Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Liệu đổi từ khóa tìm kiếm từ quán quân sang các vận động viên thua cuộc trong cùng năm ấy.

Rất nhanh sau đó, Du Vũ lập tức nhận ra —— không có công thức cố định để chiến thắng, nhưng những câu chuyện thất bại lại giống nhau đến kinh ngạc, vì kế hoạch mà các vận động viên vạch ra ban đầu vô tình bị phá vỡ trong môi trường biển.
    
Chẳng hạn như, một số vận động viên xảy ra va chạm với đồng đội trong giai đoạn nước rút dẫn đến nhận thẻ vàng cảnh cáo khiến họ luống cuống; số ít tuyển thủ bị đẩy ra rìa phao báo hiệu khi thực hiện động tác xoay, vì không thể hòa nhập lại với tập thể nên đành bỏ qua trạm tiếp ứng, cuối cùng đánh mất nhịp điệu của chính mình. Cậu cũng từng như vậy, cuộc đấu tập tuần trước, vì mất thời gian tại phần tiếp ứng mà phải tập trung giành lại thứ hạng của mình, không thể phát huy sức mạnh ở chặng nước rút.
    
Trong lúc luyện tập ở bể bơi, một trình tự bơi được chia thành các cột mốc 50m hoặc 25m, Du Vũ có ý thức kiểm soát tốc độ rõ ràng. Nhưng một khi ném cậu xuống biển, các mốc tọa độ giúp cậu xác định vị trí đều biến mất, có những vận động viên khác xung quanh cũng gây ảnh hưởng đến dự đoán tốc độ của cậu. Vào lúc này nhịp điệu chính là thứ kiểm soát cơ thể tuyệt đối.
    
Nhưng việc kiểm soát cơ thể không phải chuyện một sớm một chiều.
    
Sau trận đấu tập ngoài trời sáng nay, dù đã thuần thục ở khâu tiếp ứng, Du Vũ vẫn chỉ xếp thứ năm. Trước tình thế hiện tại, Du Vũ cảm thấy mình là một người dễ bị ảnh hưởng tâm lý hoặc từ những người xung quanh.
    
Làm cách nào mới có thể khống chế nhịp điệu?
    
Tô Liệu nhìn đồng hồ, đột nhiên "a" một tiếng: "Mới đây đã bốn giờ chiều rồi."
    
"Tôi phải về nhà cô nhỏ." Anh gấp máy tính, "Đi thôi."
    
Hiếm khi được nghỉ tập vào chiều thứ bảy, Du Vũ vốn định đến nhà Tô Liệu giải bài tập về nhà, nhưng cuối cùng lại dành toàn bộ thời gian nghiên cứu bơi lội. Cũng may không phải không có thu hoạch. Cậu nằm trên sofa duỗi người, mệt mỏi đứng lên: "Tôi không nghĩ tháng sau mình có thể lọt vào ba vị trí đầu."
    
"Vậy thì chờ sang năm, năm nay dành cho Olympic."
    
Hai người băng qua đoạn đường bộ của tiểu khu. Đột nhiên, Du Vũ híp mắt lại, trông theo một con sóc nhỏ đang chạy về phía mình với tốc độ cực nhanh. Đuôi của nó chỉ dày khoảng 2cm, dài 10 cm. Phía sau còn có hai đứa trẻ đang hô hào, mặc quần áo sặc sỡ, tay vung vẩy một cành cây dài, thỉnh thoảng lại đánh vào người nó.
    
Sóc nhỏ nhanh trí chạy trốn theo hình chữ "Z", đầu đụng vào mũi chân Du Vũ, liền xem cậu như thân cây, trèo thẳng lên theo góc 90 độ. Du Vũ chỉ mặc quần thể thao và một chiếc áo len mỏng, móng vuốt sắc nhọn của con sóc nhỏ xuyên qua lớp vải, để lại vết hằn nhạt trên da cậu. Cậu dừng bước, cả người căng như bị điện giật, cảnh giác cúi đầu xuống, bắt gặp một đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen.
    
