Phiên Ngoại: Làm Người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#tien161099

Mạnh Vĩ thấy Tần Tư Hoán không trả lời, trong lòng càng ngạc nhiên hơn.

Mẹ nó, đậy thật sự là cây cổ thụ nở hoa, ngàn năm có một nha!

Hắn với Tần Tư Hoán cùng nhau lớn lên, cũng biết rõ tình huống ở trong nhà của Tần Tư Hoán, mà người anh em của hắn cũng bởi vì nguyên nhân đó, nên trong truyện tình cảm không hề thấy hứng thú, thậm chí còn rất kháng cự khi có mối quan hệ thân mật với ai đó.wattpadtien161099

Mạnh Vĩ nhanh chóng buông tay cô gái kia ra, cũng đẩy cô gái đang dựa trong lòng mình ra, lập tức thẳng lưng, như thằng ngốc haha hỏi: "Là ai nha? Tôi có quen không? Là con gái nhà ai? Điều kiện trong nhà như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Cậu với cô ta có yêu nhau không? Không không không, mấy cái này không quan trọng, chỉ cần là anh em của tôi xem trọng, cho dù có trói tôi cũng sẽ đem cô ta đến trên giường cho cậu! Cậu có nói chuyện với con gái người ta chưa? Hai người có lên giường chưa?"

Tần Tư Hoán rũ mi.

Hắn chỉ là có cảm giác mơ hồ là mình thích Lộ Chỉ, nhưng mà hắn cũng không thể nào xác nhận được loại cảm giác này sẽ tồn tại trong bao lâu. Hắn căn bản là không dám nghĩ đến, mình có thể thích một người trong bao lâu.

Mạnh Vĩ rất lo lắng cho cuộc cách mạng này. Cả người giống như được tiêm máu gà, hỏi: "Tần Tứ! Cậu mau nói một câu gì đi! Đm, cậu mau nói cho tôi biết đó là con gái nhà ai! Là ai có thể cướp được trái tim của anh em tôi?! Cậu có phải sẽ lập tức kết hôn hay không? Ai ui mau nói đi! Vậy thù cậu còn gây dựng sự nghiệp làm cái gì, trực tiếp về kế thừa công ty của ba cậu, mau chóng kết hôn, ba năm hai đứa, ba của cậu sẽ vui đến chết cho xem!"

Tần Tư Hoán nghẹn lời: "...... Không muốn kết hôn, tôi cũng không biết mình có phải là thích người ta hay không."

"Tôi có kinh nghiệm! Cây cổ thụ ngàn năm nhà cậu không ngờ được là cũng nở hoa nha!" Mạnh Vĩ vui vẻ hỏi: "Tôi hỏi cậu nha, cậu nhìn thấy cô ta có phải là có cảm giác rất vui hay không?"

Tần Tư Hoán suy nghĩ một chút, chắc là có đi: "Ừ."

Nhưng mà có nhiều lúc, Lộ Chỉ cũng rất hay giận dỗi hắn, hắn cảm thấy rất trong lòng rất mệt.

"Vậy cậu có hôn cô ta chưa? Miệng của con gái, rất mềm mại, lúc cậu hôn cô ta, có phải sẽ cảm thấy rất sướng hay không. Cậu có thể hôn cô gái đó một cái thử xem, nếu như không cảm thấy vừa thơm vừa mềm, thì đó chính là không thích." Mạnh Vĩ nói hết kinh nghiệm của mình ra: "Còn có nha, cậu có thể lên giường với cô ta trước, lúc lên giường rất sướng, rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm sao, như vậy cũng được mà."

Tần Tư Hoán đột nhiên nhớ lại ngày đó ở sân bay, Lộ Chỉ cắn cổ ray hắn.

Lúc đó bạn nhỏ ô ô khóc, đến hít thở không thông, lúc môi cậu dán lên cổ tay hắn, Tần Tư Hoán thật sự không có cảm giác gì

Nhưng khi hắn nhìn thấy cậu khóc, chỉ muốn làm cậu khóc nhiều hơn. Nhưng mà khi cậu khóc, hắn cũng cảm thấy rất buồn nha.

Hắn im lặng không lên tiếng.

Năm nay hắn đã 28 tuổi, nhưng chưa từng để tâm vào chuyện tình cảm, đôi khi nhìn thấy Mạnh Vĩ hay là Hứa Hàn yêu đương, bao dưỡng minh tinh, Tần Tư Hoán đều luôn không quan tâm.

