Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 Nụ hôn đầu tiên

Có rất nhiều Omega sống trong khu vực quân đội, chỉ có Cố Trạch Ngư là một alpha. Nhưng điều này không ngăn cản cậu hòa nhập với họ, bởi vì với miếng dán ức chế, đội mũ hình nai và khăn quàng cổ. Sẽ không ai tin rằng Cố Trạch Ngư là một alpha

Lúc đầu, Lục Úc Niên hoàn toàn coi Cố Trạch Ngư như không khí, miễn là alpha này không gây rắc rối cho anh , không ra đi lung tung, mỗi ngày ăn uống và đi chơi với một nhóm Omega trong đại viện là trạng thái tốt nhất.

Khi Cố Trạch Ngư mới đến,cậu rất sợ Lục Úc Niên, nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng mặc dù anh trông lạnh lùng và phớt lờ cậu, nhưng anh chưa bao giờ kiểm soát cậu như những người anh em của mình. Mỗi ngày, Cố Trạch Ngư nghe đám Omega khoe khoang về những thành tích to lớn của Lục Úc Niên, sau khi nghe nhiều, cậu cảm thấy tự hào nghĩ " Omega của mình thật tuyệt vời "

Sau đó, thư khiếu nại được trình bày cho tiểu đoàn chỉ huy quân sự của Lục Úc Niên giống như một bông tuyết, với báo cáo chiến đấu ở bên trái và khiếu nại ở bên phải. Trong vòng chưa đầy một tuần,bên phải không còn nơi đặt những bức thư khiếu nại nữa. Bởi các alpha trong quân đội không thể chịu đựng được việc vợ của họ gọi tên alpha khác mỗi ngày khi trở về nhà, nên bọn họ đã chặn cửa trại chỉ huy và nhờ Lục Úc Niên quản lí Alpha của mình.

Lục Úc Niên thực sự không biết phải làm gì với Cố Trạch Ngư, cuộc hôn nhân của họ được phủ bằng sơn vàng và được đưa vào cơ sở dữ liệu của liên minh, cho dù anh có ghét Cố Trạch Ngư khi ngủ mấy ngày này đều chảy nước miếng làm ướt ngực anh cũng không thể không thừa nhận rằng anh thực sự là bạn đời hợp pháp của alpha nhỏ.

Cố Trạch Ngư ngủ quá tệ, trước khi đi ngủ vòng tay ôm lấy anh, sau khi cậu ngủ say lại không kiêng nể gì dán vào người anh, quấn quanh người anh như bạch tuộc. Lục Úc Niên thậm chí đã cố gắng đứng dậy và đi bộ xung quanh hai lần, nhưng anh không ném con cá nhỏ đang treo trên người mình xuống. Anh không muốn lúc nào cũng thô bạo, anh sợ nếu ra tay mạnh sẽ giết người, dù sao Cố Trạch Ngư thoạt nhìn thực yếu ớt, không thể tự lo cho mình.

Các alpha ở đây đang phàn nàn với Lục Úc Niên, các Omega trong khuôn viên gia đình bên kia cũng không nhàn rỗi, Nhện phu nhân tổ chức tiệc trà chiều cho mọi người, ngoại trừ Cố Trạch Ngư là alpha thì tất cả mọi người có mặt đều là omega xinh đẹp.

Một vài Omega đã kết hôn và có con trong khi trò chuyện còn trêu chọc Alpha trẻ tuổi ngây thơ, buộc cậu phải kể về đêm tân hôn của mình với Lục Úc Niên. Biết hai người còn chưa viên mãn, liền có tiếng chậc chậc chậc chậc, lần lượt nói: "Lục tướng quân không phải là người không thể chứ?"

"Nói nhảm, Đế Quốc Chiến Tinh làm sao có thể không thể? Nhất định là Tiểu Ngư không thể!"

"Các cậu đều đã kết hôn, sao có thể không đánh dấu? Người thích Lục tướng quân có rất nhiều, cậu với hắn không có ký hiệu, hôn sự này có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào." Nhện phu nhân lo lắng vỗ vai Tiểu Ngư , đưa cho cậu miếng bánh xoài

"Hủy bỏ là tốt rồi, tôi về nhà kêu Lục Úc Niên tìm một alpha khác giúp hắn." Cố Trạch Ngư vô tâm nói.

Nhện phu nhân biết Cố Trạch Ngư không hiểu chuyện nam nữ, vì vậy cười tủm tỉm nói: "Cậu về rồi, ai giúp Lục tướng quân đây. Omega thời kỳ động dục rất đau, hơn nữa mỗi tháng đều phát tình, ngắn ngủi như vậy đâu hắn làm sao có thể đi tìm alpha mà hắn thích?"

Cố Trạch Ngư nhìn vào mắt mọi người đặt nhiều kỳ vọng vào mình, ưỡn ngực đắc ý nói: "Không sao, vậy tôi sẽ làm cho bằng được để giúp anh ta."

Khi Lục Úc Niên bảo người phụ tá gọi Cố Trạch Ngư, Cố Trạch Ngư ôm một con gấu bông xấu xí trong tay, Lục Úc Niên nhướng mày  hỏi: "Thứ này từ đâu ra?"

"Vợ của đội trưởng Lý đã làm nó cho tôi. Cô ấy là một Omega nhền nhện dịu dàng. Cô ấy đã tạo ra một con gấu bông với tám bàn tay đan vào nhau như một trò ảo thuật." Cố Trạch Ngư đưa con gấu đến trước mặt Lục Úc Niên, bỗng nhớ đến con gấu bông bị con gấu đen này làm mất , hai tay đem con gấu bông ra phía sao cẩn thận nói: "Đừng lấy đi, có nó rồi, buổi tối anh không cần ôm tôi ngủ đâu."

Lông mày của Lục Úc Niên càng nhíu chặt hơn, anh nắm chặt tay để kìm nén ý muốn ném Cố Trạch Ngư đó ra ngoài,  nói: "Cậu đang làm gì ở đây? Doanh trại có phải là nơi cậu nên đến không? Tôi sẽ tìm một chiếc xe đến đưa cậu đi, quay về và ôm đống gấu bông rách nát của mình mà ngủ đi."

Cố Trạch Ngư bị anh mắng, đuôi mắt thêm một tia đỏ, cậu lấy hết dũng khí đi tới móc ngón út của Lục Úc Niên, nói: "Nhện phu nhân nói Omega thời kỳ động dục không giống kỳ mẫn cảm của alpha. Trong khoảng thời gian này, tần suất của anh rất cao, khi lên cơn sẽ rất đau."

"Có phải cô ấy không nói với cậu rằng có một thứ gọi là thuốc ức chế, tôi không cần cái này của cậu ..." Lục Úc Niên dừng lại, đem ba chữ "tiểu phế vật" nuốt xuống.

"Tôi biết. Trước đây tôi cũng trải qua kỳ dịch cảm, nhưng thứ kia thường thường không có tác dụng tốt, trước đây anh không có alpha nhưng hiện tại anh có tôi." Cố Trạch Ngư có chút vui vẻ, cậu là rõ ràng là sợ Lục Úc Niên, nhưng nhưng lúc này lại móc ngón tay út của Lục Úc Niên, người đàn ông đã không tàn nhẫn rút tay lại để khiến cậu cảm thấy hài lòng.

Cậu không thực sự thích Lục Úc Niên, cậu thậm chí còn có chút sợ hãi, nhưng giống như nhìn thấy một con chó con đang sủa đột nhiên muốn đến nhéo chân nó, Cố Trạch Ngư thích cảm giác này.

Lục Úc Niên hừ lạnh một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi như thạch và chiếc mũi tròn nhỏ của Cố Trạch Ngư, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi một alpha như vậy làm sao có thể giúp anh vượt qua kỳ phát tình dữ dội mà không dùng thuốc ức chế. Anh đột nhiên giơ tay nhéo cằm Cố Trạch Ngư, sự đụng chạm ấm áp khơi dậy sự hằn học trong lòng anh, anh cúi đầu hung hăng chặn môi Cố Trạch Ngư, pheromone dâng trào được nước miếng của anh truyền đến Cố Trạch Ngư.

Cố Trạch Ngư chưa bao giờ nhận được bất kỳ pheromone của Omega nào,  sự chênh lệch cấp độ giữa hai người quá cao,  pheromone alpha yếu ớt của cậu đã bị phản công và không có sức chống trả. Đầu óc cậu choáng váng như pháo hoa nổ, khi cậu định thần lại, Lục Úc Niên đã buông cậu ra, nhìn từ trên xuống đôi chân đau nhức mềm nhũn run rẩy của Cố Trạch Ngư, nói: "Cậu chỉ có như thế này, cậu nghĩ tôi sẽ cần cậu?"

Cố Trạch Ngư cúi đầu im lặng một lúc. Lục Úc Niên cảm thấy có điều gì đó không ổn, và nhìn kỹ những giọt nước mắt to bằng hạt đậu của cậu từng giọt rơi xuống đất, cắn chặt môi khiến máu chảy ra, lúc đó Lục Úc Niên mới nhận ra rằng mình đã đi quá xa, nhưng anh không muốn xin lỗi Cố Trạch Ngư. Nhìn bóng lưng Cố Trạch Ngư xoay người bỏ chạy, anh chỉ lệnh cho một phụ tá đi theo nhìn một chút.

Cố Trạch Ngư tức giận, thu dọn hành lý chuẩn bị bỏ đi, nhưng trước khi đến trạm gác đầu tiên, cậu đã bị hai lính canh cõng trở lại, câu chuyện về sự dũng cảm khám phá bãi mìn của Cố Trạch Ngư đã lan truyền khắp quân đội, không ai để cậu rời khỏi doanh trại một mình.

Lục Úc Niên chưa bao giờ xin lỗi bất cứ ai và anh không biết cách dỗ dành một alpha. Đặc biệt là từ khi Cố Trạch Ngư có con gấu bông xấu xí đó, cậu không cần ôm cánh tay của Lục Úc Niên vào ban đêm nữa, Lục Úc Niên cảm thấy chán nản đến mức không thể trút giận,  anh không thể đánh hay mắng Cố Trạch Ngư, anh lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Cuộc sống bế tắc như vậy kéo dài mấy ngày, ngoại tộc tấn công, Lục Úc Niên mặc áo giáp chuẩn bị ra trận, Cố Trạch Ngư nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh sau khi mặc áo giáp, đột nhiên quên mất hai người còn đang chiến tranh với nhau. Cậu chạm vào áo giáp của Lục Úc Niên và nói: "Pfft Abar."

Mồ hôi trên trán Lục Úc Niên chảy xuống, anh cau mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Cố Trạch Ngư hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn có hai con mắt to đen láy như ngọc trai, vô tội nói: "Tôi đang cầu nguyện bằng ngôn ngữ của mình. A, anh không hiểu sao, nó có nghĩa là 'bình an trở về'."

Lục Úc Niên trong lòng mềm nhũn, thiếu niên mềm mại với mái tóc sáng lên dưới ánh đèn, ảnh đột nhiên ngẩn người vươn tay, ở trước mặt mọi người xoa xoa tóc Cố Trạch Ngư, khẽ hừ một tiếng: "Dài dòng."

Sau khi Lục Úc Niên rời đi, Cố Trạch Ngư trong doanh trại cảm thấy buồn chán nhưng đã nhanh chóng tìm thấy niềm vui mới. Người bạn mới của cậu là một chú voi alpha là giám sát viên của lớp học nấu ăn, hắn đội một chiếc mũ đầu bếp cao trên mũi để ngăn mũi hắn hắt hơi vào nồi khi nấu ăn.

Đây là lần đầu tiên voi alpha nhìn thấy một Omega có pheromone yếu như vậy, lúc đầu còn tưởng Cố Trạch Ngư là beta, hếch mũi ném Cố Trạch Ngư lên trời và ngửi hai lần, nhưng không tài nào biết được thân thế thật của cậu là gì.

"Đừng ném, đừng ném, tôi bị hoa mắt. Thân thế của tôi là một con cá, một con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng." Cố Trạch Ngư hai chân run rẩy đứng trên mặt đất, đỡ cái mũi nhô ra của đội trưởng, nằm nằm sấp một cách yếu ớt, nằm trên đó, bắt chéo hai chân, làm tư thế đuôi cá nằm trên mặt đất.

"Cậu thật thú vị. Tôi không nghĩ tới Lục tướng quân sẽ cưới một alpha như cậu." Hắn đem cái muôi đưa vào trong tay Cố Trạch Ngư, hắn nói lời này không có ác ý, Cố Trạch Ngư cũng không nghĩ ra được ý tứ sâu xa, vì vậy cậu cầm lấy, sau đó đi đến sân sau khu doanh trại

Cố Trạch Ngư đang nằm trên lan can, xúc thức ăn cho lợn, và một tá lợn con chạy đến chỗ cậu, nhìn thấy bộ dạng vô tư của cậu, đội trưởng voi cúi xuống trò chuyện với cậu. "Tôi nghe nói lần này là Hải tộc xâm lấn, bọn hắn đi tìm quốc vương của bọn hắn, trăm vạn quân đều tới, cậu không lo lắng cho Omega của mình sao?"

"Lục Úc Niên có lợi hại không?" Cố Trạch Ngư dùng thìa gõ lan can mỉm cười hỏi

"Hắn không lợi hại thì ai lợi hại, nhưng hắn vẫn là Omega, sẽ không ai tin hắn lợi hại. Nhưng sức chiến đấu của hắn xác thực là hủy diệt thiên hạ."

"Lục Úc Niên có khỏe hơn nhiều alpha không?" Cố Trạch Ngư cúi xuống vuốt bờm con lợn, sau đó cuộn cái đuôi dài của nó.

"So với alpha thì 99% lợi hại còn 1% là vì mục đích khách quan."

"Vậy thì tại sao tôi phải lo lắng cho anh ta? Omega của tôi là tướng lĩnh giỏi nhất đế quốc, anh ta nhất định sẽ bình an trở về." Cố Trạch Ngư vỗ vỗ tay, cầm cái thùng rỗng đi ra ngoài, chợt nhớ ra điều gì đó, chỉ tay nhìn về phía đám lợn con, cậu nói: "Tỷ lệ thức ăn cho lợn mà anh chuẩn bị là sai. Lợn nuôi theo cách này gầy đi ba phần béo hơn bảy phần, và tỷ lệ protein cũng sai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net