PN2. Thanh sơn dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

番外二·青山遥

⋇⋇⋇

"Ây! Đứng lại!"

Ôn Cẩn Ngôn đuổi theo đến một ngõ tối, thoáng thấy có bóng người vụt qua, nàng đuổi theo tới đầu hẻm thì bên ngoài chính là đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập, nhưng đi đâu tìm được tên trộm?

Nàng nghe tiếng cười nói ồn ào xung quanh, tức đến dậm chân, lại giận mình nhất thời chủ quan, khiến kẻ gian trộm mất bạch ngọc Bồ Đề. Nếu chỉ là bạch ngọc Bồ Đề bình thường thì không sao, nhưng thứ nàng đeo là vật quý được cao tăng khai quang, tưới nhuần ở Phật tháp mấy trăm năm, trong thiên hạ chỉ có một chuỗi, lần này làm sao ăn nói với hai vị ở nhà đây?

Nàng không cam lòng sờ cổ tay trống không của mình, nghĩ bây giờ đi báo quan chỉ sợ cũng khó mà tìm được nữa. Tên trộm thực sự rất xảo quyệt, võ công cũng không kém, thấy Bồ Đề trên cổ tay nàng nhất định không phải phàm vật, nên đã dùng thứ gì đó sắc bén lẳng lặng cắt đứt sợi dây, đợi nàng phát hiện có gì đó không ổn, tên trộm sớm nắm Bồ Đề trong lòng bàn tay, phi thân một chút đã cách nàng cả trượng.

"Khinh công cũng hơn mình..." Ôn Cẩn Ngôn vừa nhớ lại tình huống bị trộm Bồ Đề, vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Bắt nạt mình học hành lơ là, ài."

Nàng ngẩng đầu, nhìn trăng treo giữa trời. Pháo hoa nổ tung bốn phía, hào quang rực rỡ đan xen với ánh trăng trong mắt nàng, nàng chớp mắt, cúi đầu, lại thở dài.

"Bánh trung thu mới ra lò! Vừa mới ra lò!" Tiểu nhị bưng từ trong tiệm bánh ra một khay lớn, nóng hổi thơm phức. Ôn Cẩn Ngôn nhìn một chút, thấy rất nhiều người mua, có người cầm túi giấy dầu mang đi, có người ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài chậm rãi thưởng thức. Ngày thường nàng cũng không phải người ham ăn, nhưng vừa rồi đuổi theo tên trộm kia tốn nhiều sức lực, lại thêm tâm tình uể oải, nghĩ tết Trung thu này, nếu không phải nàng bị sai đến Trường Minh tuyết sơn tặng đồ, đáng lẽ cả nhà sẽ đoàn tụ ở Tứ Quý sơn trang, nhất thời trong lòng càng thêm khổ sở, muốn ăn chút gì để an ủi bản thân, tạm thời quên mấy thứ phiền não rắc rối này.

Vì vậy nàng mua một phần bánh Trung thu, ngồi vào chiếc bàn vuông nhỏ, ăn chầm chậm. Bánh trung thu ở Dương Châu vừa giòn vừa mềm, rất hợp khẩu vị của nàng, Ôn Cẩn Ngôn vừa ăn vừa bấm ngón tay, chưa tới nửa tháng nữa chính là sinh thần của mình, gần tới lúc đó nàng mới trở về Tứ Quý sơn trang, mượn cái cớ này để chống chế qua chuyện, có lẽ sẽ bị mắng ít hơn một chút. Chẳng qua là...

Nàng nhìn cổ tay mình, không khỏi mất mát. Bạch ngọc Bồ Đề đã làm bạn với nàng rất lâu, hôm nay lại dễ dàng mất đi như vậy, rốt cuộc nàng vẫn không cam lòng. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình nên truy đuổi tiếp, cùng lắm thì tìm khắp trong thành một lần, chẳng lẽ còn không thấy tặc tử này?

Đi ngay bây giờ!

Trước giờ nàng là người nghĩ cái gì sẽ lập tức hành động, nàng vỗ bàn một cái đứng dậy, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Trở lại chốn cũ, A Nhứ cảm thấy thế nào?"

