Chương 61: Xiêm y thiển sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong triều đình, từ sau vụ án Thận Hình Tư vẫn gió êm sóng lặng, ngay cả tấu chương trình lên đã ít, ngâm nước cũng thành nhiều, không hề đơn giản qua loa cho xong chuyện, Phương Duệ âm thầm sai người giám thị nhất cử nhất động của các quan viên.

Ngày ấy, khi lâm triều, Phương Duệ gọi Trung Thị lang lên phía trước, hỏi chuyện:

- Hôm qua Trung Thị lang đi đâu? Gặp những ai?

Trong lòng Trung Thị tràn đầy nghi hoặc, không rõ vì sao bệ hạ lại hỏi như vậy, nghĩ lại một chút, hôm qua hắn cũng không có gặp người nào không nên gặp, liền nói ra hết, nói hắn đi nơi nào, gặp người nào.

Sau khi Trung Thị lang nói xong, Phương Duệ nhìn Dung Thái, nói:

- Thẩm tra đối chiếu một chút, xem những lời Trung Thị lang nói có thật không.

Phương Duệ vừa dứt lời, Dung Thái tiến lên một bước, cầm sổ con đọc lên:

- Trung Thị lang canh ba hạ triều...

Dung Thái đọc hành trình cả ngày của Trung Thị lang, tính chuẩn cả canh giờ, đi đâu, gặp người nào đều không để sót, giống như lời Trung Thị lang vừa thuật lại.

Trung Thị lang nghe Dung Thái đọc  hành trình của hắn, trên trán đầy mồ hôi, may là vừa rồi hắn nói thật, nếu không tội khi quân, tội lớn hoặc tội nhỏ đều phải bị trừng phạt.

Thẩm tra đối chiếu xong, Phương Duệ vừa lòng gật đầu, nói:

- Lui về đi.

Trung Thị lang giống như được đại xá vội lui về hàng ngũ.

Chỉ là những lời vừa rồi, khiến văn võ bá quan mờ mịt không rõ, Vương Trung Nguyên tiến lên hỏi:

- Xin hỏi bệ hạ, mới vừa rồi là ý gì?

Phương Duệ cong khóe môi, rồi lại thở dài:

- Gần đây trong triều có quá nhiều đại thần khiến trẫm thất vọng, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đều vì năng lực chưởng quản của trẫm không đủ lớn, mới khiến bọn họ lơi lỏng, cho nên trẫm định thành lập Đông Xưởng, nơi này thay trẫm giám sát đủ loại quan viên.

Nghe vậy, quan viên nhìn nhau, có đại thần bước về phía trước, hỏi:

- Bệ hạ, thế nào là Đông Xưởng?

Phương Duệ nhìn thoáng qua các quan viên đang xao động bất an, giải thích:

- Đông Xưởng, nội thị làm đô đốc, Cẩm Y Vệ cải biên tiến vào Đông Xưởng, trực thuộc dưới quyền của trẫm, chỉ nhận mệnh lệnh từ trẫm, nếu có chuyện cần điều tra, không cần thông qua Lục bộ, trực tiếp bẩm báo với trẫm, chủ yếu là giám sát đủ loại quan viên.

Vừa nghe Phương Duệ giải thích xong, rất nhiều đại thần mở to mắt, lộ ra  kinh ngạc.

Không đợi các quan viên phản bác, Phương Duệ lại nói:

- Nếu một trong các ngươi dám đứng ra bảo đảm với trẫm, văn võ bá quan từ trên xuống dưới, từ kinh thành tới địa phương mỗi người đều liêm chính, vì dân vì nước, thì trẫm sẽ không thành lập Đông Xưởng.

Phương Duệ nhìn một vòng quan viên, hừ lạnh một tiếng:

- Như thế nào, không ai dám cam đoan?

“Bốp” một tiếng, hắn đập tay xuống long ỷ, giận dữ nói:

- Nhưng thật ra các ngươi dám đứng ra nói trẫm thiết lập Đông Xưởng sẽ trái với lẽ thường, còn có thể nói hoạn quan không thể tham gia vào chính sự! Các ngươi nói thử xem, hai tháng nay, đầu tiên là Sóc Châu, rồi Binh bộ, Lại bộ, gần hơn là Thận Hình Tư! Này đó hiển nhiên xem trẫm như tiểu hài tử mà lừa gạt, nếu trẫm không quản lý nghiêm ngặt, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có càng nhiều người xem trẫm như tiểu hài tử mà qua mặt.