Hắn không hiểu tại sao lai có người trầm mê vào sắc đẹp như thế, rõ ràng mấy thứ đó chỉ là hư vô. Nhưng đối với loại tình cảm hư vô này, đôi lúc hắn cúng sẽ nghĩ đến.wattpadtien161099

Hắn cũng từng nghĩ tới, nếu như hắn có thích ai, hắn sẽ không cho người kia cơ hội để trốn, hắn sẽ đem người đó trói chặt bên cạnh mình, làm cho người đó vĩnh viễn sẽ không rời xa hắn.

Nhưng mà.......

Hắn đối với Lộ Chỉ, thật sự là loại thích mang theo tình dục sao?

Lỡ đâu là do hắn cô đơn trong thời gian dài, do đó nên hiểu lầm tình cảm của mình?

Tần Tư Hoán từ trước đến nay là người dám nghĩ dám làm, nhưng mà Lộ Chỉ dù sao cũng nhỏ hơn hắn 12 tuổi đó, còn đang đi học nữa.

Người ta còn rất nhỏ, ngây thơ giống như là trang giấy trắng, không hề nhiễm một hạt bụi nào.

Hắn muốn đem tờ giấy trắng này, vẽ lên màu sắc của riêng mình, nhưng mà lại sợ mình chỉ là nhất thời hứng thú, làm hư luôn tờ giấy trắng này.

"Tôi cũng không biết." Tần Tư Hoán nói: "Có thể là thích, nhưng có thể là không phải."

Mạnh Vĩ nâng giọng: "Sao như thế được?! Thích chính là thích, không thích chính là không thích! Tần Tứ, cậu còn không phải là một thiếu gia rất bá đạo hay sao? Hiện tại sao lại bối rối ngượng ngùng thế."

Tần Tư Hoán cũng rối rắm đến sắp chết rồi.

Hắn ngượng ngùng thì có liên quan gì đến thiếu gia bá đạo chứ.

Cuối cùng Tần Tư Hoán nhắm mắt, vươn tay xoa xoa trán, xoa một lát, mới thở dài, hơi chấp nhận hỏi: "Tôi phải làm sao để xác nhận, rốt cuộc là mình thích hay là không thích đây?"

Mạnh Vĩ lời ít mà ý nhiều: " 'Làm' cô ta, chỉ cần lên giường, cái gì cũng hiểu."

"Quá nhỏ." Lộ Chỉ mới mười sáu tuổi, còn đang học, Tần Tư Hoán nói: "Đổi cách khác."

"Cùng cô ta hôn môi." Mạnh Vĩ đề nghị: "Cách này là đơn giản nhất, nếu cậu thích cô ta, lúc hôn tim sẽ đập rất nhanh."

"Vẫn còn quá nhỏ, không thích hợp." Bạn nhỏ mười sáu tuổi, không thích hợp làm ra chuyện này. Không phù hợp, Tần Tư Hoán lần nữa phản đối: "Lại đổi cách khác?"

Mạnh Vĩ ngốc luôn rồi, lấy ngón tay chỉ vào miệng của mình, chất vấn: "Má tôi ơi! Rốt cuộc là bạn gái của cậu bao lớn! Hôn môi một cái cũng không được!"

Tần Tư Hoán mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài không hề có cảm xúc, "Không phải bạn gái nhỏ."

"Hả?" Mạnh Vĩ cho rằng lỗ tai của mình hình như có vấn đề: "Không phải bạn gái? Không phải là con gái? Vậy là gì?"

Tần Tư Hoán nhớ lại hôm tay Lộ Chỉ nắm lấy cổ tay hắn, tim của hắn đột nhiên trong chớp mắt đập nhanh hơn.

Xem ra là thích rồi.

Nhưng mà loại thích này, có thể kéo dài bao lâu thì không thể xác định được.

Tần Tư Hoán nói: "Chắc là bạn trai nhỏ đi."

Mạnh Vĩ khiếp sợ đến cứng người, nói: "Con trai, con trai???!!!"

Tần Tư Hoán từ trên sô pha đứng lên, dùng chân đá văng bình rượu trên mặt đất, chuẩn bị đi: "Tôi về trước, cậu tự mình chơi đi."

Mạnh Vĩ hỏng rồi: "Người anh em! Thật sự là con trai!? Cậu đừng có làm tôi sợ nha!"

Tần Tư Hoán không để ý đến hắn ta, hắn mở cửa, đi ra ngoài.

Tiếng la của Mạnh Vĩ vẫn còn ở bên trong: "Mẹ tôi ơi! Đây là cái chuyện gì vậy nè! Đậu mùa đậu mùa đậu mùa!!"

