Chương 12: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm ngày trải qua chuyện tính ái, có một đạo giới tuyến mơ hồ. Giới tuyến này một khi vượt qua, ái có thể chuyển hóa thành dục, mà dục cũng có thể chuyển hóa thành ái.

Thời điểm giao mùa, đại để Trì Tầm cũng đi tới điểm giới hạn của giới tuyến.

Hôm nay, y bị Quý Nhiên Chu ôm vào trong ngực ngồi ở trên dương vật làm một lần, lại nằm ở trên giường mặt đối mặt giao hoan, Trì Tầm vậy mà vào thời điểm bản thân gần như kiệt sức, chủ động ôm lấy Quý Nhiên Chu ——

Dáng người của Trì Tầm so với Quý Nhiên Chu gầy yếu hơn nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc y vòng tay ôm hắn.

Quý Nhiên Chu trong nháy mắt cao trào bỗng được một đôi tay ấm áp ôm lấy, tựa như từ nước bùn lâu ngày bỗng tiến vào tầm chiếu của ánh mặt trời. Trì Tầm ôm một cái rồi buông ra ngay, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Quý Nhiên Chu sửng sốt trong khoảnh khắc.

Ngay sau đó xốc Trì Tầm lên, lôi kéo dây xích túm chân y gác lên trên vai, bắt đầu một tràng xâm phạm tiếp theo đầy hưng phấn, sau đó trong sự chật vật thở dốc cùng rên rỉ của Trì Tầm đạt tới cao trào.

Trì Tầm trước khi ngất xỉu cố gắng nói hoàn chỉnh một câu: "Nhiên Chu, chúng ta nói chuyện đi."

Trì Tầm lần này bị làm quá mức hung ác, khó mà không bị xé rách, cộng thêm trường kỳ ăn uống thất thường dẫn tới dạ dày co rút, thành công được vào bệnh viện.

Quý Nhiên Chu chỉ số thông minh cao, nhưng EQ thì không cao lắm, cùng ái nhân bản lĩnh lại bướng bỉnh mà đình trệ với thiếu niên thời kỳ.(?)

Hắn lần đầu tiên phát hiện bản thân có tính bạo lực là khi nhìn thấy Trì Tầm được một bạn học nữ thổ lộ, dục vọng chiếm hữu sôi trào làm hắn phần nỗ cùng khoái cảm muốn chiếm đoạt anh trai. Buổi tối Trì Tầm đưa bạn học nữ về nhà, còn hắn ở trong WC nhà mình nhìn ảnh chụp anh trai kế trong điện thoại, tiến hành lần thư giải đầu tiên.

Bóng ma cha mẹ lưu lại làm tăng chỉ số bạo ngược trong hắn, lúc ấy hắn liền nghĩ —— nếu làm Trì Tầm, tiểu tam ghê tởm kia mắt thấy Trì Tầm bị chính mình ngược đãi, cả nhân sinh đều bị chính mình hủy diệt, đứa con bà kiêu ngạo nhất cũng biến thành ngoạn vật của hắn...... Bà ta có thể, trở nên điên khùng hay không?

Hắn làm được: Tiểu tam đã chết, thanh danh xấu xí, hắn kế thừa sự nghiệp kinh doanh phát triển của Quý Tuân Thâm, công ty Trì Tầm khổ tâm kinh doanh cũng rơi vào trong tay mình. Mà bản nhân y cũng bị hắn cầm tù, trừ bỏ chờ bị hắn chơi, cái gì cũng làm không được, nơi nào cũng không thể đi, giống như một tính nô đặc biệt cung cấp riêng cho hắn phát tiết, cùng với thiên chi kiêu tử trong trường học trước đó khác nhau như trời với đất.

Nhưng hiện tại, Trì Tầm vẫn rất dễ dàng liền gợi lên bất mãn tiềm tàng trong nội tâm hắn, dùng sự quyến luyến thuở bé của hắn đối với người anh kế dịu dàng như nước này.

Khi Trì Tầm tỉnh lại, Quý Nhiên Chu rót cho y một chén nước.

"Vậy, anh muốn nói cái gì?"

Trì Tầm liếc mắt một cái đánh giá bốn phía, phòng bệnh sạch sẽ, cẩn thận nghe có thể nghe được tiếng người ầm ĩ đã lâu, y lại hơi chút giật giật chân, cổ chân không có cái gì trói buộc cả.

Quý Nhiên Chu nhìn anh trai, không cười. Khi không cười hắn thoạt nhìn cũng chỉ là một người rất đơn thuần, tựa như linh hồn ma quỷ đều bị che đậy dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ đó.

