Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ Nhất Ninh."

Đứa nhỏ kia nghe gọi liền xoay đầu lại, mắt to rưng rưng, chóp mũi run run, nhìn vô cùng uỷ khuất.

Không hiểu sao hắn có một loại dự cảm: Từ Nhất Ninh muốn chui vào trong lòng hắn, còn muốn cọ cọ cái đầu để hắn vuốt lông an ủi... Giống như Nhu Nhu lúc nó không được vui.

Qủa nhiên, thiếu niên kia ném bông hoa bị bứt đến tàn tạ sang một bên, một mực lao tới, ôm gáy, cọ cọ cái cổ của hắn, hõm cổ rất nhanh ướt hết một mảng.

Cũng không biết là nước mắt hay là nước mũi... Nhậm đại nhân nghĩ, dù vẻ mặt không hề thay đổi.

Dường như hắn đối với tiểu tử đáng thương này có chút mềm lòng, nên mới nhẫn nhịn, nhẹ nhàng đem nó đẩy ra khỏi cổ áo rồi hỏi.

"Sao lại khóc? Có ai khi dễ ngươi à?"

Từ Nhất Ninh nắm lấy cơ hội, vội vàng kể khổ.

"Huhuhu, đại nhân! Cơm của ta thật là khó ăn! Giường ta nằm quá ư là cứng! Y phục của ta thật là cẩu thả thô kệch! Còn nữa, những người khác không chơi với ta! Tất cả đều khi dễ ta! Ngay cả ngài cũng khi dễ ta!"

Nhậm đại nhân nghe nó nói xong, trong lòng cũng hết bức bối, mà vừa bực mình vừa buồn cười. Nhóc đáng thương thật sự là được nuông chiều từ bé, da mịn thịt mềm... Hắn nghĩ tới mới vừa rồi, gương mặt nhẵn nhụi cọ lấy cổ hắn, thân thể kiều nhuyễn dán chặt vào bộ ngực hắn...

Khụ khụ! Hắn mất tự nhiên hắng giọng.

Từ Nhất Ninh chưa từng thấy Nhậm đại nhân lại có lúc mất tự nhiên, cứ nghĩ đại nhân ho là dấu hiệu bị cảm, không khỏi sốt ruột.

"Đại nhân, cổ họng ngài thấy không không thoải mái sao? Ta đi nói người pha cho ngài ấm trà!"

Nói rồi kéo tay hắn chạy về phía thư phòng.

Thư phòng ——

Nhậm đại nhân ngồi một bên vừa uống trà vừa nhìn trộm Từ Nhất Ninh dựa vào khung cửa sổ mà Nhu Nhu hay ngồi.

Trà này không những dùng sáu an chè xanh mà thường ngày hắn thích nhất, mà độ ấm và màu của nước trà cũng vào lúc hắn quen uống nhất.

Tiểu tử này... Nếu quả thật đúng như lời nó từng nói, chính là Nhu Nhu chuyển thế, thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích thông suốt...

Hắn nhớ lại từng li từng tí những chuyện khi ở cùng Nhu Nhu.

Lúc trước, hắn đi thăm dò tiểu công tử bị lạc, nửa đường có gặp một chú mèo con. Hôm đó trời mưa, cả người nó ướt sũng, nắm lấy vạt áo hắn, hết sức tội nghiệp.

Nhưng người như hắn, hai tay nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi, làm sao lại có sự đồng cảm đến một con mèo hoang? Hắn không để ý đến nó, tiếp tục đi đường. Tuy nhiên, con mèo kia hình như không nghĩ vậy, bám theo hắn không ngưng.

Về sau, hắn bị người ta tính kế, dẫn đến bị thương ở chân, phải trốn trong một gian miếu đổ nát. Trong lúc đói khổ lạnh lẽo, mèo con ấy lại xuất hiện. Nó ra sức ngậm một cái đùi gà không biết tìm ở đâu ra, đưa cho hắn.

Nhậm đại nhân cuối cùng mềm nhũn tim mà đem nó về phủ.

Mèo con này giống như món quà mà trời cao ban cho hắn. Nó không chỉ hoạt bát đáng yêu, mà còn thông hiểu tính cách con người, biết rõ tâm ý của hắn.

Hắn là Cẩm Y Vệ giết người không ghê tay, người ngoài luôn luôn sợ hắn, kính hắn, tránh xa hắn. Chỉ có Nhu Nhu lúc nào cũng ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, vì hắn mà đau lòng.

Mười năm này, có Nhu Nhu ở cùng hắn, thật tốt biết bao.

Nhưng bây giờ... Ông trời lại muốn đòi lại quà sao? Hắn tình nguyện tin tưởng Từ Nhất Ninh chính là Nhu Nhu, chí ít thì như vậy cũng có nghĩa là... Nhu Nhu còn sống.

Nhậm đại nhân quyết định nếm thử cảm giác tin tưởng kết luận hoang đường này một lần. Dù sao Từ Nhất Ninh mất tích một cách kỳ quặc, xuất hiện cũng kỳ quặc, hành vi lại càng kỳ quặc hơn. Nhiều chuyện kỳ quặc như vậy tụ lại một chỗ, đương nhiên cũng tạo ra một cái chân tướng kỳ quặc đi.

Nhưng hắn vẫn phải từ từ thăm dò Từ Nhất Ninh này đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net