Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 Rất buồn

Côn ban đầu nghĩ rằng Lục Úc Niên sẽ trải qua một cuộc kháng cự quyết liệt, nhưng cuối cùng thất thủ và bị hắn bắt đi. Hắn thậm chí còn chuẩn bị một tư thế tự hào để khiển trách Lục Úc Niên về việc anh yếu đuối như thế nào trước mặt mình. Hắn thậm chí còn nhớ Lục Úc Niên đã coi thường những alpha như Cố Trạch Ngư đến mức nào, Côn mặc dù là một vị thần cổ đại, nhưng hắn không hề hào phóng.

Tuy nhiên, Lục Úc Niên hầu như không chống cự, lặng lẽ đi theo phía sau hắn. Chỉ khi nhận ra rằng Côn sẽ đưa mình vào cung điện của Hải tộc, anh mới dừng lại cau mày nói: "Cậu không chỉ cướp đi chồng con của tôi mà còn đóng gói bọn họ và gửi họ đến chỗ kẻ thù của tôi?"

Vì từ "chồng" này, Côn quay đầu lại liếc nhìn Lục Úc Niên, mặc dù trong mắt hắn vẫn mang theo vẻ lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn trả lời anh.

"Nghìn năm trước, nơi này là một trong những hang ổ của tôi." Hắn vung tay tách sóng, hai bên cảnh biển như ở trong đường hầm của thủy cung, sứa huỳnh quang nhàn nhã bơi lội, cá mập voi va chạm ranh giới của biển. Nó vung vây đen và quay trở lại.

"Vậy thì cậu thực sự già rồi. Không giống như Tiểu Ngư, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ." Lục Úc Niên biết mình không thể đánh bại hắn đạt đến vị trí tướng quân như ngày hôm nay cũng là hắn ban cho anh. Anh thậm chí còn chế nhạo mùi pheromone của Côn nói: "Pheromone của cậu có mùi như hết hạn sử dụng, Tiểu Ngư có mùi sữa ngọt, ngon hơn của cậu."

Côn không giỏi cãi nhau với người phàm nên cuối cùng chỉ có thể im lặng trả lời. Sau khi nhốt Lục Úc Niên vào căn phòng vỏ sò do Hải Mộc Nhĩ chuẩn bị sẵn, hắn nằm trên ghế tựa và ngủ thiếp đi, lắng nghe Lục Úc Niên tiếp tục nói chuyện.

"Có phải vì Tiểu Ngư nhớ tôi mà bắt tôi không, sau đó để cậu ấy ra ngoài gặp tôi." Côn sau khi nhắm mắt lại, hắn gần như là alpha đang ngủ, không có đôi mắt xanh lam mà Lục Úc Niên ghét bỏ kia, anh mặc dù cáu kỉnh, nhưng anh vẫn sẵn sàng dỗ Cố Trạch Ngư về nhà. "Cậu biết nói chuyện không? Em ấy có biết rằng cậu đã bắt cóc họ không? Em ấy có gặp rắc rối với tôi vì ngủ riêng phòng không?"

Hải Tự ôm Cố Lục Lục vào, nghe thấy Lục Úc Niên nói nhiều, kinh ngạc há to mồm, đi về phía Cố Trạch Ngư, thì thầm: "Hai người này sao lại bị tâm thần phân liệt? Lục Úc Niên nói nhiều như vậy từ khi nào vậy?"

Côn ban đầu không muốn nói chuyện với Lục Úc Niên, nhưng sau khi nghe anh nói rất nhiều về bản thân, cuối cùng hắn không thể không trả lời một câu: "Là cậu ta quyết định rời đi, cậu ta muốn rời xa anh. Lục Úc Niên, Tiểu Ngư vẫn chưa trưởng thành."

Lục Úc Niên vừa ôm Cố Lục Lục, đứa trẻ vừa ngửi thấy mùi pheromone của cha Omega liền nhảy cẫng lên sung sướng, anh úp mặt vào mặt con trai thì thầm: "Đừng sợ, baba đến đón con và cha alpha về nhà.."

