Chương 1: Đón về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: hoameei

Trên tin tức nói, từ tháng này trở đi Kinh thị (*) sẽ nghênh đón một mùa hè có thể nói là nóng nhất trong gần 50 năm qua.

(*) 京市: mình search thì nó đều ra thành phố Bắc Kinh, nhưng để tránh nhắc đến địa danh cụ thể thì mình sẽ để nguyên raw nhé.

Trong căn phòng nhỏ cũ kĩ không có điều hòa, bị sức nóng từ mặt trời hun thành một cái lồng hấp, không khí oi bức đến ngộp thở.

Kỷ Nguyễn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cậu mở mắt ra nhưng không có ý định nghe máy, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.

Vẫn không có gì thay đổi.

Căn phòng chật chội rộng không đến 5 mét vuông, lớp sơn tường đã bong tróc loang lổ, trên cửa gỗ treo một cuốn lịch không biết của năm nào, màu sắc đã phai nhạt, bị phơi dưới ánh nắng mặt trời mà các góc giấy trở nên quăn queo.

Kỷ Nguyễn nằm trên giường, mặt giường nóng ran, mồ hôi túa ra khiến cả người nhớp nháp khiến cậu không thể không thừa nhận, mình xuyên sách thật rồi.

Còn là kiểu motip máu chó ngược tâm ngược thân cũ rích, trở thành bé thụ đáng thương cùng công ký hợp đồng kết hôn giả.

Tên truyện cũng chẳng nhớ, chỉ biết rằng vai chính thụ đáng thương này cùng tên cùng họ với mình, mà công chính cùng cậu kết hôn tên Cố Tu Nghĩa.

Hai năm cuối đời của Kỷ Nguyễn đều trải qua trên giường bệnh, gần như không còn giao lưu với thế giới bên ngoài, thú vui duy nhất là nghe em họ kể lại các loại tiểu thuyết máu chó.

Trong đó có 1 cuốn truyện mà vai chính lại trùng tên với cậu, khi ấy em họ trêu chọc tên cậu nghe thật nữ tính, còn nói trong truyện ngược, bá đạo tổng tài nhất định là họ Cố, mà nhược thụ kiểu gì trong tên cũng có chữ Nguyễn.

Khi đó Kỷ Nguyễn còn có tinh thần ngồi dậy gõ đầu cô nhóc một cái, em họ ôm đầu tức giận trù ẻo cậu xuyên sách.

Không ngờ là chỉ một câu nói bâng quơ lại trở thành sự thật.

Kỷ Nguyễn sau khi chết thật sự xuyên đến đây.

Tuy rằng cậu chỉ sống tới 20 tuổi, nhưng gia cảnh nhà Kỷ Nguyễn cũng tương đối khá giả, từ trước đến nay chưa từng phải ở trong căn phòng chật hẹp cũ nát như vậy, cũng chưa từng trải qua một đêm hè nóng như đổ lửa mà không có máy lạnh.

Nhiệt độ cao khiến đầu óc Kỷ Nguyễn cũng bị đình trệ, di động bên gối vẫn đang rung không ngừng, cậu chậm chạp duỗi tay sờ soạng tìm.

"Trợ lý Tống."

Đây là vị trợ lý đắc lực nhất của Cố Tu Nghĩa, trong trí nhớ, cho dù là khi ký tên lên hợp đồng kết hôn cũng là anh ta và luật sư nói chuyện với nguyên thân, còn vai chính Chủ tịch Cố kia vẫn chưa một lần lộ mặt.

Di động là kiểu cũ lỗi thời, không biết đã bị rơi vỡ bao nhiêu lần mà cảm ứng đã không còn nhạy, Kỷ Nguyễn nhấn vài lần mới gõ chữ xong.

Bên kia vừa nhận được WeChat liền gửi mấy tin nhắn tới.

[ Cậu Kỷ, cậu sắp xếp xong chưa? Tôi đang trên đường tới đón cậu. ]

[ Ước chừng 20 phút nữa sẽ đến. ]

Kỷ Nguyễn nhìn chằm chằm màn hình hai giây mới nhớ, hóa ra hắn đang chuẩn bị đón cậu đến nhà của Cố Tu Nghĩa.

