Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 Gọi là Cố Lục Lục

Khi Lục Úc Niên tỉnh dậy, Omega yếu ớt đã được bao bọc bởi pheromone alpha đậm đặc trong phòng, anh rõ ràng đã nhận được pheromone xoa dịu để cơ thể tiến vào hệ thống tự phục hồi nhanh hơn, nhưng Lục Úc Niên lại lo lắng kéo chặt chăn, nằm nghiêng một bên với vẻ mặt đầy cảnh giác, Cố Trạch Ngư nằm trên ghế sô pha, quay lưng về phía anh.

"Cố Trạch Ngư?" Đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, Lục Úc Niên nhỏ giọng gọi tên alpha, anh vẫn dùng khóe mắt quan sát tình hình của đứa bé, sợ tên alpha điên cuồng kia sẽ tới bắt đứa bé đi nếu biết nó thức dậy. .

Cố Trạch Ngư nhún vai, nhưng không quay lại.

"Cố Trạch Ngư." Lục Úc Niên tăng âm lượng, người trên ghế sô pha lật người, nửa cánh tay rơi khỏi ghế sô pha, đầu gác trên một chiếc gối bạch tuộc, phần lớn gối đều bị nước bọt ngây thơ làm ướt.

Lục Úc Niên buông thứ mình nâng lên, cảm thấy yếu ớt, anh quay đầu nhìn búp bê nhỏ mập mạp trắng trẻo, trông giống như cha của mình, nhỏ giọng mắng: "Ngốc và đại ngốc."

Khi Lục Úc Niên tỉnh dậy, Cố Trạch Ngư đang ngồi ở đầu giường với một cuốn sách trên tay, thấy anh mở mắt ra, cậu làm vẻ mặt lo lắng, dụi đầu vào vai anh, nịnh nọt nói: "Anh đã vất vả rồi, sau này sẽ không sinh nữa, chỉ cần một Cố Lục Lục là đủ rồi."

"Cái gì Lục?" Lục Úc Niên chống người lên, chán ghét đẩy đầu Cố Trạch Ngư ra, trầm giọng hỏi.

"Cố Lục Lục, thật tuyệt phải không! Hôm qua y tá hỏi em có đặt tên cho đứa bé không. Em đã tìm ra cái tên đó sau khi tra cứu từ điển giữa các vì sao cả đêm." Cố Trạch Ngư đặt cuốn "100 Điều mà người mới làm cha nên biết" đặt xuống đất. Cậu tìm thấy cuốn từ điển trong số những cuốn sách nằm rải rác, liếm đầu ngón tay và cẩn thận lật giở nó.

"Cái tên xấu xí này còn cần tra từ điển sao?" Lục Úc Niên giật lấy cuốn từ điển, nhìn phần chân trang quăn tít, không thể tin mở to hai mắt.

Cố Lục Lục còn có nghĩa khác là ùng ục, bảo sao Lục tướng quân chê tên quá xấu

"Cố, Lục." Cố Trạch Ngư dùng đầu ngón tay gõ vào ngực mình, sau đó chọc vào lồng ngực mềm mại của Lục Úc Niên, bởi vì cảm giác rất tốt, cậu lại chọc vài lần. "Ban đầu con được tên là Cố Lục nhưng khi anh tám nói cái tên này không hay nên em đã thêm 1 chữ Lục nữa."

"Sao họ của cậu lại ở phía trước?" Omega cáu kỉnh một chút cũng không thích cái tên nhu nhược này, anh liếc mắt nhìn đứa con trai đang chảy nước miếng làm ước cả giường, nổi cáu "Sao tôi lại sinh ra 1 đứa con trai trông ngu ngốc như vậy" thành "Tôi thực sự đã sinh ra một đứa con trai cáu kỉnh như vậy."

"Em cũng đã nói rằng có thể gọi là Lục Cố. Nhưng anh sáu không đồng ý... Anh nói tên nghe thật muốn bổ não." Cố Trạch Ngư tiến lên hôn lên khóe miệng Lục Úc Niên và giọng điệu dỗ dành con: "Cứ nhẫn nhịn đi, mọi chuyện đều sẽ qua".

Cứ nhịn thì mọi chuyện sẽ được bỏ qua sao, nếu nhịn thì sẽ phải nhịn cả đời.

Ngay khi Lục Úc Niên muốn tức giận, đứa trẻ đã phát ra một tiếng khóc đinh tai, Cố Trạch Ngư chạy tới nhưng không dám chạm vào đứa bé, rất nóng lòng muốn khóc theo Cố Lục Lục. Lục Úc Niên đưa tay bế đứa trẻ lên, cục cưng mềm mại áp vào ngực anh, ngửi thấy mùi sữa thơm liền ngửi ngửi sau đó bụm miệng nín khóc.

Cố Trạch Ngư sửng sốt một lúc, chậm rãi đi đến bên giường ngồi bên cạnh Lục Úc Niên, nhìn chằm chằm hình ảnh anh đang cho con bú. Omega tức giận, xấu hổ ném cậu ra ngoài. Khi cậu vào phòng một lần nữa, Cố Lục Lục đã ăn no và đang nằm trên nôi và ngủ ngon lành.