Ôn Cẩn Ngôn choáng váng, lại nghe một người khác hừ lạnh nói: "Từ lần trước tới, đã cách rất nhiều năm, mọi thứ đều thay đổi, đâu thể coi là chốn cũ nữa."

"Vậy cũng tốt, trở lại đều là khung cảnh mới, cũng không sợ buồn chán đúng không? Nào, A Nhứ, ngươi nếm thử cái này, mùi vị không tệ."

"Tránh ra."

"..."

Ôn Cẩn Ngôn ngồi trở lại. Thì ra hai người đã sớm tự ra ngoài dạo chơi, thua thiệt nàng vừa rồi còn đang suy nghĩ toàn gia không thể đoàn tụ, nghe tình hình này, nàng trở về sợ là cũng chỉ làm bóng đèn. Cũng không biết ca ca ở Vu Y cốc như thế nào, tốt nhất đừng tự mình đa tình giống như nàng. Nàng quyết định xong việc ở đây sẽ chạy tới Vu Y cốc tìm ca ca.

Nhưng nghĩ tới chuyện ở đây — Ôn Cẩn Ngôn có chút chột dạ, cũng không dám quay đầu. May mắn mình vẫn đang dịch dung, đoán chừng bọn họ cũng không nhận ra, chỉ cần đừng bị hai người phát hiện nàng làm mất bạch ngọc Bồ Đề. Bây giờ nàng lén chạy đi tìm, kiểu gì cũng sẽ tìm được.

Nàng lặng lẽ đứng dậy, trước khi lẩn vào đám người vẫn không nhịn được quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy hai người mặc y phục bình thường, một người tóc đen, một người tóc trắng, đều có khuôn mặt trẻ trung. Thi thoảng có người qua đường ném cho bọn họ ánh mắt hiếu kỳ, nhưng hai người giống như hoàn toàn không thèm để ý.

Ôn Cẩn Ngôn quay lại, hòa vào dòng người.

***

Phố xá sầm uất thật sự không tiện vượt nóc băng tường, để tránh thu hút sự chú ý của người khác, gây thêm rắc rối. Nàng chỉ có thể từ từ bước đi, sau khi rẽ khỏi con phố dài thì lập tức lắc mình một cái, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên mái hiên nhà người ta, dõi mắt nhìn xung quanh, khắp thành Dương Châu được rót đầy ánh trăng, tựa như những bông tuyết đang rơi. Ánh trăng đẹp thế này — chính là thích hợp để bắt kẻ gian. Chỉ là thành Dương Châu lớn như vậy, nàng phải nhấc từng viên ngói lên xem sao?

Đang lúc lo lắng, chợt nghe một trận tiếng gió dị động, thấy hướng tây bắc một bóng người lướt qua, trong nháy mắt đã nhảy qua mái hiên của hai căn nhà. Ôn Cẩn Ngôn nhìn bóng người mặc áo lam kia — chính là tên đã trộm bạch ngọc Bồ Đề của nàng. Không chút nghĩ ngợi, lập tức vận khinh công đuổi theo.

Chắc chắn lại trộm được thứ gì, nếu không thì cũng không đến nỗi bỏ chạy nhanh như vậy. Khinh công của người này thật sự rất cao, buộc Ôn Cẩn Ngôn phải dùng toàn lực đuổi theo, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn cách hắn một trượng. Hai người cứ như vậy ngươi chạy ta đuổi, ước chừng qua gần nửa nén nhang, Ôn Cẩn Ngôn dần dần đuối sức, nhưng tên trộm vẫn rất thoải mái, tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ bị bỏ lại. Nàng cắn răng, phất tay áo phóng ra ba cây ngân châm về phía sau lưng tên trộm.

Ngân châm này tên Lan Khí tùy phong, xuất thủ như lan hoa trạng, thế đi không nhanh như mưa rào quất thân cây, mà coi trọng nhu chậm, người trúng châm này thường không có cảm giác, đợi một lát hương khí trên châm xông vào cơ thể, hành động sẽ trở nên chậm chạp, đầu óc mơ hồ, nội tức đình trệ, phải một ngày mới giải. Quả nhiên là "Lan khí dạ tập nhân tiệm ngốc".