Tuy rằng Kỷ Nguyễn có được ký ức của nguyên thân, nhưng không phải toàn bộ đều nhớ, chỉ khi cốt truyện diễn ra mới có thể kích hoạt, dường như thế giới trong sách cũng làm biếng, Kỷ Nguyễn không nhìn tới nó liền lười bổ sung.

Cậu và Cố Tu Nghĩa trên danh nghĩa đã kết hôn với nhau, việc chuyển đến nhà của Cố Tu Nghĩa sống cũng là điều dễ hiểu, cậu cuối cùng cũng gặp được người chồng bí ẩn của mình.

Đầu ngón tay Kỷ Nguyễn đang nắm di động run nhè nhẹ.

Sau đó, cậu cầm bản hợp đồng kết hôn đang nằm ở cuối giường nhanh chóng lật xem.

Tuy gia đình Kỷ Nguyễn cũng giàu có, nhưng khi nhìn đến số tiền sẽ nhận được sau khi kết thúc hợp đồng, cậu không khỏi mở to mắt.

Đợi một lát, Kỷ Nguyễn bình tĩnh đánh chữ.

[ Tôi đã thu dọn xong, cảm ơn anh. ]

Trợ lý Tống gửi lại cậu một icon mặt cười thật tươi.

Buông di động, Kỷ Nguyễn cúi đầu thở ra một hơi.

Chiếc áo thun mỏng trên người cậu đã nhăn nhúm sau một đêm thấm đẫm mồ hôi, cậu ghét bỏ mà kéo cổ áo, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, tiếng nước từ vòi sen vang lên, chưa đến hai giây cửa lại mở ra, Kỷ Nguyễn hoảng loạn chạy ra ngoài, để lại trên nền nhà những dấu chân ướt.

Cậu từ trên tai phải tháo xuống một cái vật nhỏ, màu đen, hình dạng cong cong mô phỏng theo hình dáng của vành tai.

Kỷ Nguyễn đặt đồ vật trên tờ giấy cho thấm nước, rồi lại đeo lên tai, im lặng cảm nhận một lát, lúc này bờ vai vẫn luôn căng chặt mới hơi thả lỏng, lại gỡ nó xuống đặt trên bàn, sau đó mới quay lại phòng tắm.

Cậu là một người khiếm thính.

Một bên tai bị tổn thương làm giảm khả năng nghe, một bên khác hoàn toàn không nghe được âm thanh nào, chỉ có thể dựa vào ốc tai điện tử đã được cấy vào sâu trong tai cậu khi còn nhỏ mà miễn cưỡng sinh hoạt như người bình thường.

Một bộ phận của ốc tai được cấy vào bên dưới lớp da sau tai, một bộ phận khác là thiết bị bên ngoài cơ thể, mang lên là có thể nghe được, tháo xuống sẽ chẳng khác nào một người điếc.

Loại thiết bị này rất đắt tiền, khi dùng phải cẩn thận tránh không để bị va chạm, cũng không được dính nước. Kỷ Nguyễn vừa mới tiếp nhận cơ thể này nên vẫn chưa quen, vừa nãy đi tắm mà quên tháo xuống.

Từ phản xạ có điều kiện của cơ thể này đã nói cho Kỷ Nguyễn biết, cái đồ vật nhỏ này thực sự vô cùng quý giá, nước vừa xối vào người, trái tim cậu liền căng thẳng, vội vàng né xa vòi nước, thậm chí suýt chút nữa trượt ngã.

Nước ấm ào ào chảy xuống dọc theo cơ thể của Kỷ Nguyễn, cậu nhắm mắt lại lau mặt, thầm nhớ kỹ về sau không thể té ngã, cũng không thể đi dưới mưa, phải bảo vệ lỗ tai nhỏ thật tốt. Cậu có thể nghe được âm thanh đều là dựa vào cái vật này.

