Chương 16: Lần đầu bước vào thế giới ma pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Aliya ôm Andrew tới gần quán trà đã thấy ngài Snape đang đứng chờ ở đó rồi.

Thấy Snape nhướng mày nhìn quần áo trên người Andrew, Aliya cười nói: "Tôi thấy các vị đều mặc áo chùng, tôi nghĩ có lẽ đây là, ừm, thói quen của phù thủy."

Andrew mặc một chiếc áo chùng nhỏ viền lông thỏ, trên người Aliya cũng là kiểu áo chùng tương tự, chỉ hơi chiết eo làm nổi bật đường cong hơn một chút, may mắn bây giờ là mùa đông, mặc đồ kiểu này đi trên đường cũng không quá kỳ quái.

"Lựa chọn khá thông minh." Snape sắc mặt hơi hòa hoãn,lưu loát xoay người, chân dài sải bước, nói ngắn gọn, "Đuổi kịp!"

Hắn thật sự quá ít lời, Aliya thầm nghĩ, nắm tay Andrew, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân hắn.

"Chỗ đó có xa không? Tôi lái xe tới đây, chúng ta có thể lên xe đi tới đó." Con trai có vẻ không theo kịp, Aliya bế cậu bé lên, chạy tới bước ngang hàng với Snape, thở hổn hển.

"Ý kiến rất hay! Chúng ta có thể trực tiếp lái ô tô Muggle đi tới St. Mungo đầy nhóc phù thủy, sao tôi không nghĩ ra ý tưởng tuyệt diệu như thế nhỉ!" Snape dừng bước, mặt treo nụ cười châm biếm.

Okay, Aliya thừa nhận, có lẽ mình đã đưa ra một ý tưởng thực ngu ngốc, hơn nữa cô càng thêm xác định, quý ngài Snape này nhất định không có nhiều bạn bè! Cái cách nói chuyện này, thật là......

Âm thầm khinh bỉ, Aliya nện bước nhanh hơn cố gắng theo sát Snape, một lát sau, cô cảm nhận được, người này, hình như hắn đã bước chậm lại một chút? Được rồi, còn không quá tệ, Aliya quyết định thu hồi ý kiến chê bai vừa rồi.

Chen qua hàng loạt cửa hàng vì lễ Giáng Sinh mà kín người hết chỗ, ba người đi tới một cửa hàng bách hoá trống rỗng như đã phá sản, sau đó Snape lấy ra cây gậy gỗ kia, vẫy vẫy vài cái trước một tấm kính rồi nói: "Tới rồi, vào đi thôi."

"Cái...... cái gì?" Aliya nghẹn họng nhìn trân trối, mặt tiền cửa hàng là một cái tủ pha lê lớn tràn đầy tro bụi, bên trong còn trưng bày vài ma-nơ-canh mặc trang phục lỗi mốt từ lâu, "Đi vào? Nơi này? Nhưng cửa ở đâu?"

Snape không kiên nhẫn trợn trắng mắt, nhìn thẳng ma-nơ-canh kia nói: "Phù thủy nhỏ, kiểm tra thân thể."

Sau đó, ma-nơ-canh kia động đậy! Nó quay đầu, còn giơ tay vẫy vẫy.

Aliya hoảng hốt ôm chặt Andrew, bối rối lui ra sau, thật sự, thật sự động! Ôi Chúa ơi!

"Đi vào a!" Snape hạ giọng quát.

"Nhưng mà, nhưng mà......"

Không chờ Aliya nói hết lời, Snape túm lấy cánh tay cô, lôi cô lao tới như muốn đâm vào tấm kính!

"Này, đừng, anh muốn làm gì, dừng lại! Từ từ, a, đụng vào mất...... Ách" Aliya nghẹn họng, bọn họ không đụng vào pha lê, mà xuyên qua nó, xuyên qua???

Nhưng, nhưng mà, Aliya quay đầu nhìn lại, một mặt tường?!!! Không phải chứ!!! Rõ ràng vừa nãy còn là một tấm kính mà, sao lại thành mặt tường a rồi!!!

"Mẹ, mẹ!" Andrew liên tục hô to, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.

"A, mẹ đây. Ách......" Aliya lại nghẹn.

Người đến người đi, khắp nơi đều là người, họ ngược xuôi qua lại vội vàng, một vài người ngồi trên hàng ghế thật dài, thống khổ mà rên rỉ, giống như đang chờ đến lượt khám ở bệnh viện vậy, không khác gì, à, ngoại trừ việc gần như toàn bộ người ở đây đều mặc áo chùng.