Áo len rất thích hợp để sóc nhỏ móc móng vuốt, nó bám thẳng trước ngực Du Vũ, sợ đến mức không dám nhúc nhích, cậu cũng không dám cử động.  Nếu có thể, cậu rất muốn dán biểu tượng cảm xúc "Cá voi sát thủ QAQ" lên mặt.
    
Không lâu sau, tụi nhỏ cũng đuổi đến đây, Tô Liệu đưa tay cản lại, nghiêm mặt nói: "Không được bắt nạt sóc nhỏ."

Hai đứa nhỏ kia như không nghe thấy, vây quanh Du Vũ, kêu ầm lên khiến não cậu cũng "ong ong". Tô Liệu nhíu mày, bất mãn nhìn người phụ nữ đáng ra phải trông con mình đang vùi đầu nghịch điện thoại: "Cô ơi?" 
    
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại cắm mặt vào di động, quở trách cho có: "Nghe anh nói chưa? Đừng hét nữa, làm phiền mọi người rồi kìa."
    
Giọng điệu cô ta không nặng không nhẹ, bọn nhóc càng được nước làm tới. Đứa lớn hơn kiễng chân dùng gậy gỗ đâm vào lưng sóc nhỏ, dọa cho nó sợ đến độ nhảy phắt lên vai Du Vũ.
    
Du Vũ: "..."
    
Tô Liệu bước lên hai bước, cướp nhánh cây từ tay thằng nhóc.
    
"Im lặng!" Anh cúi người, dọa, "Em còn bắt nạt sóc nhỏ, anh sẽ xử em biết chưa?"
    
Anh trai cao 1m85 vẫn rất có lực uy hiếp, hai cái đứa nhỏ liếc nhau, rồi gào lên bỏ chạy, như thể chúng nó đang so xem ai hét to hơn.
    
Tô Liệu quay qua, nhướn mày: "Nhìn cậu giống cái cây ghê."
    
Du Vũ hơi nghiêng đầu liếc con vật nhỏ trên bả vai, toàn thân cứng ngắc, không biết làm sao.

    
Rõ ràng, chú sóc nhỏ lên nhầm "cây" cũng bối rối. Nó ngẩng đầu lên, như hóa đá mà giữ nguyên tư thế ban đầu, run lẩy bẩy. Thậm chí Du Vũ có thể cảm thấy vật nhỏ ấm áp đang run rẩy trên mặt áo len của mình. Cậu khó khăn quay đầu lại: "Làm sao bây giờ?"
    
Có lẽ là động tác "quay lại" dọa sóc nhỏ sợ hãi, con vật nhỏ từ trên vai cậu nhảy lên, phóng qua bả vai Tô Liệu đứng bên cạnh. Nhưng Tô Liêu mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, vải rất mềm, con sóc nhỏ "bất cẩn" trượt chân ngã vào trong mũ.
    
Tô Liệu nhanh tay chụp mũ trùm đầu lại, đỡ con thú nhỏ bên trong: "Mũ có thể tháo ra được, giúp tôi kéo khóa mở." 
    
Du Vũ vội vàng tháo mũ xuống, vật nhỏ không ngừng giãy dụa ở bên trong.
    
Tô Liêu cẩn thận gói mũ lại, xuyên qua lớp vải chống gió nhẹ nhàng ôm con sóc nhỏ trong lòng bàn tay, an ủi vuốt ve lưng nó, cúi đầu xuống, mỉm cười: "Bắt được ngươi rồi."
    
Giọng nói dịu dàng đến mức khiến trái tim Du Vũ run lên.
    
Đệt.
    
"Tìm cây thả nó đi?"
    
"Để tôi kiểm tra xem nó có bị thương ở đâu không đã."
    
Sóc nhỏ đại khái biết Tô Liệu không có ác ý, ngã vào lòng bàn tay anh thì yên tĩnh lại, đôi mắt to bằng hạt đậu đen sáng lấp lánh.
    
