Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 Đôi Mắt Xanh

Trong nhà Cố Trạch Ngư không có Omega, từ cha cho đến mười hai anh trai đều là alpha. Kỳ phát tình của alpha không xảy ra thường xuyên, Tần xuất xảy ra chắc khoảng 2 3 lần một năm. Hơn nữa dựa các nghiên cứu khoa học của cha về cấu trúc gen AO, các chất ức chế của gia đình bọn họ là cao cấp nhất trong liên minh, thậm chí có thể tiêm 1 cách nhẹ nhàng mà không gây đau nhói hay xảy ra tác dụng phụ.

Nhưng ngay cả cơn đau nhẹ khi tiêm, Cố Trạch Ngư hay cáu kỉnh cũng không thể chịu đựng được, đó là lý do tại sao anh trai đã lừa Cố Trạch Ngư lấy Lục Úc Niên với lý do thời kỳ nhạy cảm chưa kết hôn còn tệ hơn cả cơn đau khi tiêm.

Nhưng vào lúc này, một Omega hoàn toàn bị dục vọng chi phối đến hai mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa mất đi mà lý trí hướng Cố Trạch Ngư hét lớn: "Mau cút ra ngoài."

Cố Trạch Ngư không thể thấy chết không cứu.

Nhiệt độ cơ thể của Cố Trạch Ngư luôn luôn thấp, ôm Lục Úc Niên giống như một ngọn núi lửa tan vào biển băng, pheromone an ủi alpha yếu ớt giống như một dòng chảy mùa đông ấm áp, từ từ ôm lấy Lục Úc Niên, khiến con người đang bồn chồn và tức giận lập tức được xoa dịu. Cố Trạch Ngư chỉ là một alpha bình thường, nhưng tình cờ lại giống như một liều thuốc tốt cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y, dược liệu bình thường nhưng cực kỳ hiệu quả.

Anh chỉ là vòng tay ôm lấy cổ Lục Úc Niên, thân thể mềm mại dán vào trên người Lục Úc Niên, để cho đôi mắt Omega của anh khôi phục một chút lý trí, nhìn thẳng Cố Trạch ngư nói: "Bây giờ cậu chạy đi vẫn còn kịp"

Cố Trạch Ngư cảm thấy Lục Úc Niên như thế này có chút buồn cười, giống như một con chó lông xù đang đói không chịu cúi đầu mặc dù rất muốn gặm xương. Dù sao thì pheromone êm dịu trong không khí truyền đi quá chậm, Cố Trạch Ngư bắt chước cách Lục Úc Niên hôn cậu lần trước, ôm lấy cổ anh, thè đầu lưỡi ra thông qua nước bọt trao đổi pheromone

Sự tỉnh táo của Lục Úc Niên hoàn toàn sụp đổ, và anh thậm chí còn cảm thấy hơi khó chịu. Cố Trạch Ngư không phải là một kẻ ngốc sao? Làm sao một kẻ ngốc có thể quyến rũ người khác như thế này? Những AO đã báo cáo hành vi quấy rối của Cố Trạch Ngư trong thời gian anh vắng mặt là hành vi quấy rối như thế nào?

Lục Úc Niên lật người đè Cố Trạch Ngư xuống dưới, thở hổn hển và lột quần áo của cậu, Cố Trạch Ngư cho rằng anh đang cố hạ nhiệt trước mình, thậm chí còn cong eo hợp tác. Cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi pheromone của Lục Úc Niên, trong căn phòng biệt giam nhỏ bé lúc này, ngay cả những miếng dán ức chế cũng không thể ngăn chặn được lượng pheromone nồng nặc tràn ra, Cố Trạch Ngư sững sờ.

Hóa ra là mùi rượu rum, Cố Trạch Ngư đã say đến mức chỉ cần ngửi thấy là mất sức. Lục Úc Niên đột nhiên nhận ra rằng anh không thể chiếm ưu thế, vì vậy anh lật người nằm trên giường, để lộ cơ bắp săn chắc và những đường cong quyến rũ, hét lớn: "Lại đây."

Cố Trạch Ngư say đến nhắm mắt không mở, không hiểu vì sao hôn Omega lại thoải mái, vì vậy dừng lại, ủy khuất nói: "Không cần, tôi không sao, anh tiếp tục đi."

Lục Úc Niên muốn tiếp tục, nhưng anh sợ rằng nếu tiếp tục, anh sẽ đụ Cố Trạch Ngư ngay lập tức, đầu óc anh trống rỗng,  điều duy nhất anh nhớ là những lời mà anh Cố Trạch Ngư nói: "Cậu và Tiểu Ngư có quan hệ tình dục với nhau thì Tiểu Ngư phải ở trên. Cố Trạch Ngư từ nhỏ đã mắc chứng rối loạn đông máu,  một khi cậu chảy máu, tính mạng của cậu sẽ gặp nguy hiểm. Cậu là Omega, còn em ấy là alpha, vai vế này là không thể đảo ngược ."

Lúc vừa rồi lột quần áo Cố Trạch Ngư anh đã nhìn thấy, người đàn ông này có mũi nhỏ, miệng nhỏ , khuôn mặt nhỏ, nhưng nơi đáng lẽ phải nhỏ lại lớn đến kinh ngạc. Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng anh sáu bác sĩ của Cố Trạch Ngư đã thay thế dương vật của cậu thành dương vật của voi,  anh không hiểu làm thế nào mà thứ to lớn này lại mọc trên cơ thể Cố Trạch Ngư.

Lục Úc Niên thực sự đã sinh ra một số biểu hiện ủy khuất, trong nụ hôn vừa rồi, Tiểu Cố đã đứng dậy chào anh, kích thước và chiều dài của Tiểu Cố không thể đùa được, đến nỗi đôi mắt của anh nhìn đến đâu thì thứ ấy vẫn xuất hiện trong tầm mắt anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với một alpha yếu ớt như vậy, anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ bị hạ thấp đến mức này. Anh sẽ tự mình ngồi lên thân thể alpha nhỏ bé này.

Cố Trạch Ngư sững sờ, khi Lục Úc Niên từ từ ngồi xuống trên người cậu, cậu thực sự có cảm giác sắp chết. Mặc dù trọng lượng của Lục Úc Niên không rơi vào cậu, nhưng cậu vẫn sợ đến mức rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh này. Run rẩy nắm lấy mắt cá chân của Lục Úc Niên lắc nó, và nói: "Có thể nào đổi cách không? Bánh trứng tôi vừa ăn vẫn chưa được tiêu hóa, sẽ bị nôn ra mất."

Hai luồng pheromone bắt đầu đan xen vào nhau một cách dữ dội, Lục Úc Niên xấu hổ và khó chịu vì sự chủ động của chính mình, nhưng Cố Trạch Ngư lại tỏ ra vô cùng hưởng thụ, anh tức giận đến mức chửi bới: "Cậu không động một chút nào sao?"

Tiểu Cố trượt ra ngoài ... anh nhìn thấy sợ hãi đến mềm nhũn ...

Lục Úc Niên và Cố Trạch Ngư nhìn nhau, pheromone hàng đầu của Omega bắt đầu bùng nổ, Cố Trạch Ngư không biết mình đã sai ở đâu, nhưng rõ ràng là Lục Úc Niên đã rất tức giận và cậu nhất định đã sai, vì vậy cậu cúi đầu không dám phát ra âm thanh hay thậm chí là khóc. Âm thanh đã dừng lại.

Lục Úc Niên thậm chí không có khí lực để tức giận, anh cố gắng đứng dậy, nhặt quần áo bị ném trên mặt đất và mặc lại từng cái một, nói với Cố Trạch Ngư bằng một giọng khàn khàn, "Quên đi, tôi sẽ uống thuốc ức chế."

Khi anh nói, Cố Trạch Ngư không di chuyển. Khi anh mặc quần áo, Cố Trạch Ngư không di chuyển. Khi anh đi đến cửa và chuẩn bị ra ngoài, Cố Trạch Ngư vẫn không di chuyển.

Lục Úc Niên đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, nồng độ pheromone alpha trong không khí không ngừng tăng lên, mùi rượu rum Omega từ lâu đã hoàn toàn lấn át, nhưng đó không phải là vị ngọt của sữa thuộc về Cố Trạch Ngư, thậm chí còn có một mùi tanh khó tả.

Anh quay lại quan sát tình hình của Cố Trạch Ngư, người đàn ông co ro trên mặt đất thành một quả bóng nhỏ, hai đầu gối co quắp, đầu vùi vào giữa, trông giống như một chiếc vỏ ốc. Làn da trắng nõn của cậu bị cháy đỏ, và pheromone từ tuyến mồ hôi mạnh đến mức Lục Úc Niên thậm chí không đủ sức để hỏi. Anh đưa tay sờ gáy Cố Trạch Ngư, nơi đó nóng đến mức giống như bị lửa thiêu đốt, Cố Trạch Ngư cảm nhận được sự đụng chạm của Lục Úc Niên, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Omega của mình.

Đó là một đôi mắt xanh biếc, không có con ngươi, trong xanh như những hạt thủy tinh trong nước biển.

Sau đó, Lục Úc Niên mới nhận ra rằng pheromone Omega mạnh mẽ đã tạo ra thời kỳ mẫn cảm của alpha, và bây giờ không chỉ anh cần thuốc ức chế mà còn cả Cố Trạch Ngư. Anh cầm áo khoác của Cố Trạch Ngư khoác lên người cậu, sờ sờ gò má lạnh lẽo của cậu, ôn nhu nói: "Quân y có thuốc ức chế alpha, tôi đi lấy cho cậu."

Anh vừa quay người lại, đã bị Cố Trạch Ngư cuộn tròn trên mặt đất ôm lấy mắt cá chân, ôm lấy hai chân của anh, làm cho anh đi không được. Cố Trạch Ngư chỉ kéo nhẹ, và Lục Úc Niên nằm thẳng trên giường, anh thấy alpha của mình chậm rãi ngồi trên mặt đất, xoa xoa thái dương, đứng dậy, đứng trước mặt anh, cười lạnh nói: "Ở đây không phải còn có alpha sao? Cần gì sử dụng thuốc ức chế!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net