"A," Aliya muốn thét chói tai, lại vội vàng bụm miệng, có một người vừa đi qua, người đó, nửa cái đầu người đó là đầu dê, thậm chí còn mọc lông mao đầy đủ, mà một bên đầu lại vẫn có mắt mũi khá giống nhân loại, chỉ có điều, hình dạng mắt mũi có chút 'vặn vẹo'.

"Mẹ," Andrew cũng hoảng sợ, vùi đầu vào cổ mẹ không dám nhìn tiếp.

"Đừng nhìn, bảo bối." Lại một người nữa đi tới, ừm, nếu có thể gọi đây là người, anh ta có sáu cánh tay! Aliya cố áp chế ghê tởm cùng hoảng sợ trong lòng, vội vàng che mắt Andrew lại.

"Bên này!" hình như Snape cảm thấy Aliya phản ứng hơi quá mức, chân lại sải bước như bay.

Aliya vội vàng đuổi theo.

Snape chỉ cho Aliya chỗ xếp hàng, sau đó liền nhanh chóng tránh ra.

"A?" Aliya nhìn theo phương hướng Snape biến mất, không biết làm sao? Anh ta bỏ mặc hai mẹ con cô ở đây? Bên này? Nhưng để làm gì? Làm như thế nào?

Vội vàng vươn đầu ngó ra đội ngũ đang xếp hàng đằng trước, ở đầu hàng người có một chiếc bàn có vẻ như bàn làm việc, một phụ nữ trung niên không kiên nhẫn hô "Người tiếp theo!" sau đó nhanh chóng đưa cho người đang đứng ở đầu hàng một thứ gì đó, đây là...... đang đăng ký khám bệnh?

Nhìn một lúc, đã có hai ba người rời đi, hình như chỉ là đăng ký, không thấy thu tiền, cũng có vài người hỏi mình cần đến phòng khám nào, mà người đứng ngay phía trước hai mẹ con Aliya thì đang không ngừng lắc lư có vẻ rất khó chịu, đột nhiên anh ta quay đầu lại, Andrew sợ tới mức hét toáng lên, vội vàng rụt đầu chui vào lòng mẹ, Aliya cũng bị dọa kinh hãi...... trên mặt người nọ mọc đầy mụn nhọt lớn lớn bé bé, đám mụn dày đặc chen chúc bên nhau như bọc mủ trên lưng con cóc, nhìn vừa ghê tởm vừa kinh dị.

Thấy Andrew bị dọa, người nọ còn nhe răng cười: "Tôi chỉ muốn xóa nốt mụt ruồi trên mũi, cô biết đấy, mụt ruồi mọc trên mũi là điềm xấu, nhưng mà hình như thả hơi nhiều củ Bapor, hắc hắc hắc."

Aliya miễn cưỡng nhếch miệng coi như mỉm cười, mắt lệch qua một bên không nỡ nhìn thẳng vào, ừm, cái thứ có hình dạng giống mặt người kia.

Andrew lá gan khá lớn, cậu bé đã quay ra ngó ngó 'mặt' người nọ vài lần!

"Ôi Merlin ơi, lại một người nữa! Lầu ba!!!" Anh chàng đứng trước Aliya bị người tiếp nhận đăng ký quát.

Đến lượt Aliya, "Xin, xin chào, kiểm tra cho trẻ nhỏ." Aliya có chút khẩn trương.

"Hửm? Kiểm tra định kỳ hay thương tổn ma pháp." Có lẽ là vì nhìn thấy trẻ con, người phụ nữ kia có vẻ dịu dàng hơn trước nhiều.

Aliya nhớ tới lời Snape và hai phù thủy xa lạ kia nói, "Bạo động ma lực, là bạo động ma lực sớm."

"Nga," người phụ nữ kia thở dài, vẻ thương hại của bà ấy làm Aliya đột nhiên cảm thấy căng thẳng, "Để tôi nhìn xem, tầng năm, hôm nay bác sĩ Vincent có ở đây, anh ta là chuyên gia về phương diện này."

"Vâng, vâng, cám ơn cô." Aliya vội vàng ôm con trai đi theo anh chàng mặt đầy mụn nhọt kia bước lên cái thang lầu lắc lư có vẻ nguy hiểm kia. Tầng năm, tầng năm, đây rồi, bác sĩ Vincent, bác sĩ Vincent, nga, ngay phòng đầu tiên trên hành lang.

"Xin chào, ngài là bác sĩ Vincent sao?" Aliya gõ gõ cửa, hỏi.