***

Ra khỏi quán bar, Tần Tư Hoán đến tầng hầm để lái xe về, lúc hắn đặt ray lên tay lái, hơi dừng lại, rũ mắt, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.

Tầng hầm đèn cũng không được sáng lắm, nhưng lại đủ để hắn nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay.

Là Lộ Chỉ lưu lại cho hắn.

Ngày thường thì cảm thấy vết sẹo này không sao, nhưng hiện tại hình như cảm thấy nó có một ý nghĩa khác.

Đây là lúc Lộ Chỉ còn nhỏ ngây thơ, lưu lại dấu vết ở trên người hắn.

Thời gian mấy năm nay cũng đã làm vết sẹo mờ dần, nhưng cảm giác rung động khi đó vẫn còn lưu lại ở tròn lòng, không thể nào phai nhạt được.

Đầu ngón tay hắn chạm lên vết sẹo, nhịn không được cong môi.

Thật sự không ngờ được, người mà hắn thích lại là một đứa nhỏ, còn nhỏ hơn hắn 12 tuổi.

Tần Tư Hoán lái xe về công ty tăng ca, lúc chạy qua nhà hàng kế bên ở thành phố L. Hắn liếc nhìn đồng hồ.

9 giờ 11 phút tối.

Chắc là còn trong tiết tự học buổi tối ở cao trung.

Hắn giống như là không thể điều khiển được tay của mình, xoay tay lái, không về công ty nữa mà đi đến trường Nhất trung thành phố L.

Lúc hắn ngừng xe đã là 9 giờ 20 phút.

Ở cổng trường đã có vài học sinh đi ra, không có nhiều lắm, rốt cuộc vẫn chưa đến giờ tan học.

Tần Tư Hoán ngồi trên xe đợi một lát.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Kiều Định: 【 Boss, khi nào anh mới về? 】

Tần Tư Hoán: 【 Có chút việc, mọi người cứ tăng ca trước đi. 】

Kiều Định: 【 Anh sẽ đến làm chung với chúng tôi, đúng không?? 】

Tần Tư Hoán: 【 Làm việc cho tốt, cuối tháng thêm tiền thưởng cho cậu. 】

Kiều Định: 【 Dạ. 】

Qua một lát, Kiều Định lại nhắn thêm một tin nhắn: 【 Vậy, Boss sáng mai anh có đến không? 】

Tần Tư Hoán: 【 Đến. 】

Tần Tư Hoán gửi tin nhắn xong, cất điện thoại, vừa lúc nghe được tiếng chuông tan học.

Hắn mở cửa xe bước xuống, ánh đèn đường phá vỡ màn đêm, dòng chữ Nhất trung có màu đỏ tươi.

Hắn đứng cách cổng không xa, chờ Lộ Chỉ tan học.

Học sinh ra rất nhiều, hắn phải nheo mắt, nhìn cho kỹ.

"Tần thiếu?"

Một giọng nữ vang lên cắt ngang động tác của hắn, Tần Tư Hoán nghiêng đầu, nhìn thấy Ôn tiểu thư đã lâu không gặp, hiện tại nên gọi là bà Lý.

Hắn gật đầu, "Bà Lý."

Ôn tiểu thư thoạt nhìn đã già hơn lúc trước, cảm xúc trên người hình như cũng không được tốt cho lắm, cô cười cười, "Tần thiếu đến đây để làm gì? Đón con tan học sao?"

Ôn tiểu thư gả cho một người đàn ông không được tốt cho lắm, mấy năm nay cũng biết được lúc đó Tần Tư Hoán lừa cô. Cô không thù cũng không oán, chỉ cảm thấy không cam lòng.

Mấy năm nay Tần Tư Hoán vẫn chưa có lập gia đình, vẫn là người đàn ông độc thân, được biết bao nhiêu là tiểu thư nhà giàu muốn nắm trong tay. Ôn tiểu thư luôn nghĩ, nếu như năm đó cô cố gắng hơn, thì hiện tại vị trí bà Tần này có phải là của cô không?

"Không phải." Tần Tư Hoán vẫn lạnh nhat, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, hắn hơi dừng lại rồi nói: "Tới đón anh bạn nhỏ tan học."

Anh bạn nhỏ, chứ không phải đứa nhỏ nhà hắn.

Nhưng mà có thể biểu là, đứa nhỏ củ bạn hắn.

"Ồ." Ôn tiểu thư giả vờ không hiểu: "Nếu như tôi nhớ không lầm, con của Tần thiếu chắc cũng học cao trung rồi đi?"