Nàng không muốn lấy mạng tên trộm, nên mới nghĩ ra cách dùng ngân châm này chế trụ, đòi lại Bồ Đề, thế thôi. Nào ngờ nàng xuất thủ nhẹ nhàng như vậy, vẫn bị tên trộm phát hiện, nghiêng người tránh được hai châm, một châm khó khăn lắm đâm trúng lại bị hắn trở tay phất rơi, hiệu dụng đương nhiên cũng giảm đi nhiều. Ôn Cẩn Ngôn tức giận nói: "Này! Công phu của ngươi tốt như vậy, cần gì phải làm tặc?"

Tên trộm cũng không đáp lời, thân mình khẽ chuyển, nhảy xuống một viện tử. Ôn Cẩn Ngôn thấy vậy cũng nhảy xuống theo.

Đây coi như là một gia đình giàu có, viện lạc rộng rãi, trồng rất nhiều hoa mai, hiện giờ chưa đến mùa xuân, chỉ có vài quả mai điểm xuyết trên cành. Ôn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp xuống, bốn phía im ắng, giống như người vừa nhảy xuống khi nãy đã biến mất vậy. Nàng nhìn lướt qua, thấy cửa sổ những nơi khác đều đóng chặt, chỉ có cửa sổ thư phòng mở toang, đoán chừng tên trộm hẳn là ở chỗ này, nàng cũng mở cửa sổ đi vào, lại sợ tên trộm sẽ trốn thoát lần nữa, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng mờ tối, Ôn Cẩn Ngôn nín thở, miễn cưỡng phân biệt rõ bày trí, cẩn thận lách qua, sợ bại lộ vị trí của mình, bỏ lỡ cơ hội. Đến khi nàng cảm thấy sắp không thể nín thở được nữa, rốt cuộc nghe được tiếng hít thở cực nhỏ, lập tức quay người nhảy qua án kỷ, vỗ một chưởng vào sau tấm bình phong, ép tên trộm lộ diện.

Nàng không muốn đả thương người, nhưng tên trộm lại không lương thiện như nàng, sau khi giao thủ chừng mười chiêu lưỡi dao đột nhiên lóe lên, Ôn Cẩn Ngôn giật mình lùi lại ba bước, nghĩ hôm nay gặp phiền phức lớn rồi, sợ là phải thấy máu. Nàng cũng không chủ quan, lật cổ tay, đốt lên linh khí, nghĩ thà mạo hiểm vận dụng thuật pháp, còn hơn là bị hại chết ở chỗ này.

Đối phương thật sự muốn lấy mạng nàng, liên tiếp mấy chiêu đều là sát chiêu, Ôn Cẩn Ngôn tránh được một dao, đầu óc khẽ chuyển, nhớ lại công phu Chu Tử Thư dạy nàng mỗi chiêu mỗi thức đều có môn đạo, nhưng đối đầu với ác nhân trước mắt này, làm sao có thể nói chuyện chương pháp? Nàng cắn răng vừa định thi pháp, cửa sổ lại bị một trận chưởng phong đột nhiên đánh tới bật mở, trong một thoáng ánh trăng chiếu vào, ba cây ngân châm lóe hàn quang theo gió mà vào, găm chính giữa tên trộm.

Ôn Cẩn Ngôn thấy phát châm thủ pháp này, lại ngửi thấy hương ngọc lan thoảng nhẹ, trong lòng vui mừng khôn xiết, quả nhiên một khắc sau liền thấy Chu Tử Thư một thân bạch y nhẹ nhàng đáp xuống. Ôn Cẩm Ngôn hô "Nương!" gọi xong liền nhanh chóng tháo bỏ dịch dung trên mặt.

Chu Tử Thư ngẩn ra, cũng không thèm để ý tên trộm khi nãy, cẩn thận nhìn nàng một lượt hỏi: "Ôn Cẩn Ngôn? Sao con lại ở đây?"

"Người này trộm đồ của con." Ôn Cẩn Ngôn chỉ vào tặc tử đã xụi lơ dưới đất: "Con đuổi theo hắn rất lâu."

Chu Tử Thư cau mày: "Hắn trộm của con cái gì?"

"Dạ..." Ôn Cẩn Ngôn lí nhí: "Bạch ngọc Bồ Đề..."

"Vật này cũng vứt?" Chu Tử Thư nhướng mày, Ôn Cẩn Ngôn vội vàng nhận sai nói: "Lần sau con không dám."

