Chương 2: Sơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Sơ

– – – – – – – (Trường Khanh) – – – – – –

Sáng sớm tỉnh lại, trợn mắt nhìn, không phải cách bài trí quen thuộc.  Cố gắng chuyển động thân thể, vẫn là rất nặng, giống như có cái gì đè  lên.

Ta bất đắc dĩ hơi nghiêng đầu, bên cạnh quả nhiên là Cảnh huynh đệ  đang ngủ. Tứ chi giống động vật thân mềm nào đó toàn bộ ghé vào trên  người ta, dán đến không có một khe hở, hơi thở đều phun vào cổ ta, có  chút ngứa.

Ta vô ngữ nhìn trời!

Được rồi, Cảnh huynh đệ đến phòng ta ngủ lúc nào? Ta nhớ rõ ngày hôm  qua ta cũng không phải ngủ được, trong lòng nhớ tới chuyện Tuyết Kiến cô  nương muốn ta làm, hình như đến nửa đêm, có cái gì ấm áp ôm lấy ta, ta  mới ngủ đi!

Chẳng lẽ, thứ ấm áp ôm lấy ta hôm qua là Cảnh huynh đệ?

"Buổi sáng tốt lành, Đậu Phụ Trắng. Nhìn ta không chớp mắt như vậy, thấy bổn đại gia suất hơn so với ngươi có phải hay không?"

Đột nhiên truyền đến thanh âm trêu chọc, ta bị hù cho khiếp sợ, có  chút hoảng hốt, không biết như thế nào mới tốt, lúng túng giống như có  người nói trúng tâm tư.

Người bên cạnh nâng lên mắt đào, chính là hơi híp híp nhìn ta. Ta lại cứng họng không biết nói cái gì mới tốt!

Qua hơn nửa ngày, ta mới thốt ra một câu, nói: "Cảnh huynh đệ, ngươi không phải nên ở trong phòng ngủ của chính mình sao?"

Đúng vậy! Vĩnh Yên đường lớn như thế, Cảnh huynh đệ vì cái gì lại muốn chen chúc cùng một chỗ với ta.

Tại sao ta dùng chữ "lại" ư?

Ừm, dùng như thế, bởi vì cùng giường chung gối với Cảnh huynh đệ thế này đã không phải là lần đầu tiên.

Còn nhớ lần đó ta tỉnh lại, nhìn đến người ngủ bên cạnh, quả thực là choáng váng.

"A! Ngươi ngốc gì vậy? Đây là phòng của ta!"

Mắt đào đảo tròn. Vẻ mặt toát ra không chút hảo ý xem ta tiếp chiêu như thế nào.

Lại là trò đùa dai sao?

Cảnh huynh đệ thích đùa giỡn ta.

Người này... Thực sự là...

"Kia... Cảnh huynh đệ cũng không có nói trước với tại hạ. Vậy phòng của tại hạ ở nơi nào?"

Ta ôn hòa nói.

"A! Ngươi nói Vĩnh Yên đường a! Vĩnh Yên đường không có phòng của  ngươi, đại trưởng môn Thục Sơn! Phòng của ngươi ở Thục Sơn." Người nọ  chống một tay trước mặt, cười hì hì trả lời ta.

Ta có chút nghẹn lời, đi theo đấu võ mồm không phải điểm mạnh của ta.

Ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ.

"Ha ha ha!"

Quả nhiên thấy người này cười đến thoải mái vui vẻ, thiếu điều muốn đập giường mà bày ra bộ dạng sung sướng.

Đùa giỡn ta vui như vậy sao?

Căn bản là tính tình người này ác liệt đi!

"Đậu Phụ Trắng, chỗ ngủ của ngươi, chính là bên cạnh ta. Trừ bỏ phòng  của ta, ngươi có thể ngủ chỗ nào... Trường Khanh!"  Chữ cuối cố ý ngâm  dài.

Ừm!

A! Người này vừa rồi nói tới cái gì.

Hình như trong câu nói có ta bên người linh tinh gì đó.

Cuối cùng hoàn hảo giống như kêu tên của ta.

Cho tới bây giờ người này không có hảo hảo kêu tên của ta.

"Nói thật, da của Đậu Phụ Trắng ngươi còn trắng hơn so với nữ nhân, lông mi so với nữ nhân cũng dài hơn."

Một bàn tay xấu xa ở trên mặt ta cọ tới cọ lui, đợi cho ta hoàn hồn, một chiêu Vạn Kiếm Quyết đã đánh ra.

Người nào đó bị kiếm khí của ta đánh xuống giường đi. Ta nhanh chóng  đứng dậy. Người nọ ngồi trên mặt đất xoa cục u trên đầu, lớn tiếng hét  lên: "Chỉ là đùa ngươi một chút mà thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm  cái gì? Ai nha, đầu của ta thắt lưng của ta! Đậu Phụ Trắng, đền ta năm  mươi lượng tiền thuốc."

Ta... Ta không phải cố ý, vừa rồi, vừa rồi cái kia là... là...

Là cái gì ta nói không được?

"A! Ngu ngốc ngu ngốc! Nhìn ngươi khẩn trương kìa, vân vê áo làm cái gì!"

Một lát sau, người nào đó liền sinh khí dồi dào, cười với ta nói.

Nhìn đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười kia, ta trong phút chốc ngẩn  người, trong đầu nhớ lại lời nói của Tuyết Kiến cô nương... Trường Khanh  đại hiệp, Đậu Phụ Thối hình như xảy ra chuyện. Hiện tại ai hắn cũng  không muốn gặp. Ngươi hẳn biết rõ, hắn muốn gặp ngươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net