"Đúng vậy, mời vào." Một người đàn ông trung niên gương mặt tròn trịa mỉm cười hiền hòa nói, trước ngực đeo bảng tên viết 'Dr.Vincent'. "Là cô? Hay là đứa nhỏ này?"

Aliya vội vàng ôm Andrew ngồi xuống trước mặt bác sĩ, nói: "À, là con trai tôi, thằng bé bạo động ma lực."

"A?" Bác sĩ nhíu mày, "Sớm như vậy?" Lại là lời nói tương tự.

Bác sĩ Vincent bảo Aliya đặt con trai lên chiếc giường nhỏ sát tường, sau đó lại giơ lên cây gậy gỗ, vung vẩy một hồi lâu mới dừng lại, hỏi: "Trước đó đứa nhỏ từng có dấu hiệu lạ không? Chính là khoảng thời gian vài ngày trước và sau khi bạo động ma lực, đứa nhỏ đã dùng dược rồi đúng không?"

"À, đúng, đúng vậy, đã uống, ba ngày trước, Andrew, à, chính là con trai tôi, thằng bé phát sốt, sau đó bạo động ma lực; mấy tháng trước, đứt quãng, từng sốt nhẹ vài lần, mỗi lần kéo dài vài ngày rồi lại khôi phục bình thường, mấy ngày trước thằng bé tức giận tạo thành một vụ nổ khá lớn, đến buổi tối thì sốt rất cao, tựa như, tựa như máu sôi trào, còn thằng bé thì hôn mê bất tỉnh......"

Aliya nỗ lực miêu tả thật kỹ càng.

"A, may mắn, rất may mắn, thiếu chút nữa thì có chuyện rồi." Bác sĩ Vincent nói, có vẻ nhẹ nhõm.

"Cái, cái gì?" Aliya kinh hô.

"À, cô cho đứa bé uống dược ổn định ma lực rất kịp thời, hiệu quả của dược tề cũng khá tốt và cũng sơ tán ma lực trong cơ thể đứa nhỏ đúng lúc. Nếu không, với loại tình huống của cậu bé, tỉ lệ phát sinh ma lực hỗn loạn là rất lớn, thành Squib còn là nhẹ, nếu nghiêm trọng hơn một chút, đứa nhỏ thậm chí có thể tự phát nổ!"

Aliya gắt gao ôm Andrew, lòng còn sợ hãi, nếu, nếu ngày đó mình không đi tìm Snape, nếu Snape không đồng ý trợ giúp, Andrew sẽ thế nào đây? Aliya nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Dược ổn định ma lực, mỗi tuần một lần, định kỳ dẫn đường sơ tán ma lực cho cậu bé, thứ năm hàng tuần tôi đều có mặt ở St. Mungo, đương nhiên cô cũng có thể tự thực hiện ở nhà, nhưng tốt nhất là để một phù thủy ma lực ổn định thực hiện thủ thuật, nhất định không thể có bất kỳ sai lầm nào dù chỉ là nhỏ nhất, nếu không rất có thể đứa bé này sẽ bị hủy hoại......"

Lỗ tai bị rót vào một sọt dặn dò, cầm đơn thuốc của bác sĩ Vincent, Aliya ôm con trai thất tha thất thểu đi xuống cái cầu thang xiên xiên vẹo vẹo kia, khi tới bậc thang cuối cùng, cô bất ngờ bị một người đang không thể ngừng nhảy nhót đụng phải, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may mà có một cánh tay đúng lúc vươn ra đỡ lấy.

"Cảm ơn, cảm ơn, a, ngài Snape." Aliya ngượng ngùng nhìn hắn cười nói.

Snape không nói gì, cầm lấy tấm da dê trong tay Andrew nhìn nhìn. Có lẽ Andrew cảm thấy loại giấy này rất lạ, từ khí ra khỏi phòng khám vẫn luôn giữ chắc trong tay.

"Nga, đó là đơn thuốc," Aliya vội vàng giải thích, "Là bác sĩ Vincent khám."

"Ừm," hình như Snape còn tính vừa lòng với vị bác sĩ Vincent này, "Dược ổn định ma lực?" Snape nói.

"Đúng vậy, bác sĩ nói một tuần một lần, mỗi tuần còn phải khai thông ma lực. Tôi, tôi đi lấy thuốc." Aliya đang muốn hỏi lấy thuốc ở đâu, lại nghe thấy một người trẻ tuổi hét lớn: "Nhường đường, nhường đường! Mau nhường đường! A," tiếng hét khá chói tai, Aliya vội vàng xoay người nhìn, cách khoảng nửa mét sau lưng cô, mười mấy chiếc bình thủy tinh to bằng khoảng ngón cái đang bay lơ lửng giữa không trung, một cậu thanh niên mặc chế phục bệnh viện còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn trân trối sau lưng cô.

Aliya nghiêng đầu nhìn lại, Snape đang thu hồi cây gậy gỗ nhỏ của mình, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Hừ, Hufflepuff!"

Aliya thề, thời điểm Snape mở miệng, cô nhìn thấy cậu thanh niên kia phát run!

"Giáo... giáo sư S...S...Snape, giáo sư Snape," cậu thanh niên kia lắp ba lắp bắp, có vẻ bị dọa quá mức.

"Giáo sư Snape! Không phải giáo sư S...S...Snape! Cậu Bolton!" Snape mỉm cười, Aliya thực sự muốn nói, thà anh đừng cười còn hơn, quả nhiên, cậu thanh niên kia run rẩy càng tợn.

"Nhìn thấy cậu Bolton làm việc ở đây, tôi thực sự hoài nghi tiêu chuẩn tuyển chọn nhân viên của St.Mungo, chẳng lẽ là số lần làm nổ vạc sao?" Snape vẫn duy trì cái nụ cười gợi đòn kia, chậm rì rì nói.

Đứa nhỏ đáng thương, hình như chân cậu ta cũng mềm nhũn rồi, Bolton lắp bắp nói: "Em, em, là giáo sư Sprout đề, đề, đề cử, giáo sư, không phải là người chế tác độc dược, chỉ phân loại dược liệu, chỉ phân loại thôi."

"Nga?" Snape chắp tay sau lưng, ung dung nói: "Vậy với tư cách một người đã thành công tốt nghiệp Hogwarts, cậu Bolton đây còn nhớ rõ thần chú trôi nổi chứ?" Snape hất đầu, ý chỉ đám bình thủy tinh đàn phiêu tán trong không trung.

"Vâng, vâng, em còn nhớ rõ, nhớ rõ thưa giáo sư. Là Wingardium Leviosa! Giáo sư Snape, tạm biệt ngài" Cậu Bolton giống như thỏ hoang bị chó săn truy đuổi, vội vàng chạy đi, đám bình thủy tinh kia cũng phiêu phù theo cậu ta.

Snape là giáo sư?! Aliya có chút kinh ngạc, cậu Bolton kia, chắc là học sinh cũ của anh ta, có vẻ như vừa mới tốt nghiệp không lâu, hơn nữa khi còn ở trong trường khẳng định không ít lần bị vị giáo sư khó tính này giáo huấn, tốt nghiệp rồi mà nhìn thấy giáo sư vẫn như chuột thấy mèo vậy.

"Phụt," nhìn Snape đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, lại nhớ tới tình huống vừa rồi, Aliya phì cười. Bụm miệng cố nín cười, Aliya vội vàng nói, "Tôi...... tôi đi lấy thuốc...... phụt......"

Nhìn Aliya đã cố nhịn cười nhưng bả vai vẫn run rẩy liên hồi, Snape kỳ quái khó hiểu. Mà đứa bé kia cũng ghé vào vai mẹ ngó ra sau lưng, cậu bé hướng hắn vẫy vẫy tay, không tự chủ được, Snape cũng nâng tay lên vẫy vẫy.

Biết được Snape là giáo sư, Aliya cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bởi vì Lâm, cô luôn cảm thấy chức nghiệp này rất đáng kính. Tôn sư trọng đạo, đây là lời Lâm thường xuyên treo bên miệng, khi còn nhỏ cô rất nghịch ngợm, thường xuyên bày trò trêu chọc những giáo viên mà mình không thích, nhưng mỗi khi cô làm vậy, Lâm liền lải nhải lải nhải hàng giờ liền, Aliya không nhớ kỹ cũng khó.

Cho nên, sau khi rời khỏi bệnh viện, Aliya nhờ Snape giúp đỡ mua một ít sách vở căn bản về thế giới ma pháp, nếu Andrew nhất định phải tiếp xúc với thế giới ma pháp, như vậy, cô cần nhanh chóng tìm hiểu về thế giới xa lạ này!

Còn Snape, nghe được Aliya yêu cầu, tuy rằng sắc mặt vẫn thực tối tăm, thoạt nhìn có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng hắn cũng không cự tuyệt, lúc chia tay còn nhìn thoáng qua Andrew - cậu bé đã ngủ rồi, rồi khá hữu hảo gật gật đầu với Aliya, ít nhất thì Aliya nghĩ vậy.

Vài ngày sau, Snape gửi số sách mà Aliya yêu cầu tới nhà cô, hơn nữa, phương thức gởi thư thực, ừm, thực đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net