33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Vô Tiện dùng chân đá nhẹ cái rương, "Cái này xử lí như thế nào?"

Giang Trừng đau đâu nhìn cái rương này bên trong đồ vật ngổn ngang, "Đưa đi."

Ngụy Vô Tiện khom lưng trong lòng đầy hiếu kì nhấc từng cái từng cái lên xem, "Ây có phải là ngươi với Trạch Vu Quân ở Nhiếp gia làm việc gì không muốn để người khác biết bị Nhiếp Hoài tang nhìn thấy không?"

"Ngươi có bệnh à? Chúng ra làm sao ở bên nhau ngươi không thấy sao?"

"Không phải," Ngụy Vô Tiện vắt óc ra suy nghĩ, âm thầm lầm bầm, một tiểu đồng tử Nhiếp Hoài Tang còn biết được rất nhiều.

"Ta rất hiếu kỳ, các ngươi không có chuyện gì thì Nhiếp Hoài Tnag đưa ngươi loại đồ chơi con nít này làm gì."

Giang Trừng sốt ruột nhìn đều không muốn nhìn, "Cho ngươi, lấy hết đi."

Ngụy Vô Tiện chà chà tặc lưỡi mấy cái, "Vậy không được nha, lỡ như Trạch Vu Quân muốn chơi cái này thì sao đây!"

". . ." Giang Trừng trầm mặc nhìn Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở, người này thật sự không tự ý thức được bản thân đang đứng trước mặt ai nói chuyện này đúng không? Hắn vừa mới vừa thoát khỏi độc thân mười phút trước thôi, vẫn còn là con nít đó!

"Lam Hi Thần không dùng tới!" Giang Trừng có chút thẹn quá hóa giận bắt đầu táo bạo.

Ngụy Vô Tiện trừng mắt lên, "Vậy thì không đúng, Giang Trừng. Ngươi đây không biết nam nhân Lam gia có bao nhiều nín nhịn, mấy vật này không thể nói trước được nha, đừng tưởng Trạch Vu Quân nhìn trông thanh thanh nhàn nhạt, nói không chừng huynh ấy. . ."

"Câm miệng!"

"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ đứng lại, nhìn thẳng người trước mặt, "Ngươi là thật lòng."

Lam Hi Thần gật đầu cười.

"Chuyện đó thúc phụ, sớm muộn đều phải biết."

Nếu như Lam Hi Thần chưa từng ngăn cản Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ trong thầm lặng cũng không thể chống đỡ nổi Lam Hi Thần.

"Ta chỉ là không có nghĩ tới. . ."

"Không nghĩ tới ta với Giang Trừng ở bên nhau?" Lam Hi Thần nhịn không được cười cợt, "Nếu hỏi ta, ta cũng không thể tưởng tượng nổi."

Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần, cũng hơi loan khóe môi, "Huynh trưởng xưa nay trong lòng hiểu rõ."

Lam Hi Thần hơi ngừng lại, "Ta, chỉ là không muốn bỏ lỡ." Hắn xưa nay làm việc đều là đứng trên lập trường của Trạch Vu Quân, bây giờ hắn làm Lam Hi Thần, chung quy phải nỗ lực hơn.

Lam Vong Cơ giương mắt lên, "Huynh trưởng, mạt ngạch?"

"Ta dự định chờ khi sự việc xong xuôi sẽ hỏi lại hắn." Lam Hi Thần đang cười đột nhiên xuất hiện một tia cay đắng, "Vong Cơ, ta lừa hắn một chuyện."

Chờ mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ chủ động thẳng thắng với Giang Trừng, đến thời điểm đó Giang Trừng có còn cần mạt ngạch của hắn không cũng không biết.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện này là chuyện nhỏ Trạch Vu Quân với Tam Độc thánh thủ hợp tác, lại không nghĩ rằng sẽ biến thành tình cảm của Lam Hi Thần với Giang Trừng trong lúc hoạn nạn đó.

Trong lòng hắn không phải là chưa từng nghĩ qua nếu như Giang Trừng không muốn tha thứ cho hắn, hắn liền có ý nghĩ cưỡng chế đem người mang về nhưng hắn chung quy không phải người như vậy, Giang Trừng cũng không phải người có thể để mặc hắn bài bố.

Giang Trừng dám yêu dám hận, nếu như đối với hắn là thật sự căm ghét, e rằng đời này đều sẽ không gặp lại hắn.

 Lam Hi Thần không phải phụ thân hắn cũng không phải đệ đệ hắn, tình cảm thâm sâu của hắn đại khái chỉ có thể là lúc sau khi Giang Trừng rời đi, chúc hắn vui vẻ một đời, lại một mình đi tới Lam gia.

Tuy rằng Lam Vong Cơ với Giang Từng nhìn nhau không thuận mắt, nhưng vì huynh trưởng, hắn vẫn có thể nhịn một chút.

"Huynh trưởng chăm chú giải thích,  Giang. . . Giang Vãn Ngâm cũng không phải người không nói lý như vậy. . ." Lam Vong Cơ chậm rãi mở miệng.

Lam Hi Thần ngừng lại, nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ một chút, bật cười nói, "Vong Cơ, ngược lại cũng không cần gượng ép như vậy."

