Chương 1: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết mùa đông London thực sự khiến người ta không thể nào ưa nổi, ẩm ướt, lạnh lẽo, những cơn mưa nhỏ liên miên dường như không bao giờ tạnh...... Hôm nay, nhiệt độ hạ thấp đột ngột làm Aliya Dashwood vô cùng khó chịu, đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ cô chưa được ăn một thứ gì hết, cả bộ đồ trên người cũng ướt sũng vì đi lại trong mưa khiến cơ thể càng thêm lạnh lẽo, Aliya nhịn không được lầm bầm chửi thầm.

"Shit!" Vốn muốn nhảy lên tránh qua một vũng nước nhỏ, nhưng đôi chân mềm nhũn và thân thể suy yếu lại làm cô thiếu chút nữa té lăn quay, Aliya vội vàng ôm lấy cây cột bên cạnh chật vật bò lên, khẽ xoay người, suy yếu tựa vào cột điện, bàn tay ấn chặt bụng, dạ dày cô đang co thắt đau đớn, hiện tại đừng nói thức ăn, ai đó chỉ cần đưa tới một ngụm nước ấm thôi cũng có thể yêu cầu cô làm bất cứ chuyện gì.

Tiệm băng đĩa trước mặt truyền ra tiếng nhạc rock'n roll ồn ào làm đầu Aliya càng váng vất. Vươn tay xoa xoa thái dương, đầu cô đau như muốn nứt. Cơn mưa phùn lạnh lẽo, những vết thương cũ trên người làm cô càng ngày càng đau đớn khó nhịn, dầm mưa cả một ngày, Aliya đã lạnh đến run lẩy bẩy, hiện tại cô cấp bách cần một ly nước ấm hoặc một lọ Whiskey.

Whiskey? Vừa nghĩ đến nó, Aliya liền nhác thấy một quán bar nhỏ trên con đường trước mắt, nó nằm ở giữa cửa hàng đĩa nhạc cùng một hiệu sách, quán bar cũ nát xám xịt nằm trong màn mưa dày đặc có vẻ mơ mơ hồ hồ, cảm giác như chỉ cần chớp mắt một cái là nó sẽ biến mất ngay lập tức vậy.

Vỗ vỗ mặt, cô quyết định tới đó thử vận khí, thực ra cô rất tin tưởng vào nhan sắc của mình, cho dù hiện tại nhìn qua có chút chật vật, nhưng khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung này chính là một công cụ tốt trong rất nhiều trường hợp. Có lẽ, một quý ông lịch lãm sẽ mời cô gái đáng thương ướt dầm dề này một ly chăng?

Okay, cô thừa nhận đây không giống nơi mà các quý ông hay lui tới cho lắm, nó vừa tối tăm vừa dơ bẩn, sương khói lượn lờ, mùi thuốc sặc mũi. Mở cửa ngó vào, Aliya có chút khiếp đảm, nhưng luồng hơi ấm từ bên trong phả ra làm cô không đành lòng rời đi, thôi vậy, còn hoàn cảnh nào xấu hơn bây giờ đâu chứ? Cô không muốn tiếp tục dầm mưa! Huống chi hiện tại cô vừa đói vừa lạnh, kể cả không có đồ ăn cũng được, ít nhất thì ở đây cũng ấm áp hơn ngoài trời.

Nhấc chân chậm rãi đi vào, sau khi thích ứng ánh sáng le lói trong quán bar, Aliya mới phát hiện một điều khá kỳ lạ, hình như trong quán đang tổ chức một lễ hội hóa trang? Một đám khách hàng đều ăn mặc cái kiểu quần áo quái dị, phần lớn nhìn giống như loại áo choàng dài thượt lưu hành thời Trung cổ, có vài người thậm chí còn đội kiểu mũ có chóp nhọn hoắt như mũ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích, mà áo thun quần jean bình thường như cô, sau khi bước vào đây lại trở thành người quái dị nhất.

Bước chân hơi khựng lại, Aliya ngập ngừng do dự, đây không phải buổi tụ họp của một giáo hội kỳ quái nào đấy chứ?