"Trước nhà tôi có một cái cây, có một con sóc lớn sống trên đó, thường đến nhà tôi ngủ ké điều hòa." Tô Liệu bước nhanh về nhà, ôm con vật nhỏ, "Nó còn quá nhỏ, chúng ta nên tìm bạn cho nó."

Du Vũ nhanh chóng theo sau.
    
Chẳng mấy chốc, hai người trở lại tầng dưới nhà Tô Liệu.

"Đây, chính là cây long não lớn này."
    
Tô Liệu đi tới dưới tàng cây, kề sát thân cây thì thả lỏng tay ra, nào ngờ con sóc nhỏ thò cổ ra, vểnh lên đôi tai nhỏ, nhìn trái nhìn phải, thu mình trong lòng bàn tay anh, vẫn không muốn rời đi. Khi Tô Liệu khẽ nhúc nhích ngón tay, con sóc nhỏ mới thoăn thoắt leo lên cây như một làn khói.
    
Tô Liệu nhìn nhúm lông xù nhỏ biến mất trong những nhánh cây, thở phào nhẹ nhõm, mắng: "Đám nhóc này."
    
Đột nhiên xuất hiện bé lông xù khiến tâm trạng Du Vũ đột nhiên tốt lên, lo lắng về vòng loại nội bộ bị quét đi sạch sẽ. Du Vũ nghĩ thầm, Tô Liệu thật sự là một người rất dịu dàng.
    
Anh đối với mọi người rất tốt, kể cả chỉ là một chú sóc nhỏ. 

*
    
Tuổi mười sáu của Du Vũ như bước một chân vào "địa ngục". Vòng loại cấp tỉnh vào tháng năm như một thanh đao treo lơ lửng trên đầu, cùng lúc phải chuẩn bị cho chung kết giải trung học toàn quốc, đội bơi Nhị Trung cũng bắt đầu tập luyện bổ sung.
    
Mọi người đều rất coi trọng cuộc thi này, đối với toàn đội, đây là lần đầu tiên đội bơi Nhị trung lọt vào vòng cuối cuộc thi cấp quốc gia, còn với cá nhân mà nói, Tô Liệu luôn muốn có huy chương vàng quốc gia, cả Mao Khải Kiệt và Tống Hạo cũng cần đánh giá vận động viên cấp 1. Đặc biệt là Tống Hạo, đây là cơ hội cuối cùng để cậu thử sức "lên cấp" trước kỳ thi đại học. Nếu không thể đạt kết quả tốt hơn, cậu dự định sẽ từ bỏ bơi lội, chăm chỉ học tập và dốc hết sức chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh đại học năm sau.
    
Trương Diễm Minh mời Diêm Chính đến huấn luyện theo mức tiêu chuẩn cao nhất, trường học cũng phê duyệt cho đội bơi không cần đến lớp tự học buổi sáng, từ 6 giờ 55 đến 7 giờ 55 đổi thành thời gian huấn luyện, sau đó mới về lớp học chính khóa.
    
Giáo viên thể dục đã giúp bọn nhỏ nói chuyện không có nghĩa là các giáo viên bộ môn đều đồng tình.
    
Giờ tự học buổi trưa, cô Vương dạy ngữ văn gọi riêng Tô Liệu ra ngoài: "Học sinh thể dục tập luyện buổi sáng thì không sao, nhưng Tô Liệu, em nhất định không định theo con đường vận động viên chuyên nghiệp đúng không? Vài tháng nữa em sẽ là học sinh lớp 11, em sắp xếp thời gian như vậy đã thật sự phù hợp chưa?"

Du Vũ cách một bức tường, vểnh đôi tai nhỏ lên nghe. Chợt nghĩ đến những gì Trình Triết Phàm nói với Tô Liệu hôm đó —— "Đừng đi chệch hướng."
    

