🇧🇼Chương 28🇧🇼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor+ Beta: Editor đang uống thử trà sữa Mác Ca, cũng ngon lắm đó !

Ngày : 03/05/2020

Số từ: 2383 từ

-----------------------------------------------------------------------------

Tưởng Thỏa được chuẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính.

Lúc mọi chuyện đã được giải quyết đã là 12 giờ đêm.

Không có bất kì âm thanh dư thừa nào, trong phòng bệnh chỉ có nghe thấy tiếng "Tích.tích,...." của dụng cụ y tế đan xen với tiếng thở nhẹ nhàng của Tưởng Thỏa,đi vào tai của Phó Úy Tư như một bản giao hưởng hài hòa êm ái.

Phó Uy Tư lấy cái ghế dựa và ngồi trước mặt Tưởng Thỏa, lặng lẽ ngắm nhìn cô ngủ.

Cái chăn được đắp tới cái cằm của cô,làm cho khuôn mặt cô nhỏ nhắn hơn. Cô luôn sợ lạnh,cả người cuộn cong như con tôm. Nếu có thể, anh muốn nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng. Anh cảm thấy lâu lắm rồi anh chưa có ôm cô mặc dù rõ ràng anh vừa mới ôm cô đến bệnh viện.

Thật ra mấy năm trước, Tưởng Thỏa cũng từng bị viêm dạ dày cấp tính , tình trạng cũng khác gì hiện tại.

Hồi đó cô ăn rất nhiều đậu hũ thúi, đã thế còn bỏ rất ớt vào trong đó. Mới đầu thì không sao, lúc sau tự nhiên bụng vô cùng khó chịu.

Bị tiêu chảy là chuyện không thể tránh khỏi, cuối cùng bị sốt cao. Sau một hồi lăn qua lộn lại, Tưởng Thỏa bắt đầu ổn định lại nhưng lại gầy xọp hẳn đi, Phó Úy Tư cũng mệt mỏi không ít.

Từ đó về sau Phó Uý Tư cấm Tưởng Thỏa ăn cay, cũng không cho cô ăn thực phẩm rác rưởi. Trong nhà có một bảo mẫu chuyên nghiệp, cái gì cũng không cần làm,mỗi ngày chỉ cần chuyên chú nấu ba bữa cơm cho Tưởng Thỏa là được.

Mọi chuyện dường như mới xảy ra hôm qua.

Phó Úy Tư nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, dường như một cái gì đó đã bị lấy ra khỏi trái tim anh, chỉ để lại cảm giác đau đớn.

Rạng sáng 2 giờ, y tá đến phòng để rút kim cho Tưởng Thỏa, tuy động tác rất nhẹ nhưng vẫn làm Tưởng Thỏa tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, Tưởng Thỏa nhớ tới lần trước cô bị ngất vì tuột huyết áp, vẫn là Phó Úy Tư chăm sóc cô cả đêm. Mặc dù Phó Úy Tư rất bá đạo dã man, nhưng anh chăm sóc rất tốt.

Về tình về lý. Tưởng Thỏa nợ Phó Úy Tư một lời cảm ơn.

Cô mở to mắt nhìn anh, nhưng không thể mở miệng nói lời cảm ơn, cuối cùng chỉ hỏi: "Lão Vương đâu rồi?"

Phó Úy Tư nhẹ nhàng trả lời:" Anh bảo cô ấy đi về rồi."

"Ồ" Tưởng Thỏa lại chôm mặt mình trong chăn.

Phó Úy Tư thấy cô không ngoan ngoãn, liền lạnh hùng hỏi:"Không mệt à?"

Vốn dĩ trong lòng anh đã lửa giận rồi,bây giờ thấy cô như vậy anh còn tức giận hơn nữa. Lớn như vậy rồi, mà cứ thích làm mấy việc hủy hoại cơ thể mình. Lẩu ngon lắm sao? Đã thế còn ăn nhiều đến nỗi bị viêm dạ dày cấp tính.

Tưởng Thỏa lúc này trông giống như một đứa trẻ làm điều gì sai trái ,cô ngoan ngoãn mà trả lời "Vâng", không chống trả hay cãi lại gì.

Tưởng Thỏa ngoan ngoãn trả lời như vậy, làm cho Phó Uý Tư chưa đánh mà lính đã tan.