"Chào buổi sáng, tiểu thư mỹ lệ, cô muốn uống gì?" Người đứng sau quầy bar nhướng mày, nhìn Aliya hô lên.

"A, tôi......" Aliya do dự, cô đã dốc sạch đến đồng penny cuối cùng để mua vé tàu tới đây, ngoại trừ bộ quần áo đang mặc thì trên người cô không còn gì cả, hiện tại nên mặt dày xin một ly rượu, hay nên tìm một người chịu đài thọ cho mình đây?

Aliya nhìn quanh, mỗi người ngồi trong quán bar này đều có chút cổ quái, bọn họ hoặc túm năm tụm ba uống một loại đồ uống mà Aliya chưa từng gặp qua, hoặc một mình ngồi uống trong một góc âm u như muốn giấu toàn bộ thân thể vào bóng đêm, Aliya tìm không thấy mục tiêu có thể tới bắt chuyện.

Lắc lắc đầu tóc ướt sũng, ném văng cái ý nghĩ "Không được, một cô gái tốt không thể làm như vậy, quá nguy hiểm!" ra khỏi đầu. Aliya thầm mắng: "Đừng nói nữa, Lâm! Không làm như vậy? Không làm thì đêm nay tôi sẽ đông chết ở đầu đường! Còn không bằng tìm một người phẩm chất không quá thấp kém thu lưu một đêm."

Aliya ngồi trước quầy bar, dùng dư quang khóe mắt nhìn quét toàn bộ quán bar, không, người kia không được, cái bản mặt dơ hầy như cả năm trời không rửa ráy; người này cũng tàm tạm, nhưng ánh mắt có vẻ tuỳ tiện, vừa nhìn đã biết là tay ăn chơi, không được, cô không muốn chọc phải phiền toái......

A? Đột nhiên, Aliya trước mắt sáng ngời, phát hiện mục tiêu! Mỉm cười khẽ gật đầu chào ông chủ, cô không chút do dự đi về phía một người đàn ông ngồi trong góc quán bar.

Nhìn qua hắn ta còn khá trẻ, có vẻ cùng lứa tuổi với Aliya, mái tóc rèm cửa thật dài hơi che khuất gương mặt tạo thành cảm giác hơi u ám, hắn ngồi một mình tự chuốc rượu, một ly rồi lại một ly, đây là người bình thường nhất cô có thể tìm được lúc này, mà bình rượu trước mặt hắn chính là Whiskey, hơn nữa người này đã uống đến say khướt!

"Xin chào, tôi có thể ngồi cùng anh chứ?" Aliya cất giọng ngọt ngào. Tình huống thông thường, loại thanh âm này cộng với gương mặt xinh đẹp của cô tuyệt đối là vũ khí khiến người khác không thể cự tuyệt, nhưng hôm nay, người đàn ông này lại không thèm phản ứng,  làm lơ luôn người vừa tới ngồi cạnh.

Aliya cảm thấy có chút thất bại, nhưng sự tiếp xúc với 'xã hội' từ rất sớm đã ban tặng cho cô bản lĩnh xử lý êm đẹp rất nhiều tình huống khó xử, dù sao thì, đối với một người phải tới sống trong trường nữ sinh nội trú bắt buộc suốt từ năm lên bốn tuổi, còn sống đến vô cùng vui vẻ thoải mái, ngươi hy vọng cô ta còn ngây thơ thuần khiết? Có khả năng sao?

Không để ý đến người nọ lãnh đạm, Aliya vẫn ngồi cạnh hắn, nhìn qua ông chủ quán bar tươi cười điềm mỹ, hỏi ông ta muốn một cái ly, cô cầm lấy bình rượu đổ đầy ly của người đàn ông bên cạnh, cũng thuận tiện rót cho mình một ly, cười duyên: "Hôm nay thời tiết không tốt lắm nhỉ? Nơi này đang tổ chức tụ hội đúng không? Tôi tên Aliya, còn anh?"

