Chương 17: Ta đến từ Địa Ngục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Kiến Quốc vừa ăn cơm xong, đẩy cửa phòng thẩm vấn. Lương Xuyên đứng lên, gật đầu với Tôn Kiến Quốc, thức thời rời đi. Nếu là thường ngày, dựa vào mặt mũi của Ngô Đại Hải cùng năng lực nghiệp vụ của Lương Xuyên, để hắn vào tham vấn cũng không vấn đề gì. Nhưng bây giờ rất nhiều lãnh đạo đang ở đây, bên ngoài còn có không ít phóng viên bao vây, nên vẫn phải theo quy củ, tùy cơ ứng biến.

"Vất vả rồi, Lương cố vấn."

"Đâu có, các anh mới vất vả."

Lương Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn, quay đầu lại, xuyên qua cửa kính nhìn vào trong.

Tôn Kiến Quốc hỏi Sài Cương ăn xong chưa, nhưng Sài Cương không có phản ứng.

Tôn Kiến Quốc nổi giận, trực tiếp rống lên.

Sài Cương ở trong mộng chợt tỉnh, đột nhiên òa lên khóc nức nở, điên cuồng nện đầu vào bàn thẩm vấn, nện đến máu thịt be bét, miệng liên tục gào khóc khẩn cầu:

"Cầu xin các anh, mau xử bắn tôi đi, mau cho tôi chết sớm một chút, cầu xin các anh, cầu xin các anh đó, mau cho tôi chết đi, mau xử bắn tôi đi! ! !"

Tôn Kiến Quốc lập tức tiến tới ngăn Sài Cương tiếp tục hành vi tự hại, đồng thời nhìn về phía camera gọi người tới.

"Tôi không muốn sống, để tôi chết đi, chú cảnh sát à, cầu xin các chú mau xử bắn tôi đi, cầu xin chú đó, tôi muốn chết, tôi muốn chết, tôi muốn chết! ! ! ! ! ! !"

Sài Cương không ngừng giãy dụa, dù hai tay bị còng nhưng vẫn liên tục lôi kéo, rất nhanh cả cổ tay cũng chảy máu be bét, cả người như điên như cuồng, nhưng nó không hề điên.

Điên,

Là một kiểu tâm lý trốn tránh của nhân loại, rất nhiều người cũng vì gặp sự việc kích động mạnh mới sinh ra triệu chứng này.

Nhưng bây giờ, Sài Cương muốn điên cũng không điên được, nó rất tỉnh, vô cùng tỉnh, hơn nữa nó sẽ phải tiếp tục thanh tỉnh như vậy cho đến chết.

Dựa theo quy trình bình thường, nó còn khoảng hai năm nữa mới bị đưa đi thi hành án. Nó sẽ vô cùng chờ đợi ngày tử hình đó, bởi vì trong suốt khoảng thời gian này, chỉ cần nó chợp mắt, cơn ác mộng kia sẽ lập tức xuất hiện.

Đó sẽ là cuộc sống trong hai năm cuối đời của nó.

Cũng là hai năm sống không bằng chết,

Đã thiếu nợ người ta,

Cứ từ từ mà trả.

Lương Xuyên đi tới cái ghế dài, ngồi xuống, một tay đỡ trán, cúi thấp đầu. Người đi ngang chỉ cho rằng hắn đang mệt mỏi mà ngủ gà ngủ gật, nhưng thực ra, mắt của hắn, gần như đã hoàn toàn nhuộm màu đỏ tươi.

Trừng phạt,

Chỉ vừa mới bắt đầu.

Các người,

Tất cả các người,

Đều không thể chạy thoát.

Nhất là kẻ vị thành niên không bị tử hình kia.

Thật xin lỗi,

Đó không phải là bùa hộ thân,

Mà là cực hình tra tấn, vĩnh vĩnh viễn viễn.

Đây là lễ vật mà ta cho ngươi,

Lễ vật mang tới từ địa ngục.

. . .

"Này, nói chuyện đi. Trả lời cho tốt, đã đến lúc này rồi, cậu chỉ có thể phối hợp biết không!"

Người thẩm vấn quát lên.

Nhưng bất kể anh ta hô hét thế nào, tên phạm nhân đều tỏ vẻ thờ ơ.

Mấy viên thẩm vấn liếc mắt nhìn nhau, sau đó ra hiệu cho đồng nghiệp trong phòng ra ngoài, cùng xem xét lại tình huống.

Mỗi lần có viên cảnh sát nào đụng vào người phạm nhân, nó sẽ lập tức mở to mắt, phát điên mà liều mạng tự làm hại mình, còn không ngừng gào thét khóc lóc cầu xin sớm được chết, hy vọng bọn họ mau mau đem nó đi xử bắn.

Nhóm Ngô Đại Hải vừa nhận được tin đã lập tức chạy đến, bên cạnh còn có rất nhiều lãnh đạo đi cùng.