Anh không còn tức giận nữa, chỉ còn lại sự quan tâm:

"Cơ thể em thế nào rồi?"

Tưởng Thỏa lắc lắc đầu lại gật gật đầu: "Không phải rất đau, nhưng vẫn còn một chút khó chịu."

Có lẽ vì đang bị ốm, cô không còn dáng vẻ giương nanh vuốt kính, ngược lại vô cùng ngoan ngoãn.

Cô ngoan như vậy, làm người ta nổi lòng yêu thương.

Phó Uý Tư thở dài, nói với Tưởng Thỏa:"Hiện tại em không thể ăn cay cũng như đừng có ăn, vì người chịu khổ không ai khác ngoài em.Lần sau nhớ chú ý, biết chưa?"

Tưởng Thỏa vốn dĩ cho rằng Phó Úy Tư sẽ mắng cô một trận, bởi vì với tính cách bá đạo của anh ta, luôn muốn tự mình quyết định mọi thứ.

Nhưng Phó Úy Tư trước mắt làm Tưởng Thỏa vô cùng ngạc nhiên, Tưởng Thỏa nghĩ thầm, có lẽ anh ta đang dần thay đổi, giống như anh đã nói vậy, anh đang nỗ lực.

Tuy nhiên, Tưởng Thỏa vẫn không nhịn được mà nói với Phó Úy Tư: "Sao anh nghiêm túc thế, cứ như cha mẹ tôi vậy."

"Chê anh già à?" Phó Úy Tư hỏi.

Tưởng Thỏa nở một nụ cười xinh đẹp như hoa: "Không phải tôi nói đâu đó, chính miệng anh nói đó nha~"

Thật ra Phó Úy Tư đâu già, năm nay anh cũng mới có 29 cái xuân xanh, chỉ là tác phong của anh rất thành thục, rất trưởng thành.

Anh cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi mình đang mặc, hỏi Tưởng Thỏa:" Em thích phong cách như thế nào."

Tưởng Thỏa vẫn cười hì hì, nói với anh:"Không nói đâu ~"

Phó Úy Tư không nhịn được cười, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh dần được thay thế bởi sự vui vẻ, anh nói:" Không phải em thích tiểu thịt tươi à !"

Hot search gần đây hầu như đều là Tưởng Thỏa với Phương Thông, không cần nghĩ, Tưởng Thỏa liền biết Phó Úy Tư ám chỉ cái gì.

Nhưng không thích chính là không thích, Tưởng Thỏa biện minh: "Tôi thích những trẻ thật, nhưng không giống như anh nghĩ đâu."

"Em cho rằng anh nghĩ cái gì?" Phó Úy Tư hỏi.

Tưởng Thỏa không biết trả lời như thế nào, dứt khoát chôn mình vào trong chăn: "Tôi muốn đi ngủ, gặp lại."

Thật hiếm khi hai người họ có thể nói chuyện với nhau nhẹ nhàng như vậy.

Phó Úy Tư không muốn phá hư thời điểm tốt đẹp này, vì thế anh chỉ lẳng lặng ngồi nhìn Tưởng Thỏa đã bọc mình thành cái kén.

Tưởng Thỏa vùi mình vào trong chăn cho đến khi cảm thấy rất buồn chán lại không nghe thấy âm thanh nào nữa,liền vụng trộm kéo chăn xuống. Nhưng ngay khi cô vừa kéo chăn xuống,liền bắt gặp ánh mắt của Phó Úy Tư.

Tôi không biết có ai nói rằng mắt của Phó Úy Tư cũng rất hút hồn hay không, chủ yếu phụ thuộc vào việc anh có muốn quyến rũ người ta không.

Tưởng Thỏa đỏ mặt, không biết nên kéo chăn xuống hay kéo lên.

Vẫn là Phó Úy Tư cho cô một bậc thang đi xuống: "Đừng quậy nữa, mau ngủ đi."

Anh cúi người chỉnh chăn lại cho cô.

Tưởng Thỏa nhắm mắt lại, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, hình như cô cũng mơ thấy một cảnh tưởng tương tự. Chẳng qua địa điểm không phải là bệnh viện mà là một biệt thự rất lớn.

===

Ngày hôm sau khi Tưởng Thỏa tỉnh lại, Phó Úy Tư đã đi rồi.