" . . ." 

Huynh đệ Lam thị xa xa đi tới liền nhìn thấy hai người Giang Trừng Ngụy Vô Tiện nháo thành một đoàn.

"A Trừng," Lam Hi Thần cẩn thận liếc nhìn, "Ngươi sao vậy ?"

Sắc mặt Giang Trừng mang theo chút hồng nhạt, nhưng lỗ tay đã muốn xuất huyết, nhìn thấy Lam Hi Thần tới đây, cả người dường như cứng ngắc, muốn di chuyển cũng không thể động được.

Chính là Ngụy Vô Tiện hướng về phía hắn phất tay một cái, "Trạch Vu Quân, Giang Trừng chính là vậy đó, da mặt mỏng nha."

"Da mặt mỏng?" Lam Hi Thần nghi hoặc, " Sao lại bị như này ?"

Ngụy Vô Tiện khá là hưng phấn mở miệng, trong phút chốc bị một bàn tay che nửa cái mặt, "Ngụy Vô Tiện!"

Giang Trừng vừa thẹn vừa giận gắt gao siết Ngụy Vô Tiện lại, Lam Vong Cơ nhíu mày, "Giang Vãn Ngâm." Liền đi đến muốn giải cứu Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng mím mím môi, trừng mắt uy hiếp Ngụy Vô Tiện một chút, buông tay ra liền chạy đến chỗ Lam Hi thần, ai biết mới đi được một nửa liền nghe thấy âm thanh không chê chuyện lớn của Ngụy Vô Tiện muốn xem trò vui, "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi xem Nhiếp Hoài tang đưa cái gì đến này!"

Giang trừng cả người cứng đờ, Lam Hi Thần cũng có chút ngạc nhiên, muốn đi đến thì bị Giang Trừng đột nhiên lôi lại, "Không muốn đi!"

Lam Hi Thần hơi trợn to mắt, đột nhiên nở nụ cười, "Sao vậy ?"

Giang Trừng hơi bĩu môi, ai da như này ai mà hiểu được: Mở miệng đi!

Thấy Giang Trừng mặt xoắn xuyết vo thành một nắm, Lam Hi Thần không nhịn được bắt đầu nhẹ nhàng nặn nặn, ánh mắt ngữ điệu ôn nhu sủng nịch, "Không muốn nói?"

Giang Trừng khẽ cắn răng, không có gì ghê gớm, người ta đều đã trưởng thành rồi!

Mới vừa định mở miệng, âm thành của Ngụy Vô Tiện phía sau lẫm lẫm liệt liệt truyền đến, " Đây có là gì, không phải là mấy món đồ chơi thôi sao!"

"Món đồ chơi?" Lam Hi Thần mê man liếc mắt nhìn Giang Trừng, phát hiện Giang Tông chủ nhanh chóng hồng lên, nghi hoặc không rõ lại nhìn đệ đệ mình, sắc mặt Lam Vong Cơ như thường, xem như bởi vì Lam Hi Thần vô cùng hiểu rõ đệ đệ mình, vẫn là nhạy bén dựa vào nét mặt của hắn phân biệt được ba phần lúng túng, ba phần thẹn thùng với bốn phần hiếu kỳ.

". . ." Cái món đồ chơi gì có thể làm cho Giang Trừng với Lam Vong Cơ biến thành như vậy? 

Ngụy Vô Tiện hướng về phía Lam Hi Thần nháy mắt mấy cái, "Trạch Vu Quân, có muốn qua đây. . .xem?"

Lam Hi Thần cười cười, nhấc chân hướng đến chỗ cái rương.

Giang Trừng vốn dĩ muốn ngăn Lam Hi Thần, nhưng lời Ngụy Vô Tiện vừa nãy cứ ở trong đầu hắn vang vọng, vạn nhất, Lam Hi Thần thật sự thích thể loại này thì sao?"

Trong đầu vô tình xuất hiện hình ảnh dây đỏ cột Lam Hi Thần, da dẻ Lam Hi Thần rất trắng, nên rất ưa nhìn. . .

Mặc dù là lần đầu tiên, có chút thẹn thùng, nhưng nếu Lam Hi Thần thích, vậy thì hắn bồi tiếp Lam Hi thần cũng không có chuyện gì!

Giang Trừng đỏ mặt nhìn bóng lưng Lam Hi Thần, ngược lại người thỏa mính chính là mình, không thiệt thòi ?

Lam Hi Thần người này làm sao có thể hắc hóa chứ, hắn chung quy là Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng, coi như trong lòng nếu có ý kiến gì , cũng sẽ không làm ra. Vì lẽ đó, trước nhất hắn chỉ nghĩ muốn mà thôi 233333

---------------

Lời tác giả:

[ một đời vui vẻ] cái này là một phần ta bên trong phần văn, ta cảm thấy ngày đó là ngày viết văn thuận lợi nhất, thế nhưng hình như nhiệt độ không cao ha ha ha ha

Đến đi đến đi [Hi Trừng] tả

Lẽ nào, ta kỳ thực không phải một tác giả siêu ngọt sao? [ nghi hoặc hiếu kì]

----------------







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net