🌟 Chương 6: Cậu thật đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Đồ gì của mày, hả?” Trần Mỹ Cầm đẩy Lục Kim ra, đi vào trong, ánh mắt né tránh, miệng ngoan cố nói, “Lâu như vậy còn không biết trở về, chẳng biết đi đâu lêu lổng, mẹ mày, có cái gì để mà học còn không bằng ra ngoài làm công, con gái Tần gia nhà người ta  mới mười lăm tuổi liền ra ngoài kiếm tiền, Nguyệt Nguyệt gửi vài ngàn trở về, còn mày mỗi ngày giống con quỷ đòi nợ, trở về là lập tức muốn lấy đồ trong nhà, trời đất ơi cũng không biết tôi  làm gì nên nghiệt mà có đứa cháu như thế.”

  Lời Trần Mỹ Cầm nói không hề có căn cứ, vu oan giá họa, từ rất sớm Lục Kim  đã bắt đầu kiếm tiền nuôi sống chính bản thân, bắt đầu khi còn học cao trung, nghỉ đông và nghỉ hè không có lấy một ngày nghỉ, trường học thì có trợ cấp nhờ thành tích, nhiều lần cô đều có phần, đại học càng đừng nói, tiền thưởng với đi làm bình thường cũng đủ cho cô nộp học phí và tiền sinh hoạt.

  Nhưng đối với Trần Mỹ Cầm mà nói, không cho tiền trong nhà, chính là đòi nợ.

  Lão bà bà miệng vừa độc vừa to, lời lẽ  khó nghe đều đem ra nói hết nếu bàn về cãi nhau mười cái miệng cũng không thắng nổi một cái miệng điên khùng của bà ta.

   Lục Kim bị những lời đó vây quanh, trong óc thanh âm bén nhọn ong ong, Lục Thành Lâm nguyền rủa, Trần Mỹ Cầm khắc nghiệt, như là đao nhọn đem cô vây lại, không lưu tình ở trên người cô thọc ra từng lỗ thủng, máu chảy đầm đìa.

   “Ăn trộm.” Cô nhìn Trần Mỹ Cầm, gắt gao mà nắm chặt tay, dù  tự tổn hại mình một ngàn, cũng muốn đả thương địch 800, “ Bà là ăn trộm, con trai là tội phạm giết người, không hổ là hai mẹ con.”

  Trần Mỹ Cầm không nghĩ đến Lục Kim sẽ phản kháng, càng không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, làm Lục Thành Lâm cũng không phản ứng kịp.

  “ Mày, cái đồ kỹ nữ!” Đột nhiên Trần Mỹ Cầm thét chói tai mắng to, lúc trẻ bà ta nổi danh làng trên xóm dưới, tuổi lớn càng không chút nào kiềm chế, một quyền nện trên ngực Lục Kim, tiếp đó muốn túm tóc cô, nhưng rốt cuộc lùn hơn Lục Kim quá nhiều, với không tới.

  Nhưng Lục Thành Lâm có thể.

  Hắn khập khiễng bước nhanh tới, dùng tay kia vẫn còn hoạt động được hung hăng mà túm chặt đầu tóc Lục Kim đem cô ném lên mặt đất, nhưng Lục Kim đã không còn là bé gái đánh không cãi lại như xưa, cô tùy tay túm cái ly trên bàn sứ bên cạnh, hung hăng mà đập lên  cánh tay bó thạch cao của Lục Thành Lâm.

  Lục Thành Lâm phát ra một tiếng rên thê thảm, không tự chủ che lại cánh tay trốn đi, chật vật cực kỳ, Trần Mỹ Cầm luống cuống, vội vàng chạy tới đỡ, trong phòng khách loạn thành một đống.

  Sắc mặt Lục Kim  quá mức trầm tĩnh,  mắt lạnh nhìn chính cha mình  giống một  giẻ rách ngã trên mặt đất, vẫn cảm thấy không đủ, cô vội vàng nhìn thoáng qua sau, vọt vào phòng bếp!