"Còn muốn có lần sau?"

"Không có lần sau, không có lần sau." Ôn Cẩn Ngôn cười cười với y, "Người đừng giận, tức giận hại thân."

Thật sự đúc cùng một khuôn với Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư không có biện pháp với nàng, thở dài, cúi người lục soát tên trộm đang nằm dưới đất. Lại nghe Ôn Cẩn Ngôn hỏi: "Vậy sao người lại ở đây? Cha đâu?"

"Hắn? Hà bao của hắn bị trộm, đi bên kia thành để tìm. Vừa rồi ta nhảy lên nóc nhà, nhìn thấy đằng xa có hai người đuổi nhau, liền đi theo. Không ngờ bọn họ đều đột nhiên biến mất ở đây, ta càng dễ tìm, vừa mở cửa sổ thấy đúng là tên trộm này nên mới ra tay, lại không ngờ con đang đấu với hắn."

"Thì ra là vậy." Ôn Cẩn Ngôn nhìn Chu Tử Thư lật đông lật tây trên người tên trộm, một lát ném ra miếng ngọc bội, một lát ném ra thỏi vàng, giật giật khóe miệng: "Nương, người biết tên này sao?"

"Không tính là 'biết'. Đây là đạo tặc nổi danh ở Dương Châu, gọi là —"

Chu Tử Thư còn chưa nói xong, chợt có người cắt ngang: "Gọi là cửu trảo linh miêu."

Ôn Cẩn Ngôn vừa quay đầu lại, không biết cha già nhà mình đã tới từ lúc nào, phe phẩy cây quạt, giống như đang tản bộ dưới trăng. Ôn Cẩn Ngôn gọi cha, Ôn Khách Hành kinh ngạc: "Nha đầu, con cũng tới?"

Ôn Cẩn Ngôn vừa định trả lời, Chu Tử Thư liếc Ôn Khách Hành một cái, lại lục soát tiếp hỏi: "Không phải nói là chia ra tìm sao, ngươi làm gì nhanh như vậy?"

"Ta nửa đường nhớ ngươi, cho nên tới tìm ngươi."

Ôn Cẩn Ngôn lui về phía sau một bước, không dám phát ra âm thanh.

Chu Tử Thư cũng không tiếp lời hắn, chỉ nói: "Trước có tặc tổ tông, cửu trảo linh hồ Phương Bất Tri, bây giờ lại mọc ra cửu trảo linh miêu, cái thứ tây bối hóa (hàng pha kè). Quyền cước còn không bằng Phương Bất Tri ngày trước."

"Giang hồ bây giờ thật quá ít kỳ nhân, kém xa chúng ta chúng ta hồi đó. Ây A Nhứ, đồ đã tìm được chưa?"

Chu Tử Thư trở tay ném về phía hắn một thứ, Ôn Khách Hành vững vàng tiếp được, chính là hà bao hắn bị mất. Ôn Khách Hành vui vẻ nói: "Tìm lại được rồi?"

Chu Tử Thư lại thi triển thuật pháp, khôi phục bạch ngọc Bồ Đề lại như cũ, ném cho Ôn Cẩn Ngôn, tặng cho hai người ánh mắt có dao nói: "Cha con các người suốt ngày ném ba rơi bốn, không biết xấu hổ?"

"A Nhứ, lần sau ta nhất định cẩn thận, không bao giờ đem hà bao ngươi tự tay làm ra khoe khoang nữa, được không?" Ôn Khách Hành cười híp mắt, trước mặt Chu Tử Thư đặt hà bao ở ngay trái tim nói: "Ta để ở đây, A Nhứ cảm thấy thế nào?"

"Ta mặc kệ ngươi để chỗ nào. Nếu ngươi cảm thấy không hiếm lạ thì cứ việc ném đi cũng được, lần sau có bị trộm mất, ta cũng không quản nữa."

Lời này có chút nặng, Ôn Khách Hành tự biết đuối lý, bước lên kéo tay áo Chu Tử Thư :"A Nhứ... Ta biết lỗi rồi."

"Buông tay."

Chu Tử Thư hất tay hắn ra, nhìn Ôn Cẩn Ngôn nói: "Con cũng vậy. Kêu con đi đưa bánh Trung thu, đưa đến chưa?"