Trợ lý Tống nói 20 phút sau sẽ đến, Kỷ Nguyễn cũng không muốn để người ta chờ đợi, chỉ tắm rửa qua loa liền đi ra.

Khi không mang ốc tai, không có bất cứ âm thanh nào có thể truyền vào tai cậu, ngay cả tiếng máy sấy tóc ù ù bên cạnh cũng trở lên mơ hồ. Lỗ tai cậu giống như bị một tảng đá lớn bịt lại, âm thanh đi qua kẽ hở của tảng đá bị biến đổi trở nên méo mó kì quặc, nhưng như vậy còn hơn là hoàn toàn không nghe được gì.

Cảm giác xa lạ này khiến lưng Kỷ Nguyễn tê dại, ngón tay vô thức sờ lên tai, rồi lại như bị điện giật mà rụt tay lại.

Kỷ Nguyễn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, ngực hơi phập phồng, hồi lâu mới giơ tay lại lần nữa chạm đến vùng da sau tai.

Cứng cứng, có thể sờ thấy một vật hình tròn hơi nhô lên.

Đó là ốc tai nhân tạo được cấy vào trong cơ thể cậu.

Nguyên thân có mái tóc hơi dài, không quá qua tai nhưng cũng đủ để che khuất tai nghe màu đen trên vành tai, nhìn thoáng qua thì không khác người bình thường là bao.

Kỷ Nguyễn không nghĩ tới khi chạm vào sẽ rõ ràng như vậy.

Có một thứ không thuộc về cơ thể đang cắm rễ trong máu thịt, đến giờ phút này Kỷ Nguyễn mới hoàn toàn nhận thức được đây không phải cơ thể của mình.

Cậu đã đi đến một thế giới khác

Kỷ Nguyễn tắt máy sấy tóc, dùng tay lau mặt gương bị hơi nước làm mờ, khuôn mặt của một thiếu niên hiện ra.

Gương mặt này thật sự giống với dáng vẻ của Kỷ Nguyễn ở thế giới kia.

Nói đúng hơn là của Kỷ Nguyễn khi 18 tuổi.

Năm ấy cũng là lúc cậu được bác sĩ chuẩn đoán mắc bệnh nan y, sức khỏe nhanh chóng suy giảm, từ đó cho đến năm 20 tuổi trước khi kết thúc cuộc đời, người nhà cũng không để cho cậu soi gương lần nào.

Kỷ Nguyễn cũng có thể đoán được, chắc hẳn khi đó cậu không còn đẹp nữa, nằm ở trên giường bệnh cả người cắm đầy các loại dây dợ máy móc, khuôn mặt tiều tụy ảm đạm khi bị cái chết bủa vây.

Nhưng hiện tại nhìn thiếu niên trong gương, tuy rằng gầy gò như thiếu dinh dưỡng nhưng gò má vẫn căng đầy, ánh mắt cũng vô cùng trong trẻo, chính là bộ dáng tươi trẻ nhất của Kỷ Nguyễn.

Hốc mắt không khỏi nóng lên, tuy rằng là xuyên sách, nhưng cũng giống như vận mệnh chú định, trời cao lại cho cậu được sống thêm lần nữa.

Kỷ Nguyễn trở lại trong căn phòng nhỏ, bên cạnh bàn học đặt một chiếc vali đã bạc màu, nguyên thân đã thu dọn xong xuôi từ trước, tất cả cũng chỉ có một chút đồ đạc như vậy.

Trên tay kéo của vali đặt một con gấu bông màu xanh, là linh vật của Kinh Đại (*), trên túi còn gắn huy hiệu của trường.

(*) 京大: Tên gọi tắt của một trường đại học nào đó, giống như Bắc Đại là tên gọi tắt của Đại học Bắc Kinh.

Thiết lập của nguyên thân chính là đóa hoa trắng mong manh, gia cảnh khó khăn nhưng ý chí cứng cỏi, thành tích học tập vô cùng tốt, vừa trúng tuyển trở thành trở thành tân sinh viên khoa tiếng trung của Kinh Đại.