“ Mày... Mày muốn làm gì!” Trần Mỹ Cầm nhìn Lục Kim giơ dao phay, giống như nhìn thấy quỷ, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất, giọng nói run rẩy, không nói nổi thành câu hoàn chỉnh.

  Sắc mặt, môi Lục Kim đều trắng bệch quá mức, đôi mắt lại ẩn giấu ánh sáng đen, cả người toả ra một loại trạng thái cực kỳ quỷ dị , làm người khác vừa nhìn liền thấy sợ hãi.

  Giống như cô bị thứ gì nhập vào, ở trong phòng khách giơ dao phay chém lung tung, sô pha, khung ảnh, cây xanh.......

   Tất cả.......tất cả....

  Dường như linh hồn của cô cùng thân thể chia lìa, vận mệnh chú định, linh hồn Lục Kim bay trên không trung, thương xót mà nhìn thân thể điên cuồng của mình, tố chất thần kinh này, bộ dáng biến thái , cực kỳ giống Lục Thành Lâm.

    Lục Thành Lâm, Lục Thành Lâm...

  Cô... Giống Lục Thành Lâm... Sao?

  Trong nháy mắt Lục Kim đình chỉ động tác.

  Khẩu dao phay rơi xuống “Loảng xoảng” một tiếng rớt trên mặt đất.

  Mồ hôi trên trán chảy xuống, từ mí mắt, ở trên má lưu lại dấu vết như nước mắt.

  “Đừng ép tôi .”  Tiếng cô ám ách quá mức, như từ nơi nào vọng lại thậm chí mơ hồ có tiếng khóc, nhưng vẫn như cũ kiên định, bướng bỉnh cảnh cáo đối phương, “ Tôi không giống mẹ tôi,  cái gì tôi cũng không có nên cái gì tôi đều làm được.”

  Nhấc chân, bước ra khỏi cửa, nửa người dưới Lục Kim giống như tưới xi măng.

  Cô hao hết sức lực, mới đem thân thể của mình ở trong kia ra ngoài.

  Bên tai tựa hồ vang lên tiếng khóc thê lương của người phụ nữ, tiếng bé gái thét chói tai...

  Cô quay đầu lại nhìn, ở kia đã từng có vết máu chảy dần dần rõ ràng trước mắt, người phụ nữ ngã vào vũng máu, khuôn mặt tràn ngập nước mắt  xin lỗi nhìn bé gái, nỉ non, giống như nói, đi mau, đi mau......

   Cả người Lục Kim cứng đờ, cô cơ hồ là cùng tay cùng chân đi ra phía trước, tư thái cực kỳ buồn cười, giống như bà lão gần đất xa trời.

  Đi khỏi toà nhà số 7, đúng lúc buổi trưa mặt trời đang chói chang.

  Nhưng Lục Kim lại không cảm giác được một tia ấm áp, từ trong xương cốt cô toả ra hơi lạnh lẽo điên cuồng lan tràn đến toàn thân.

  Cô đi đâu? Cô không biết.

  “Lục Kim.”

  Cách một con đường đá cuội, ở hoa viên nhỏ bên kia, có tiếng nói kêu tên cô.

  Lục Kim đi qua xem, thiếu niên khoác ánh mặt trời, ôn nhu kiên nhẫn đi.

  Cách xa như vậy, Lục Kim cũng có thể cảm nhận được trên người cậu như có như không hương đàn hương, giống như ao hồ trên không trung bao phủ sương mù, bình đạm mà trầm cùng.

  Đột nhiên Lục Kim  nhớ tới khi còn nhỏ, cô mới vừa dọn đến đây, tiểu Chu Ca Thư tránh phía sau cây đa lớn, thỉnh thoảng vươn đầu nhỏ, mắt trông mong nhìn lén cô.

  Cô cười với cậu, cậu lập tức đem đầu lùi về, qua một lát, lại nhịn không được, trộm nhìn, cho rằng cô sẽ không phát hiện đâu, đôi mắt hắc bạch phân minh chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.

  Còn sau đó.....sau đó....... Xảy ra chuyện gì?