"Đến rồi ạ!" Ôn Cẩn Ngôn vội vàng gật đầu.

"Ừ." sắc mặt Chu Tử Thư dịu đi một chút, "Diệp tiền bối thế nào?"

"Tiền bối người nói... Một xíu vậy không đủ, ăn tết lại đưa thêm sủi cảo cho người."

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười: "Tính khí thật không thay đổi chút nào. Nếu y muốn ăn đồ nhân gian, không bằng kêu y xuống núi, sống luôn ở Tứ Quý sơn trang."

"Kêu hắn làm gì?" Ôn Khách Hành nhảy lên: "Nếu hắn tới thật, chẳng phải là suốt ngày đâm chọc giễu cợt sao? Ta không muốn gặp hắn."

"Được rồi, ngươi kích động cái gì? Một mình y sống trên núi tuyết, dĩ nhiên thấy tịch mịch lạnh lẽo, có lẽ y cũng chán ghét trường sinh, không muốn bị thứ này ràng buộc nữa, muốn thống khoái sống thêm một lần."

Chu Tử Thư nói tới khẩn thiết, dĩ nhiên Ôn Khách Hành hiểu ý của y, chẳng qua chỉ muốn nháo một chút, hồi lâu bẹp miệng nói: "Được rồi, A Nhứ nói cái gì chính là cái đó."

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có người nói: "Tiếng gì vậy?"

Lúc này bọn họ mới ý thức được, mình đang đứng trong thư phòng nhà người ta. Vừa rồi Ôn Khách Hành ồn ào một phen, khiến quản gia ở phòng bên kia chú ý, quản gia lập tức gọi gia đinh, bắt đầu kiểm tra xung quanh.

Ba người trao đổi ánh mắt, Ôn Cẩn Ngôn gật đầu, hít sâu một hơi, hô to "Bắt — kẻ — trộm —"

***

Tên cửu trảo linh miêu này bản thân đã tiếng xấu vang xa, bách tính thành Dương Châu hận hắn tận xương, lại được Ôn Khách Hành thêm mắm dặm muối, thiên hoa loạn trụy, mọi người dĩ nhiên tin bọn họ. Quan phủ cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt được vị này, đối với bọn họ càng thiên ân vạn tạ, thậm chí ngày bọn họ rời đi còn đặc biệt hỏi, có muốn chuẩn bị xe ngựa giúp không? Chu Tử Thư chỉ nhẹ nhàng cảm ơn, nói cáo từ.

Hành trình tiếp theo còn rất xa, phải nhanh chân đến xem cảnh sắc đại mạc.

Ôn Cẩn Ngôn không muốn đi theo, nàng không muốn tự làm khó mình, tới Vu Y cốc đáng sợ kia tìm Chu Thận Hành còn hơn là đơn độc ở cùng một chỗ với cha nương, chính bọn họ không cảm thấy, nhưng người ngoài nhìn thật sự là cực kỳ dính nhau.

Nhưng... cũng rất tốt mà, Ôn Cẩn Ngôn nghĩ. Từ lúc nàng còn rất nhỏ, hai người họ dường như vẫn luôn như vậy. Lần duy nhất nàng thấy hai người to tiếng, là vì Chu Tử Thư không màng đến thân thể, cứng rắn cứu một đệ tử môn hạ, Ôn Khách Hành cực kỳ tức giận, nhưng cũng không lay chuyển được Chu Tử Thư. Hai người giằng co một ngày, buổi tối Ôn Khách Hành bị đuổi ra khỏi phòng, sáng sớm hôm sau cũng không ngoan cố nữa, ôm gối đi nhận sai. Ôn Cẩn Ngôn nghe hắn nói: "Ta biết... nhưng ngươi cũng phải tự thương mình có được không?" Giằng co hồi lâu, Chu Tử Thư mới mở cửa cho hắn đi vào. Lúc ăn trưa, hai người lại như không có chuyện gì, Chu Tử Thư gắp những món mình không ăn bỏ vào bát của Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành ăn hết không dư lại chút nào. Rất tốt, rất tốt.