"Đây là có chuyện gì, chuyện gì xảy ra!" Ngô Đại Hải quát, "Bọn chúng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

"Tôi cũng không biết, nhưng hẳn là vẫn còn tỉnh táo, hỏi gì cũng đáp được." Tôn Kiến Quốc lau mồ hôi, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh ta trở tay không kịp, "Tình trạng đã dần ổn định rồi, tôi nghi ngờ. . ."

Tôn Kiến Quốc nhìn Ngô Đại Hải, lại nhìn các vị lãnh đạo đang đứng sau gã.

"Nghi ngờ bọn chúng cố ý giả điên sao?" Ngô Đại Hải nói thẳng ra suy đoán của Tôn Kiến Quốc.

Có rất nhiều người không hiểu rõ luật pháp, cho rằng bệnh nhân tâm thần giết người không tính là phạm pháp. Mấy năm gần đây cũng có không ít kẻ giả điên giả khùng, muốn dùng thủ đoạn buồn cười này để trốn tránh hình phạt, thật quá đánh giá thấp năng lực của cảnh sát rồi.

"Đám tiểu súc sinh này." Một vị cục trưởng nhìn ra bốn phía, "Các cậu cứ tiếp tục làm tốt công tác, không được xuất hiện thêm sơ xuất nào. Tất cả chứng cứ đều cho thấy lúc bọn chúng hành hung tinh thần đều bình thường, bị bắt giữ ngay khi chuẩn bị chạy trốn. Dạy dỗ chúng cho tốt, đừng vọng tưởng dùng thủ đoạn này để trốn tránh chế tài pháp luật. Chính chúng nó tự mình tạo nghiệt, chắc chắn phải nghiêm trị!"

Tính chất của vụ án này cực kỳ ác liệt. Nếu lấy lý do tinh thần hung thủ có vấn đề mà phán xử không thích hợp, chắc chắn sẽ khiến cho dư luận vỡ tổ.

"Chứng cứ xác thực, bằng chứng như núi. Nói cho bọn chúng biết, cứ xem như chúng nó có bản lĩnh tiếp tục giả giây giả dại, ông đây dù phải cởi bỏ bộ cảnh phục này cũng phải đưa bọn nó lên pháp trường!"

Lúc này Ngô Đại Hải quang côn lập quân lệnh, một nửa là chân tình bộc phát, một nửa là biểu diễn hăng say. Gã biết rõ lãnh đạo cần gì, cũng hiểu rõ hiện tại phải giữ vững hình tượng cục cảnh sát trước truyền thông.

Nếu không làm vậy, những lời đồn thổi nhất định sẽ bay khắp tứ phía, nào là tên hung thủ kia có bối cảnh rất sâu, rồi thì vân vân mây mây, đó chính là khẩu vị yêu thích của phần lớn các thế lực mạng.

"Lát nữa bên phóng viên sẽ tổ chức họp báo, Đại Hải, cậu cũng qua đó tham gia đi."

"Vâng."

Đợi sau khi các lãnh đạo đi hết, Ngô Đại Hải mới đưa tay xoa mồ hôi trên mặt, hơi oán trách nhìn Tôn Kiến Quốc: "Sao không trấn áp nó?"

"Thật sự áp không được." Tôn Kiến Quốc cười khổ nói, "Cả ba đứa đều điên, cứ nện đầu vào bàn  giống như giật kinh phong."

"Giờ đã ổn định chưa?"

"Ổn định rồi, không điên cũng không ngốc, tra hỏi vẫn có thể trả lời." Tôn Kiến Quốc dở khóc dở cười nói, "Cảm giác cứ như bọn nó cố ý giả điên mà lại giả không tới."

"Ba đứa? Còn một đứa kia đâu?" Ngô Đại Hải hỏi.

"Nó thì rất bình thường, chính là đứa nhỏ nhất, 17 tuổi."

"Mẹ nó, thằng nhãi này đúng là chưa biết sợ." Ngô Đại Hải mắng một câu thô tục, "Đúng rồi, Lương Xuyên đâu?"

"Không biết nữa, mới nãy còn ở đây."

"Cậu ta ăn cơm chưa?" Ngô Đại Hải vẫn rất quan tâm bạn nối khố của mình.

"Chắc là rồi, lúc nãy cậu ta còn qua đưa cơm cho tôi mà."

"Vậy tốt rồi. Cậu tìm Tiểu Đào bảo cô ấy đưa Tiểu Xuyên về trước đi, thân thể của cậu ta không tốt, không thể thức đêm được."

"Tôi biết rồi."

"Trông chừng cho kỹ, đừng để mấy thằng ranh con đó gây ra náo động, bằng không sau này tôi và cậu đều phải chịu trách nhiệm, hiểu không?"

"Yên tâm đi, tôi đã phái thêm người canh phòng rồi, còn gọi bên bệnh viện điều tạm mấy nhân viên y tế tới đây."

. . .

"Đây đây, cơm hộp này, cậu đi ăn trước đi."