Phương Duệ nói lời này rất tàn nhẫn, không có đại thần nào dám lên tiếng, những người tham gia Đông Xưởng, đều không dính líu tới gia tộc Vương thị, cũng bị gia tộc Vương thị ức hiếp nhiều năm, tuy hoạn quan không được tham gia vào chính sự, nhưng nếu có thể ngăn chặn khí thế của gia tộc Vương thị, bệ hạ còn có thể cầm chắc chính quyền, này có gì mà không thể tiếp thu?

Mà những người làm chuyện trái với lương tâm càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần bọn họ dám phản bác, bọn họ sẽ là người bị tra xét đầu tiên, trên đời không có tường nào lọt gió, chuyện duy nhất có thể làm chính là không cần làm bia, cho nên một đám đều im miệng, bo bo giữ mình.

Vương Trung Nguyên cũng lui trở về, hơi cúi đầu, đôi mắt kia nhiễm đầy khói mù.

Lần này Phương Duệ làm như vậy, hoàn hoàn xác minh suy đoán của hắn, quả nhiên Phương Duệ đã hoài nghi, đã bắt đầu phòng bị bọn họ, hiện tại đơn giản chính là muốn chèn ép gia tộc Vương thị, tuy lúc này bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết!

Hôm nay Thẩm Ngọc cũng lâm triều, nhìn Phương Duệ ngồi trên long ỷ, vẻ mặt nghiêm khắc, hoàn toàn không giống người đêm qua đâm đầu vào cửa sổ, bệ hạ kỹ thuật diễn…

Thẩm Ngọc phục, nàng cảm thấy, dù trong tuồng diễn kinh kịch, kỹ sư cũng không có kỹ thuật diễn bằng bệ hạ.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Ngọc cảm thấy nên tiếp ứng bệ hạ, rốt cuộc…Hiện tại nàng cũng giống bị giám sát, khác nhau ở chỗ là đại thần bị Đông Xưởng Cẩm Y Vệ giám sát, còn nàng bị một một con sói rình rập.

Bước ra khỏi hàng ngũ, chắp tay nói:

- Thần tán thành cách làm của bệ hạ.

Nãy giờ Phương Duệ vẫn lén nhìn Thẩm Ngọc, nhìn thấy nàng cúi đầu đứng trong hàng ngũ, Phương Duệ liền suy nghĩ, hiện tại Thẩm Ngọc đang nghĩ gì, suy nghĩ mau hạ triều, hay là nghĩ cách ứng phó hắn?

Lúc nhìn thấy Thẩm Ngọc bước ra, nói là tán thành hắn, Phương Duệ âm thầm đắc ý, quả nhiên Thẩm ái khanh của hắn, A Ngọc của hắn vẫn luôn đứng về phía hắn.

Thẩm Ngọc đứng bên phía Phương Duệ, văn võ trong triều đều biết, Thẩm Ngọc duy trì bệ hạ, quan viên đều đoán được, nhưng mấy lão gia hỏa bên phái bảo thủ cũng duy trì Phương Duệ, đúng là ngoài dự kiến của Vương Trung Nguyên.

Phương Duệ ra phương án, không ai lên tiếng chống đối, cứ vậy mà thông qua.

- Đô đốc Đông Xưởng do Dung Thái đảm đương, chư vị có ý kiến gì không?

Đám đại thần đồng thanh nói:

- Chúng thần không có dị nghị.

Ai dám nói có dị nghị, không nói đến bệ hạ, nói đến Đông Xưởng đô đốc trước, dù bọn họ phản đối, thì chức vị đô đốc vẫn rơi vào tay Dung Thái, người mà bệ hạ nhất tín nhiệm nhất, thay vì đắc tội, còn không bằng ngẫm nghĩ cách ứng phó sau này.

Hạ triều, Phương Duệ không hỏi Cố Trường Khanh về chuyện Lư Thượng Thanh đã điều tra ra sao, hắn chỉ sai tặng lễ vật giống nhau cho các quan viên, có rất nhiều người thu được hoa cỏ quý hiếm trong Ngự Hoa Viên, có người thu được một ít cống phẩm được tiến cống vào năm rồi.

Các đại thần đều suy đoán Phương Duệ vừa đấm vừa xoa, Thẩm Ngọc thu được một hộp gấm, trong hộp gấm là một chu thoa( trâm)  vô cùng tinh xảo...

Thân trâm sắc kim, hạt châu đỏ rực làm nhụy hoa, cánh hoa màu lam ngọc, rất tinh xảo, nhưng Thẩm Ngọc không quan tâm hoa sức, mà là… Chu thoa là kim.

Vì sao không phải ngọc, không phải bạc, lại là kim…Đây là nói với nàng...tình bền như kim?

Thẩm Ngọc đóng lại hộp gấm, nói lời cảm tạ với công công mang lễ vật tới:

- Công công vất vả, vào trong uống chén trà rồi hãy đi.

