TG 1: Nghe lời nói thật hay nói dối?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linh Tuyền


Tô Nhất nhu rất là khó hiểu, tâm tình khó hiểu này cũng trực tiếp thể hiện ra trên mặt, nhìn qua mềm mại đáng yêu, khiến cho Vũ Văn Tịch thấp giọng cười cười.

"Vật nhỏ tên là gì?"

Tô Nhất Nhu chơp chớp mắt, trong chốc lát cũng quên mất mình tên là gì.

"Thế nào? Cả tên của mình mà cũng quên rồi sao?"

Ngón tay Vũ Văn Tịch thon dài rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nhưng Tô Nhất Nhu vẫn nhìn thấy rõ ràng vết sẹo xấu xí như rắn rết uốn lượn trên cổ tay hắn.

Nàng cắn môi nhỏ, do dự một chút mới mở miệng: "Ta vẫn đang suy nghĩ nên gạt ngươi hay nói thật với ngươi."

Vũ Văn Tịch phát hiện đám người hoàng thất bên kia quả thực đưa đến cho hắn một tiểu mỹ nhân thú vị, lớn lên xinh đẹp hoàn mỹ khiến cho hắn ưa thích, xem ra một khoảng thời gian nữa hắn sẽ không quá nhàm chán, nhưng làm như thế nào thì còn phải xem biểu hiện của tiểu mỹ nhân rồi, tốt nhất là đừng để hắn thất vọng.

Thế là hắn lại cười: "Vậy ngươi nói cả hai."

Tô Nhất Nhu ngoan ngoãn mặt dày nói, "Lời nói dối chính là, ta là tứ công chúa Tô Nhất Xảo của Đại Lương, bởi vì có một đôi tay tuyệt mỹ nên được chọn lựa đưa tới làm bạn với Công tử. Còn nói thật, ta chính là đại công chúa không được sủng ái Tô Nhất Nhu, bị tứ công chúa đánh ngất tráo đổi lên kiệu đưa tới đây."

Người muốn Tô Nhất Nhu lừa gạt chính là vị sứ thần đại nhân kia, cũng không biết hắn làm thế nào, có thể cài mật thám vào sơn trang, tới lúc trước khi gặp Vũ Văn Tịch đưa cho nàng một tờ giấy, muốn nàng nói chính nàng là Tô Nhất Xảo, còn yêu cầu nàng làm cho Vũ Văn Tịch luôn vui vẻ vì nàng, sau đó tìm hiểu bí mật trong sơn trang.

Vũ Văn Tịch không chút để ý nghịch tay nhỏ của nàng, đối với điều nàng nói cũng không kinh ngạc: "Còn gì nữa?"

Ngữ điệu mang theo vài phần lười biếng lại làm Tô Nhất Nhu căng thẳng, quả nhiên Vũ Văn Tịch đã sớm biết, cho nên nàng cũng không giấu diếm nói thẳng ra, còn đưa luôn tờ giấy cho Vũ Văn Tịch.

Tô Nhất Nhu và nguyên chủ giống nhau, ngay từ đầu đã quy phục Vũ Văn Tịch.

Editor: Linh Tuyền

Mẫu thân của nàng vốn chỉ là một đứa bé mồ côi được mua vào cung làm cung nữ, sau bị hoàng đế sủng hạnh mới có nàng, nhưng sau đó hoàng đế vắng vẻ mẫu thân nàng, khiến mẫu thân nàng bị các phi tử cung nhân khi dễ, đã sớm rời khỏi trần thế, cho nên nguyên chủ không có chút cảm tình nào với Đại Lương, nếu có thì cũng là ngày này năm sau phải chịu ức hiếp vũ nhục.

Thời gian vui sướng nhất của nguyên chủ chính là những ngày ở lại sơn trang này, cho nên nguyên chủ không có hận Vũ Văn Tịch, nàng cảm kích hắn đã chiếu cố nàng, nàng chẳng qua không nghĩ tới mình đã bị Tô Nhất Thiên ức hiếp hơn nửa đời, cuối cùng lại bị nàng ta giết chết.

Tóm lại Tô Nhất Nhu tuyệt đối không thích Đại Lương, nàng vẫn thích vị Công tử này hơn một chút.

Thanh âm dễ nghe, người lại đẹp.

Nàng không khỏi cười càng thêm vui vẻ, nếu thích, như vậy nàng cần phải đạt được.

Vũ Văn Tịch chỉ liếc tờ giấy một cái, sau đó hắn tò mò: "Không biết Tiểu Nhu Nhi muốn thế nào?"

Tô Nhất Nhu nhăn nhăn cái mũi, chẳng lẽ Vũ Văn Tịch này rất thích cái chữ "Tiểu" sao, nàng sẽ làm cho hắn biết nàng một chút cũng không "Tiểu".

Nàng nhìn nam nhân đang lười biếng nằm kia một cái: "Công tử muốn ta làm cái gì thì ta làm cái đó, nhưng mà Tô Nhất Nhu có một điều kiện."

Vũ Văn Tịch nhướng mày, vẫn nằm dài lười biếng như không có xương: "Cả người ngươi đều là của ta, còn cái gì đáng giá để nói điều kiện."

Tô Nhất Nhu hơi hơi hất cằm: "Đại Lương chọn tứ công chúa Tô Nhất Xảo tới, người ta đưa cho công tử là Tô Nhất Nhu."

Vũ Văn Tịch lúc này mới nghiêm túc vài phần, trong mắt tràn đầy ý cười nhưng không đạt đến đáy mắt, "Thú vị, ta chuẩn, ngươi muốn cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net