  Đột nhiên Lục Kim phát hiện mình quên mất rất nhiều chuyện về Chu Ca Thư, cậu lớn lên như thế nào, rồi sau đó có lấy hết can đảm nói chuyện với mình hay không, cô... thế nhưng không nhớ một điều gì cả.

  Cô mơ màng hồ đồ, phát hiện ra chuyện quan trọng lại bị chính mình xem nhẹ.

   Nhưng Chu Ca Thư đã chạy tới trước mặt.

  Cậu khom lưng, đem cả người Lục Kim  vây ở trong ngực, môi mềm mại chạm vào một bên má lạnh như băng của cô, thở dài gọi tên cô.

“Lục Kim.”

“...”

“Lục Kim.”

" Ừm.”

“Không có gì.” Chu Ca Thư đem đôi tay đang run rẩy của Lục Kim, đặt ở bên hông mình, nhẹ nhàng chầm chậm vuốt ve sau lưng cô, lòng bàn tay ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền đến khắp người cô, cậu nói: “ Không sao rồi, ở đây chị có thể khóc.”

Trong nháy mắt chua xót đầy hốc mắt Lục Kim , nhưng cô vẫn cứ giãy giụa nói: “... Không.”

  Chu Ca Thư thấp giọng cười, ngực run rẩy, giọng cậu quá mức ấm áp : “ Chị còn nhớ không, năm tôi tám tuổi, lần đầu tiên học đi xe đạp, là ở đây, té rách hai đầu gối, là chị chạy tới nói với tôi, chị nói, không sao rồi tiểu Thư, ở đây có thể khóc, không sợ mất mặt.”

  “ Lúc này, chị có thể khóc, không sợ mất mặt.”

Nước mắt Lục Kim rơi xuống.

Ba mẹ Chu không có nhà, Chu Ca Thư giống như đang ôm em bé, đem Lục Kim ôm về, nâng mông đem cô  nằm ở  trong lòng ngực, như đang ôm trân bảo, thật cẩn thận đem cô về phòng mình.

  Lục Kim khóc cơ hồ hết sức, lâu lắm lâu lắm cô  không khóc thống khoái như vậy, cũng không biết nuốt nước mắt bao lâu, thậm chí khóc đến khi nấc lên, thỉnh thoảng bả vai run lên một chút, đầu đặt trên vai cậu, thân thể mềm nhũn hoàn toàn dựa vào người Chu Ca Thư.

  Qua thật lâu, cô mới bình ổn lại, nhưng vẫn cứ không động đậy, khoảng cách môi cô đến cổ Chu Ca Thư rất gần, thở ra như  chiếc lông vũ xẹt qua hầu kết cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

  “Chu Ca Thư.” Lục Kim nhẹ nhàng gọi tên cậu.

“ Hửm?”

“Lại là cậu cứu tôi.”

  Chu Ca Thư cúi đầu hôn lên trán cô, đáp: “Không phải tôi cứu chị, là chị cứu chính mình.”

Lục Kim gian nan cười, nhưng không  phát ra tiếng, chỉ có khóe môi giật giật, cô có chút không thể mở miệng, gian nan cầu cứu: “Tiểu Thư, làm sao bây giờ, giống như......giống như........ tôi không bình thường.”

“Nói bậy.” Chu Ca Thư ôm chặt cô hơn, bộ dáng này của Lục Kim làm cậu đau lòng muốn chết, cậu tình nguyện để cô vênh váo tự đắc, tình nguyện để cô cao ngạo không ai bì nổi, “ Chị vô cùng vô cùng tốt, mọi người đều rất thích chị.”

Tay Lục Kim nắm chặt góc áo Chu Ca Thư, hai mắt thống khổ nhắm lại như  muốn che giấu điều gì, nhưng lông mi run rẩy và làn da trắng bệch đã bán đứng cô.

“ Trước kia, hắn không phải như thế.” Lục Kim suy yếu nói.

   Chu Ca Thư biết cô đang nói đến Lục Thành Lâm.