Bệnh của Tưởng Thỏa cũng không nghiêm trọng gì, không cần phải nằm viện theo dõi, ra quầy phát thuốc nhận thuốc rồi cùng Vương Bối Phàm về nhà.

Sau khi về nhà, Vương Bối Phàm đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn ngồi xuống nói với Tưởng Thỏa:"Để tớ tìm cho cậu một người đại diện mới nhé, tớ thật sự không thích hợp với cái nghề làm người đại diện này."

Tưởng Thỏa nhớ tới những lời khiển trách của Phó Úy Tư với Vương Bối Phàm vào tối qua, cô an ủi bạn mình:" Cậu đừng có nghe anh ta, cậu hiện tại đang làm rất tốt. Không ai có thể một bước lên tiên,bên cạnh đó cậu đã bao giờ làm một người đại diện đâu. Không ai sinh ra đã giỏi, chúng ta sẽ trưởng thành cùng nhau."

Vương Bồi Phàm lắc đầu: "Nhưng mà tớ theo không kịp tốc độ trưởng thành của cậu Phó lão đại nói không sai."

Tưởng Thỏa không biết những người đại diện khác là thế nào, nhưng cô biết Vương Bối Phàm quan tâm và chăm sóc mình ra sao.

Trong khoảng thời gian này, nếu có không có Vương Bồi Phàm chăm sóc, Tưởng Thỏa không biết mình sẽ ra sao ?

"Tin tớ đi, cậu đang làm rất tốt."

Tưởng Thỏa không đồng ý đổi người đại diện, Vương Bối Phàm bật khóc không cầm cự được.

Đêm qua, Vương Bối Phàm đã suy nghĩ gần như cả đêm, cô nghĩ về những tháng ngày cô làm việc cùng Tưởng Thỏa, thay vì để Tưởng Thỏa lớn lên, cô lại kéo Tưởng Thỏa ra phía sau. Thật ra Tưởng Thỏa dù mất trí nhớ vẫn biết rõ nhưng thứ cô ấy muốn hơn cả mình.

Đặc biệt những lời quở trách của Phó Úy Tư vào tối qua đã làm cho Vương Bồi Phàm tin tưởng bản thân là một phế vật.

Trên thực tế, Tưởng Thỏa không có tí tài năng gì trong việc an ủi người khác.

Tưởng Thỏa đi tới ôm Vương Bối Phàm lòng, để cô ấy khóc hết mọi sự ủy khuất trong lòng.

Chờ đến khi Vương Bối Phầm khóc đủ rồi.Tưởng Thỏa mới nói:" Được rồi, tớ cho cậu mấy ngày nghỉ phép nhé, cho cậu chơi giải sầu."

"Không được, như vậy thì chỉ có một mình cậu ở nhà thôi."

Tưởng Thỏa lắc đầu: "Tớ sẽ gọi Tưởng Thiếp tới ở chung, như vậy cậu an tâm rồi chứ ?"

Vương Bồi Phàm lúc này mới yên tâm gật đầu : "Tưởng Thiếp chăm sóc người khác rất chu đáo."

Trong khoảng thời gian này Tưởng Thỏa cùng Tưởng Thiếp gần như mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho nhau. So với Tưởng Thỏa, Tưởng Thiếp ngược lại rất bận rộn. Tưởng Thỏa muốn nói với em trai một câu không dễ dàng gì. Nhưng Tưởng Thiếp cũng nói rằng,sau khi cậu hoàn thành hết mọi việc thì sẽ được nghỉ trong một khoảng thời gian.

Tưởng Thỏa không nhận thêm bất kì thông cáo nào khác, nhưng cô sẽ chuẩn bị đi học bơi để quay bộ phim mới. Vương Bối Phàm đã giúp Tưởng Thỏa thuê một huấn luyện viên riêng, công việc chính sắp tới của Tưởng Thỏa chỉ có hai chữ: HỌC BƠI.

Hiện tại, Tưởng Thỏa đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng cô đã bị mất trí nhớ. Mà cuộc sống của cô cũng dần ổn định.Nhiều thứ vượt quá mong đợi, nhưng hầu hết đều có thể dự đoán được. Tưởng Thỏa hiểuđược sự lo lắng của Vương Bối Phàm. Thực tế, cô thậm chí đã còn lo lắng hơn khi cô vừa bị mất trí nhớ. Nếu không có Vương Bối Phàm bên cạnh kiên nhẫn dạy cô từng ly từng tí, cô không biết mình có thể sống một cuộc sống bình thường hay không.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tưởng Thỏa nhận được tin nhắn từ Phó Úy Tư.