Kỷ Nguyễn năm đó cũng thi đậu một trường đại học danh tiếng, chỉ tiếc là gặp vấn đề về sức khỏe nên không thể đến trường.

Cậu ngồi trên vali, tay chống đầu gối, giương mắt lên là có thể nhìn thấy hàng cây cao lớn bên ngoài cửa sổ.

Đây là một tòa chung cư cũ, cây cối bao phủ xung quanh, những tán lá xanh mướt nay bị ánh mặt trời chói chang chiếu đến héo queo, tiếng ve kêu râm ran, khi truyền vào trong tai lại nghe có chút khác lạ.

Kỷ Nguyễn nhắm mắt lại, bàn tay chống trên trán.

Thính lực không tốt cũng không sao, ít nhất còn có thể được sống.

Lần này nhất định sẽ sống nhẹ nhàng một chút, vui vẻ một chút......

Kỷ Nguyễn nghĩ vu vơ, chỉ ngồi một lát liền bắt đầu cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ gạch lát dưới sàn.

Hôm nay thực sự quá nóng rồi.

Kỷ Nguyện bị nóng đến mức không thở nổi, chóng mặt nhức đầu, dựa theo ký ức lấy từ trong ngăn kéo một chai Hoắc Hương Chính Khí, mở nắp ra uống.

Vừa mới uống được một ngụm di động đã kêu, bên ngoài hình như có tiếng gõ cửa. Kỷ Nguyễn đứng dậy bước tới mở cửa, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc của trợ lý Tống trong trí nhớ.

Bọn họ mỗi ngày làm việc trong văn phòng đều phải mặc âu phục, hôm nay cũng vậy, tuy nhiên có lẽ bởi vì leo cầu thang nóng quá mà áo khoác ngoài của trợ lý Tống đã bị cởi ra, áo sơ mi ướt đẫm một mảng, trên trán cũng toàn là mồ hôi.

Kỷ Nguyễn ngẩn người, vội đưa khăn giấy cho hắn: "Khu này không có thang máy, làm anh phải vất vả đi bộ lên đây rồi."

Trợ lý Tống cũng là người khiêm tốn lịch sự, nghe vậy chỉ nhận lấy khăn giấy cười nói: "Đều là công việc của tôi."

Thời tiết nóng nực như vậy, Kỷ Nguyễn đương nhiên sẽ không để hắn chịu khổ hơn nữa mà mời hắn uống trà trong căn phòng như lò nung của mình, gật đầu ra hiệu với trợ lý Tống rồi quay vào bên trong lấy hành lý.

Tống Lĩnh chăm chú nhìn theo bóng dáng của Kỷ Nguyễn, trên người cậu thiếu niên mặc một chiếc áo thun cũ và quần short đơn giản, căn nhà chỉ có bốn bức tường, từ nhỏ đến lớn phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn mà làn da vẫn trắng trẻo sáng ngời.

Khi trước lúc hẹn gặp ký hợp đồng vẫn luôn ở tư thế ngồi, nay Tống Lĩnh mới phát hiện dáng đi của Kỷ Nguyễn rất đẹp, không cố gắng thẳng sống lưng, cũng không có vẻ gì nhát gan khép nép như trong tài liệu điều tra được, ngược lại dáng vẻ thong dong tự nhiên, đối lập hoàn toàn với căn phòng nhỏ cũ nát này.

Tống Lĩnh không hiểu sao đột nhiên cảm thấy, ông chủ của mình mang Kỷ Nguyễn rời khỏi đây giống như đào được một chiếc củ cải trắng từ trong vũng bùn, lúc ôm về nhà rửa sạch sẽ lại phát hiện, hóa ra là một khối dương chi bạch ngọc trắng noãn.

Xe đỗ dưới tầng, vừa ngồi vào trong xe liền cảm nhận được một luồng hơi lạnh thổi tới, toàn thân nổi một tầng da gà, nhưng tốt xấu gì cũng được mát mẻ, thân nhiệt tản ra khiến trong người dễ chịu hơn không ít.

