Chương 6: Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Vũ

___________________________

Trì Oánh nhìn thấy cách đây không xa, ở phía trước có một cửa hàng treo biển "Sườn xám định chế*", liền duỗi tay chỉ chỉ "Đi qua kia nhìn xem đi!"

*Sườn xám định chế: kiểu hàng đặt trước mấy chiếc sườn xám ấy

Tiểu Hà nhìn theo hướng cô chỉ mà nhìn thoáng qua, đen mặt mà giữ tay cô lại "Hay là thôi đi, nếu cậu muốn mặc sườn xám đến vậy, tớ dẫn cậu đi tiệm khác, ở đây quá đắt."

Trì Oánh cảm thấy rất kỳ quái "Không phải cậu đã từng nói nói quần áo là phải đầu tư sao? Tớ thấy cậu khi mua quần áo cũng không thấy cậu kêu đắt a!"

Cô hiểu rất rõ Tiểu Hà, chỉ cần là quần áo đẹp, cổ căn bản mặc kệ giá cả. Kể cả khi dùng một tháng tiền lương chỉ để mua một chiếc váy, đều không thấy ả này nhíu mày lấy một cái.

Tiểu Hà vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Trì Oánh,thấm thía nói "Tớ mua đồ đều đẹp, tiêu nhiều tiền cũng không đau lòng. Cậu muốn tớ đề cử quần áo đẹp thì tớ không ngăn cản, chỉ là...... Cậu mặc sườn xám không đẹp lắm, mặc được hai lần có lẽ lần sau sẽ không mặc nữa , mua quần áo đắt như thế thì có lợi gì?"

Trì Oánh: "......"

Cô có thể nói được gì nữa sao?

Cửa hàng Tiểu Hà giới thiệu chính là một cửa hàng chuyên bán sườn xám , vừa bước vào cửa, nhân viên nữ rất nhiệt tình mà đi tới đón, giới thiệu cho cô những kiểu dáng mới nhất.

Trì Oánh nhìn thấy một chiếc sườn xám màu tím nhạt, trên váy thêu hoa tử đinh hương, cô liền cúi đầu nhìn về phía búp bê tiểu Lạc, phát hiện ra ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào chiếc sườn xám kia.

Chắc chắn, bộ sườn sám này không sai được.

Tiểu Hà nhìn thoáng qua chiếc sườn xám kia, khẽ nhíu mày "Kiểu dáng này có phải đã quá cũ rồi không? Cảm giác giống như mười mấy năm trước ấy......"

Nhân viên nữ mỉm cười nói: "Vị mỹ nữ này ánh mắt thật tốt, đây là trang phục thời xưa, là kiểu dáng của mấy năm trước, cho nên mới có hương vị cổ kính. Nếu mỹ nữ thích kiểu dáng mới, tôi có thể đề cử vài kiểu cho cô."

Trì Oánh nói: "Bộ này, tôi có thể thử hay không?"

Nhân viên nữ lễ phép mỉm cười như cũ: "Vui lòng chờ một lát, để tôi tìm một chút."

Nhân viên nữ vào bên trong một căn phòng, chốc lát sau liền cầm một bộ sườn xám cùng ra, đưa cho Trì Oánh "Cô hãy thử cái này xem."

Trì Oánh cầm bộ sườn xám, ném vỏ bọc ngoài cho Tiểu Hà, đi tới phòng thử đồ thay.

Cô vừa đi ra , liền nhìn thấy ánh mắt của búp bê tiểu Lạc đang nhìn chằm chằm vào mình. Tiểu Hà nghiêng đầu, âm thầm đánh giá cô, chậm rãi nói: "Vẫn có thể mặc, tuy rằng phần ngực với phần mông có chút rộng, phần eo lại có chút chật..."

Trì Oánh: "Cậu câm miệng cho tớ!"

Tiểu Hà hì hì cười, cúi đầu hỏi búp bê tiểu Lạc: "Minh Dịch lão công, lão bà của ngươi mặc bộ này có đẹp không?"