Khi nói chuyện, Tần Tư Hoán nhìn thấy một nhóm con trai đi ra khỏi cổng trường, trong đó có Lộ Chỉ.

Hắn gật đầu với Ôn tiểu thư, "Xin lỗi."

Ôn tiểu thư nhìn thấy người mà mình nhớ thương, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, mà lập tức đi về phía cổng trường.

Thật sự có hơi nhiều người, Tần Tư Hoán chen vào cũng không dễ dàng, rất vất vả mới chen đến được trước mặt Lộ Chỉ, lại nghe thấy giọng nói vui vê của đứa nhỏ: "Tiểu Du, bố tôi đêm nay không có ở nhà, không phải tôi đang bị thương sao, nếu em gái tôi mà nhìn thấy sẽ rất lo lắng."

"Sau đó thì sao?"

"Hai chúng ta đi đến tiệm nét, chơi sáng đêm luôn, được không?"

"Không được đâu, mẹ tôi không cho tôi đi đâu."

Giọng nói của cậu cũng thấp hơn, cậu không có mẹ, "Cậu xem như là bồi tôi chơi được không?"

Tần Tư Hoán nghe được mặt liền đen thui!wattpadtien161099

Đứa nhỏ này chỉ mới mười sáu tuổi, đang là lúc giành thời gian để học, cả ngày chỉ nghĩ đến tiệm nét chơi game?!

Cũng không chịu nghe lời lắm rồi!

Tần Tư Hoán trực tiếp lướt qua mấy đứa con trai, đặt tay lên vai Lộ Chỉ, giọng điệu hung dữ, giống như là đang mắng người: "Lộ Chỉ, đi về với chú!"

Lộ Chỉ bởi vì trên đùi có băng gạc, đi hơi chậm, bị hắn ấn vai, theo bản năng quay đầu lại, "Hả?"

"Hả cái gù mà hả?!" Tần Tư Hoán nhìn cậu mờ mọt không hiểu, càng tức giận hơn: "Tiệm net là chỗ cháu có thể đến sao? Cháu bao lớn? Cháu có biết bao nhiêu tuổi mới được vào tiệm nét không?"

Lộ Chỉ nói: "18 tuổi mới có thể đến tiệm nét nha, chú Tần, cháu cũng biết."

Tống Du cùng với mấy người con trai cùng lớp đều dừng lại, nhìn Lộ Chỉ với Tần Tư Hoán.

Cổng trường lập tức bị ngăn lại, phía sau lập tức có rất nhiều học sinh oán giận: "Phía trước xảy ra chuyện gì à? Nhanh lên đi!"

Tần Tư Hoán giận đến muốn đập Lộ Chỉ một trận: "Cháu biết trẻ vị thành niên không thể vào tiệm nét mà còn đòi đi?! Cháu có phải là không hiểu hay không?"

"Nhưng mà cháu không có đến tiệm nét chính quy mà, bên cạnh trường cháu có một tiệm nét, có thể dùng thân phận của người khác để vào." Lộ Chỉ nói đạo lý với hắn: "Hơn nữa chi phí cũng rất được nha, cả đêm chỉ tốn 20 tệ thôi."

"Cả đêm? Suốt đêm?"

"Đúng vậy." Lộ Chỉ nói: "Cháu đã chuẩn bị tiền đầy đủ, ừm.... Chú Tần, chú cũng đi hả?"

"Chú đi cái rắm!"

Tần Tư Hoán tức đến chửi tục, "Cháu đi về với ông đây, dám đi tiệm net, cháu xem chú có đánh gẫy chân cháu không!"

Lộ Chỉ rất không nghe lời: "Chú quản tôi???"

Mấy học sinh phía sau vẫn luôn giục, Tần Tư Hoán không thể không kéo Lộ Chỉ vào trong gốc, hắn từ trên cao nhìn xuống nhóc con bị mình kéo đến đi không vững, cười lạnh: "Ông đây không thể quản cháu?!"

Cả người hắn ẩn trong bóng đêm, trên mặt lại nghiêm túc, đôi mắt lại rất hung dữ. Trên người lại mặc áo sơ mi trắng, như là Hắc Bạch Vô Thường vậy.

Lộ Chỉ chớp mắt, ngửa đầu dỗi hắn: "Chú là gì của tôi mà đi quản cháu? Cháu muốn đến tiệm nét, chứ không phải là đi làm chuyện xấu xa gì!"

"Chú là gì của cháu?! Hửm."

Tác giả có lời muốn nói:

-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net