Chiếc xe sang trọng màu đen chở Kỷ Nguyễn rời khỏi khu chung cư cũ nát, xuyên qua những tòa nhà cao tầng ở trung tâm, cuối cùng đi vào một khu biệt thự ở phía tây thành phố.

Nơi này khác biệt một trời một vực với khu nhà cũ của nguyên thân, xung quanh cây cối xanh tốt, mặt đường sạch sẽ, các ngôi biệt thự nằm độc lập với nhau, khoảng cách giữa mỗi căn vừa đủ để đảm bảo tính riêng tư cho gia chủ.

Xe vẫn chạy một đường đến tận sâu bên trong mới dừng lại, đây là khu mới mở rộng, mỗi căn biệt thự đều được tu sửa theo sở thích của chủ nhà, riêng căn nhà trước mặt này lại có vẻ ngoài khác biệt hoàn toàn.

Nó không có góc cạnh.

Những kiến trúc bình thường là góc nhọn sắc bén đều được thay thế bởi các đường cong mềm mại, với màu sắc chủ đạo là xám và trắng, trên ban công ở tầng hai có một chiếc cầu thang lộ thiên màu xám dẫn thẳng xuống sân sau.

Giữa màu xanh của cây cối, cả căn biệt thự rực rỡ lung linh như một viên đá mặt trăng.

"Phía sau là một hồ bơi ngoài trời", Tống Lĩnh nhìn theo ánh mắt của Kỷ Nguyễn nói:" Nếu ở tầng hai thì từ nơi đó đi xuống sẽ gần hơn."

Ánh nắng nóng rực chiếu đến Kỷ Nguyễn, chỉ đứng một lát cậu đã bị phơi đến hai má đỏ hồng, đôi môi khô khốc.

Tống Lĩnh mở một chiếc ô màu đen, bước nhanh hơn dẫn Kỷ Nguyễn lướt qua mặt cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, đi thẳng vào bên trong.

Thật ra bọn họ có thể đi xe từ cửa hông vào gara ngầm, rồi đi thang máy lên mà không cần phải đi dưới trời nắng như vậy.

Nhưng Cố Tu Nghĩa đã cố ý dặn dò trước, muốn để Kỷ Nguyễn đi vào bằng cửa chính.

Tống Lĩnh không hiểu, cũng chỉ là kết hôn giả theo giao dịch, vì cái gì mà nhất định làm theo nghi thức hôn lễ của 800 năm trước, để tiểu thê tử chưa từng gặp mặt đi qua cửa lớn?

Nhưng Cố tổng vẫn luôn là người chú trọng tiểu tiết như vậy.

Phong cách trang trí bên trong biệt thự cũng giống như bên ngoài, sử dụng sắc lạnh là chủ yếu, đồ đạc cũng rất tối giản.

Vừa bước vào huyền quan liền thấy một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, mặt mũi hiền hòa đứng chờ. Tống Lĩnh giới thiệu: "Đây là dì Triệu, là người chăm sóc ngài Cố trước đây, từ bây giờ sẽ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của cậu."

Người làm việc bên cạnh Cố Tu Nghĩa đều là người hiểu lễ nghĩa, dì Triệu mỉm cười chào: "Cậu Kỷ."

Thân thể này chỉ mới 18 tuổi, dù là Kỷ Nguyễn khi mất cũng chưa qua 20, nghe một người lớn tuổi như vậy dùng kính ngữ chào hỏi, cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cậu sờ sờ chóp mũi, cười nói:" Chào dì, dì gọi cháu Tiểu Nguyễn là được."

Dì Triệu nghe vậy cũng không từ chối, cười đáp lại:" A, đúng rồi, đây là mèo cậu Cố nuôi, tên là Tiểu An."

Bà vừa nói vừa xoa đầu con mèo to lớn bên chân. Đó là một con mèo thuộc giống Maine Coon, có bộ lông dài màu xám, dù đang ngồi cũng đã cao đến đầu gối của dì Triệu, lúc đầu nhìn lướt qua Kỷ Nguyễn còn tưởng đây là một chú chó cỡ trung bình.