Búp bê tiểu Lạc nhỏ giọng trả lời: "Đẹp...."

Tiểu Hà cười ha ha, "Cứ nói đi, người này thiểu năng trí tuệ không có thẩm mỹ, nó mà trả lời thì chắc tám phần là cho qua."

Trì Oánh thanh toán tiền xong, Tiểu Hà vẫn kiến nghị cô ở lại mua thêm vài bộ quần áo, hơn nữa còn ám chỉ, cô mặc bộ này là tuyệt đối tuyệt đối không hợp.

Cái này khiến cho Trì Oánh có chút mông lung, thừa dịp Tiểu Hà đi WC, cô liền hỏi búp bê tiểu Lạc: "Tôi mặc sườn xám thật sự đẹp à? Sao mà tôi cảm thấy nó cũng giống như bình thường vậy?"

Búp bê tiểu Lạc: "Năm đó mối tình đầu của tôi mặc sườn xám cũng giống cô vậy, cô ấy khi đó mới mười bốn, còn chưa dậy thì tốt, cũng có dáng người như cô. Hiện tại mặc dù tôi đã không gặp cô ấy mười lăm năm , nhưng trong ấn tượng của tôi thì bộ dáng của cô ấy vẫn như cũ, cũng chính là dáng người này của cô, yên tâm đi, không có đối lập thì sẽ không có tổn thương."

Trì Oánh: "......"

Linh hồn búp bê Lạc là từ ba tháng sau, hắn đương nhiên là đã gặp mối tình đầu khi trưởng thành, đôi mắt hướng đến dáng người của Trì Oánh nhìn vài cái, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cô  sao mà bảo trì được dáng người năm mười bốn tuổi không dậy thì vậy?"

Trì Oánh im lặng mà túm lấy cổ của búp bê tiểu Lạc, quay 720 độ, sau đó đem hai chân của nó thắt nút, nhét đầu nó vào.

......

Sáng hôm sau, Trì Oánh không tự nhiên mà mặc chiếc sườn xám mới mua, đi vào tòa cao ốc của tập đoàn Lạc thị.

Cô đi đến bộ phận nhân sự để đăng ký, quản lý bộ nhân sự là một người trung niên mập mạp, họ Vương. Nhìn tư liệu của Trì Oánh, trên mặt hắn chất đầy ý cười "Cô chính là trợ lý mới được mời của Lạc tổng phải không, chắc cô phải có cái gì hơn người khác đi?"

Trì Oánh nghe hắn nói, sau đó liền buồn bực "Tôi không thể đơn thuần dựa vào giá trị nhan sắc sao?"

Vương quản lý vẫn cười như cũ: "Đúng đúng đúng ...... Cô gái nhỏ rất..rất xinh đẹp, ha ha ha ha......"

Trì Oánh: "......"

Sao lại cảm thấy đối phương khen cô xinh đẹp cảm giác quá miễn cưỡng đi? Cô thấy mình tốt xấu gì vẫn được coi là một mỹ nữ mà nhỉ?

Vương quản lý đem hết những thủ tục làm tốt, nói: "Được rồi, Lạc tổng đang ở văn phòng, chỉ cần đi ra cửa quay phải và đi thẳng về phía trước là có thể thấy được. Trợ lý của ngài ấy cũng ở...... Đúng rồi, quên mất, trợ lý trước của ngài ấy không từ chức, bây giờ thêm cô đến thì hiện tại Lạc tổng có hai trợ lý."

Sau đó hắn lại lộ ra vẻ mặt tươi cười "Làm cho tốt! Cố lên! Tôi rất xem trọng cô nha!"

Trì Oánh: "......"

Cô ra khỏi bộ nhân sự, sau đó liền đi tới văn phòng của Lạc Minh Dịch.

Cửa đang đóng, cô liền gõ gõ một cái "Lạc tổng, tôi là trợ lý mới tới."

Bên trong không có động tĩnh, cô lại gõ cửa thêm vài cái, vẫn như cũ, không có ai đáp lại cô. Cô nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này? Không ở bên trong sao?"

