, xấu hổ lại phẫn uất, do dự nửa ngày, cuối cùng thoả hiệp lại ủ rũ, gian nan cất tiếng

"Anh.........

Anh muốn......

Van cầu em......"

Thiếu niên cười đắc ý ngậm lấy môi của người kia, nâng cao eo càng thêm dùng sức.

"Nói lại"

"Ô ô...... Cầu em...... Anh muốn em...
Vương Nhất Bác...... Chó con...... Vương bát đản!! A a a..."

"Ô ô ô... Vương lão sư tha cho anh đi... Van cầu em......
Anh không mắng em nữa...... Ô ô ô......
Anh hôm nay thật làm sai... Anh xin lỗi...
Ô ô ô...... Tha mạng a......"

Vừa rạng sáng ngày thứ hai tiểu hỗn đản đã không thấy, chỉ để lại tờ giấy

"Bác sĩ Tiêu, cửa hàng kính mắt không có mở ta không có cách nào mua lại kính mới cho ca cho nên chỉ có thể mua cho ca túi chườm nước đá cùng mask mắt.
Đừng quên thoa một chút lên mắt, mắt sưng thế này bị bắt được cũng không tốt lắm. Đúng rồi, điểm tâm trên bàn, ăn xong rồi đi"

Tiêu Chiến vịn lấy eo đã sớm không đứng thẳng nổi, gian nan đi phòng vệ sinh,
nhìn thấy hai mắt đều sưng như cây đào mật tức đến nổ phổi gào

"Vương Nhất Bác!!!!!! Đồ chó con anh muốn giết cậu!!"

Tiêu lão sư cuối cùng là dùng túi chườm nước đá đắp hai giờ, còn phải dùng mask mắt đắp lên mới miễn cưỡng có thể đi ra ngoài......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net