Ôn Cẩn Ngôn đợi hai người ở cổng thành, phía ngoài thành có sông hộ thành lượn quanh, dọc theo bờ trồng một hàng liễu. Còn chưa tới mùa rụng lá, hôm nay thời tiết lại quang đãng, phần lớn vẫn là khói xanh, nhưng trời lạnh chút nữa, sẽ nhuộm thành màu vàng. Nàng nhìn những cành liễu mảnh mai đung đưa theo gió, lại nhìn núi xanh mơ hồ ở phía xa, nghĩ thiên hạ rộng lớn như thế, không biết lại sẽ có kỳ ngộ gì? Đang lúc xuất thần, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí, Ôn Cẩn Ngôn quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tử Thư dắt một con ngựa con, toàn thân đỏ rực, giống như một mảnh vân hà.

"Lễ vật sinh thần." Ôn Khách Hành nói: "Tới xem một chút?"

Ôn Cẩn Ngôn lập tức chạy tới, rất thích, nắm bên trái nhìn bên phải, vui mừng hớn hở nói: "Tiểu hồng mã xinh quá!"

"Ta biết con sẽ thích mà." Chu Tử Thư cười một tiếng: "Sắp tới là sinh thần của con, nhưng chờ đến khi đó mới lên đường, tới đại mạc sẽ trễ mất. Cho nên muốn tặng lễ vật cho con trước, chờ chúng ta trở lại, sẽ tổ chức bù tiệc sinh thần cho con được không?"

"Đương nhiên là được ạ!" Ôn Cẩn Ngôn lên ngựa, tiểu hồng mã rất nghe lời, để nàng tùy ý vuốt ve bờm của nó: "Con muốn tới Vu Y cốc tìm ca ca, không biết huynh ấy nghiên cứu thứ thuốc kia thế nào rồi."

"Ừ, chúng ta đi bên này."

"Con muốn đi bên kia!" Ôn Cẩn Ngôn cười lên vẫy tay với hai người bọn họ: "Hai vị lão nhân vân du tứ phương, tiêu dao tự tại, nhất định phải chơi thật vui vẻ!"

"Cái dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru này, đều do ngươi dạy." Chu Tử Thư liếc nhìn Ôn Khách Hành bên cạnh. Ôn Khách Hành quay đầu cười nói: "Vậy chúng ta cũng đi thôi, chưa biết chừng trên đường sẽ còn gặp lại."

"Được."

Ôn Cẩn Ngôn không chần chờ, kẹp bụng ngựa, xoay người chạy một hướng khác. Tiểu hồng mã chạy nhìn càng giống một đám mây đỏ rực, hai người dừng tại chỗ, một lát sau đã thấy bóng nàng đi thật xa, trong lòng cảm khái.

Chu Tử Thư nói: "Đi thôi."

Y kéo thấp vành nón, lụa mỏng phất động, thúc ngựa đi về phía trước. Ôn Khách Hành cũng đuổi theo hỏi: "A Nhứ, con đường phía trước bao lâu mới có quán rượu?"

"Ta làm sao biết. Bầu rượu của ngươi lại rỗng?"

"Đêm qua ngươi uống hết của ta, còn hỏi như vậy. Lát nữa không có rượu uống, lại trách ta không chuẩn bị cho ngươi, làm sao giờ?"

"... Ta nào có."

"Lần trước cũng thế, A Nhứ lại chối đi."

Thỉnh thoảng có tiếng một con chim sẻ nhỏ hót líu lo, đầu cánh lướt nhẹ trên cành liễu rồi lại bay đi. Hai người mặc y phục giống nhau, dần dần đi vào một mảnh liễu trong xanh, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

***

Lời tác giả:

Nói một chút, không sai chính là Ôn Cẩn Ngôn và Chu Thận Hành. Thận trọng trong lời nói và hành động là rất tốt. Ôn Cẩn Ngôn là muội muội, Chu Thận Hành là ca ca, đầu thai (?)

Chu Thận Hành có thiên phú về y thuật, khoảng thời gian này phát hiện một vị thuốc, chạy tới Vu Y cốc nghiên cứu học tập. Ôn Cẩn Ngôn thích chạy loạn khắp nơi, phần lớn thời gian ở Tứ Quý sơn trang luyện công, chuyến này được Chu Tử Thư sai ra ngoài, chơi đến vui vẻ. Nhạc đệm nho nhỏ chính là vô tình gặp phải cha mẹ ân ái.

_Hết_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1640 #ônchu