Tiểu An có vẻ kiêu ngạo khó gần, được dì Triệu ra hiệu cũng chỉ cọ cọ bên chân Kỷ Nguyễn một cái rồi bỏ đi

Dì Triệu cười liếc nhìn mèo lớn một cái, sau đó dẫn Kỷ Nguyễn lên tầng xem phòng.

Nghiêm túc mà nói, Cố Tu Nghĩa cũng không hề bạc đãi đối tượng kết hôn của mình. Trước mặt cậu là một căn phòng đang mở cửa, có cửa sổ đón nắng, phòng thay đồ và phòng tắm đều có đủ, chỉ tính riêng căn phòng nhỏ để quần áo cũng đã rộng hơn gian phòng cũ của cậu rồi.

Không những vậy, có thể nhìn ra được căn phòng đã được dụng tâm trang trí lại, phong cách hoàn toàn tương phản với tổng thể căn nhà.

Kỷ Nguyễn nhìn xung quanh một vòng, không khỏi bật cười.

Phong cách phim hoạt hình.

Trên giường có hai con gấu bông lớn, dưới sàn trải một tấm thảm nhung màu kaki, ngay cả trên bức màn che cũng in hình phim hoạt hình, trên bàn sách còn để một con mèo chiêu tài vẫy tay trông thật ngốc nghếch.

Tống Lĩnh thấy Kỷ Nguyễn không nói lời nào, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc ấy Cố Tu Nghĩa chỉ dặn hắn sửa sang lại căn phòng nhìn ấm áp chút, mà khi hắn giao cho công ty thiết kế nội thất lại bổ sung thêm câu: Phòng cho người nhỏ tuổi, trang trí nhìn hoạt bát chút.

Không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại biến thành phòng cho trẻ em.

Tống Lĩnh ho một tiếng, mặt không đổi sắc đem nồi ném cho ông chủ: "Cố tổng hy vọng cậu cảm thấy thoải mái nên cố ý yêu cầu trang trí ấm áp một chút."

Ngón tay trắng ngần của Kỷ Nguyễn khảy khảy móng vuốt mèo chiêu tài, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên khẽ cười:" Cảm ơn, tôi rất thích."

-------------------------------

Ba ngày sau, trên xe.

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi, thân hình cao lớn chìm trong không gian thiếu sáng.

Tống Lĩnh đang ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn một cái, biết hắn không ngủ liền thấp giọng báo cáo: "Phu nhân biết cậu muốn kết hôn, có chút thiếu kiên nhẫn."

Ánh sáng lờ mờ bên ngoài hắt lên người đàn ông, hắn lạnh nhạt kéo khóe miệng.

Cố Tu Nghĩa không bày ra chút cảm xúc nào, ngón tay gõ nhịp trên đùi cũng chưa từng ngừng lại, nói: "Bà ta mà yên tĩnh chút tôi còn liếc mắt nhìn một cái."

Tống Lĩnh nghe đến đó, mím môi hiểu không cần phải nhiều lời nữa.

Được một lát, từ ghế sau truyền đến âm thanh trầm thấp của Cố Tu Nghĩa: "Cậu cảm thấy Kỷ Nguyễn thế nào?"

Thế nào?

Câu hỏi này quá rộng.

Tống Lĩnh gật đầu. Kỷ Nguyễn là một trong những học sinh nghèo khó được Cố Tu Nghĩa giúp đỡ, bị khiếm thính, cơ thể yếu đuối, cha mẹ đều đã mất, nhưng thành tích học tập lại rất tốt.

Cố Tu Nghĩa ghét nhất những phiền toái kéo dài, ngay cả việc lựa chọn đối tượng kết hôn cũng giao cho cấp dưới làm, không khác gì khi tuyển nhân sự, trải qua từng tầng sàng lọc lý lịch, tất cả đều tuân theo một quy trình, không thêm vào bất kỳ cảm xúc nào.

