Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác là em trai của Tiêu Chiến, hai người không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ, nhưng lại sống cùng trong một gia đình.

Ngày Vương Nhất Bác bước vào nhà Tiêu Chiến, vẫn còn là một thiếu niên.

14 tuổi trên đầu nhuộm tóc bạch kim, rõ ràng là một khuôn mặt non nớt xinh đẹp đáng yêu như bánh bao sữa, lại hết lần này tới lần khác thể hiện ta đây rất cao lãnh, rất cool ngầu.

Ba Vương Nhất Bác liền đẩy một cái khiến cậu bất ngờ kêu lên. Vương Nhất Bác lảo đảo, thuận thế đẩy Tiêu Chiến đang đứng trước mặt mình ngã xuống, đau tới nỗi nằm mãi không dậy được.

Ba Vương giơ tay muốn đánh cậu, mẹ Tiêu Chiến đã kịp thời ngăn lại.

Tiêu Chiến ngã xuống đất. Người đẩy dùng lực không nhỏ khiến anh cả buổi vẫn chưa hồi phục tinh thần được, nhìn người em trai mới xuất hiện này, anh giật mình khi thấy sự chán ghét nơi đáy mắt cậu.

Bọn họ rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, bản thân chưa kịp làm gì đã bị đẩy ngã, anh còn chưa chán ghét nhóc con này đâu, cậu ta bên kia lấy lý gì mà ghét anh cơ chứ.

Nhưng rất nhanh, Tiêu Chiến đã hiểu được nguyên nhân. Sau khi bắt Vương Nhất Bác xin lỗi Tiêu Chiến đến ba lần không được, ba Vương lại mắc phải một căn bệnh chung của người lớn, chính là hay tán thưởng con nhà người ta.

"Nhìn đi, mày có chỗ nào giống một đứa nhỏ 14 tuổi? Trông như cái đứa đầu đường xó chợ. Nhìn tóc với dáng vẻ Tiêu Chiến xem, năm nào cũng được học bổng không nói, lại còn vừa nghe lời, vừa hiểu chuyện!"

Ánh mắt chán ghét của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến lại thêm một tầng hận ý, gương mặt xinh đẹp càng trở nên lạnh lùng, cậu lớn tiếng với ba người trước mặt, "Bây giờ hắn không phải là con của ông rồi sao? Sắp tới ông sẽ ngày ngày sống chung với hắn đấy thôi. Tôi đi, sẽ đi ngay bây giờ, không muốn ở đây làm bẩn mắt các người."

Nói xong liền đạp mạnh cửa ra ngoài, khiến cửa kêu vang một tiếng.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, anh đúng là đang ngồi yên trong nhà, họa là do cha dượng gây ra, còn chưa kịp chào hỏi em trai mới tới đã bị người ta ghi hận rồi.

Từ đó về sau, Tiêu Chiến không gặp lại Vương  Nhất Bác nữa, ba Vương mới bước vào gia đình, trước mặt Tiêu Chiến vẫn còn khách sáo. Cho đến khi Tiêu Chiến hỏi sao nửa tháng rồi không thấy Vương Nhất Bác, liệu có gì nguy hiểm không, ba Vương hiếm khi lộ ra sắc mặt không vui với Tiêu Chiến nói.

"Không thể nào, nó nhất định là sang bên mẹ nó rồi."

Tiêu Chiến không hỏi thêm, đeo cặp sách ra cửa, anh đang học đại học năm nhất, nhà rất gần trường nên không cần ở trọ, đạp xe 15 phút là có thể tới.

Đáng tiếc, anh không biết đi xe đạp, nên chỉ có thể đi bộ ra trạm xe buýt. Hôm nay vận khí hơi kém một chút, vừa ra cửa không lâu trời đã đổ mưa.

Tiêu Chiến không muốn quay về nhà lấy ô, đi qua đường tắt rồi chạy nhanh ra trạm là ổn rồi.

Không nghĩ tới, trên đường đi vào một ngõ nhỏ lại gặp được Vương Nhất Bác, nếu không nhờ đầu tóc bạch kim vô cùng bắt mắt kia, Tiêu Chiến thiếu chút nữa cho rằng mình gặp một kẻ lang thang đang ngủ.

Anh thử gọi vài tiếng, đối phương dùng thanh âm khàn khàn mơ hồ đáp lại.

Xác định không nhận lầm người, Tiêu Chiến đi qua ngồi xổm trước mặt cậu, đang muốn hỏi cậu đang ở đây làm gì. Vương Nhất Bác ngồi dựa lên tường, đầu hơi nghiêng sắp đổ xuống đất.

Tiêu Chiến nhanh chóng đỡ cậu. Khi tay chạm vào gương mặt ướt nhẹp của Vương Nhất Bác, anh bị nhiệt độ nóng đến doạ người làm cho hoảng sợ.

——

Khi Vương Nhất Bác một lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, giường nằm rất thoải mái, được ánh mặt trời chiếu qua nên mang hương vị vô cùng dễ chịu.

Cậu mơ màng ngồi dậy, khăn mặt được đắp trên trán rơi xuống, hơi lạnh buốt từ trán khiến cậu tỉnh táo lại, cảnh giác ngồi dậy xuống giường, song chân lại mềm nhũn khiến cậu trực tiếp bổ nhào xuống đất.