Người nọ rốt cuộc nguyện ý ngẩng đầu lên nhìn Aliya, đôi mắt đen như mực xoáy sâu vào mắt cô, hắn không nói một lời nhưng trên mặt tỏ vẻ rất phiền chán, kiểu "Mau biến đi, để tôi yên".

Không biết là vì quần áo ẩm ướt hay vì cái gì, Aliya đột nhiên rùng mình, "Đôi mắt thật xinh đẹp, giống trân châu đen quá," Aliya nhớ đến cái vòng cổ làm Silvia đắc ý thật lâu trước kia, chiếc vòng trân châu đen đó từng 'giúp' Silvia xưng bá trường nội trú suốt một học kỳ, Aliya phải tìm đủ mọi cách ứng phó, thẳng đến lễ Giáng sinh cô kiếm được một chiếc túi xách Hermes và áo choàng lông thú mới có thể đoạt lại địa vị của mình.

Người này có vẻ rất bài xích người khác tới gần, cô vội vàng uống hết ly rượu, cho dù có bị đuổi đi ngay lập tức thì ít nhất cô còn kiếm lời một chén rượu, đúng chứ?

Ngửa cổ rót xong rượu, phát hiện ánh mắt người kia đã lạc đường xuống cổ cùng khe ngực mình, Aliya cười thầm, cô rất rõ ràng mị lực của mình, từ khi lên mười bốn tuổi, Aliya chưa từng bị xấu mặt trước cánh đàn ông!

Aliya hơi nhích tới gần, nhưng không ngờ phản ứng đầu tiên của hắn lại là né tránh, hơn nữa còn túm lấy cánh tay Aliya dùng sức ném ra, "Ai nha", tay đụng phải quầy bar, đau quá!

"Anh làm cái gì thế?" Aliya ôm tay mắng.

Người kia có chút bối rối, liếc nhanh qua tay Aliya, đôi môi gắt gao mím chặt, trên mặt không có vẻ xin lỗi, lại còn ngẩng đầu hung tợn trừng cô.

"Okay, okay, tha thứ cho anh." Aliya nhún vai nói. Nếu không phải còn trông cậy vào người này cung cấp cho mình một nơi có thể che mưa chắn gió trong đêm nay, Aliya mới lười đến ứng phó loại đàn ông tính cách táo bạo này!

Tròng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay, Aliya đổ một chén rượu đưa cho hắn, không kề sát tới, nhưng cô tìm một vị trí thoạt nhìn có vẻ thân mật lại có thể làm loại người tâm phòng bị tương đối mạnh như hắn có thể tiếp thu, một tay chống cằm, dùng ngữ điệu như bạn bè chuyện phiếm, chậm rãi nói: "Tôi tên Aliya, vừa mới chuyển từ Manchester tới đây, mùa đông London thật đáng ghét đúng không? Đã qua năm mới mà vẫn lạnh lẽo như vậy, trời mưa quá nhiều, thời tiết thật khó chịu."

Trò chuyện cùng người xa lạ, cách mở đầu câu chuyện tốt nhất là dùng thời tiết!

Trong thanh âm ôn nhu, người kia dần dần thả lỏng, nhưng hắn vẫn không nói lời nào mà chỉ liên tục uống rượu, Aliya tiếp tục hàn huyên, cô phát hiện người này dù đã say mèm nhưng vẫn thực cảnh giác, chỉ cần cô vừa hỏi tới vấn đề liên quan đến thân phận lai lịch linh tinh, ánh mắt mê ly kia lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, còn nhìn chằm chằm vào Aliya làm cô có chút kinh hãi, nhưng nếu nói chuyện về chính cô hoặc chuyện khác, hắn lại kiên nhẫn ngồi nghe.

Aliya vừa tìm cách đả động trái tim người này, vừa quan sát hắn từ trên xuống dưới, bề ngoài không tồi, thân hình cao lớn, bả vai khá rộng, gương mặt rất sắc nét, nhưng thói quen sinh hoạt có vẻ không tốt, đầu tóc bóng nhờn cùng sắc mặt vàng như nến kia chính là chứng cứ; tính tình vô cùng cẩn thận, rất mẫn cảm với tin tức về chính hắn, hoặc là tính cách trời sinh như thế, hoặc là chức nghiệp yêu cầu khiến hắn không thể không tuân thủ. Nhưng nếu là một người bình thường thì dù cẩn thận đa nghi đến đâu, ở địa phương như quán bar, đối mặt một cô gái xinh đẹp, chắc chắn không thể kín miệng đến mức không tiết lộ dù chỉ một cái tên, tóm lại, khả năng rất lớn là chức nghiệp đặc thù, yêu cầu bảo mật.