Viên thẩm vấn vừa ghi chép xong, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nghe nói phạm nhân ở ba phòng bên kia đều đột nhiên phát điên, khiến bọn họ cũng rất áp lực. May mà tên vị thành niên này vẫn còn bình thường.

"Anh trông chừng hắn đi, tôi ăn xong rồi thay ca cho anh."

"Cậu vẫn còn khẩu vị sao?" Người đồng nghiệp trêu chọc nói, "Tôi bây giờ chỉ hận không thể. . ." Ở đây còn có camera, vị cảnh sát sáng suốt nuốt lời muốn nói xuống.

"Ăn no mới có thể tiếp tục công tác." Viên cảnh sát cười cười, sau đó trừng mắt liếc tên phạm nhân đang ăn cơm, mở cửa đi ra ngoài.

"A, Lương cố vấn."

"Vất vả rồi."

"Đâu có đâu có, chức trách thôi." Viên cảnh sát gãi đầu rời đi trước.

Lương Xuyên đứng ngoài phòng thẩm vấn nhìn xuyên qua lớp cửa kính.

Bên trong có một vị cảnh sát đang ngồi, Lương Xuyên không thể đi vào được. Có thể do đã có ba người phát điên, nên cảnh sát vô cùng thận trọng.

Nhưng chuyện này với Lương Xuyên mà nói, cũng không ảnh hưởng gì.

Bên ngoài phòng thẩm vấn ngoại trừ Lương Xuyên ra thì không còn ai khác. Lúc này, hắn giảm thấp thanh âm, chậm rãi mở miệng:

"Mày, lo lắng không?"

Tên phạm nhân đang ăn trong phòng đột nhiên sửng sốt.

"Hả?"

"Hả gì mà hả, ăn cơm đi. Thẩm vấn còn chưa xong đâu."

Viên cảnh sát trong phòng quát lớn, anh ta mới vừa nghe lời khai của tên nhãi này xong, xém chút không nhịn được mà xách người lên đánh. Hiển nhiên bây giờ vẫn còn rất tức giận.

"Được được."

Tên phạm nhân lại tiếp tục ăn.

"Mày, có sợ không?"

Tên phạm nhân lần nữa sửng sốt, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn thoáng qua viên thẩm vấn trước mặt. Lần này, nó có thể xác định, không phải là vị thẩm vấn kia nói.

Ngoài phòng, khóe miệng Lương Xuyên kéo lên một nụ cười,

"Nào, nói đi,

Mày, có sợ không?"

Trong phòng thẩm vấn, ánh mắt tên phạm nhân dần dần ngây ngốc, dùng âm thanh chỉ mình nó nghe thấy để hồi đáp:

"Sợ, rất sợ, cục cảnh sát, cả cảnh sát, thật đáng sợ."

"A, rất sợ à." Lương Xuyên thở dài, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Trừ sợ ra, còn cảm thấy gì không?"

"Có, may mắn, bởi vì tao là vị thành niên, sẽ không chết."

"Nói gì đó?" Viên thẩm vấn phát hiện ra có điều bất thường, tên khốn này sao không lo ăn cơm mà lại nói chuyện một mình? Nghĩ tới ba tên kia bỗng nhiên "phát bệnh" trong phòng thẩm vấn, anh ta liền sốt sắng. Mẹ nó chứ cái thứ phiền toái này, bị bắt rồi còn không chịu yên.

"Ttrước đó tao đã lên mạng tra, bọn nó trưởng thành rồi, sẽ bị phán tử hình, tao mới 17 tuổi, tao sẽ không, sẽ không chết."

Nói xong, trên mặt nó treo lên một nụ cười.

Đúng vậy, ba tên kia phải chịu án tử là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng nó thì không, so với bọn chúng, nó may mắn hơn nhiều.

"Lương cố vấn?"

Viên thẩm vấn trong phòng vừa chạy ra cửa thì đụng phải Lương Xuyên, lập tức như gặp được vị cứu tính. Anh ta biết Lương Xuyên là nhà tâm lý học, vội vàng lôi kéo nói:

"Lương cố vấn, cậu mau xem giúp tôi, hình như phạm nhân có chỗ bất thường."

"Được." Lương Xuyên gật đầu, đi vào, đến trước mặt tên phạm nhân còn đang treo vẻ mặt "hạnh phúc".

Lương Xuyên cúi đầu, xích lại gần mặt tên phạm nhân. Người ngoài nhìn qua chỉ giống như Lương Xuyên đang tiến hành kiểm tra.

Nhưng thực tế thì,

Đôi mắt đỏ rực của Lương Xuyên bắt đầu nhìn vào nó, huyết sắc chậm rãi khuếch tán, khuếch tán, khuếch tán. . .

"Không việc gì,

Tao sẽ khiến mày hối hận vì vẫn chưa thành niên,

Rồi mày sẽ hối hận vì không nhận án tử

Ba đứa nó, nhìn thấy được kết cục của mày, sẽ cảm thấy may mắn,

May mắn, vì bọn nó ít ra còn có ngày kết thúc."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net