"Tôi muốn nói là......" Trì Tầm muốn ngồi dậy, lại bị Quý Nhiên Chu đè vai xuống, nặng nề nói: "Đừng lộn xộn, đừng cho là em không biết anh là cố ý chọc giận khiến em làm anh bị thương, từ đó tìm cơ hội chạy trốn."

Trì Tầm bất động, nhẹ nhàng cười, ý cười nhạt nhẽo nhưng cũng đủ làm khuôn mặt y sáng bừng: "Nếu hai năm kế tiếp, tôi cam tâm tình nguyện bồi ở bên cạnh cậu tùy ý cậu muốn làm gì thì làm, 2 năm sau có thể thả tôi đi không?"

Quý Nhiên Chu gọi thẳng tên đối phương: "Trì Tầm, anh đang nằm mơ à."

"Tôi xác thật không có dũng khí tự sát, nhưng mà mượn tay cậu tra tấn, khiến thể xác và tinh thần tự nhiên suy kiệt vẫn là chuyện dễ dàng làm được. Tôi không phải phải người tinh thần khỏe mạnh, bác sĩ của cậu hẳn là cũng đã nói với cậu về tình trạng của tôi rồi, tiếp tục như vậy, còn không đến hai năm, cậu chỉ có được một cỗ thi thể thôi."

"Anh đang uy hiếp em?"

"Tôi cho cậu cơ hội, dùng thời gian hai năm để khiến tôi yêu cậu." Trì Tầm không biết lấy sức lực từ đâu, chống giường ngồi dậy, dựa đến rất gần Quý Nhiên Chu, hai chóp mũi gần đến mức hô hấp dường như giao hòa: "Hai năm có thể phát sinh rất nhiều thứ, vạn nhất 2 năm sau tôi lại yêu cậu đến không nỡ rời đi thì sao?" Trì Tầm khẽ thở dài một tiếng, "Nhiên Chu à...... Đây là lựa chọn tốt nhất trước mắt, cũng là nhượng bộ lớn nhất tôi có thể làm được."

Quý Nhiên Chu nhìn Trì Tầm thật sâu.

Trì Tầm chậm rãi chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn lại hắn: "Giống như cậu đã nói vậy, tôi bị đàn ông chơi cũng sinh ra khoái cảm, kêu dâm không ngừng, cho nên tôi có thể bẻ cong."

"Câm miệng." Quý Nhiên Chu bỗng nhiên bóp chặt cằm Trì Tầm nói, "Ở chỗ này chọc em tức giận, là muốn cho người có mặt tại hiện trường quan sát bộ dáng dâm đãng của anh sao?"

Trì Tầm cười hai tiếng: "Ha, cậu có thực lực như vậy thì, tùy cậu."

Quý Nhiên Chu cơ hồ muốn bóp nát cằm y.

Đến tột cùng có nên tin hay không? Người đàn ông trước mặt này có phải giống mẹ y hiểu được mị hoặc nhân tâm? Lời anh ấy nói rốt cuộc là thật hay giả?

"Cậu...không muốn cùng tôi...nếm thử một chút... luyến ái bình thường sao?"

Quý Nhiên Chu bỗng nhiên buông tay. Biết rõ đây vô cùng có khả năng là kế sách tạm thời, nhưng lại có một loại dụ hoặc tràn ngập ma lực.

Trì Tầm suy yếu nói: "Nếu cậu có tính bạo ngược khi làm tình, tôi sẽ...cố gắng thỏa mãn cậu, nhưng ngày thường đừng hạn chế tự do của tôi, cho tôi đọc sách, đi làm, và các mối quan hệ xã giao bình thường. Thời gian khác tùy cậu muốn chơi tôi như thế nào thì làm, giống như một cặp tình nhân đi dạo xem phim hẹn hò cũng được, hay đeo xiềng xích bị cậu thô bạo tiến vào cũng không sao, tôi có thể chịu đựng. Đương nhiên, nếu cậu thật sự muốn tôi có thể ở lại bên cạnh cậu sau 2 năm, vậy những loại tình thú đó đừng làm quá mức nặng nề"

Bầu không khí trầm lặng thật lâu.

Trì Tầm đón ánh mắt nóng rực của Quý Nhiên Chu, cảm thấy nếu ánh mắt là một loại vũ khí, vậy thì bản thân hẳn đã bị nó giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Không biết qua bao lâu, Quý Nhiên Chu ấn y xuống dưới thân, chóp mũi va chạm, lãnh trầm mà thong thả nói nhỏ :

"Anh Trì Tầm à, nếu đã biết tính em như thế nào, liền ngàn vạn lần đừng nghĩ trêu đùa lừa dối em. Em cảnh cáo anh ——" Quý Nhiên Chu cắn một ngụm xuống xương quai xanh người bên dưới, "Mấy năm này nếu anh dám trốn, em nhất định dùng mọi thủ đoạn bắt anh trở về, hoàn toàn biến anh thành ngoạn vật không bị đàn ông thao liền không thể sống, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."