Chỉ cần hơi tiến đến gần người hắn, Aliya có thể ngửi được hương vị dược liệu nhàn nhạt, vậy là, rất có thể người này đang làm việc cho một cơ quan hay tổ chức bí mật nào đó, chuyên nghiên cứu về dược tề hoặc công nghệ sinh vật.

"Anh biết đấy, Manchester khác London rất nhiều, nơi đó thường xuyên có nắng, không khí cũng khô ráo hơn nhiều......", Aliya vừa uống rượu vừa tán gẫu, đồng thời đại não lại hoạt động cực nhanh.

Rất tốt, chức nghiệp ổn định, tính cách quái gở không giỏi giao tiếp, bề ngoài lôi thôi, 90% là không có vợ hay bạn gái; tính cách kiên nghị có thể ẩn nhẫn, trong khoảng thời gian dài như vậy, dưới tình huống say xỉn cùng thế công nhu tình của mình, vậy mà một chữ cũng không nói, nhưng lại không bài xích cô tiếp xúc.

Aliya thậm chí phát hiện, khi mình biểu hiện tình cảm lạc quan hoặc thanh âm ôn hòa, rõ ràng hắn thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí khi cô nói đến những buổi nghỉ trưa trên thảm cỏ bên dòng sông nhỏ sóng nước lóng lánh dưới nắng vàng,  khuôn mặt như đao tước kia dường như hiện lên một nụ cười nhẹ.

Đế giày không dính nước hoặc bùn, Aliya biết London đã hạ mưa liên tục một tuần, hiện tại là 2 giờ chiều, hắn ngồi trong quán bar, quần áo cùng giày không có dấu hiệu gặp mưa, điều này có thể thuyết minh người này đang sống trong khu vực gần đây.

Tốt, Aliya rất vừa lòng với lựa chọn này, hiện tại cô cần gấp một chỗ ở tạm thời, chỉ cần nốt một đêm là được, chịu đựng qua buổi tối hôm nay, ngày mai là cô có thể tới đi làm ở công ty văn phòng phẩm kia. Tuy rằng như vậy có chút nguy hiểm, nhưng so với chen chúc dưới gầm cầu cùng những kẻ lưu lạc như hôm qua, Aliya cam nguyện mạo hiểm. Hiện tại việc duy nhất cô cần làm chính là chuốc rượu người này, làm hắn uống đến càng nhiều càng tốt, tốt nhất là uống đến thần chí không rõ, ngả lưng liền ngủ.

Bình rượu rỗng trên bàn càng ngày càng nhiều, bầu không khí giữa hai người cũng ngày càng tốt, người kia thậm chí còn ngây ngô nhìn Aliya, không bài xích cô tiếp xúc nữa, hoặc nên nói là không còn sức lực mà bài xích, Aliya dựa người vào vai hắn, cô rõ ràng cảm giác được người nọ muốn đẩy cô ra, nhưng tay chân mềm nhũn không có sức lực mà thôi.

"Anh choáng đầu sao?" Thấy người nọ không ngừng lắc lắc đầu, Aliya ấn ấn thái dương hắn nhẹ nhàng xoa bóp, lại ghé bên tai hắn ôn nhu hỏi nhỏ.

"Ưm," cái đầu lắc lư liên hồi như trẻ con, không chịu cho Aliya chạm vào.

"Okay, okay," như người mẹ dung túng đứa con trai nghịch ngợm, Aliya mỉm cười 'từ ái': "Không chạm, không chạm nữa, hiện tại anh cần ngủ một giấc, tôi cùng anh về nhà, được không?" Dứt lời, Aliya đứng lên đỡ hắn dậy, a, cao thật, choàng cánh tay hắn qua vai mình đỡ hắn bước đi, trong mắt người ngoài, hai người giống như một đôi tình lữ thân mật lỡ uống quá chén, Aliya hiện tại chỉ cầu nguyện người này đã sớm kết toán, hoặc là ông chủ quen biết hắn.

Vận khí không kém, khi bước qua quầy bar, ông chủ thân thiết chào: "Ngài Snape, thỉnh đi thong thả." Nói xong còn nhìn Aliya ái muội chớp chớp mắt.

Aliya nhìn ông ta mỉm cười ngọt ngào, có vẻ rất bình tĩnh, kỳ thật bước chân càng ngày càng nhanh.

Mưa vẫn đang rơi, hơn nữa còn có xu thế ngày càng nặng hạt, người này tuy có chút lảo đảo nhưng vẫn còn sức tự mình đi đường, phát hiện hắn không thích cô chạm vào tay trái, nhưng tay phải thì không sao, Aliya liền đi bên phải hắn, mỗi khi hắn nghiêng ngả sắp ngã sẽ vươn tay ra đỡ, còn những lúc khác thì tùy ý mặc kệ hắn tự đi.

Uống hết vài bình rượu mạnh, người này còn nhớ rõ nhà mình ở đâu chứ? Aliya có chút lo lắng.

Nhưng loại lo lắng này lập tức tiêu tán khi thấy hắn đi tới trước một căn nhà nhỏ đen sì, trực tiếp mở cửa bước vào.

Aliya theo sát hắn, không thèm lau nước mưa dính trên mặt, tay cô lặng lẽ vươn ra sau lưng, ở đó có một khẩu súng cô đã lấy của tên cặn bã Joey kia trước khi rời đi, một cô gái lưu lạc một mình bên ngoài đương nhiên cần có chút thủ đoạn bảo vệ chính mình.

"Này, đây là nhà anh sao? Thật đúng là......" Aliya vẫn nhìn chằm chằm người nọ, chỉ dùng dư quang khóe mắt đánh giá căn phòng này, nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ gì có thể miêu tả nó.

Sàn nhà đen tuyền không phân biệt được đâu là màu sắc vốn có, phòng khách nho nhỏ này như một nhà tù tăm tối, gần vách tường có một bộ sô pha, nguyên một mặt tường sau sô pha đều là kệ sách cao đến tận trần nhà, các loại sách bày không còn chỗ trống, trên trần nhà có khung đèn treo, nhưng lại thắp nến?!!!

Trừ những thứ đó, cái phòng khách này không còn gì hết, thậm chí một cái bàn hay một chiếc ghế đẩu cũng không, âm u, lạnh lẽo, không có hơi người, như thể đã hàng chục năm không có người ở, màn cửa kéo kín mít, trong phòng không còn bất kỳ nguồn sáng nào ngoài vài cây nến leo lét trên đèn treo.

"Ngài, ừm, S...Snape, ngài Snape," Aliya nhớ tới cái tên ông chủ quán bar gọi hắn, nhón mũi chân rón rén đi tới gần muốn xác định hắn đã thật sự ngủ hay chưa, nếu chưa, Aliya không ngại đập hắn ngất xỉu.

Chỉ là Aliya vừa mới tới gần, đôi mắt đang nhắm chặt kia đột ngột mở ra, tay giơ cao một cây gậy gỗ nhỏ xíu chỉ vào Aliya, lạnh lùng nói: "Tránh ra, tránh xa ra."

Bị một cái gậy gỗ chỉ thẳng vào, Aliya có chút buồn cười, nhưng vẻ mặt Snape lại làm cô không dám cười ra tiếng, người này tản ra một loại khí thế khá đáng sợ, Aliya thử thăm dò chậm rãi lui ra sau, quả nhiên, khi cô từ từ thối lui đến vị trí cửa thang lầu, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, cơ thể hắn dần thả lỏng, nhưng vẫn còn dùng cái gậy gỗ đồ chơi kia chỉ vào Aliya.