“Lúc còn rất nhỏ, khi tan làm, hắn rất thích mua cho tôi đồ ăn ngon, mùa hè là kem, mùa đông là khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường. Hắn thích bế tôi lên cao, thích ngày quốc tế thiếu nhi,  tôi diễn văn nghệ, nhưng tại sao....... tại sao hắn thay đổi.”

“ Lần đầu tiên, hắn động thủ đánh ta, là bởi vì lúc cao trung tụ hội, tôi bị bạn học nam đưa về nhà, tôi thấy hắn vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhìn, tôi ... tôi vừa vào cửa, liền ăn đánh, tôi sợ hãi, trốn tránh phía sau cánh cửa đứng dậy không nổi. Cậu không biết, lúc hắn đánh người,  đôi mắt đỏ lên. Sau đó, số lần hắn đánh tôi càng ngày càng thường xuyên, rốt cuộc tôi cũng có dũng khí ngăn cản hắn, thật sự đau quá, so với lúc tôi tưởng tượng còn đau hơn.” Lục Kim nói, thân thể không tự chủ run lên, sợ hãi  lưu lại sâu trong nội tâm cô, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

“Sau đó nữa, hắn bắt đầu đánh tôi, khi  thì làm bài không tốt, khi thì ăn cơm không ăn sạch sẽ, hắn nhìn một cái, đều có rất nhiều lý do để đánh tôi. Nhưng  mẹ tôi chưa từng ngăn cản hắn, bảo vệ tôi, bà ấy luôn trốn trong phòng, ngay từ đầu đã nhát gan giống tôi.” Thanh âm Lục Kim  càng ngày càng thấp, cô nghẹn ngào kể, đọng lại ủy khuất, “Có một lần, tôi hỏi bà, vì sao không bảo vệ con, bà nói, mẹ thật sự rất sợ, sợ nắm tay tôi, tôi sẽ bị hắn đánh tiếp.”

Lục Kim không khóc, nhưng so với khóc càng làm cho Chu Ca Thư khó chịu, trời biết, hiện tại cậu rất hối hận mấy ngày trước không đánh Lục Thành Lâm,  phế vật kia,  tra nam, bại hoại đến mức không bằng cầm thú!

“Lục Kim...” Thanh âm cậu trầm thấp , cậu muốn nói, lại không dám nói ra, thật vất vả mới làm cho tiểu rùa đen  lấy hết can đảm ló đầu ra, cậu sợ hãi nói một cậu không đúng sẽ làm cô rụt đầu về.

Nhưng Lục Kim  cũng không cần cậu nói  gì, cô chỉ không nhúc nhích khóc ở trong lòng cậu, tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể cậu, “ Vì vậy, Chu Ca Thư, cảm ơn cậu.”

  “ Tôi không có...” Chu Ca Thư muốn phủ nhận.

  Lục Kim lại cười, “Chu Ca Thư, tôi đã nói chưa, cậu thật sự rất đáng yêu.”

  Tâm bị nhéo, cơ hồ muốn thủng một lỗ, Chu Ca Thư làm nũng, gương mặt cọ cọ  đầu Lục Kim , giống như ủy khuất, “Lên án” cô: “ Chị đã lâu không  khen tôi. ”

  Thật sự là rất không giống Chu Ca Thư bình thường , Lục Kim lại có cảm giác cậu vốn chính là như thế.

“ Ca Thư.”

“ Ừm.”

“ Cậu thật đáng yêu.” Làm bộ không thèm để ý, làm bộ lạnh mặt, làm bộ thờ ơ, đều thật đáng yêu.

  Khóe miệng Chu Ca Thư trộm cong lên, lại lập tức thu hồi nói “ Ừm.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
🍹 Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad Sạp Nhà Cam.❣️
   ❌  Vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép.⚔️
  👉Hãy theo dõi sạp trên Facebook để cập nhật thêm thông tin mới nhất của truyện nhé.
  👉Vì một chương hơi dài nên mình sẽ cắt ra làm hai chương nhỏ.
  👉Nhớ thả sao🌠 cho Sạp nữa đó
 🍹 Mình đang đào một hố mới đây mọi người chờ tui nhen, tui sẽ cố gắng hoàn thiện Sạp ngày càng tốt hơn🍭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC