Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 28 Bác sĩ Bùi đến

Đều là như vậy, Lục Úc Niên không nghĩ tới Cố Trạch Ngư muốn chạy trốn, tiểu alpha sợ tới mức hai mắt đờ đẫn, môi khẽ hé mở, nhất thời không có phản ứng, Lục Úc Niên cúi đầu xuống và mút lấy đôi môi hồng của cậu, giống như liếm kem mà dùng lưỡi liếm thành vòng tròn.

Alpha ấp úng hồi lâu, sau đó trượt xuống đùi Lục Úc Niên, bị Lục Úc Niên túm lấy cổ áo ném xuống giường. Cố Trạch Ngư khoanh tay trước ngực, hai mắt mở to, run giọng nói: "Lục Úc Niên, nếu anh tỉnh táo, hãy suy nghĩ lại đi? Em... em sợ... anh sẽ hối hận ."

Một Omega cả đời chỉ có thể được đánh dấu bởi một alpha, và Omega sau khi đánh dấu vĩnh viễn sẽ mãi mãi phục tùng alpha của mình. Cố Trạch Ngư rất khó tưởng tượng Lục Úc Niên ngoan ngoãn như thế nào đối với mình, cậu luôn cảm thấy rằng Lục Úc Niên chắc chắn đã rất tức giận sau khi quyền lực của anh bị tước bỏ nên anh đã đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy.

Lục Úc Niên cau mày, giơ tay vỗ nhẹ vào mông Cố Trạch Ngư, xoay người qua để Cố Trạch Ngư nằm trên người mình.

"Nếu miệng mọc lên không để nói chuyện vậy thì đi làm chuyện khác đi." Anh một tay ôm gáy alpha, bàn tay thô ráp dán vào tuyến thể mỏng manh, nhưng Cố Trạch Ngư lại toàn tâm toàn ý tin tưởng Omega của mình. Cậu thậm chí còn lắc đầu, giống như một con mèo ngoan ngoãn trong tay Lục Úc Niên.

Omega không thể nhịn được nữa, đè cổ sau của Cố Trạch Ngư, đem đầu cậu cúi xuống, dùng lưỡi mở hàm alpha ra, dùng pheromone rượu rum nồng nặc quét qua miệng Cố Trạch Ngư. Cả người Cố Trạch Ngư mềm nhũn vì nụ hôn của anh, cả người cậu dán chặt vào người Lục Úc Niên, căn phòng tràn ngập âm thanh tiếng chụt chụt khi hai người hôn nhau.

Khi nụ hôn đạt đến mức cuồng nhiệt, Lục Úc Niên đột nhiên nâng cằm Cố Trạch Ngư lên và nghiêm túc nói: "Sẽ không làm được một nửa rồi đổi người chứ?"

Cố Trạch Ngư hai má ửng hồng, khóe môi còn có một sợi nước bọt bị Lục Úc Niên kéo ra, cậu dùng ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm Omega của mình, ý thức được Lục Úc Niên lo lắng, lắc lắc đầu nói, "Không, không."

Lục Úc Niên đưa tay vuốt ve mông của Cố Trạch Ngư, và vỗ nhẹ hai lần như một phần thưởng, anh ngồi thẳng dậy và để Cố Trạch Ngư ngồi trên người mình, hơi nghiêng đầu để lộ vị trí của các tuyến và nói: "Cắn đi! "

Những lời trần trụi như vậy khiến nhiệt độ cơ thể Cố Trạch Ngư tăng cao, cả người nóng như khoai lang nướng, môi cậu in trên làn da hơi mát lạnh của Lục Úc Niên, ngay cả Omega đã chuẩn bị kỹ càng cũng không khỏi run lên.

"Nhanh lên, đừng chậm chạp." Lục Úc Niên sợ rằng có thể xảy ra chuyện, vì vậy anh vòng tay qua eo Cố Trạch Ngư và để cả hai dính sát vào nhau. "Cũng giống như đánh dấu tạm thời, nhưng mất nhiều thời gian hơn. Anh có thể bị đau, nhưng dù sao cũng đừng dừng lại."

Cố Trạch Ngư nghe thấy đau ngẩng đầu lên, theo bản năng lùi lại một bước, lại bị Lục Úc Niên ôm chặt. Omega mê hoặc thì thầm bên tai cậu: "Chỉ là lần đầu tiên, về sau sẽ rất thoải mái."

Trong mắt Cố Trạch Ngư hiện lên vẻ không chịu nổi, Lục Úc Niên biết anh sợ đau nên dỗ dành nói: "Bảo bối, giúp anh với, anh muốn mau chóng khỏe lại."

Sự tỉnh táo của hai người bị loại ngôn từ hổ sói này đốt cháy thành cát bụi, thời kỳ động dục của alpha bị kích thích bởi lượng lớn pheromone Omega, mắt Cố Trạch Ngư chuyển sang màu đỏ, không phải màu nâu thông thường cũng không phải màu xanh lam của Côn.

Cậu đột nhiên cúi đầu xuống, răng nanh đâm xuyên qua làn da Omega, tuyến thể ngay lúc bị xâm nhập đột nhiên nhói lên, đầu răng xâm nhập mạch máu, nhanh chóng bị mùi pheromone ấm áp bao bọc chặt chẽ. Hương vị pheromone của Cố Trạch Ngư bắt đầu dần trở nên mặn, nhưng mùi sữa nồng nặc vẫn chiếm ưu thế.