"Nhìn xem, ngữ văn lại trở thành môn kéo chân thứ hạng của em, rất nhiều điểm không nên bị trừ. Em tham gia thi toán và lí đã giành rất nhiều thời gian, cô không khuyến khích em bỏ giờ tự học buổi sáng cho bơi lội, đến mức bị trừ hẳn ba điểm phần đọc hiểu giữa kì!"
    
Học kì này Tô Liệu vô cùng bận rộn.
    
Song song thi toán và vật lý, ngoài ra anh còn tham gia một cuộc thi của khoa quốc tế, kết quả vì tiếng Anh quá trội, lại bị giáo viên chủ nhiệm đẩy đi chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp quốc gia. Hơn nữa còn phải huấn luyện ở đội bơi, dù là học thần cũng có chút quá sức. Bài kiểm tra giữa kì vừa rồi, Tô Liệu rớt khỏi năm mươi vị trí đầu của trường, nhiều lần bị cô Vương trừ điểm Ngữ văn.
    
"Em biết rồi ạ."
    
"Cô thấy trong lòng em toàn là số AC!" Cô Vương tức giận nói, "Tuần sau đọc thuộc lòng <Tỳ Bà Hành>, em làm sao thì làm." 

(*) Khi ai đó nói "Tôi không có số AC nào trong trái tim", nghĩa là người đó không đủ tự tin khi nói hoặc hành động (baidu). Ý của giáo viên giống kiểu "Trông em có vẻ tự tin quá nhỉ?" ấy
    
Du Vũ mà bị như vậy, hận không thể đập mặt xuống bàn chết ngay tại chỗ.
    
"Được. Hôm nay sáu rưỡi cô còn ở trường không ạ?" Không ngờ Tô Liệu lại bình tĩnh tiếp lời, "Em đọc cho cô nghe ngay." 
    
Du Vũ: "?"
    
Vương lão sư nghi ngờ nhíu mày: "Em từng học trước đó rồi?"
    
Học sinh Nhị trung toàn là thần tiên đánh nhau, chắc chắn sẽ có số ít học sinh đã thuộc làu làu <Đàn Tỳ Bà> từ lúc còn tiểu học.

Đáng tiếc Tô Liệu chỉ lo học vi phân tích phân ở tiểu học, anh thành thật trả lời: "Không ạ."
    
Du Vũ: "..."
    
Cô Vương: "..."
    
Tô Liệu rất thành khẩn: "Nếu em không thuộc, tuần sau nhất định sẽ nghiêm túc đi tự học buổi sáng."
    
"Được, như lời em nói, hôm nay cô đợi em ở văn phòng."
    
"Cô có thể đến nhà thi đấu được không, tiết kiệm chút thời gian."
    
Khi Tô Liệu vào lớp, Du Vũ không nhịn được quay đầu lại: "Mẹ kiếp, cậu mạnh mồm thế, chiều nay không luyện tập sao?" 
    
"Luyện."
    
Tô Liệu mở sách ngữ văn, mở bài <Tỳ Bà Hành>, trên trang sách sạch sẽ, không có chút ghi chú nào —— nguyên nhân rất đơn giản, tuần sau họ mới học đến bài này.

Du Vũ: "..." Trong lòng cậu thực sự có số AC hả? Không phải giả vờ? 
    
Cậu không còn muốn hỏi Tô Liệu định học vào lúc nào nữa. 
    
Đây không phải chuyện mà một học tra nên băn khoăn.
    
Huấn luyện buổi chiều, không biết Tô Liệu tìm đâu ra một kênh đọc diễn cảm [Tuyển tập thơ văn thi đại học], chọn chế độ lặp vô hạn <Tỳ Bà Hành>
    
Tiếng còi huấn luyện, tiếng nước "ào ào", lẫn giọng đọc trầm thấp "Ngón buông, bắt khoan khoan dìu dặt*", Du Vũ cảm thấy tư thế bơi của mình như thăng hoa lên tầm cao mới.

(*) Bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị

Bản dịch: nhà thơ Phan Vịnh Huy
    
Cuối ngày, cô Vương thật sự đến đây.
    