F: 【 Ngủ rồi à? 】

Nhận được tin nhắn, trái tim của Tưởng Thỏa , dường như có cái gì đó đã lấp đầy trái tim cô. Cô nhanh chóng nhắn lại:【 Chưa. 】

F: 【Em có thể ra ngoài không? Anh muốn đưa thứ này cho em 】

Tiểu Thỏa Nhi: 【 Cái gì? 】

F: 【 Hoa. 】

Tiểu Thỏa Nhi: 【Tại sao lại tặng hoa cho tôi? 】

F: 【 Đến thăm người bệnh đều phải có hoa. 】

Tiểu Thỏa Nhi: 【 Tôi không cần. 】

F: 【 Anh đang ở cửa chờ em. 】

Ngụ ý là Tưởng Thỏa không muốn nhận cũng phải nhận.

Tưởng Thỏa giận sôi máu.

Mới vừa cảm thấy mối quan hệ với Phó Úy Tư có vẻ êm dịu một chút , lắc mông một cái anh ta lại trở thành bá đạo tổng tài.

Đơn giản là Tưởng Thỏa trực tiếp bật dậy từ trên giường, dép trong nhà cũng không xỏ vào, trực tiếp để chân trần đi mở cửa.

Vốn định mắng cho Phó Úy Tư một trận nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô không nói nên lời trong giây lát.

Phó Úy Tư gần như đổi mới từ đầu đến chân.

Tóc anh được cắt tỉa gọn gàng, mặc áo hoddie đen và quần đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng. Trông anh như đã trẻ lại năm tuổi.

Anh mặc như vậy trông trở nên rất sạch sẽ và thoải mái, nói anh là một sinh viên đại học cũng có người tin.

Tưởng Thỏa nhìn anh từ trên xuống dưới,nhịn không được cười "Phụt" một cái.

Cô nghĩ tới cuộc trò chuyện với anh đêm qua, không ngờ anh lại để tâm tới.

Phó Úy Tư cũng nhìn vào đôi mắt của Tưởng Thỏa,anh hỏi cô: "Em có thích không?"

Tưởng Thỏa tấm tắc hai tiếng, trả lời: "Phong cách này thật sự không hợp với anh."

Điều này trái với lương tâm của cô, nhưng cô không muốn nói ra. Sự thật là, Phó Úy Tư trời sinh đã là một cái móc áo di động, anh mặc như thế này thật sự rất đẹp, vừa soái khí vừa ấm áp.

Vô cùng hợp gu của Tưởng Thỏa

Phó Úy Tư thực sự nghĩ rằng tạo hình mà anh đã dành cả ngày để làm thật sự cứt chó!

Mặt anh tối sầm, đưa cho Tưởng Thỏa bó hoa nhỏ trên tay: "Tặng em."

Nhìn anh trông thật lúng túng lại có vẻ ủy khuất

Tưởng Thỏa rất thích loại hoa này, cô cũng không ngượng ngùng, dứt khoát duỗi tay nhận: "Cảm ơn."

"Thân thể em thế nào rồi?" Phó Úy Tư hỏi.

"Tốt hơn nhiều." Tưởng Thỏa ngửi hương hoa, mùi không nồng.

Phó Úy Tư gật đầu, nói với Tưởng Thỏa: "Em vào nhà đi, làm phiền rồi."

Tưởng Thỏa "Ừ" một tiếng, cầm bó hoa xoay vào trong nhà.

Nhưng nghĩ nghĩ, Tưởng Thỏa vẫn gọi Phó Úy Tư lại.

Phó Úy Tư có chút mơ hồ, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tưởng Thỏa không nhịn được cười, nói với anh: "Thật ra, anh rất đẹp trai, thật đấy."

🇻🇳🇻🇳Đôi lời của editor:🇻🇳🇻🇳

#1 Truyện dài quá đi, ráng chiều nay sẽ đăng cho mọi người một chương nữa.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.Nếu thích truyện thì hãy vote và comment nhé !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net