Chương 7: Áo liệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, khoảng mười lăm phút sau Lương Xuyên từ nhà vệ sinh đi ra. Hắn không quay lại phòng thẩm vấn mà đi đến phòng của Ngô Đại Hải.

Trước cửa có một người mặc áo màu xanh, thần sắc thoải mái đang đứng nhai kẹo cao su.

Lúc Lương Xuyên đi vào, gã nhìn Lương Xuyên cười cười, không nói gì.

Đẩy cửa ban công.

Lương Xuyên lại thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen ngồi sau bàn của Ngô Đại Hải, trong tay đang chơi một cây bút máy.

Động tác này nghĩa là người nọ đang chờ ai đó.

Lương Xuyên lui lại một bước, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này đối phương lại đứng lên.

"Ngài hẳn là Lương cố vấn?"

Người đàn ông chủ động bước tới, đưa ray ra.

Lúc hai người bắt tay, Lương Xuyên cảm nhận được tay người kia rất tinh tế tỉ mỉ, co giãn linh hoạt, ngoài ra còn có chút cảm giác thô ráp đặc trưng trên đầu ngón tay, cảm giác này rất khó nhận ra nhưng lại bị Lương Xuyên bắt được.

Trong xã hội hiện đại ngày nay có rất nhiều người làm IT hoặc tiếp xúc với máy tính trong thời gian dài, đầu ngón tay sẽ bị chai thành một lớp màng mỏng thô ráp như vậy.

"Chào anh." Lương Xuyên đáp lại.

Có vẻ người đối phương chờ không phải Ngô Đại Hải, mà là hắn.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không? À phải rồi, tôi tên Hình Minh, chúng ta cũng xem như là đồng liêu." Hình Minh đưa tay ra hiệu cho Lương Xuyên bước đến trò chuyện.

Đúng lúc này, Ngô Đại Hải từ xa đi tới. Tuy phải bận rộn cả ngày cả đêm nhưng hiện tại đã có tình tiết đột phá nên gã vẫn vô cùng hưng phấn. Ngô Đại Hải nhìn thấy hai người đứng trước cửa phòng, cười cười với Lương Xuyên rồi đưa tay giới thiệu:

"Tiểu Xuyên, đây là Hình Chủ nhiệm của khoa Điều tra mạng. Hình chủ nhiệm, đây là cố vấn của cục chúng tôi, Lương Xuyên."

Trong mắt Hình Minh loé lên một tia sáng nhạt, ông thả lỏng tay, chỉ vào văn kiện trên bàn công tác: "Đây là tư liệu tin tức mới nhất mà chúng tôi điều tra được."

"Ai da, cám ơn Hình chủ nhiệm, làm phiền quá, anh cần gì phải tự thân đi một chuyến thế này, cứ gọi tôi một tiếng tôi bảo người qua lấy là được." Ngô Đại Hải vội vàng khách sáo. Người làm viên chức như gã, việc khác có thể không quá tinh thông, nhưng bản năng giao thiệp giữa người với người đã ăn vào sâu trong máu.

"Không sao, tôi cũng tiện đường thôi." Hình Minh lại bắt tay Ngô Đại Hải, "Vậy không làm phiền các cậu phá án nữa, chúng tôi đi trước đây."

"Được được, không tiễn không tiễn."

Hình Minh quay người rời đi, người mặc áo bảo vệ lúc nãy cũng đi cùng ông ta.

"Khoa điều tra mạng?" Lương Xuyên không hỏi tiến triển vụ án mà nói đến một vấn đề khác.

"Ừ, thành lập chưa lâu nhưng hiệu quả rất cao. Haha, chính là mấy người hay tự xưng là nhân viên đến nhà kiểm tra đồng hồ nước đó." Ngô Đại Hải cố ý khoe khoang với Lương Xuyên: "Năng lực của bọn họ cũng không đơn giản là kiểm tra đồng hồ nước đâu.

Từ vô số app trên điện thoại thông minh, cả thông tin cá nhân trong máy vi tính, các vết tích lên mạng, thậm chí là những chi tiết mà có thể chính cậu cũng đã quên mất, bọn họ đều có thể tìm ra.

Bây giờ có một số app còn có thể ghi lại vị trí của cậu, thậm chí có đủ loại quyền hạn khác. Thời đại smartphone phổ cập như hiện nay đúng là không khó để thu thập thông tin. Khoa bọn họ rất có năng lực, có quyền hạn điều tra tất cả vết tích nghi phạm để lại trên mạng, hiệu quả thật sự là không thể so với manh mối từ DNA."

Ngô Đại Hải đang hăng say nói bỗng nhiên vỗ đầu.

"Tôi thế mà lại quên mất, cậu có dùng smartphone đâu."

Điện thoại Lương Xuyên dùng là loại kiểu cũ, chỉ có thể nghe gọi nhắn tin, không có chức năng nào khác, càng miễn bàn đến mạng xã hội linh tinh gì đó.

"Tiểu Xuyên, tôi nghĩ cậu cũng nên đổi một cái di động đi thôi."

"Không cần thiết, càng nhiều chức năng càng dễ phân tâm." Lương Xuyên đi tới bên bàn làm việc, "Vụ án chỉnh lý tới đâu rồi?"

"Trương Bảo Quân thú nhận chính Triệu Thanh Sơn dùng tiền thuê hắn và Trương Nghị Cường giết người, nhưng không thành công. Mục tiêu mà Triệu Thanh Sơn muốn giết cũng ở thôn Tây, tên Từ Huy, bên dưới vẫn đang tiếp tục điều tra. Cậu có biết vì sao Trương Bảo Quân lại muốn giết Trương Nghị Cường không?

Triệu Thanh Sơn kia chính là một tên biến thái. Hai người họ không giết chết Từ Huy, hắn thế mà lại nói, phải có một người trong số bọn họ giết kẻ còn lại thì hắn mới đưa tiền."

"Ừ... Vậy tôi về trước đây." Lương Xuyên chuẩn bị đi về.

Ngô Đại Hải vốn còn mấy chuyện muốn hỏi nhưng cũng không muốn người ta quá sức nên gật gật đầu: "Ừ, thân thể cậu cũng không tốt lắm, về nghỉ ngơi trước đi."

Lương Xuyên ra khỏi cục cảnh sát, bắt một chiếc taxi. Trước khi lên xe, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc Audi đen đậu cách đó không xa một lúc.

...

"Tiểu Đầu, sao ông hứng thú với anh ta vậy?" Trong chiếc Audi đen, thanh niên mặc áo bảo vệ khó hiểu nói.

"Tôi vốn chỉ cho là trùng tên trùng họ, thật không ngờ đúng là cậu ta." Hình Minh đặt tay ra ngoài cửa xe, phẩy phẩy điếu thuốc, "Cậu ta thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều."

"Ông quen anh ta sao?"

"Bốn năm trước, lúc khoa Điều tra mạng còn đang trong quá trình chuẩn bị thành lập, cấp trên sắp xếp một nhóm nhà tâm lý học đến huấn luyện cho khoa chúng ta. Cậu cũng biết, muốn phân tích ra tin tức hữu dụng từ vết tích để lại trên mạng thì nhất định phải có cơ sở tâm lý học.

Cậu ta chính là một trong những giáo sư đến giảng lúc đó."

"Vậy sao anh ta không nhận ra ông?"

Hình Minh liếc trợ thủ của mình một cái, thổi ra một vòng khói thuốc, "Lúc đó cả nước tập trung huấn luyện tại Bắc Kinh, ngồi nghe bên dưới có tới hàng trăm người, cậu ta không nhận ra tôi cũng bình thường thôi.

Nhưng khi đó trong tất cả giảng sư, cậu ta là người hướng dẫn chúng tôi nhiều nhất, quan điểm lý luận "internet là nhân cách thứ hai" cậu ta đưa ra cũng chính là đại cương của khoa Điều tra mạng.

Lúc đầu tôi điều tra cậu ta chỉ vì thoả mãn chút lòng hiếu kì, muốn xem thử vị học giả năm xưa dẫn dắt chúng ta bây giờ ra sao.

Kết quả, tôi phát hiện thông tin về cậu ta trong ba năm gần đây, gần như là trống rỗng."

Hình Minh càng nói càng kích động, giống như gặp phải chuyện không thể nào tin được.

"Hai năm nay, nhiều lúc tôi không tra được bất kì tin tức nào của cậu ta cả, dù là vé xe lửa, vé máy bay, phiếu ô tô, đơn đặt phòng hay số điện thoại. Số cậu ta đang dùng cũng chỉ mới sử dụng vào mấy tháng trước lúc đến Thành Đô.

Dựa theo lý luận trước kia của cậu ta, cũng chính là lý luận của khoa Điều tra mạng, thì mạng lưới nhân cách thứ hai của cậu ta đã hoàn toàn biến mất trong hai năm đằng đẵng!

Tôn Dương, cậu nghĩ thử xem, cho dù là mấy ông bà già không biết dùng smartphone đi nữa, thì cũng phải có lúc đi viện khám bệnh, cũng cần có phúc lợi xã hội, nhận lương hưu.

