Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây

===========================

Giang Ninh cùng Chu Liệt có hai đứa nhỏ.

Long phượng thai.

Giang Ninh sinh khi tuổi 25.

Bé trai gọi là: Giang Hành.

Bé gái gọi là: Chu Điềm.

Chu Liệt lấy tên, con trai theo họ của Giang Ninh, con gái theo họ của Chu Liệt. (nghe biết ai cưng ai ghét liền)

Sau khi Giang Ninh ở cữ xong mới biết tên của hai đứa nhỏ.

Cô lúc ấy giật mình.

Đáy lòng là không đồng ý.

Nhưng Chu Liệt đã làm xong xuôi thì tục, tên Giang Hành cùng Chu Điềm đã viết trên giấy khai sinh.

Giang Ninh cúi đầu xem con, cũng liền không nói cái gì nữa.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Giang Ninh dần dần hoàn hồn lại khi nghe âm thanh vui sướng của bé.

Từ nhà trẻ có hai thân ảnh chạy như điên vọt tới trước mặt cô.

Giang Hành một thân treo hai cái cặp sách trên lưng, Chu Điềm dắt lấy tay
Giang Ninh, trong miệng còn đang ngậm một cây kẹo que.

Bọn nhỏ hướng tới người phụ nữ bên cạnh lễ phép hô lên: “Chào dì. ”

Ánh mắt Giang Ninh ôn nhu, có ý cười nhàn nhạt, đối với mọi người xung quanh nói: “Chúng tôi đi trước. ”

“Cũng được, cô lần sau tới sớm một chút, chúng ta cùng tâm sự. ”

“Giang Ninh có phúc khí thật tốt nha, không chỉ có chồng tốt, còn sinh ra một đôi long phượng,trong thôn chúng ta cũng chỉ có cô ấy như vậy. ”

“Nhìn xem hai đứa nhỏ, lớn lên trắng trắng hồng hồng, giống Giang Ninh, thật xinh đẹp”.

“Nói tới Giang Ninh, không ai nói cô ấy mệnh tốt.... ”

“Ha ha, các ngươi cho rằng cô ấy mệnh tốt? Cô ấy nếu mạng tốt sẽ không trước khắc chết mẹ, sau khắc chết cha”.

“Cái gì phúc khí! Đó là cha Giang Ninh thật tinh mắt, chọn trúng Chu Liệt, sớm chút giúp đỡ Chu Liệt một phen”. (Chắc cha mấy người mắt mù)

“Chu Liệt là người đầu tiên thi đỗ đại học làm sinh viên ở chỗ chúng ta! Mà hiện tại, bị cô ấy hại phải ở ngoài ruộng làm nông dân... ”

“Tạ nói cô ta chính là mệnh yểu, ai tới gần cô ta, liền khắc... ”

Câu nói kế tiếp.

Giang Ninh không có nghe được.

Nhưng trong lòng cô nghe được.

Nhiều khi chỉ cần xem một cái, liền biết những người đó trong lòng suy nghĩ cái gì

Nghe nhiều..... Chết lặng liền không đau.

Giang Hành cùng Chu Điềm đã bốn tuổi, là thời điểm ầm ĩ nhất.

Giang Ninh chăm lo hai đứa nhỏ còn không kịp, lấy đâu ra thời gian nghĩ này nghĩ nọ.

Đặc biệt là Chu Điềm.

Chu Liệt sủng bé, trong nhà tiểu bá vương.

Trong miệng còn ngậm kẹo que, còn lôi kéo Giang Ninh mua nước có ga, ở trước một siêu thị nhỏ ầm ĩ.

Lập tức phải về nhà ăn cơm, Giang Ninh không mua.

Một bên Giang Hành lôi kéo tay nàng, chớp chớp cặp kia cùng Chu Liệt không có sai biệt đôi mắt, đối với Giang Ninh nói.

Một bên Giang Hành lôi kéo tay nang, chớp chớp đôi mắt giống Chu Liệt, đối mặt với Giang Ninh nói.

“Mẹ, người cũng uống đi, chúng ta nói cho ba biết”.

Giang Ninh…… Bị thuyết phục.

Vài phút sau.

Mẹ con ba người, đứng ở trước cửa siêu thị nhỏ.

Mỗi người trong tay cầm một lọ nước có ga màu vàng quả quýt, ướp lạnh.

Cắm một cái ống hút màu đỏ.

Vui tươi hớn hở uống nước có ga.

……

Trở về nhà.

Giang Hành cùng Chu Điềm ở phòng khách đoạt điều khiển từ xa, lớn tiếng tranh giành muốn xem phim hoạt hình gì.