Aliya tâm tư nhanh chóng vận chuyển, vừa vào cửa cô đã đã chú ý đến cái thang lầu này, loáng thoáng nhìn thấy hình như trên đó có vài căn phòng, nếu có thể, cô rất nguyện ý rời xa người này tìm một phòng nào đó trên lầu ngây ngốc một buổi tối.

Quả nhiên, chờ cô dần dần rời xa tầm mắt người tên Snape này, cách một cái thang lầu, Aliya thấy hắn lại nhắm hai mắt, thân thể dựa trên sô pha, cây gậy nhỏ trong tay không biết đã cất đi đâu.

Phì cười, lại vội vàng che miệng, Aliya vốn còn lo lắng đêm nay không quá an toàn, nhưng hiện tại thì hết rồi, một con mọt sách chỉ biết chơi gậy gỗ có đáng để lo sao? Đương nhiên không!

Tình huống trên lầu còn chẳng bằng phòng khách!

Aliya trợn trắng mắt, tro bụi dày cộp, cái giường bị mối mọt đào rỗng đến sắp sập, cô thậm chí còn nhìn thấy thứ gì đó đang chạy trong nệm giường, "Ew!", chịu đựng ghê tởm sập cửa lại, Aliya thực không muốn hồi tưởng tình huống càng kinh dị trong căn phòng bên cạnh.

Okay, có thể thông cảm, đàn ông độc thân mà, còn là một tên đàn ông có thói quen sinh hoạt không tốt, mong chờ hắn dọn dẹp phòng ốc hàng ngày, có khả năng sao? Ngẫm lại lần đầu tiên hẹn hò với nam sinh cùng lứa tuổi, Aliya rùng mình, bề ngoài thu thập có vẻ tươm tất, nhưng khi đến nhà anh ta, rác rưởi chồng chất, sàn nhà không có chỗ đặt chân,...... làm cô sợ tới mức không dám bước vào cửa.

Căn phòng cuối cùng, có vẻ tạm được, tuy vẫn dày đặc tro bụi, nhưng ít ra còn có một cái giường khá sạch sẽ, có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Aliya đóng cửa cài then, nghĩ nghĩ, cô lại đẩy cái bàn thật lớn bên mép giường ra chặn cửa mới an tâm, xoa xoa thái dương, hôm nay tuy phần lớn phận rượu đã bị rót vào bụng ngài. Snape kia, cô chỉ uống có vài ly nhỏ nhưng vẫn cảm thấy có chút choáng váng, hình như rượu ở quán bar này nặng hơn rượu thường rất nhiều.

"Ô......" Lắc lắc đầu, vẫn không khá hơn được bao nhiêu, Aliya ôm đầu ngã mình xuống giường, mê man.

Nửa đêm, Aliya cuộn tròn thành một đoàn, lạnh quá! Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy hình như mình đang phát sốt, đầu đau nhức choáng váng, Aliya theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, sờ đến một thân thể ấm áp, cô mơ mơ màng màng lầm bầm: "Joey......" rồi chui vào lòng người đó.

Chuyện tiếp theo, Aliya ý thức có chút mơ hồ.

Aliya nhớ mang máng, hình như mình cảm giác thật lạnh, thật lạnh, rồi có vẻ như Joey đã trở lại, mình gắt gao mà ôm lấy hắn ta tìm kiếm sự ấm áp, sau đó hình như mình đã đè lên người Joey, còn ngậm lấy bờ môi của hắn?

Hình như là vậy, Aliya nhớ lại, mình còn vừa mắng vừa cưỡi lên người Joey, lúc đầu hắn ta còn muốn phản kháng, nhưng lại bị cô một tát đả đảo trên giường, lúc ấy cô còn cất tiếng cười to, cười thực vui vẻ, từ sau khi bị Joey đuổi ra khỏi nhà, cô rốt cuộc báo được thù.

Sau đó, sau đó Aliya chỉ nhớ mình đứt quãng rên rỉ, hòa cùng tiếng thở dốc của người kia, còn có từng làn sóng thổi quét khắp cơ thể, giằng co một khoảnh thời gian thực dài......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net