Chương 49: Thực nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau Lễ Giáng Sinh, Hogwarts khai giảng không đến một tháng, Andrew phát hiện một bí mật động trời!

Ngày hôm đó, cậu rời khỏi văn phòng giáo sư McGonagall, thấy thời gian còn sớm liền thuận tiện đi tới văn phòng cha. Cha đã đi ra ngoài, mà giữa văn phòng là một chiếc vạc đang sôi ùng ục, Andrew tò mò tiến lên ngửi ngửi, sắc mặt đại biến, tỉ mỉ quan sát độc dược đang không ngừng biến hóa, kinh hô: "Dược Độc Sói!"

"Andrew, con đang làm cái gì, mau lui lại!" Snape bước nhanh tới, nắm bả vai Andrew kéo cậu cách xa cái vạc.

"Cha, đây là dược Độc Sói!" Vô cùng kinh ngạc, Andrew đã quên mất trong trường học không thể gọi cha, chỉ thẳng vào cái vạc sương khói lượn lờ kia, kêu to "Con xác định đó là dược Độc Sói! Cha, vì sao cha lại điều chế thứ này?"

Đôi môi Snape mấp máy một hồi, mới cứng ngắc nói, "Không vì cái gì cả, mau trở về phòng ngủ, mấy ngày nay đừng rời khỏi tầng hầm!"

"Cha, trong trường có người sói phải không?" Nghe cha dặn dò, Andrew kinh hãi hỏi lại. Mà Snape không có nói là đúng, nhưng cũng không phủ nhận.

Andrew ngơ ngẩn nhìn cha tiếp tục chế thuốc, thứ cha vừa cho vào vạc...... là cỏ ánh trăng, đột nhiên nhớ tới Lupin, Andrew trợn to mắt. Mỗi tháng đều biến mất vài ngày, cha luôn nói phải cách xa Lupin ra, lần trước bắt được mình theo dõi Lupin, thái độ của cha rất lạ, tức giận..... còn có chút sợ hãi......

Andrew đột nhiên túm lấy cặp sách, dốc ngược cái cặp, đảo loạn một hồi mới tìm được một bộ lịch, thứ này do chính cậu chế tác, để ghi chú thời điểm thu thập một số nguyên liệu độc dược ngắn ngày.

"Tháng 11, nghỉ từ ngày 26 đến ngày mùng 1, tháng mười, cũng vậy, đều là những ngày trăng tròn, cha......" Andrew ngẩng đầu lên, đôi tay run run rẩy rẩy, "Cha, Lupin là người sói!"

Snape tán thưởng nhìn con trai, "Đúng vậy, vì thế, Andrew, con phải cách xa hắn ta ra."

Andrew đột nhiên rùng mình, ngồi xuống đất lẩm bẩm, "Chúa ơi, con còn lên kế hoạch...... hóa đá, cho ông ta mặc váy và đi giày cao gót. Ông ta...... ông ta là...... là người sói!"

Snape cười, kế hoạch thực tốt, hơn nữa, khi hắn tới, Andrew đã sắp thành công, cho dù là người sói cũng sẽ không đề phòng một học sinh năm nhất, nhưng học sinh năm nhất này lại có thể sử dụng thần chú hóa đá và chú biến hình hoàn mỹ.

"Được rồi, con đã biết chuyện này, nhưng đừng nói với ai, Dumbledore sẽ không cho phép chuyện này bại lộ." Snape cúi xuống giúp con trai thu thập sách vở rơi rụng đầy đất, nói: "Ngày mai, sau bữa tối lại tới đây, thần chú gọi Thần Hộ Mệnh của con đã có chút tiến triển, nhưng vẫn cần luyện tập thêm."

"Vâng," Andrew tâm sự nặng nề, vẫn cứ nghĩ tới chuyện người sói, vươn tay để cha giúp mình đeo cặp lên, nói: "Con về trước, hẹn gặp lại, cha, con yêu cha." Andrew ôm chầm Snape một cái rồi mới xoay người rời đi. Mẹ nói cha không biết cách biểu đạt cảm tình, vậy thôi thì mình vất vả một chút vậy, dù sao thì luôn phải có một người chủ động mà!

"Phu nhân Norris, ngài Filch, chào buổi chiều." Rời khỏi văn phòng của cha, Andrew gặp giám thị Filch, cậu vừa cười chào hỏi vừa lấy ra một cái túi từ trong cặp sách: "Đây là thức ăn cho mèo lần trước cháu nói, ngài cứ trộn lẫn vào cơm là được, nó rất có lợi cho xương cốt của phu nhân Norris."

"Cám ơn trò, Andrew." Filch cười lộ ra hàm răng vàng khè, "Gần đây phu nhân Norris quá vất vả, tên Black kia thực quá đáng, làm ngày nào ta cũng phải tuần tra lâu đài, còn phải phòng ngừa đám học sinh náo loạn, thực sự nên treo bọn chúng lên trần nhà rồi dùng roi quất cho biết mặt!"

Andrew đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vừa đi vừa hỏi: "Ngài Filch, ngài có biết Lupin, ừm, giáo sư Lupin ở đâu sao? Ý cháu là những lần giáo sư xin nghỉ ấy, hình như sức khỏe của thầy ấy không tốt lắm thì phải."