Nội thị cung kính cự tuyệt:

- Thẩm đại nhân không cần khách khí, lần này trừ đưa lễ vật cho Thẩm đại nhân ra, bệ hạ còn có lời muốn nô tài truyền cho Thẩm đại nhân.

Thẩm Ngọc hơi nghi hoặc hỏi:

- Bệ hạ nói gì?

- Bệ hạ chỉ nói, trưa nay hội tụ Thẩm đại nhân ở trà lâu.

Thẩm Ngọc hơi nhíu mày, hỏi:

- Bệ hạ có nói là trà lâu nào không?

Nội thị lắc đầu:

- Bệ hạ nói, Thẩm đại nhân sẽ biết.

Thẩm Ngọc:

- …

Tiễn nội thị xong, Thẩm Ngọc suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra, lúc Phương Duệ rời cung, từng mang nàng tới trà lâu nghe diễn, nếu không sai, thì chính là trà lâu đó.

Ở trà lâu này, bệ hạ còn tự biên tự diễn, nói nàng tìm một người trong giang hồ thay nàng làm việc, còn phải chú ý này đó…Không thể không nói, bệ hạ diễn sâu.

Thẩm Ngọc nhận định Phương Duệ dùng nghiêm trang lừa thế nhân.

Đem chu thoa cùng thẻ tre bỏ vào ngăn kéo, trừ tư tâm của hoàng thượng khi đưa lễ vật này tới, thì Thẩm Ngọc vẫn rất thích, đây cũng là trang sức đầu tiên mà nàng nhận được trong suốt hai mươi năm qua.

Phương Duệ đúng là dùng thuật che mắt, nhưng không đơn giản là vì muốn tặng lễ vật cho Thẩm Ngọc, hắn còn mượn danh tặng lễ vật mà sai người truyền lời cho Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh.

Hắn cảm thấy nên đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.

Chỉ là hiện tại Cố Trường Khanh đang bị giám sát, không tiện ra ngoài, nếu tùy tiện hành động, có khả năng sẽ bị ám sát như Thẩm Ngọc, dù hắn đã lật mặt, chưa chắc nhân gia sẽ thu liễm, lúc nên tàn nhẫn, thủ đoạn càng phải tàn nhẫn.

Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh đều biết Phương Duệ truyền tin bằng phương pháp này, nên biết phải âm thầm hành động, lúc Cố Trường Khanh rời phủ đã thay y phục của hạ nhân, thuận lợi rời phủ không bị phát hiện.

Còn Thẩm Ngọc rời phủ lại rất đơn giản, nàng trang phẫn như bình thường, đám người giám sát Thẩm Ngọc đều là người của Vương Trung Nguyên, nhưng sau khi ám sát Thẩm Ngọc thất bại, vì Vương Trung Nguyên không muốn bị bắt quá nhiều nhược điểm, cho nên rút người về.

Cố Trường Khanh tới trước, Thẩm Ngọc tới sau, nhìn thấy Cố Trường Khanh ở trong gian phòng, Thẩm Ngọc hơi kinh ngạc.

- Sao Thẩm đại nhân lại tới đây?

Nhìn thấy Cố Trường Khanh, Thẩm Ngọc cũng đoán được:

- Là bệ hạ kêu Cố đại nhân tới đây?

Cố Trường Khanh gật đầu:

- Xem ra Thẩm đại nhân cũng vậy.

Lúc hai người ngồi xuống đều suy nghĩ bệ hạ gọi bọn họ tới đây là có chuyện gì, đợi non nửa canh giờ.

Từ dưới lầu truyền đến tiếng kinh hãi kêu gào của bá tánh, Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh liếc mắt nhìn nhau, rồi hướng tới cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu liền thấy, một chiếc xe ngựa như bị kinh mã chạy loạn trên đường, có không ít sạp bị lật đổ, mà trên xe ngựa có một vị cô nương vén lên mành che cửa sổ, hoa dung thất sắc kêu cứu mạng, còn xa phu điều khiển xe ngựa không biết bị ném ở nơi nào.

Ngay lúc Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh vì cô nương này đổ mồ hôi, có hai thân ảnh nhảy lên xe ngựa, một người xuyên y phục ám sắc, một người xiêm y thiển sắc( màu nhạt), hai người chỉ nhìn nhau một chút, lại rất ăn ý, một người nhảy lên lưng ngựa, một người kéo dây cương.

Thẩm Ngọc nhìn kỹ lại, thân xuyên ám sắc rõ ràng là Dung Thái, mà người xiêm y thiển sắc, thân thủ không thua gì Dung Thái lại là cô nương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net