Mà Kỷ Nguyễn đúng là một người ưu tú, tuy sức khỏe không đủ, nhưng không còn người thân nào khác, có thể loại trừ những rắc rối về sau, là người tốt nhất được chọn.

Tống Lĩnh do dự một lát, châm chước nói: "Rất yên tĩnh, ít nói, từ lúc về nhà đã ba ngày cũng không nhiều chuyện, trước khi ăn cơm sẽ nói cảm ơn dì Triệu, ăn xong sẽ kéo ghế về, lau miệng từ trái sang phải..."

Cố Tu Nghĩa nhăn mày lại.

Tống Lĩnh tạm dừng: "...... Làm sao vậy?"

Cố Tu Nghĩa ấn ấn giữa mày: "Không cần chi tiết như thế."

Hắn một chút cũng không quan tâm bạn đời tương lai của mình lau miệng từ trái qua phải hay từ phải qua trái.

Tống Lĩnh "A" một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cậu ấy rất tốt."

Cố Tu Nghĩa buông tay: "Không còn gì khác sao?"

Tống Lĩnh nghĩ nghĩ: "Đúng rồi, buổi sáng ngày hôm qua cậu Kỷ muốn đổi giường, nói là... ngủ không được thoải mái."

Quay qua quay lại cũng chỉ là một chiếc giường, Cố Tu Nghĩa không hỏi thì Tống Lĩnh cũng không nghĩ tới, hẳn không phải là việc gì lớn.

Quả nhiên, Cố Tu Nghĩa khép mắt lại, hiển nhiên không để ở trong lòng.

Tống Lĩnh nhìn phương hướng trước mắt, hỏi: "Sắp đến rồi, có cần thông báo trước không?"

"Không cần, trực tiếp đi vào."

Ở tầng một của biệt thự có một căn bếp mở, Cố Tu Nghĩa vừa bước ra khỏi thang máy đã ngửi thấy loáng thoáng mùi chè đậu xanh, có lẽ dì Triệu đang làm bữa chiều.

Tiểu An ngày thường luôn là một bộ dáng cao ngạo, thực ra lại rất quấn người, giờ đang điên cuồng cọ cọ ống quần Cố Tu Nghĩa.

Cố Tu Nghĩa xoa đầu mèo lớn, cởi áo khoác đưa cho dì Triệu, tầm mắt quét quanh phòng khách, thuận miệng hỏi:"Người đâu?"

Dì Triệu ngầm hiểu, cầm lấy âu phục: "Ở trong phòng ngủ, chắc giờ này cũng tỉnh rồi."

Cố Tu Nghĩa gât đầu, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, đến bên bồn rửa tay:"Người có dễ ở chung không?"

Dì Triệu đã chăm sóc hắn từ khi hắn mới 10 tuổi, quan hệ gần gũi, đơn giản nói: "Đúng thật là một đứa bé ngoan, chỉ có điều dì thấy sức khỏe hơi yếu, mấy ngày gần đây thời tiết nóng quá, ăn uống cũng không vào, chỉ thích ăn trái cây."

Sau đó lại cười rộ lên: "Nhưng ăn cơm rất nghiêm túc, xem ra rất thích tay nghề của dì."

Trình độ nấu ăn của dì Triệu đúng thật là tuyệt đỉnh, thấy người khác thích đồ ăn bà nấu liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cố Tu Nghĩa cũng cười cười, lau khô tay: "Để cháu đi lên xem."

"Được."

Tống Lĩnh tranh thủ lúc ông chủ xoay người lên cầm vội miếng táo dì Triệu vừa cắt, yên tĩnh đi theo.

Căn phòng mà Cố Tu Nghĩa sắp xếp cho Kỷ Nguyễn có hướng đón nắng rất đẹp, từ cánh cửa khép một nửa vẫn có ánh sáng tự nhiên hắt tới.

Cố Tu Nghĩa đứng ở bên ngoài nhìn vào phòng qua khe cửa, vừa giơ tay định gõ cửa đánh tiếng, cũng không biết thấy cái gì mà bỗng nhiên dừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net