Thời điểm Tiêu Chiến bê cháo vào, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, Vương Nhất Bác tay chống quỳ trên mặt đất, hai mắt to tròn nhìn anh, tràn đầy đề phòng theo dõi.....

Có lẽ không phải theo dõi anh, mà là nhìn chằm chằm vào người tới, sau khi thấy là Tiêu Chiến, vẻ đề phòng lập tức biến thành chán ghét.

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, muốn đùa giỡn vài câu để cảm giác bối rối qua đi, "Là tôi đưa cậu từ ngõ nhỏ kia về, nhưng cậu cũng không cần cho tôi lễ lớn như vậy đâu, nhanh đứng lên, tới đây ăn chút cháo."

Vương Nhất Bác bất tri bất giác để ý tư thế của mình, lập tức lông tóc dựng đứng, lạnh lùng nói: "Anh bớt tự cho mình đa tình đi, tôi nhờ anh đưa tôi về à? Tôi đang ngủ ngon ai khiến anh lo."

Tiêu Chiến đặt cháo xuống, nghe vậy nhíu mày nói, "Ồ, được rồi, là tôi hiểu sai, vậy cậu vừa rồi đang làm gì đó?"

Vương Nhất Bác mặt hơi hồng do vừa ngủ dậy lập tức đen lại, cậu cũng không thể nói là do chân mềm nhũn đi?

Thiếu niên 14 tuổi duy trì lấy kiêu ngạo tự tôn, nói không nên lời chỉ có thể tức giận bước tới cửa phòng.
Tiêu Chiến đi qua ngăn cậu, lại bị cậu đẩy ngã xuống, lần này Tiêu Chiến đã nóng tính rồi, anh giận dữ quát: "Vương Nhất Bác! Cậu muốn ăn đòn phải không!"

Lời này ba Vương thường xuyên nói, Vương Nhất Bác nghe phát quen rồi, nhưng cậu tuyệt đối không cho phép có người thứ hai nói với cậu như vậy.

Cậu dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Chiến đang nằm dưới đất chưa đứng dậy được, cười nhạo nói, "Muốn ăn đòn thì thế nào, bất quá cái loại bạch trảm kê* như anh, ai đánh ai còn chưa biết đâu."

*Bạch trảm kê: ý chỉ loại người yếu ớt.

Tiêu Chiến cũng cười, ôm eo đứng lên đối mặt cùng với Vương Nhất Bác, nhìn cậu dò xét một phen từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra dáng vẻ khinh thường, "Chậc chậc, cậu mới chính là bạch trảm kê đi? Tóc của cậu rất giống luôn nha, giống như con gà nhỏ chưa mọc đủ lông đủ cánh."

Vương Nhất Bác bị chọc giận, nắm cổ áo Tiêu Chiến đập mạnh vào tường, anh thiếu chút nữa đã đi đời tại chỗ. Tiêu Chiến vô cùng nghi ngờ Vương Nhất Bác có phải mang khuynh hướng bạo lực hay không, mỗi lần ra tay đều không biết nặng nhẹ.

"Mày thử lặp lại lần nữa xem!"

Đầu Tiêu Chiến đập vào tường choáng váng, không trả lời được, không biết ba Vương xuất hiện từ lúc nào kịp thời cứu lấy cái mạng nhỏ của Tiêu Chiến.

Ba Vương nghe được tiếng Vương Nhất Bác liền chạy lên lầu, vừa thấy vậy ông như bị làm cho tức chết đi được, không tìm được vũ khí thuận tay, ông trực tiếp quơ lấy dép lê trên chân phi tới.

"Vương Nhất Bác mày định làm gì! Còn không mau thả anh trai mày ra!"

Vương Nhất Bác hiển nhiên là thân kinh bách chiến, thấy thế lập tức buông Tiêu Chiến ra, quay người nhanh như chớp chạy về phía cửa sổ.

Tiêu Chiến hoa cả mắt được ba Vương đỡ lấy, giương mắt nhìn về phía kẻ cầm đầu, lại bị doạ cho mặt mũi trắng bệch, dường như phá âm mà quát lớn, "Vương Nhất Bác cậu đang làm gì vậy! Mau xuống!"

Vương Nhất Bác đặt chân trên cửa sổ, giày cũng không mang, nghe vậy đảo mắt tới đây, ánh mắt lạnh nhạt như một con sói đơn độc.

"Hắn không phải anh trai tôi, tôi không có anh trai! Mẹ tôi chỉ sinh ra một người duy nhất là tôi!"

Nói xong thả chân ra, trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống.

Tiêu Chiến bị doạ khiến lòng đã nguội lạnh phân nửa, đây chính là tầng hai đó . . . !

Anh run rẩy chạy tới, từ cửa sổ nhìn xuống, dưới vườn hoa không có Vương Nhất Bác gãy chân đang nằm đó . . . .

Vương Nhất Bác đang nghênh ngang xuyên qua vườn hoa ra ngoài cửa lớn, chân không mang giày, cậu lại đi không khó khăn chút nào, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng trước cửa ra vào xoay người lại, nhìn Tiêu Chiến . . . . .

Sau đó giơ ngón giữa lên. . .

Tiểu tử láo toét này!

Hai người lần thứ hai gặp mặt, Tiêu Chiến, bại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net