Chương 15: Dục [Hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Dục [Hạ]

– – – – – – – (Cảnh Thiên) – – – – – –

Đêm người này ôm đến bên giường, nói thật, y gầy quá, so với trước kia khi ta cõng y lên Thục Sơn còn gầy hơn!

Là ta giày vò y thành như vậy, lòng ta đau, nhưng không hối hận!

Lấy môi phủ kín.

Bên trong chỉ còn tiếng hít thở rất khẽ, ta hôn y, hôn như thể ngày mai sẽ không còn được nhìn thấy nhau.

Trao đổi hơi thở, ta kéo loạn quần áo của y, vội vã muốn đem y ăn vào bụng.

Vẻ mặt y bối rối, ngoại trừ việc ôm ta, y không biết nên làm cái gì mới đúng!

Ta mười chín, y hai mươi bảy!

Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cũng không khác lần đầu bao nhiêu.

Đừng hỏi ta vì sao biết cách làm với một nam nhân, khi ngươi rất rất muốn một người, trong đầu ngươi sẽ tự động tưởng tượng y như thế này như thế kia.

Hơn nữa, cửa hàng của ta cũng bán một số lượng lớn sách đông cung đồ.

Đêm đó, y say!

Đêm đó, ta cũng không thể nào tỉnh táo!

Hồ đồ đem y ăn hết, kết quả sau đó cũng không hề có gì thay đổi.

Thành thực mà nói, ta đã bất mãn từ lâu.

Cho nên, tối nay dù thế nào cũng không muốn buông tha y.

Cởi bỏ từng lớp quần áo của y, ngón tay khẽ vuốt ve thân thể y, cảm giác mềm mại mát lạnh kia, làm cho ta thỏa mãn đến mức muốn thở dài một hơi.

Khẽ hôn lên thân thể y như chạm vào trân bảo, dường như là thành kính, y là nam tử, ta cũng vậy.

Y cũng không phản kháng, khuất phục dưới thân một nam tử còn nhỏ tuổi hơn y.

Nghĩ đến đây, ta lại vì y mà đau lòng.

Đậu Phụ Trắng của ta, Đậu Phụ ngốc của ta.

Bảo ta làm sao không thương ngươi được đây!

Vuốt ve thân thể người nọ, hôn lên xương quai xanh, cắn nhẹ, vừa lòng nhìn người y nổi lên những dấu hôn hồng nhạt.

Hơi thở ta hòa quyện trên người Đậu Phụ Trắng, gấp gáp. Y nhắm mắt, không ngừng run rẩy.

Ta hướng ánh mắt xấu xa tới điểm nổi lên trước ngực y, cắn thật mạnh.

Y khẽ hừ một tiếng, khóe mắt thấm lệ.

Ta yêu muốn chết bộ dáng nhẫn nhịn bị ta đùa giỡn cũng không hé răng, rất yêu rất yêu.

"Đừng phát ra âm thanh nha! Sẽ đánh thức Thanh Nhi đấy, Trường Khanh!"

Y đột nhiên mở to cặp mắt trong veo kia nhìn ta, dùng ánh mắt lên án ta đùa giỡn.

Chỉ đùa giỡn ngươi!

Trừ ngươi ra, người khác ta còn lười đùa giỡn.

Quả nhiên y lại nhắm mắt lại, cắn chặt môi.

Trời ạ! ~

Đậu Phụ Trắng, ngươi không cần lộ ra vẻ mặt này cho ta xem!

Nếu ta không biến thành cầm thú, ta sẽ không phải là nam nhân!

Mỗi một dây thần kinh trong đầu đều bị vẻ mặt này của Đậu Phụ Trắng kéo căng, đứt phựt.

Những nụ hôn điên cuồng rơi xuống.

Ta cảm thấy mình giống như một người bộ hành đã lâu lắm rồi chưa được uống nước, nhìn thấy một hồ nước mát trước mặt, bảo ta làm sao có thể không uống cho thỏa thích.

Độ mạnh trên tay tăng dần, dường như mỗi lần đụng chạm đều để lại hàng loạt dấu hôn, ta hôn khắp nơi, khắp nơi trên thân thể y, y giống như lá rụng trong gió ở tong lồng ngực ta run rẩy.

Không muốn làm cho y bị thương, ta mơn trớn dục vọng của y, nhìn thấy thân thể y không ngừng run rẩy trong khoái cảm, đôi mắt xinh đẹp mất đi tiêu cự, mồ hôi trên trán y từng giọt từng giọt chảy xuống, ta vẫn không ngừng động tác, hôn từng giọt mồ hôi của y. Từ đầu tới cuối, y vẫn không dám phát ra âm thanh nào.

Ta hôn lên giọt lệ ở khóe mắt y, khi thân thể y sắp đạt tới cực hạn, ta nhẹ nhàng ghé vào tai y nói: "Đời này, kiếp sau, ta cũng sẽ không buông tha ngươi, Trường Khanh, ngươi chỉ có thể là của ta."

Y kêu lên một tiếng đau đớn, mở mắt, nhìn ta.

Ánh mắt bối rối, xoay mình, y ôm lấy vai ta, nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, ở trên môi ta để lại một nụ hôn!

Ông trời, ta say rồi.

Không uống rượu, nhưng ta thực sự say rồi.

Ngay cả khi bối rối nhìn ta, ánh mắt đó cũng mang theo tất cả sủng nịch.

Đậu Phụ Trắng, ngươi muốn ta buông tha ngươi bằng cách nào đây!

Chậm rãi làm sâu sắc nụ hôn này, tuy rằng là y khơi mào, nhưng là ta chấm dứt.

Y suýt chút nữa bị ta hôn đến tắt thở!

Ta ôm y, ở trên vai y gặm cắn, vị đàn hương trên người y truyền đến khiến ta như lạc trong cõi mộng, tách hai chân y ra, y cố gắng khép lại, nhưng ta vẫn giữ chặt hai chân y như cũ.

Tay ta lướt qua u địa đã bắt đầu ướt át của y, nhẹ nhàng đè ép đi vào. Ngón tay thon dài ở trong dũng đạo không ngừng cố gắng khuếch trương, cảm nhận nội bích mềm mại, sau đó rút ngón tay ra, nhiệt khối thô to chậm rãi đi vào.

Y không ngừng thở hổn hển, cắn chặt môi dưới, thỉnh thoảng thoáng nhíu mày, ánh mắt mông lung mang theo nghi hoặc không biết vì sao chỗ khó có thể mở miệng trên thân thể kia lại bị kéo căng đến trướng đau, mà ta lại đem chân y đặt lên vai mình.

Biết dù thế nào y cũng sẽ không phát ra âm thanh, biết người không cho y phát ra tiếng chính là ta, giờ phút này, ta lại mang ý xấu muốn bức y phát ra tiếng rên rỉ.

Chậm rãi tiến vào, chậm rãi rút ra.

Nhìn y càng ngày càng hút chặt, khóe mi càng ngày càng nhiều nước mắt, đôi môi bị cắn chặt đến mức muốn bật máu.

Ta nghĩ ta sắp điên rồi.

Đến cuối cùng ta tra tấn y, cũng là tra tấn chính mình!

Ta hôn lên môi y, nuốt hết hơi thở của y. Y nắm chặt lấy cánh tay ta, lực đạo chống cự ta càng ngày càng mạnh.

Ta nâng y lên, khóa ngồi trên thắt lưng ta, ấn y ngồi xuống, một lần đã vào toàn bộ, sâu đến khó có thể tin. Y ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ trắng nõn, ta ôm lấy gáy y, hôn thật sâu.

Người này là của ta, toàn bộ là của ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net