Giang Ninh ở trong phòng bếp làm cơm chiều.

Đồ ăn đơn giản 3 món 1 canh.

Cô làm nhanh, lại thuận tay.

Ba người chờ tới trời tối, cũng không chờ đến Chu Liệt trở về, Giang Ninh cùng hai đứa nhỏ ăn trước.

Ăn cơm xong.

Cô bắt lấy hai đứa nhỏ, từng bước từng bước đi phòng tắm tắm rửa.

Lại một hồi ầm ĩ.

Giang Ninh can bản không có thời gian rảnh rỗi, giữa hai chân vẫn luôn ê ẩm. (Liệt Liệt: không biết)

Ở ruộng lúa bên kia, Chu Liệt cũng vội vàng.

Hiện tại cắt lúa cũng không giống như trước, có máy gặt.

Máy gặt lúa chạy đến đồng ruộng, tới tới lui lui một chuyến đi một chuyến về.

Máy móc là của Thôn Ủy, mỗi hộ luôn phiên sử dụng, chỉ cần mâtd một ít tiền thuê.

Trong thôn chỉ mỗi Chu Liệt biết lái máy gặt lúa.

Bởi vậy anh liền làm thuê, giúp nhà người khác gặt lúa, còn có thể kiếm tiền.

Đây cũng là lí do giữa trưa đám đàn ông đó không dám chọc Chu Liệt.

Tuy rằng có máy gặt lúa, nhưng mà ruộng vẫn còn dư lại vài bông, cắt bỏ lúa cũng buộc lại từng bó.

Cuộc sống cũng không nhẹ nhàng.

Chu Liệt giữa trưa về nhà một chuyến, trì hoãn thời gian, ngày mai máy gặt lúa liền phải đi nhà người khác.

Anh cần trong buổi tối hôm nay, tất cả đều làm xong.

Có lẽ là dục vọng được thỏa mãn.

Người đàn ông vùi đầu làm việc đặc biệt có lực.

Anh làm tới buổi tối 8 giờ, mới làm xong mọi việc của nhà nông.

Dưới ánh trăng, người đàn ông lên xe máy về nhà.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên ở trong sân, mọi người trong nhà liền biết Chu Liệt đã về.

Chu Điềm là người đầu tiên lao tới, mặc áo ngủ hồng nhạt, kích động kêu.

“Ba ba! Ba ba! Ba ba!”

Chu Liệt phơi đến ngăm đen mặt, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Trên người anh bẩn, không duỗi tay ôm con.

Vừa đi vào nhà liền thấy TV mở, trên sàn phòng khách là một đống đồ chơi, trên bàn cơm vẫn còn đồ ăn.

Nhưng mà không thấy Giang Ninh đâu.

Chu Liệt hỏi, “Mẹ đâu?”

Chu Điềm như là đuôi của Chu Liệt, vẫn luôn đảo quanh người anh: “Mẹ là con heo lười nhỏ, mẹ đi ngủ rồi”.

Chu Liệt khẽ quát bé :“Không được nói mẹ như vậy.”

Anh hướng tới phòng ngủ chính nhìn, cửa phòng hé ra, có thể thấy Giang Ninh đang ghé người vào trên giường.

Hẳn là mệt mỏi đợi một lúc.

Nhưng không cẩn thận ngủ rồi.

Là giữa trưa quá mệt rồi?

Chu Liệt không tiếng động thu hồi ánh mắt.

Giang Hành cầm tiểu ô tô xông tới, trong miệng kêu, “Ba ba ăn cơm, mụ mụ nói làm ba ba ăn cơm.”
Gianh Hàng cầm ô tô nhỏ xông tới, trong miệng kêu: “Ba ba ăn cơm, mẹ nói nhắc ba ba ăn cơn”

Chu Liệt vào phòng bếp cầm chén đũa.

Vừa mở ra nồi cơm điện.

Cơm vẫn nóng, bên trong còn có một chén canh trứng.

Vàng óng ánh bốc lên khí nóng, chính giữa còn thả hai con tôm bóc vỏ.

——

Chu Điềm: Ba ba, canh trứng! Điềm điềm muốn ăn canh trứng!

Chu Liệt sờ sờ bé đầu: Đánh răng lúc sau không thể ăn cái gì, ngày mai ba ba làm canh trứng mới cho ngươi ăn.

Lão bà làm canh trứng, là hắn một người ~
===========================
Mấy bà biết gì hong, nay tui đi biển sóng to quá cuốn theo não tui đi gòi, mai đền chương mới cho mọi người nhaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net