Chương 2: Ưu nhã và ngạo mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tô Điềm, tối nay có muốn đến thư viện với mình không?" Một thiếu nữ Omega vừa bê khay đồ ăn vừa nói.

Tuy thời đại Tinh tế xuất hiện dịch dinh dưỡng có thể thay thế đồ ăn, nhưng mọi người vẫn thích ăn đồ ăn thật hơn, mặc dù so với dịch dinh dưỡng mà nói thì mấy món ăn đó cũng chẳng đầy đủ dinh dưỡng cho lắm.

"Tô Điềm?" Thấy Tô Điềm ngơ ngẩn như đang suy nghĩ điều gì, cô gái kia lại gọi một tiếng.

Tô Điềm giật mình: "Cậu bảo gì cơ?"

"Tối nay có muốn đến thư viện với mình không?"

Tô Điềm lắc đầu, nhìn đồng hồ: "Không được rồi, hôm nay mình phải đến không gian thực tế ảo làm thêm."

"Vẫn đến phòng âm nhạc à?"

Tô Điềm gật đầu: "Hôm nay biểu diễn bằng một nhạc cụ của Trái Đất."

Thiếu nữ Omega không khỏi thở dài: "Tô Điềm, cậu biết nhiều thật đấy."

Tô Điềm cười cười, không nói gì, trong mắt toát lên vẻ rầu rĩ.

Dù sao cô cũng từng là một người Trái Đất hàng thật giá thật đó.

Thiếu nữ Omega đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy một tấm card trong balo ra: "Viện trưởng nhờ mình đưa cái này cho cậu, bảo cậu mấy hôm nay nên phải đến bệnh viện kiểm tra."

Tô Điềm hơi ngạc nhiên, chậm rãi cầm nó: "Ừm, cảm ơn cậu."

Thiếu nữ ăn cơm xong, vẫy tay chào Tô Điềm: "Mình về trước đây, hẹn gặp lại."

Tô Điềm nhìn bóng dáng rời đi của cô gái kia, rồi nhìn xuống tấm card trong tay, bên trên viết Bác sĩ Khương, Phòng khám Pheromone, biểu cảm trở nên phức tạp, thở dài một hơi rồi vứt nó vào thùng rác.

Tô Điềm về đến nhà, tiến vào thế giới thực tế ảo thông qua quang não.

Ý thức vừa kết nối với thế giới thực tế ảo, trong không khí lập tức xuất hiện một khung tin tức cơ bản.

Giới tính: Nữ tính

Chưa phân hoá lần thứ hai, tạm thời không có pheromone.

Tuổi: 19 tuổi

Chủng tộc: ...

Đang download...

Báo lỗi...

Báo lỗi......

Xuất hiện chủng tộc không rõ nguồn gốc...

Tô Điềm nhắm mắt, ép tròng mắt màu mật ong trở lại bình thường.

Màn hình ảo lóe lên, xuất hiện dòng chữ:

Chủng tộc: Con người thuần chủng / thuộc tộc Hoa Hạ

Chào mừng du khách "dị khách" đi vào thế giới thực tế ảo, xin chú ý phân rõ thế giới ảo và hiện thực, không được ở đây quá 24 tiếng, bây giờ đang trong thời gian đếm ngược.

Tô Điềm ấn hai lần lên khung tin tức ở không trung, ý thức bị chuyển đến một phòng âm nhạc.

"Hôm nay cô đến muộn."

Tô Điềm nhìn xuống thính phòng, chỉ có một người đàn ông tóc đen, mặc áo bành tô, trên mặt lúc nào cũng đeo mặt nạ.

Tô Điềm gật đầu coi như xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay tôi có chút việc bận."

"Xin hỏi anh muốn nghe gì?"

"Vẫn là đàn dương cầm."

Tô Điềm gật đầu, sảnh âm nhạc xuất hiện một chiếc đàn dương cầm, Tô Điềm ấn vài phím để thử âm chuẩn, sau đó một khúc "Thư gửi Elisa" trôi chảy phát ra từ những phím đàn mà đầu ngón tay cô chạm vào.

Khi còn học tiểu học, ngày nào Tô Điềm cũng nghe khúc nhạc này, vì vậy nó có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô. Mỗi lần không vui, Tô Điềm sẽ nghe nó để ổn định cảm xúc.

Nhưng lúc này đây, ngay cả khúc nhạc này cũng không có hiệu quả.

Sau khi liên tục đàn sai mấy âm tiết, Tô Điềm dừng lại: "Xin lỗi, hôm nay trạng thái của tôi không được ổn lắm, anh có thể đổi một người trình diễn khác được không?

Trông người đàn ông có vẻ không để ý cho lắm: "Chuyện gì làm cô phải bận tâm như vậy?"

Tô Điềm im lặng không nói.

"Cô có thể tâm sự với tôi."

Tô Điềm cười lắc đầu: "Mỗi một giây anh ở phòng âm nhạc đều phải trả tiền, điều thứ nhất trong quy định của công nhân làm ở phòng âm nhạc này là không được lãng phí thời gian của khách hàng."

Người kia lại không cho là đúng: "Tôi vào đây là để thư giãn, cô đã làm được chuyện này, không chỉ vậy mà còn làm rất tốt."

Tô Điềm miễn cưỡng cong khóe môi: "Cảm ơn lời khẳng định của anh."

"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Điềm nhìn những hàng ghế trải dài vô tận trong phòng âm nhạc, có vẻ như cô cần một người để tâm sự.

"Nếu... tôi nói là nếu, anh biết có người đe dọa đến tính mạng của mình, anh sẽ làm thế nào?"

Người đàn ông tóc đen híp mắt: "Không có một ai có thể đe dọa đến mạng sống của tôi."

Tô Điềm: ... Được lắm, câu trả lời này đủ ngạo mạn, rất hợp với tính cách của anh ta.

"Ý của tôi là nếu cơ mà."

"Vậy thì làm bản thân trở nên mạnh hơn."

Tô Điềm gật gật đầu: "Anh nói rất có lý."

Tô Điềm không muốn nói thêm gì nữa, cô định xin nghỉ với quản lý, đang đắn đo có nên xin từ chức với khách hàng hay không thì đã thấy anh ta đứng trước mặt mình từ lúc nào, đứng rất gần, thậm chí đây còn là lần đầu tiên Tô Điềm nhìn thấy màu mắt của anh ta, màu đỏ nhạt, giống như dòng máu đang chảy.

"Nhưng trước lúc trở nên mạnh hơn, cô thật sự rất yếu." Người đàn ông đứng lên, nhìn xuống Tô Điềm: "Vậy nên, có cần giúp không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net