Các hoạt động để tồn tại đó chắc chắn sẽ để lại vết tích có thể điều tra được qua hệ thống mạng. Nhưng người này, đến nay còn chưa tới 30 tuổi, bốn năm trước vẫn là một thanh niên tiền đồ tốt đẹp, thế mà lại biến mất một thời gian dài như vậy.

Haha. Cậu nói xem, có phải rất kỳ quái không?"

...

Taxi dừng lại trước tiệm vàng mã, Lương Xuyên bước xuống, mở cửa.

Diện tích của cửa hàng này cũng không quá lớn. Lúc đi vào, hô hấp của Lương Xuyên lại tăng lên. Hắn ngồi xuống sau quầy, cầm chén trà trên bàn vẫn còn ít nước sôi để nguội hôm qua.

Vừa uống được một hớp,

Ngoài cửa đã có một cụ già còng lưng đi vào. Quần áo rất mộc mạc, trên mặt đầy nếp nhăn.

Thấy có người đi vào, cảm giác khó chịu trong người Lương Xuyên mới dần tan đi.

"Cụ muốn mua gì?" Lương Xuyên hỏi.

"Áo liệm. Bạn già trong nhà sắp đi, giờ đang nằm trên giường, nhờ tôi đi mua áo liệm trước." Cụ già khom người, vừa dứt lời đã ho khan một trận, "Bạn già nhà tôi lúc trước rất khoẻ mạnh xinh đẹp, so với mấy cô gái trẻ trên đường bây giờ quả thật cũng không kém bao nhiêu. Nay người sắp đi rồi, vẫn còn băn khoăn sau khi mình đi, họ hàng thân thích đến thăm thấy mình nằm trong quan tài có đẹp hay không."

"Đó cũng là chuyện thường tình thôi." Lương Xuyên đi đến giá treo áo liệm, "Bên đây là đồ nữ, cụ cứ lựa đi."

"Được được."

Cụ già lưng còng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đưa tay chỉ một bộ áo liệm đỏ chót thêu hoa đào, "Cái đó, lấy xuống cho tôi xem thử."

Lương Xuyên lấy bộ đồ kia xuống.

"Meo..."

Phổ Nhị đang đứng ở đầu bậc thang đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Nhà cậu nuôi mèo à?" Cụ già hỏi.

"Vâng, một mình trông hàng cũng rất tịch mịch."

"Haha." Cụ cười cười, lại thêm một trận ho khan, "Cái này tôi thích thì thích, nhưng không biết bạn già có ưng hay không. Haiz, cũng do tôi không cẩn thận, lúc trước không chuẩn bị tốt, để bây giờ luống cuống chân tay."

"Đâu ai biết được mình sẽ ra đi lúc nào chứ." Lương Xuyên nói.

"Phải, không ai muốn nghĩ mấy chuyện đó cả."

"Hay cụ cứ cầm về cho bà xem thử, nếu không hài lòng có thể đổi lại sau."

"Không được không được, thân già tôi đi đứng không tốt, đi đi về về quá phiền phức. Hình thể bạn già so với tôi cũng không khác mấy, để tôi mặc trước xem thế nào đi. Chỗ cậu có gương không?"

Thử áo liệm là chuyện vô cùng hiếm có, người bình thường đừng nói đến mặc, chỉ nhìn thôi đã thấy hơi hoảng. Nhưng người khi đã về già, rất nhiều chuyện đều có thể xem nhẹ. Đối với cụ mà nói, đây chỉ là giúp bạn già của mình chọn đồ mà thôi.

"Gương ở bên này." Lương Xuyên chỉ về phía cửa hông.

"Được."

Cụ già đi đến trước gương, cởi bỏ áo khoác rồi mặc áo liệm lên người.

Lương Xuyên đứng phía sau phụ giúp chỉnh trang quần áo.

Mặc tử tế xong, cụ già sửa sang một chút, sau đó chỉnh lại tóc tai, vừa làm vừa nhìn kỹ tấm gương trước mặt.

Lúc Lương Xuyên đang giúp cụ già chỉnh cổ áo, đột nhiên nghe cụ cất tiếng hỏi:

"Cháu trai, lão bà ta mặc bộ này xuống đó trông có đẹp hay không?"

Trong gương,

Một bà lão tuổi đã khá cao đang tỉ mỉ vuốt gọn tóc mai bạc trắng của mình.

Bà hơi nghiêng người, đánh giá bộ đồ mới vừa mặc lên.

Giống như một cô vợ trẻ đang đắc ý thử áo trong gương. 


































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net