Lục Úc Niên thu dọn quần áo lại biến thành vị tướng quân mặt lạnh lùng , khi nhìn thấy Cố Trạch Ngư bước vào phòng, anh muốn vồ lấy cậu và hét lên: "Đứng đằng kia, tránh xa tôi ra, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Cố Trạch Ngư ngoan ngoãn đứng, giống như một đứa trẻ đang được huấn luyện, chờ đợi lời nói của giáo viên.

"Tôi sinh ra đứa trẻ và tên cũng chỉ có 1 mình tôi được chọn. Cậu muốn gọi nó là Cố Lục Lục hay Lục Cố cũng được. Tôi không quan tâm đến biệt danh."

"Ừ." Cố Trạch Ngư gật đầu.

"Tôi sẽ nhờ dì Beta chuyên nghiệp đến chăm sóc đứa trẻ. Cậu không được quấy rầy người khác, người ta đến chăm sóc đứa trẻ chứ không phải chăm sóc cậu." Thấy cậu đang nghiêm túc lắng nghe, Lục Úc Niên tiếp tục nói.

"Ừ." Cố Trạch Ngư lại gật đầu.

"Khi cậu không có việc gì, hãy tránh xa đứa trẻ, cậu chính là người bất cẩn. Nếu một đứa trẻ nhỏ như vậy đụng phải vết sưng, cậu không thể gánh vác trách nhiệm này, và mười hai anh trai của cậu cũng không thể." Mỗi lần Lục Úc Niên nói , mặt Cố Trạch Ngư tái nhợt, nhưng với tư cách là ba ba của đứa bé, anh phải thú nhận. "Ai muốn hại con của tôi, tôi liền liều mạng với kẻ đó ."

Cố Trạch Ngư lần này trả lời rất chậm, cuối cùng vẫn là giữa kẽ răng ép ra một cái: "Ừ."

Lục Úc Niên vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả đều bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng nghĩ cứ từ từ mà nói, anh hừ lạnh một tiếng và giơ tay nói: "Tạm thời chỉ thế thôi."

Cố Trạch Ngư vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu không nhúc nhích trong một lúc, Lục Úc Niên cảm thấy hơi áy náy, nhưng anh là người kiên quyết không nói lời mềm mỏng. Hai người bế tắc hồi lâu, Cố Trạch Ngư chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, rụt rè nói: "Vậy em có thể ôm con không?"

Lục Úc Niên theo bản năng muốn nói không, anh quá biết Cố Trạch Ngư không cẩn thận, nhưng anh không nỡ nói ra, vì vậy anh khoanh chân ngồi thẳng dậy, dựa vào giường bệnh, vỗ vỗ người trước mặt anh, và nhìn Cố Trạch Ngư nói, "Lên đây."

Cố Trạch Ngư leo lên giường, được Lục Úc Niên ôm trong vòng tay, sau đó cẩn thận bế Cố Lục Lục đang ngủ say đặt vào trong lòng mình. Lục Úc Niên dùng cả người đỡ Cố Trạch Ngư, Cố Trạch Ngư ôm đứa bé trong tay, cả nhà ba người dính chặt vào nhau.

Anh dựa vào Cố Trạch Ngư, tự hỏi liệu Cố Trạch Ngư có bị tổn thương bởi những gì anh vừa nói hay không, vì vậy anh đã hôn tuyến thể của Alpha để bày tỏ sự an ủi. Nhưng giọng điệu của Cố Trạch Ngư trong lòng anh thay đổi, cậu vui vẻ nói: "Mặt Cố Lục Lục nhỏ như vậy, không lớn bằng lòng bàn tay của anh. Mông của Cố Lục Lục rất mềm, còn dày hơn gối bà bầu của anh. Tóc Cố Lục Lục vừa dài vừa mềm mại, 1 đứa trẻ mới vừa sinh ra sao tóc lại dài như vậy?"

"Suỵt" Lục Úc Niên sắc mặt dịu đi, xoa xoa mái tóc xoăn alpha của mình, giả vờ trách móc nói: "Im đi, đừng đánh thức con."

Cố Trạch Ngư thật sự trầm mặc, cúi đầu hôn lên trán con trai một cái, sau đó quay đầu nhanh chóng hôn lên môi Omega, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lục Úc Niên vô thức siết chặt vòng tay, ôm đại ngốc và tiểu ngốc vào lòng, cằm khẽ đặt lên vai Cố Trạch Ngư, nhẹ nhàng nói: "Từ điển của cậu sau này sẽ đưa cho tôi. Tôi sẽ suy nghĩ nên đặt đại danh* là gì cho Cố Lục Lục."

Đại danh: tên thật

Lời tác giả

Tiểu Ngư: Lục Úc Niên không để tôi chăm sóc em bé, anh ấy sợ em bé bắt nạt tôi, anh ấy rất yêu tôi.

Thần biển: Hắn không chỉ không yêu cậu mà còn không muốn cậu chạm vào con hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net