Nói xong, Quý Nhiên Chu liền rời đi.

Trì Tầm nhìn bóng dáng đối phương biến mất sau cánh cửa, bỗng dưng nhớ tới 6 năm trước đứa nhỏ kia chạy trối chết. (Mình chưa hiểu được chi tiết này vì không khớp thời gian lắm. Thôi cứ để đây để xem cốt truyện sau này có gì để sửa lại sau vậy.)

------

Ngày hôm sau, Trì Tầm vẫn là tỉnh lại trong phòng bệnh. Y muốn uống nước nên nghiêng đầu sang kệ kê đầu giường.

Bất ngờ là lại nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực đẹp đẽ. 99 bông, mang theo khao khát nóng cháy nhất, gấp không chờ nổi bộc lộ ra, đem ngây thơ chờ mong cùng dục vọng trực tiếp tạo thành hình.

Trì Tầm nhớ tới thật lâu trước kia, không biết ở nơi nào nghe qua một tuyên truyền hoang đường rằng, loại người có dục vọng mãnh liệt, chiếm hữu dục tràn đầy kia đều là một đứa trẻ thiên chân chấp nhất.

Bởi vì bọn họ xúc động đều rất nguyên thủy, những điều tưởng chừng phức tạp đều được đơn giản hóa đến buồn cười.

—— Em yêu anh, em muốn chịch anh, em muốn không có lúc nào là không ở bên cạnh anh, em gấp không chờ nổi mà muốn anh thuộc về em, rất muốn chứng minh với thế giới này em yêu anh nhất.

Trì Tầm chú ý tới trên bó hoa hồng có một tấm card.

Y cầm lấy, mặt trên viết không phải những lời lẽ tâm tình như "Yêu anh trai nhất" "Em vĩnh viễn yêu anh" linh tinh, mà là đơn giản mấy chữ:

"Em sẽ vĩnh viễn truy đuổi anh."

Cửa phòng bệnh mở ra, Quý Nhiên Chu mặc áo hoodie màu cam, mang mũ lưỡi trai đi đến, không có thanh âm cộp cộp khi giày da đạp lên mặt sàn bởi vì lúc này, trên chân hắn lại là một đôi giày thể thao màu trắng nhẹ nhàng.

"Anh, anh tỉnh rồi."

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Trì Tầm nhìn khuôn mặt Quý Nhiên Chu được ánh mặt trời làm cho càng thêm rực rỡ, giọng nói có vẻ rất dịu dàng sạch sẽ.

"Ừm" Trì Tầm gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn đối phương.

Kế tiếp, hai bên đầu được một đôi tay nâng lên, giống như trân bảo yêu quý mà nâng niu, sợ không cẩn thận một cái sễ làm hỏng bảo vật quý giá.

Trì Tầm chớp chớp mắt, đối phương liền ghé mặt vào hôn lên môi y.

Không có cắn xé, chỉ nhẹ nhàng hôn mút cánh môi mềm mại của Trì Tầm, hơi thở dây dưa đủ biểu đạt được sự say mê nhiệt liệt của đối phương với y. Quý Nhiên Chu chưa thử qua nụ hôn nhẹ kiểu Pháp bao giờ, muốn cố tình hôn sao cho thật ôn nhu, ngược lại cắn vào lợi của y, giống thiếu niên ngây ngô lần đầu yêu đương. Khi hắn bại lộ sự hung ác, Trì Tầm bị cắn đau lập tức đẩy đầu đối phương ra, thiếu niên cũng thuận theo thu lại lực đạo, đến cuối cùng, nụ hôn này dưới sự dẫn dắt của Trì Tầm mà hoàn thành.

Tràn ngập thương tiếc, ngây ngô, đơn thuần. Đây là lần đầu tiên trong mối quan hệ của cả hai, từ trước tới nay, nụ hôn thể hiện đúng tình cảm chân chính nhất.

"Anh ơi, em muốn cùng anh hẹn hò."

"Muốn đi đâu?"

"Anh thấy công viên giải trí thế nào."

"Cũng được." Trì Tầm cười cười.

Không có ai biết nụ cười này ra có hàm ý như thế nào, là trào phúng, là lừa gạt, là tính kế, hay là thật sự chân tình?

——————————————

--------

p/s: Sắp rồi mn ơiiiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC