Chương 13: Khủng hoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aliya ném điện thoại, chạy như điên tới bãi đỗ xe, trong miệng lặp đi lặp lại: "Bình tĩnh, bình tĩnh, Aliya, mày phải bình tĩnh!"

Aliya phóng xe như bay, tốc độ tăng lên đến cao nhất, phía sau còn có cảnh sát đuổi theo sát nút, có người nào đó hướng về phía cô hô to, nhưng Aliya bỏ ngoài tai tất cả, hiện tại trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm "Andrew"

Alya vội vã chạy tới phòng học của Andrew, chật vật vấp ngã vài lần mới tới nơi, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho trái tim thiếu chút nữa ngừng đập. Trong phòng học bừa bộn tràn đầy mảnh đồ vật nát vụn! Sách vở, mảnh kính, búp bê, thú bông, những đứa trẻ khác đều rúc vào bên cạnh giáo viên né tránh, chỉ có Andrew, chỉ có mình con trai cô bị bỏ mặc ở giữa căn phòng, ngồi giữa đống đồ vật nát vụn bừa bãi mà kêu khóc, nhưng không được quan tâm!

"Andrew!" Aliya nhào tới bên người Andrew, ôm chặt cậu bé đã khóc đến sắp co giật.

"Andrew, Andrew. Làm sao vậy, bảo bối của mẹ, con sao vậy?", gắt gao ôm bé vào lòng, nhìn vết máu loang lổ trên người con trai, Aliya khàn giọng hỏi.

Nhưng Andrew không hề đáp lại, dường như cậu bé đang phải chịu nỗi thống khổ cực đại, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thân thể run bần bật, tiếng khóc khàn đặc tựa như phải dùng sức lực toàn thân mới rống ra được.

"Các người! Các người dám!!!" Aliya ôm chặt con trai đang không ngừng run rẩy, quay sang đám giáo viên đang sợ hãi dựa vào vách tường quát to: "Các người làm sao dám đối xử với con tôi như thế hả!!!"

"Không phải!" Một tiếng kêu chói tai vang lên, "Không phải! Là nó, là nó nổ mạnh! Là con của cô, chính nó làm mọi thứ nổ tung!" Cái thanh âm kia tràn đầy sợ hãi, Aliya nhận ra cô ta là giáo viên của Andrew - Jane, cô ta chỉ thẳng vào Andrew, khàn giọng quát: "Nó là ma......"

Sau đó, hết thảy yên lặng, Jane đột nhiên bất động, giống như một pho tượng điêu khắc, tay vẫn chỉ vào Aliya, miệng mở rộng ngoác, không nhúc nhích, trên mặt vẫn là sự cuồng loạn......

Tĩnh lặng, chung quanh quá an tĩnh, Aliya ý thức được có cái gì không đúng, vừa rồi cô còn có thể nghe thấy vài tiếng khóc nức nở của người khác, nhưng bây giờ, ngoại trừ tiếng khóc của Andrew, không còn bất cứ thanh âm nào vang lên.

Đột nhiên, "Phanh" một tiếng, hai người xuất hiện từ trong không khí, tay liên tục vẫy một cái gậy gỗ nhỏ, giống như ảo cảnh, đám mảnh vụn đầy đất lúc trước dường như đột nhiên được ban cho sinh mệnh, tất cả đều bay bổng lên, lơ lửng một lát, rồi ngoan ngoãn trở về vị trí chính xác của chúng, đèn trần, sách báo, thú bông đều lần lượt phục hồi.

"Gaudon, hiệu quả thần chú khôi phục của anh càng ngày càng tốt ha! Nha, chào buổi chiều, phu nhân." Một người xa lạ mặc áo chùng xanh lục nhìn Aliya nói.

Aliya hoảng sợ ôm Andrew lui lui, người tóc vàng bên cạnh dường như tính tình không tốt lắm, anh ta đen mặt la lên: "Cô làm tên nhóc kia dừng khóc ngay đi có được không! Tạo phiền toái lớn như vậy, để hàng đống Muggle nhìn thấy, cô có biết chúng tôi rất bận không hả!" Dứt lời liền lập tức xoay người dùng cây gậy bé xíu kia chỉ thẳng vào Jane, vẫy vẫy vài cái, trong miệng lầm bầm vài âm tiết tối nghĩa.

Andrew vẫn đang khóc, người mặc áo chùng xanh sẫm nhìn Aliya mỉm cười, hiền hòa nói: "Gaudon, không thể trách cứ vị phu nhân này, tình huống có chút phức tạp, phù thủy nhỏ bạo động ma lực quá sớm, a, đúng rồi, phu nhân, cô không mang đũa phép bên người sao?" Nói xong, anh ta vung cây gậy trong tay, Andrew đột nhiên im bặt, đôi mắt nhắm lại xụi lơ trong lòng Aliya.

Aliya la toáng lên: "Ngươi làm gì?"

"Ách," Hai người hoảng sợ khựng lại, người mặc áo chùng xanh sẫm kia lắp bắp giải thích: "A, không có, không làm, à, chỉ là một thần chú, giúp phù thủy nhỏ ngủ say, không có hại, không có bất cứ tác dụng phụ nào,..."

Aliya hung tàn trừng hai người kia, tay vẫn ôm Andrew thật chặt, không sai, Andrew hít thở đều đều, thậm chí còn chép chép miệng, giống hệt như khi cậu bé ngủ say thường ngày.

Hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện này làm Aliya đề phòng không thôi, cô ôm Andrew từ từ lui ra sau, dựa sát trên tường, đôi mắt nhìn chằm chằm động tác của họ, dùng dư quang khóe mắt quét qua hướng cửa phòng, cái người tên Gaudon đang đứng ở bên kia, cây gậy trong tay vẫn vẫy vẫy liên tục, một mảnh tường đổ nát đã khôi phục như mới.

"Phu nhân." Aliya giật nảy, cái người mặc áo chùng xanh biếc kia đã đứng ngay bên cạnh cô từ khi nào. Người nọ dường như không để ý thái độ đề phòng của Aliya, anh ta cúi đầu móc ra một thứ đồ gì đó như giấy chứng nhận, giơ ra trước mặt Aliya, nói: "Chúng tôi là nhân viên Bộ Pháp Thuật, tổ nghịch chuyển sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, là phù thủy nhỏ bạo động ma lực sao?"

Aliya ngốc lăng, "Cái, cái gì?"

"Đúng, đúng rồi, là bạo động ma lực, chúng tôi đã kiểm tra, quá sớm phải không? Phù thủy nhỏ thường phải tới khoảng 7 tuổi mới phát sinh bạo động ma lực, con trai của cô...... thực quá sớm, điều này không tầm thường."

Cái người mặc áo chùng cổ quái kia liếc nhìn Andrew với ánh mắt thương hại, cái thái độ này làm Aliya tạm thời quên mất sợ hãi.

Người này! Người này biết Andrew bị làm sao, Aliya cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, hung hăng cắn chót lưỡi, cố gắng bình ổn trái tim đang đập kinh hoàng, hỏi: "Sẽ, sẽ như thế nào?"

Thanh âm vẫn có chút run rẩy, nhưng trong mắt người đối diện, cô chỉ là một người mẹ đang sốt ruột lo lắng cho con mình.

Gaudon hình như đã hoàn thành công tác, cũng đi tới bên cạnh Aliya, nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng cô, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, nói: "Ài, cái này cũng khó nói, loại tình huống này đã từng phát sinh, không xử lý tốt sẽ có khả năng biến thành Squib, hoặc là ma lực mất khống chế, tôi kiến nghị cô nên nhanh chóng đưa đứa nhỏ này tới bệnh viện St. Mungo đi, ma lực mất khống chế là một sự tình đặc biệt nguy hiểm, đặc biệt là với phù thủy nhỏ." Cái gì? Cô nghe rõ ràng mỗi câu mỗi chữ anh ta nói, nhưng lại hoàn toàn không hiểu nổi, Squib? Ma lực? Đó là thứ gì?

Thấy Aliya ngốc lăng, hai phù thủy kia nhìn cô thương hại, Gaudon lắc đầu, nói: "Phu nhân, cô mau chóng tới St. Mungo đi, bằng không, ài......" Tựa hồ nghĩ đến cái gì, anh ta thở dài.

Aliya đang muốn hỏi St. Mungo là cái gì, dường như hai người kia lại nhận được thông tri gì đó, hơi nghiêng đầu nghe, sau đó Gaudon lại bắt đầu táo bạo "Lại dùng ma pháp trước mặt Muggle, chê chúng ta chưa đủ vội đúng không? Đám phù thủy này bị cự quái ăn mất não rồi sao!"

Hai người ngả mũ làm động tác tạm biệt Aliya, sau đó "Phanh" một tiếng, biến mất.

Aliya run lên, gắt gao dựa trên vách tường, một cử động nhỏ cũng không dám, bên tai dần dần có âm thanh khác vang lên, cô nghe được một người nói: "A, cô Dashwood, cô đến đây lúc nào? Andrew ngủ rồi sao? Vừa rồi cậu bé còn cùng Pierre chơi xếp gỗ mà. Hả? Cô Dashwood? Cô đi đâu vậy? Cô Dashwood!!!"

Nhìn Aliya vội vã rời đi, Jane lẩm bẩm: "Kỳ quái, cô ấy có chuyện gì gấp lắm sao? Quên luôn cả đồ đạc của Andrew rồi."

Aliya một đường hãi hùng khiếp vía chạy vào nhà, đóng sập cửa lại, đặt con trai lên sô pha, cô cắn ngón tay không ngừng đi quanh phòng khách, xoay hai vòng lại vội vàng quỳ xuống trước sô pha, hoảng hốt ôm Andrew lên, lỗ tai ghé vào ngực bé, nghe được nhịp tim đều đặn mới mỉm cười yên lòng. Đột nhiên, Aliya nghiêm mặt lay lay Andrew, cô muốn đánh thức con trai, nhưng cậu bé chỉ hơi hé miệng, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Aliya hoàn toàn khủng hoảng, cô quỳ gối trên sàn nhà gào khóc: "Andrew, Andrew, tỉnh, tỉnh lại đi con, tỉnh lại đi mà, mẹ xin con!"

Một hồi lâu, một thanh âm nho nhỏ vang lên: "Mẹ?"

Dùng sức lau sạch nước mắt, nhìn Andrew chớp chớp đôi mắt như trân châu đen sáng ngời, Aliya vừa khóc vừa cười. "Andrew, không có việc gì, bảo bối, không có việc gì đâu. Andrew, bảo bối của mẹ, con không sao rồi."

Hai mẹ con lẳng lặng ôm nhau một hồi lâu, đến tận khi Andrew kêu đói bụng, Aliya mới bò dậy pha sữa cho con trai.

"Andrew, con còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc ở trường học ấy?" Nhìn Andrew uống từng ngụm từng ngụm sữa bò, Aliya thật cẩn thận hỏi.

Andrew nghiêng nghiên đầu, hồi ức: "Pierre, đáng ghét! Đoạt bánh quy của Andrew, con không cho cho, đó là của Andrew! Bánh quy là của Andrew! Cậu ta khóc, cô Jane quay qua dỗ cậu ta, lại đoạt xếp gỗ, lâu đài Andrew xây cho mẹ, rầm," Andrew nuốt một ngụm sữa, miệng ngậm núm vú cao su mơ hồ nói: "Còn đánh Andrew, Andrew tức giận, đẩy cậu ta, Pierre khóc. Cô Jane lại đoạt xếp gỗ cho Pierre, Andrew thực tức giận, thực tức giận!" Andrew vừa nói vừa vỗ vỗ cái bàn, tỏ vẻ chính mình thật sự rất tức giận!

"Sau đó thì sao?" Aliya tiếp tục hỏi.

"Sau đó?" Andrew nghi hoặc nhìn mẹ, "Sau đó, sau đó liền 'bùm', Andrew nóng, rất nóng, rất khó chịu, bụng, bụng" Andrew chỉ chỉ bụng mình, "Trong bụng rất đau, rất đau, có thứ gì muốn chui ra, sau đó, sau đó......"

Aliya mím chặt đôi môi, bế Andrew lên, vỗ vỗ lưng bé an ủi: "Không sao rồi, bảo bối, không có việc gì."

Thật sự không có việc gì sao? Nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Aliya không thể khẳng định.

Andrew ngồi trên đùi mẹ xem TV cười không ngừng, Aliya lại ngồi ngây ngẩn, chuyện tình hôm nay làm cô vô cùng chấn động.

Nếu cô không đoán sai, chuyện xảy ra hôm nay là do năng lực kỳ lạ của Andrew tạo thành, năng lực này càng ngày càng mạnh, cái này Aliya đã có chuẩn bị tâm lý, không có gì đáng ngạc nhiên, chủ yếu là hai người đột nhiên xuất hiện kia.

Bọn họ vừa xuất hiện, toàn bộ không gian chìm vào yên tĩnh, hơn nữa, sau khi họ làm xong việc, các giáo viên mẫu giáo đó cùng bọn nhỏ hình như đều không nhớ rõ sự tình vừa phát sinh, còn cái gì mà...... Bộ Pháp Thuật? Ma lực? Bệnh viện? Chẳng lẽ......?

Aliya đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ năng lực tạo thành những sự kiện kỳ lạ quanh mình và Andrew đều do ma lực tạo thành? Hơn nữa, người có được loại năng lực này không chỉ có hai mẹ con họ?

Đúng, đúng, chắc là vậy, thái độ hai người kia đối với mình đều biểu hiện bọn họ coi chính mình trở thành đồng loại, loại giọng điệu đương nhiên đó rõ ràng cho thấy những gì bọn họ nói chính là thường thức, và họ nghĩ mình cũng biết; tức là họ có cách phân biệt người nào có loại năng lực này, hơn nữa nhóm người này chắc chắn có không ít người, bởi bọn họ có một cái "Bộ Pháp Thuật", còn có cả bệnh viện.

Aliya cẩn thận hồi ức đối thoại cùng động tác của hai người kia, cố gắng không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Đột nhiên, Aliya toàn thân cứng đờ, cây gậy đó! Cây gậy nhỏ trong tay hai người kia! Cô gặp qua! Cô đã từng gặp qua!

Màn sương che phủ ký ức dần tan biến, bày ra những hình ảnh ẩn sâu trong đại não.

Đêm đó, người đàn ông kia, anh ta cũng cầm một cái gậy như vậy. Aliya đột nhiên rùng mình một cái, như vậy, như vậy liền có thể giaie thích mọi chuyện, túi tiền đột nhiên xuất hiện trong phòng sinh, cái túi bé tí lại có thể đựng hơn ba ngàn đồng vàng!

Aliya đột nhiên ôm lấy Andrew, chạy nhanh lên lầu.

"Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy, 'Shaun the Sheep' còn chưa hết mà!" Andrew hô to.

Nhưng Aliya sắp điên rồi, cô cuống cuồng lục lọi khắp nơi. Andrew mếu máo lại không được mẹ chú ý, cậu bé đành chậm rãi bò lên trên ghế, ngồi im nhìn mẹ lôi hàng đống rương hòm ra khỏi tủ.

"Mẹ, mẹ đang tìm cái gì?" Andrew ngồi trên ghế hỏi.

"Một cái túi, một cái túi màu xám, đặt ở chỗ nào nhỉ?" Aliya gần như chui cả người vào ngăn tủ.

"Tìm được rồi!" Trong ngăn tủ truyền đến tiếng cô reo lên vui vẻ.

Một cái túi dơ hề hề dính đầy tro bụi bị lấy ra, Aliya qua loa dọn ra một khoảng trống, sau đó chậm rãi cởi bỏ dây buộc miệng túi, bên trong túi vẫn là ánh vàng rực rỡ.

"Mẹ, đó là cái gì?" Ghế dựa hơi cao, Andrew không tự xuống được, bé bò lên đứng trên bàn trà tò mò hỏi.

"Hắc hắc, đây, đây chính là bảo bối." Aliya lấy ra một đồng vàng, đưa tới trước mặt Andrew.

"Oa, thật đẹp!" Andrew há hốc miệng nhìn đồng tiền xu ánh vàng rực rỡ, "Mẹ, là rồng kìa, rồng bay." Andrew chỉ vào đồng vàng nói.

Aliya nhìn kỹ, đúng thật! Đồng vàng này có một mặt là hình ảnh rồng vươn cánh, mà mặt còn lại là một ông lão râu dài nhìn quái quái.

Suy đoán được chứng thực, nhưng Aliya lại càng lo lắng.

Dỗ con trai đi ngủ, Aliya dựa vào đầu giường tỉ mỉ kiểm tra cái túi màu xám và đám tiền vàng trong đó, bây giờ Aliya mới phát hiện, cái túi kia hoàn toàn không có một kẽ hở, cả đường may cũng không có, mà đồ án trên đồng vàng cũng vô cùng tinh xảo, ngay cả dùng kính lúp soi kỹ từng đồng cũng không tìm thấy một điểm sai sót.

Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

"Mẹ, mẹ," Aliya đột nhiên bị tiếng Andrew gọi tỉnh, vội vàng quay đầu nhìn sang, toàn thân Andrew đã đỏ rực lên, sờ sờ cái trán, nóng đến phỏng tay.

Aliya vội vàng rời giường, lung tung tròng quần áo lên người, dùng chăn bọc kín con trai, tùy tay cầm lấy ví tiền chạy tới gara. Phòng khám tư trong khu vực đã đóng cửa, Aliya không chút do dự, nhấn mạnh chân ga lao tới bệnh viên.

"Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi." Bác sĩ trực ban nghe thấy tiếng gọi vội vàng chạy ra, vừa sờ trán đứa bé đã bị dọa kinh hãi.

"Nhanh, tới phòng cấp cứu số hai." Một hộ sĩ hô lớn.

Andrew nằm ở trên giường bệnh, các loại dụng cụ lạnh băng quấn khắp người, nửa giờ trôi qua, thuốc hạ sốt cấp tốc đã dùng, không có kết quả, một giờ trôi qua, vẫn không có kết quả......

"Mẹ, mẹ," Andrew mơ mơ hồ hồ gọi.

Aliya che miệng dựa vào vách tường, toàn thân run rẩy. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Phanh", đèn phòng cấp cứu vỡ nát, các bác sĩ nhìn nhau, hộ sĩ vội vàng chạy ra kêu người sửa chữa mạch điện, đổi phòng......

Không biết vì sao, Aliya đột nhiên nhớ tới 'bạo động ma lực' 'Squib' "St.Mungo"......, không, đây không phải cơn sốt bình thường, cả một buổi tối mà nhiệt độ cơ thể không chút suy giảm, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân bệnh. Vừa rồi, hộ sĩ đã đi ra một lần, nói cô phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Chuẩn bị sẵn sàng? Chuẩn bị cái gì? Aliya lạnh người, nhưng đồng thời trong đầu như có một ngọn lửa thiêu đốt, không, không thể như vậy, phải nghĩ biện pháp, St. Mungo, đúng, phải đi St. Mungo!

Hạ quyết tâm, Aliya cắn răng đẩy cửa phòng cấp cứu, mặc kệ bác sĩ và hộ sĩ ngăn cản, rút hết đám dây dẫn thiết bị loằng ngoằng, dùng chăn bọc kín con trai, chạy như bay chạy ra khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net