Du Vũ âm thầm toát mồ hôi thay cho Tô Liệu. Nhưng khi nghe anh đọc <Tỳ Bà Hành> trôi chảy, không sót chữ nào, cậu lại tự hỏi: Sao lạ vậy nhỉ?
    
"Cô ơi, em biết em muốn gì." Nam sinh tóc tai vẫn còn ướt nhẹp, khóe miệng cong lên, ngữ khí tự tin, "Cũng biết em đang làm gì."
    
Cô Vương mỉm cười, không nhắc lại chuyện tự học buổi sáng nữa.
    
Lúc ấy Du Vũ đã hỏi Tô Liệu: "Cậu thật sự chưa học trước?"
    
"Thật."
    
 "Má."
    
"Hồi chiều tôi nắm qua nội dung, thật ra bài thơ này rất dễ nhớ, nó có cốt truyện, nên tôi sẽ nhớ trình tự phát triển tình tiết câu chuyện trước." Tô Liệu giải thích, "Rồi nghe tẩy não thêm 2 tiếng, nhưng tôi nghĩ nửa tiếng là quá đủ rồi."
    
"Đừng nói nữa tôi không muốn nghe."
    
 Tô Liệu: "..."
    
Nhưng Từ Dữ Phong như được khai sáng, bèn đưa ra ý kiến đổi BGM mỗi buổi tập thành <Tỳ Bà Hành>, sau này có thể chọn thêm những bài thơ khác, cho đến khi cả đội thuộc lòng mới thôi.
    
Du Vũ và Vương Bằng Bồng ngang tài ngang sức, thay phiên tranh nhau vị trí "đội sổ".
    
Sau hai tuần lễ, ngay cả cô Trương cũng có thể đọc vanh vách.
    
*

Ngày mùng 5 tháng 5, vòng loại nội bộ bơi cự li dài của tỉnh Diêm chính thức khởi động. 
    
Hôm đó trời hửng nắng, gió biển hiu hiu, hơn 20 nam sinh đứng song song trên phao xuất phát, tiếng còi xuất phát vang lên ——
    
Du Vũ cùng một đám người cùng lúc nhảy xuống biển, khắp nơi đều là cánh tay, bọt nước tung tóe. Vạn lần không ngờ đến, khi cơ thể cậu chìm vào lòng biển, trong đầu chợt vang lên một giọng nam thâm tình, như ma thuật rót vào tai —— "Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách."
    
Bài thơ bắt tai, còn mang theo nhịp điệu.
    
Ngay lập tức, Du Vũ phát hiện một vấn đề. 

Cậu đang bơi quá nhanh ở chặng đầu.
    
Diêm Chính từng thảo luận riêng với cậu về việc duy trì tốc độ trong 8000m đầu tiên —— với thể lực hiện tại của Du Vũ, một khi vượt quá tốc độ này trong giai đoạn đầu, sẽ rất dễ mất sức trong giao đoạn nước rút —— những buổi huấn luyện tốc độ cộng với độ tẩy não của <Tỳ Bà Hành>, dường như đã hình thành cộng hưởng với nhịp điệu của Du Vũ.
    
Nhưng rõ ràng bây giờ, tốc độ bơi của cậu không khớp với nhịp đọc <Tỳ Bà Hành> trong đầu.
    
Người bơi đầu tiên đang là số 19, Du Vũ nhận ra người đó là Trình Triết Phàm. Trình Triết Phàm bơi quá nhanh, kéo theo nhịp đấu của chặng đầu cũng trở nên gấp gáp. Đối với hầu hết các vận động viên, tiếp tục duy trì tốc độ này quá sớm trong cuộc đua, sớm muộn gì cũng sẽ đuối sức.
    
Du Vũ hạ quyết tâm, ngưng nhìn vào thứ hạng của đối thủ, dựa theo nhịp điệu <Tỳ Bà Hành> trong đầu, từ tốn lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net