Khi nghe Côn nói, cánh tay anh cứng lại, nhất thời không nhúc nhích, khàn giọng nói: "Ý cậu là gì?"

"Thần thức của tôi đã bị tiêu hao nghiêm trọng trong trận chiến cuối cùng với Thao Thiết, vì vậy tôi đã trở lại hình dạng  khi trẻ để giữ được phần con người của bản thân, và Cố Trạch Ngư ra đời. Sau khi tôi thức tỉnh, Côn trẻ cũng dần lớn lên, ý thức của chúng tôi luôn cùng tồn tại, không phải nhân cách chính phụ mà con người các anh chỉ đơn giản hiểu được." Côn thấy khuôn mặt Lục Úc Niên giận tím tái, lại có tâm sự muốn giãi bày nên đã hết sức ân cần giải thích.

"Nói cách khác, tôi từ lần đầu tiên thức tỉnh, cậu ta biết anh đối với bản thân hết thảy đều là không thích cùng không yêu, anh không muốn một alpha yếu đuối, cậu ta chính là nỗ lực học tập trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ là anh chưa từng nhìn thấy, thật đáng tiếc cho nỗ lực của cậu ta..."

"Kỳ thực tôi vẫn luôn phản đối cậu ta, cậu ta vì anh thay đổi mọi thứ, anh chẳng qua là là 1 cái công tắc để tôi đánh thức ý thức của mình, tôi thật sự không muốn ở cùng với một Omega yếu đuối ."

"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy..." Nếu không phải vì ôm Cố Lục Lục, Lục Úc Niên đã lao tới và đấm Côn một cái thật mạnh.

"Kể cả bây giờ, trên thực tế, Cố Trạch Ngư có thể nhìn thấy tất cả những gì đã xảy ra, nhưng cậu ta đã chọn ẩn mình. Cậu ta không muốn gặp anh , thậm chí còn muốn giao cho tôi quyền lãnh đạo, cho nên cậu ta sẽ không ra ngoài trong phần còn lại của cuộc đời." Côn hơi nghiêng đầu, tỏ ra mệt mỏi. Hắn thở dài nói: "Thật ra, tôi cũng không muốn gặp anh, nhưng đứa con của thần vẫn cần anh nuôi dưỡng, khi chúng tôi không cần anh nữa, chúng tôi sẽ thả anh ra."

Cố Lục Lục liếm ướt phần áo của Lục Úc Niên và lo lắng kêu lên vì vẫn chưa có sữa. Lục Úc Niên nắm chặt tay, sau khi cân nhắc những điều được mất, anh vén áo của mình lên và cho đứa bé ăn trước.

Anh không tin một lời nào mà kẻ mất trí nói. Làm sao Cố Trạch Ngư có thể không muốn anh chứ? Cố Trạch Ngư vừa tức giận bỏ nhà đi vì không được ngủ trong vòng tay anh. Cố Trạch Ngư là một đứa trẻ dễ dỗ, chờ khi ra ngoài, anh ôm hôn một cái thậm chí là cho ngủ một giấc cũng có thể dỗ được.

Trước khi rời khỏi phòng, Côn chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại đặt tay lên tuyến thể của Lục Úc Niên, Lục Úc Niên bị pheromone alpha cực mạnh áp chế, không thể cử động. Những dòng điện phun ra từ tuyến thể và hội tụ vào lòng bàn tay của Côn, cuối cùng ngưng tụ thành một bông tuyết tám cánh pha lê, Côn hài lòng nhìn bông tuyết và giơ tay dán lên tuyến thể của Hải Tự, đọc một câu thần chú cổ xưa.

"Tôi ban cho cậu thượng đế phù hộ, ban cho cậu năng lực 'quân sự' , tôi quân đoàn U Linh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện nơi này, nhiệm vụ bảo vệ thần cùng thần tử liền giao cho cậu." Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhìn Lục Úc Niên một cái, nói xong liền đi.