Búp bê Lạc: "Chắc là tôi đang cố ý không để ý tới cô, muốn cho cô biết tay, đừng quên lúc đó tôi mời cô tới chính là để chỉnh cô cho xả giận."

Trì Oánh: "Tôi nên làm gì bây giờ?"

Búp bê Lạc: "Cho hắn tức chết."

Trì Oánh ho khụ một chút, lên giọng nói: "Lạc tổng hình như là không ở đây...... Không đúng, quản lý Vương vừa mới nói, chẳng lẽ là cùng với chị trợ lý kia ở bên trong...... Mình không thể quấy rầy, không biết bọn họ muốn bao lâu, một phút đủ------"

Lời nói còn chưa nói xong, cô liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng nói ra: "Vào đi!"

Lúc này cô mới đẩy cửa ra.

Văn phòng Lạc Minh Dịch rất lớn, nếu cô nhìn không sai thì trong phòng có ba khu nhỏ. Từ mấy tấm che cách ra vài khu, vào cửa là khu vực tiếp khách, gồm ghế sô pha cùng bàn trà, bên trong là khu làm việc, sườn bên cạnh còn có khu nghỉ ngơi. Lạc Minh Dịch ngồi ở nơi làm việc. Hắn mặc tây trang màu đen, khuôn mặt tràn đầy âm khí nặng nề.

Phía sau hắn còn có một cô gái đang đứng, người này lớn lên thật xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc dài đến eo, cô ấy mặc một chiếc váy liền áo màu trắng tinh khiết, nhìn qua có vài phần tiên khí.

Khi Trì Oánh đi đến bàn làm việc của Lạc Minh Dịch, hắn mới giương mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt hơi hơi cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục gương mặt lạnh lùng, nói: "Cô cho rằng bọn tôi đang làm gì? Còn một phút......"

Trì Oánh vẻ mặt vô tội "Đương nhiên là làm việc rồi! Làm việc hiệu suất cao a...... Lạc tổng cho rằng tôi nghĩ cái gì?"

Lạc Minh Dịch hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên là làm việc! Cô...Nhìn có chút quen mắt, tôi đã từng thấy cô rồi phải không? Nhưng mà... Tôi không nhớ rõ là ở đâu, có lẽ là do diện mạo của cô quá tầm thường, tôi không thể nhớ nổi......"

Trong lòng Trì Oánh đang thầm nói bà tin mày thì làm chó, Lạc Minh Dịch hắn ta cố ý mua lại công ty của cô, đem cô điều đến đây, thế mà còn không biết xấu hổ giả vờ không nhớ rõ cô là ai?

Cô hơi hơi mỉm cười "Đúng không? Tôi hình như cũng giống Lạc tổng, hình như đã từng gặp qua ngài, để tôi ngẫm lại xem là ở nơi nào... A, nhớ rồi, cái tin tức kia ---"

Lạc Minh Dịch nhàn nhạt nói: "Tôi thường xuyên có mặt trên nhiều tin tức, cô nhìn đến biết cũng bình thường."

Trì Oánh bỗng nhiên lộ ra một tia kinh ngạc "Tin tức không phải nói ngài cùng cô em vợ chạy trốn sao? Sao ngài còn ở đây?"

Lạc Minh Dịch nổi giận, "Cô đang đem tôi nhận thành người nào?"

Trì Oánh cẩn thận mà nhìn về phía Lạc Minh Dịch, bừng tỉnh, "A, tôi không cố ý, tôi nhận lầm người...Mắt tôi không được tốt, nếu không có đặc điểm đặc biệt gì thì tôi không nhớ nổi hahaha......"

Nữ trợ lý ở một bên yên lặng nhìn, một câu cũng không dám nói, nghe được câu cuối cùng mà Trì Oánh nói kia, nàng ta ung dung thản nhiên mà nghiêng người đi, như là đang sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nàng ta nghẹn cười.

Sau một hồi tranh đấu, Trì Oánh cảm thấy mình hẳn là đang ăn miếng trả miếng, chiếm thế thượng phong.

