Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Niềm vui thắng lợi chỉ kéo dài trong chớp mắt, Tiêu Chiến liền lạnh mặt.

Vương Nhất Bác 14 tuổi đã cao 1m7, đang đứng trước mặt anh cao 1m8, thấp hơn anh một cái đầu. Trên người cậu mặc áo da cùng quần jean bó sát vào chân, mang bảo hộ đầu gối, đứng cạnh thân xe YamahaR3, đối lập với dáng người cao gầy, đơn bạc của cậu.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi, "Cậu mặc như vậy để tham gia cuộc thi này sao?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, quay đầu lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lục ra lau chùi, không thèm để ý tới Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lần nữa hít sâu, tiếp tục hỏi, "Cậu biết thể trọng của cậu bao nhiêu không? Biết cái xe này nặng bao nhiêu không? Cậu có biết nếu không may gặp phải sự cố, chiếc xe này sẽ khiến cậu bị thương nặng hơn không? Hay người đang đua với tốc độ cao bị văng ra khỏi xe đi bao xa cậu có biết không? Cậu có biết . . . . . ."

Vương Nhất Bác nhấc chân đạp thùng dụng cụ sang một bên, khiến cho đồ đạc bên trong bị văng ra ngoài, cắt ngang lời nói của Tiêu Chiến.

"Anh tới đây để khoe khoang rằng anh có học vấn rất uyên bác sao?"

"Tôi tới để nói cho cậu biết, một khi xảy ra chuyện, cậu không chết thì cũng sẽ bị thương."

Vương Nhất Bác nghe vậy sững sờ, rất nhanh đổi sang vẻ mặt trào phúng, hất cằm liếc Tiêu Chiến, "Anh ác độc đến mức này sao? Chạy tới tận đây rủa tôi không may gặp chuyện? Nói cho anh biết, kỹ thuật đua xe của tôi, tên mọt sách như anh không biết được tôi lợi hại thế nào đâu."

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn cậu, "Tôi không nguyền rủa cậu, tôi chỉ không muốn cậu làm ra những việc ngu ngốc."

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn đẩy anh một cái, "Tôi làm gì thì liên quan gì tới anh. Cút nhanh đi, đừng cản trở tôi chuẩn bị."

Tiểu tử đang trong thời kỳ phản nghịch quả nhiên khó nhằn! Nói lý lẽ xem ra không được rồi.

Tiêu Chiến xắn tay áo lên, sải bước tới kéo Vương Nhất Bác ra ngoài. Anh không tin! Một đại nam nhân 1m8 như anh giữ không nổi một tên nhóc con! Vương Nhất Bác bất ngờ bị kéo một phát, thiếu chút nữa mất thăng bằng, mũ bảo hiểm cũng rơi theo.

Cậu rất thích chiếc mũ bảo hiểm này, mà lòng yêu thích luôn mang tới sức mạnh. Tiêu Chiến còn chưa kịp cảm thán sức lực của mình, anh đã bị Vương Nhất Bác vì tiếp mũ bảo hiểm kéo ngược về sau.

Mũ bảo hiểm đã bắt được, hai người cùng ngã xuống đất, Tiêu Chiến theo bản năng ôm Vương Nhất Bác, xoay người, chính mình làm đệm lót dưới đất.

Dụng cụ tán loạn dưới đất khi nãy đâm vào tay Tiêu Chiến, đau đến nỗi hai mắt anh tối đen lại.

"Nhất Bác, hôm nay trận đấu hủy bỏ, do trời mưa . . . . . . "

Người bước vào còn chưa dứt lời, trông thấy Vương Nhất Bác bị người ôm vào ngực, còn đang nằm trên mặt đất, vội vàng quay người che mắt, "Thật có lỗi, cái gì tôi cũng không thấy, các người tiếp tục đi."

Người này còn chưa đi xa đã bị tiếng hét giận dữ của Vương Nhất Bác làm cho thân thể chấn động.

"Tiêu Chiến anh có bệnh à . . . !"

Vương Nhất Bác đứng lên, ôm mũ bảo hiểm vào trong ngực như ôm bạn gái, còn sợ nó bị dọa mà vỗ nhẹ hai cái.
Xoay mặt nhìn Tiêu Chiến, khuôn mặt phẫn nộ như ôn thần.

"Anh cho rằng anh là ai . . . ! Chuyện của tôi đến lượt anh nhúng tay vào à! Anh giả bộ cho ai xem! Anh cút cho tôi! Còn đến làm phiền nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"

Nói xong mắt không thấy tâm không phiền xoay người bỏ đi.

Vừa rồi Quách Thừa áp người vào tường nghe lén, muốn gặp tai bay vạ gió từ Vương Nhất Bác thì mới không thèm chạy á. Lý trí nói cho hắn biết phải nhanh chóng rời khỏi đó. Trong hội phú nhị đại, Vương Nhất Bác nổi danh là tên sói con sĩ diện, hắn trông thấy cậu ta bị một tên con trai ôm vào lòng nhất định sẽ bị. . . . . .

Nhưng là tính mạng là chuyện nhỏ! Thăm dò vẫn là trên hết! Hắn liền liếc mắt nhìn trộm!

Vừa thò đầu ra, đập vào mắt là một khuôn mặt trắng bệch, đáng sợ tới mức Quách Thừa thiếu chút nữa hét lên, cũng may đối phương mở miệng trước.