Đôi mắt của Hải Tự mở to vì sợ hãi, nhiệt độ nóng như thiêu đốt ở tuyến thể có nghĩa là mọi thứ vừa xảy ra đều là sự thật. Y đột nhiên từ một alpha vô dụng biến thành một chuyên gia quân sự có năng lực giống như ngôi sao chiến tranh đế quốc Lục Úc Niên, y kinh ngạc chạy về hướng Côn rời đi hét lên: "Cái này ... cái này ... lớn... Đại ca, món quà này của cậu quý giá quá...."

Lục Úc Niên nằm liệt trên mép giường với đứa trẻ trong tay, tiếng thở gấp gáp ngày càng dồn dập khi cơ thể anh đang bị trống rỗng, anh cố gắng bóp nát chân bàn, nhưng phát hiện ra rằng sức lực của mình không khác gì của một Omega bình thường.

Anh ngơ ngác nhìn hướng Côn đang rời đi, Cố Lục Lục hài lòng vỗ vào ngực anh sau khi ăn xong, Lục Úc Niên cũng không quá đau lòng, cúi đầu hôn lên gò má nhỏ của con trai, thấp giọng nói: "Cố Lục Lục, cha con tựa hồ thật sự tức giận, nếu như cậu ấy không chịu ra ngoài gặp baba, chuyện này khó mà giải quyết."

Chưa đầy ba ngày sau khi Hải Tự có được tài năng quân sự, các thành viên của Quân đoàn U Linh thực sự bắt đầu triển khai quân đội để tấn công Hải tộc. Vào ngày thứ ba sau khi Lục Úc Niên bị bắt giam, Hải Mộc Nhĩ cuối cùng cũng đến gặp đối thủ đáng kính của mình, nhưng y chỉ nhìn thấy Lục Úc Niên nằm trên giường và ôm con trai ngủ, như thể anh không quan tâm đến việc thế gian.

"Lục Úc Niên, họ đến để cướp con trai của anh,vậy mà anh không quan tâm đến bất cứ điều gì sao?" Hải Mộc Nhĩ tức giận và ra lệnh cho Hải mã Omega mang đứa trẻ sang một bên, nói chuyện với Lục Úc Niên. "Chúng ta đánh nhau mấy lần, có thắng có thua. Bùi Hưu Nhiễm nói anh là Omega mạnh mẽ nhất hắn từng thấy qua, thậm chí còn hơn cả tôi. Bây giờ vừa thấy, bất quá là như vậy!"

Lục Úc Niên không quan tâm đến việc bị y làm nhục, thậm chí còn ngáp dài và trở mình tiếp tục ngủ, lẩm bẩm: "Tài năng cũng được trao cho Hải Vương của cậu, tôi bây giờ là một người vô dụng. Tại sao tôi phải làm vậy? Đứa nhỏ này còn có một người cha đánh không lại thì đi tìm hắn đi, tìm tôi làm gì!"

Côn ý thức vẫn không ổn định, phần lớn thời gian đều chìm vào trong giấc ngủ say, Cố Trạch Ngư cũng không muốn đi ra, cơ thể của cậu đã chìm vào giấc ngủ say kể từ ngày đó. Thấy cả nhà chơi xấu, Hải Mộc Nhĩ càng thêm tức giận, giơ tay tấn công vào chỗ yếu của Lục Úc Niên, vốn dĩ chỉ là một động tác ngang đơn giản, nhưng Lục Úc Niên đã có thể né được bằng một cú lăn lộn trong các trận giao tranh trước đó.

Nhưng tốc độ phản ứng của Lục Úc Niên không thể theo kịp, anh đã biến thành một Omega bình thường, vì vậy một ngụm máu chảy ra từ khóe miệng,  anh bất tỉnh ngay tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net