Khi pheromone dâng trào tràn vào, Lục Úc Niên rõ ràng đã đau đến mờ cả mắt, nhưng anh vẫn cắn chặt răng hàm phía sau, không chịu phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Anh kiềm nén nỗi đau đơn, vì anh sợ Cố Trạch Ngư sẽ ngừng đánh dấu vì phản ứng của mình.

Mồ hôi trên người Lục Úc Niên không ngừng nhỏ xuống, đôi mắt của Alpha đỏ hoe và cậu ôm chặt lấy anh, dấu ấn vĩnh viễn tồn tại trong một thời gian dài, cuối cùng, Alpha ở tuyến thể của anh đánh dấu ra một dấu hiệu hình con cá nhỏ màu xanh, khi ấy nghi thức chiễm hữu tình yêu này cũng đã kết thúc.

Lục Úc Niên hài lòng ôm Cố Trạch Ngư nằm trên giường, dùng tay chạm vào dấu hiệu sau gáy của anh, yêu cầu alpha mô tả hoa văn cho anh . Cố Trạch Ngư trong lòng ngực cong lên, vẻ mặt thỏa mãn hơi híp mắt lại, khua tay múa chân.

"Anh đã bao giờ nhìn thấy một con cá con chưa? Nó có màu xanh nhạt, với cái đuôi dài như vậy ..." Cố Trạch Ngư nắm lấy ngón tay của Lục Úc Niên, mở ngón cái và ngón trỏ để so sánh độ dài, và đột nhiên thay đổi chủ đề và nghĩ về điều gì đó: " Lại nói tiếp, tại sao Cố Lục Lục không phải là một con cá con?"

Lục Úc Niên kéo chăn lên để che cho Cố Trạch Ngư, cho đến khi chỉ còn lại một đôi mắt bên ngoài, nghe mô tả sinh động của cậu, anh đưa ngón tay vòng quanh các vết bên cạnh các tuyến thể. Nghe được câu hỏi của Cố Trạch Ngư, anh cúi đầu hôn lên trán cậu, nói: "Có lẽ là bởi vì chỉ có một nửa dòng máu của con là cá đi, hơn nữa bây giờ con còn quá nhỏ nên chỉ có thể duy trì hình dạng con người. Nói thật, nếu như trong phòng sinh anh thật sự sinh được một con cá thì có lẽ gia đình ba người chúng ta đã bị bắt đi từ lâu."

"Một nhà ba người..." Cố Trạch Ngư thích từ này, lặp đi lặp lại vài lần rồi cao giọng, "Nhưng nếu em không lớn lên, quyền lực của anh sẽ không được trao cho Hải Tự, vậy ai sẽ bảo vệ gia đình ba người của chúng ta?"

Lục Úc Niên thoải mái duỗi người, cơ thể vừa được đánh dấu vẫn còn hơi mệt, anh bịt miệng Cố Trạch Ngư đang vùi người vào trong ngực mình, nhàn nhạt nói: "Ngủ đi, trời sập xuống, có người của Hải tộc gánh vác."

Bùi Hưu Nhiễm một mình đến, khi hắn đứng trên bờ, chiếc áo sơ mi trắng của hắn bị gió biển thổi phồng lên, và phong thái nghiêm nghị của hắn giống như một bức tượng của các vị thần phương Tây. Hải Mộc Nhĩ đích thân đến chào hỏi, tốn rất nhiều công sức mới để lại Hải Tự làm người theo sau, y cưỡi sóng đến nhưng không dám đứng trên cao nói chuyện với Bùi Hưu Nhiễm, y chậm rãi đi dọc theo bờ biển, nhưng nghe Bùi Hưu Nhiễm lạnh lùng nói.

"Cậu có phải quá hèn hạ hay không , lấy bạn của tôi ra để uy hiếp tôi?" Alpha ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người y, nhìn không thấy quá khứ ấm áp.

Hải Mộc Nhĩ vốn muốn phản bác lại khẽ mở miệng, nhưng nhớ tới giữa mình và Bùi Hưu Nhiễm đã có không ít hiểu lầm, y khinh thường nhún vai, xòe hai tay ra, thần thái kính sợ nói: "Tôi và Lục Úc Niên là tướng quân. Địa vị khác nhau, rơi vào tay tôi, để cho anh tới trị thương cho hắn, đã là rất nhân từ."

Bùi Hưu Nhiễm lạnh lùng trả lời: "Mang tôi đi gặp cậu ấy."

Hải Mộc Nhĩ đầu lưỡi hơi hơi áp vào quai hàm của hắn, ép buộc chính mình lộ ra vẻ thống khổ, nghiêm túc nói: "Bước vào Hải tộc là lãnh địa của tôi, hi vọng anh có thể ngoan ngoãn hơn một chút, dù sao bạn của anh vẫn còn nằm trong tay tôi."

"Ở đời này, ngoại trừ sẽ cưỡng hôn tôi, sao cậu không dùng thủ đoạn khác đi." Gió biển xốc lên vạt áo Hải Mộc Nhĩ, lộ ra eo trắng nõn, bụng dưới vết sẹo dài mấy tấc cũng lộ ra rõ ràng. Bùi Hưu Nhiễm không nhìn y nữa, nhảy xuống biển, Hải Mộc Nhiên thở dài và nhảy xuống biển.

Lục Úc Niên ôm Cố Trạch Ngư trong lòng ngủ ngon lành, Alpha vẫn đang nghiến răng trong giấc ngủ sau khi có được cảm giác an toàn hoàn toàn, sau khi tỉnh dậy, anh bất lực xoa tóc Cố Trạch Ngư, ôm cậu chặt hơn, sau đó mới yên giấc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net