"Tôi là Tiêu Chiến, đây là số điện thoại của tôi. Nhờ cậu, về sau Vương Nhất Bác làm gì nguy hiểm, làm ơn thông báo cho tôi ngay lập tức. Sau này cũng hy vọng mấy người, loại hình nguy hiểm thế này, không nên để cậu ấy tham gia. Nếu cậu ấy mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại tất cả cho các người."

Khi Tiêu Chiến lạnh mặt xuống rất có khí thế, Quách Thừa bị anh làm cho khiếp sợ, chỉ biết ngoan ngoãn nhận tờ giấy từ tay anh. Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, chỉ nhìn thấy bóng lưng đang ôm lấy cánh tay của Tiêu Chiến rời đi.

Tiêu Chiến trên người mặc một chiếc áo somi màu trắng, toàn bộ cánh tay trái đã bị đỏ loang ra một mảng lớn, máu chảy từ đầu ngón tay tí tách từng giọt rơi xuống đất . . . . . .

Ánh mắt ngưỡng mộ của Quách Thừa đã có thêm một tầng lệ, tự tưởng tượng một hồi anh yêu em nhưng em không yêu anh, hành hạ luyến các kiểu!

- - -

Vương Nhất Bác phát hiện ra thương tích của Tiêu Chiến đã là một tuần sau. Trời không độ khiến cho cả tuần mưa không ngớt, trận đua motor cũng bị hoãn lại. Vương Nhất Bác liền có những ý tưởng khác, chẳng hạn như, đi quán bar.

Quách Thừa phân vân hồi lâu, hắn lấy điện thoại ra, nhấn vào số của Tiêu Chiến lần trước đã đưa, gửi đi một tin nhắn.

Cánh tay của Tiêu Chiến bị thương, vừa về nhà đã khiến người lớn khiếp sợ. Anh vẫn luôn rất hiểu chuyện, mẹ Tiêu liền tin tưởng không nghi ngờ, miệng vết thương không lớn, nhưng rất sâu. Toàn bộ tay trái của Tiêu Chiến trở nên vô dụng, không bị treo lên mà rũ xuống bên cạnh, rất giống Dương Quá.

Thời điểm nhận được tin nhắn, anh còn đang vật lộn với việc tự tắm rửa cho mình. Sau khi thấy nội dung từ một số lạ, mặt anh tối sầm lại.

Tiểu tử này chẳng bao giờ khiến người khác bớt lo! Còn đi quán bar! Sao không muốn lên trời luôn đi!

Ở bên kia, sau khi Quách Thừa rất tri kỷ gửi địa chỉ, còn bổ sung thêm một câu, [Vương Nhất Bác muốn uống rượu, cậu ấy còn nói, chút nữa sẽ kéo tiểu tỷ tỷ bàn bên tới đây cùng chơi đùa ! ! !]

Tiêu Chiến mặc quần áo ra ngoài, hai mươi phút sau đã có mặt ở quán bar.

Tiêu Chiến lớn lên rất dễ nhìn, khác với vẻ non nớt của Vương Nhất Bác, gương mặt anh kết hợp giữa thiếu niên và thanh niên, trầm ổn, trong trẻo và lạnh lùng tựa như ánh trăng. Với biểu cảm tinh tế, xinh đẹp động lòng người, vừa bước vào cửa đã hấp dẫn vô số ánh nhìn của cả trai lẫn gái.

Quách Thừa vừa liếc mắt thấy anh, vẫy tay gọi Tiêu Chiến tới.

Vương Nhất Bác tựa như một chú ngựa hoang, tay vịn ra sau khoác vai tiểu tỷ tỷ bàn bên để tán gẫu. Đối phương đã có bạn trai, nhìn qua khoảng hơn 20 tuổi, đối với hành vi Vương Nhất Bác, chỉ nhìn nhưng trong mắt tràn đầy ý tứ không vui.

Tiểu tỷ tỷ trêu ghẹo: "Em trai nhỏ, em mới bao nhiêu tuổi nha . . . ? Có biết tán gái không đấy?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Vương Nhất Bác bất ngờ đưa tay ôm vị tỷ tỷ kia, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn lời nói đối phương, tiểu tỷ tỷ mãnh liệt đẩy cậu ra, cô giận dữ đứng dậy, bạn trai cô ta cũng không vui vẻ gì.

Vương Nhất Bác còn không sợ chết cười nói: "Tôi bao nhiêu tuổi, chị cứ thử chẳng phải sẽ biết sao."

Tiêu Chiến hai mắt tối sầm, *, tiểu tử này rõ ràng là nói nhảm!

"Thực xin lỗi, em trai tôi uống nhiều quá, tôi không quản giáo nó cho tốt. Vô cùng xin lỗi hai người."

Vương Nhất Bác cũng đen mặt, kế hoạch ban đầu đã bị Tiêu Chiến phá hỏng: "Tại sao lại là anh!"

Tiêu Chiến phớt lờ cậu, chân thành đứng trước mặt họ xin lỗi, đối phương vừa nhìn thấy anh cũng cười đứng lên, "Làm sao vậy được, người trẻ tuổi mà, luôn ôm chút vọng tưởng, có thể hiểu được."

Tiêu Chiến vừa muốn cảm tạ, lại nghe thấy đối phương nói tiếp: "Nhưng cậu ta đã khinh bạc bạn gái tôi. Nếu như anh muốn xin lỗi, nên có thành ý một chút."

Tiểu tỷ tỷ rất thân thiết cầm một chai rượu lên.

"Anh mà uống hết chai rượu này, chuyện này coi như bỏ qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net