Lạc Minh Dịch trầm mặc một hồi, mới mở miệng, "Làm trợ lý của tôi cũng không phải dễ dàng như vậy, đương nhiên, tôi đã có một trợ lý, chẳng qua vì công tác nhiều, cô ấy làm không xong, nên mới nghĩ tuyển thêm nửa trợ lý......"

Trì Oánh nghe được từ "Nửa trợ lý" thì biết đối phương đang trào phúng cô, cô cười cười, quay đầu hỏi nữ trợ lý xinh đẹp kia " Chị trợ lý ơi, chúng ta làm việc ở công ty mấy ngày?"

Nữ trợ lý không nghĩ rằng Trì Oánh sẽ nói chuyện với mình, mờ mịt mở miệng "Sáu ngày......"

Trì Oánh cười nói: "Được, về sau tôi ba năm bảy tới công tác, hai tư sáu nghỉ ngơi, quyết định như vậy đi! Nhưng mà tiền lương là không thể thiếu nha, trên hợp đồng có ghi!"

Lạc Minh Dịch càng thêm âm trầm, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trì Oánh một cái, nhìn đến cô thì ánh mắt dừng lại ở một quyển sách trên bàn, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cô đã đọc qua quyển sách này?"

Trì Oánh theo bản năng mà nhìn về phía quyển sách, hồi trước cô muốn mua nhưng không cướp được, nàng liền nhìn nhiều thêm vài lần.

Tên sách là < Huyễn thợ săn >, tiểu thuyết gia nổi tiếng MK bán chạy nhất là truyện trinh thám, cô đã đọc qua trước bốn tập, tập này tập thứ năm vừa mới đem bán, cũng là kết thúc của cả bộ. Bởi vì bán quá chạy, khi lần đầu xuất bản đem bán, lúc cô đi mua không cướp được, chỉ có thể chờ bản tiếp theo.

Nghe Lạc Minh Dịch hỏi như vậy, nàng suy tư một chút, lắc đầu: "Chưa từng xem qua."

Lạc Minh Dịch cầm lấy quyển sách, hơi hơi thở dài, "Thật không? Tôi còn tưởng rằng cô đã từng đọc... Đây là tập cuối cùng, nếu cô đã đọc trước bốn tập kia, tôi đã nghĩ tới việc có thể cho cô mượn xem."

Đôi mắt Trì Oánh tức khắc sáng lên "Thật không? Thật sự có thể cho tôi mượn sao?"

Bây giờ cô đã sớm gấp không chờ nổi mà muốn đọc.

Lạc Minh Dịch gật đầu, đem quyển sách đẩy qua phía cô "Cô cầm đi đi, Susan, tí nữa cô mang cô ấy đi xem công ty, ngày mai chính thức đi làm."

Trì Oánh vội vàng đem quyển sách cầm vào trong tay "Vậy... Cảm ơn Lạc tổng!"

Mặc dù trog lòng có chút kỳ quái, Lạc Minh Dịch vì sao mà bỗng nhiên tốt như vậy. Nhưng mà kệ đi, quyển sách này cô đang rất muốn đọc nó.

Cô xoay người, đi đến ban công của văn phòng, vừa mới đi tới cửa, bỗng nhiên cô nghe được tiếng Lạc Minh Dịch ở phía sau vang lên, trong tiếng nói không mang theo ý cười nào tốt "Hung thủ là người làm vườn, đầu bếp đang nói dối!"

Trì Oánh nghe thấy xong liền hóa đá tại chỗ.

Ngay sau đó cô liền muốn trực tiếp đem quyển sách đập thẳng vào đầu thằng Lạc Minh Dịch kia.

Quả nhiên, tên Lạc Minh Dịch này sẽ không có ý tốt như thế! Mấy ngày nay cô cũng không dám lên mạng, chính là vì sợ trong lúc vô tình sẽ nhìn thấy nội dung của tập này.

Con mẹ nó tên này lại nói một câu tóm gọn kết truyện, thế này đứa nào mà chịu nổi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net