"À, luôn ở trong văn phòng, từ khi đi học Lupin đã như vậy rồi," hiển nhiên là Filch đã quen với việc này, nhưng điều làm Andrew kinh ngạc nhất chính là Lupin lại từng tới Hogwarts học tập! "Mỗi tháng cậu ta đều phải xin nghỉ một thời gian, hừ, cậu ta cũng chẳng phải học trò tốt, Lupin cùng Black và Potter gần như phá hủy toàn bộ nội quy trường học, hành vì của mấy đứa đó, nếu cộng lại mà xử phạt thì cũng đủ để đuổi ra khỏi trường từ lâu rồi!"

"Black? Potter?" Andrew nhỏ giọng kinh hô, lập tức dùng một loại giọng điệu của thể coi là nịnh nọt mà nói, "Angus, Black kia, có phải chính là Tử Thần Thực Tử Black!"

"À, chính là hắn ta. Còn có cha của Harry Potter, bọn họ là một đám. A, tới phòng nghỉ rồi, Andree hẹn gặp lại." Filch vẫy tay chào, sau đó vội vàng rời đi.

"Hẹn gặp lại, Angus, phu nhân Norris." Andrew đi vào ký túc xá, vẫn còn choáng váng vì đám thông tin mình biết được hôm nay, liệu có phải...... chính Lupin đã giúp Black lẻn vào Hogwarts? Bọn họ từng là bạn thân còn gì.

Andrew phiền não, nghĩ mãi mà không rõ, thật lâu sau mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ bò dậy lấy cuốn sách lý thuyết pháp thuật cực dày trên tủ đầu giường mở ra tiếp tục đọc, thỉnh thoảng đánh dấu vài chỗ không hiểu.

..................................................

Ngày hôm sau, sau một buổi luyện tập, Thần Hộ Mệnh của Andrew đã gần như thành hình, dường như là động vật họ mèo, đầu tròn tròn, móng vuốt lông xù xù, thân thể nho nhỏ, Andrew có chút thất vọng, cậu luôn kỳ vọng Thần Hộ Mệnh của mình có thể uy phong một chút.

Andrew nghỉ ngơi một hồi, nhìn cha cúi đầu nhìn thứ gì đó, cậu thò đầu lại gần: "A? Đây là lịch nhắc nhở thời kỳ thu thập thảo dược của con mà, thì ra tối qua để sót ở đây."

"Andrew?" Snape đột nhiên hỏi: "Con còn nhớ lý luận của con về cỏ Ô Đầu không?"

"A, con nhớ rõ," Andrew nói: "Cỏ Ô Đầu nở hoa khi trăng tròn, hơn nữa con đã tra xét rất nhiều sách của người thường, đều viết là đóa hoa Ô Đầu đẹp nhất thường xuất hiện ở sâu trong rừng rậm nơi bầy sói tụ tập, kỳ thực rất có khả năng đó là người sói, vì các học giả Muggle chưa từng nhìn thấy sói ở xung quanh nơi mọc cỏ Ô Đầu, họ chỉ nghe được tiếng sói tru."

"Ta nhớ rõ lúc ấy con còn nói muốn thử đưa thêm cỏ Ô Đầu vào công thức dược Độc Sói?"

"Đúng vậy, mẹ luôn nói mọi vật đều có thứ khắc chế, giống như xung quanh nơi rắn độc xuất hiện nhất định sẽ có dược thảo giải được độc rắn, con cảm thấy đó cũng là một phương hướng nghiên cứu, nhưng mà chúng ta không có người sói tình nguyện thử dược, cho dù thử nghiệm cũng không biết được hiệu quả ra sao."

Andrew ngồi lên bàn làm việc của cha, vừa nói vừa thuận tay lật lật đám luận văn độc dược của học trò, "Chậc chậc, sai cả công thức cơ bản thế này, xem nào, năm ba? Công thức không đúng, cộng thêm cách thức hành văn này, nhiều nhất chỉ được A."

"Chúng ta đang có sẵn một người sói mà, không phải sao?" Thanh âm Snape vang lên, Andrew kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cha, "Ý cha là Lupin? Nhưng mà, có thể sao? Nhỡ Lupin không muốn......"

"Hừ, không muốn thì tên đó có thể làm gì! Dù sao thì tên đó cũng không nếm ra được sự khác biệt!" Giọng điệu của cha khi nhắc tới Lupin làm Andrew nghĩ tới hình ảnh rắn độc rình mồi.

"Cha, ý cha là là chúng ta sẽ lén đổi dược? Nhưng đó là một giáo sư, nhỡ có rắc rối gì thì sao?" Andrew trợn to mắt, kinh ngạc nói.

"Tên đó còn là người sói đấy." Snape mở ngăn kéo lấy ra một tấm giấy da dê, Andrew nhận ra, đó là công thức của dược Độc Sói, "Tối hôm qua nhìn thấy tấm lịch của con cha mới nhớ tới chuyện này, Andrew, con nhìn này, công dụng chính của cỏ ánh trăng trong dược Độc Sói chỉ là làm chậm lại tốc độ chảy của máu, làm người sói sau khi biến thân không điên cuồng như bình thường, lại kết hợp với vài loại nguyên liệu có tác dụng giảm đau và gây buồn ngủ, làm người sói có thể ngủ say. Tối qua ta đã cẩn thận nghiên cứu cỏ Ô Đầu, đặc biệt là đóa hoa của nó, cỏ Ô Đầu gần như có toàn bộ những công dụng trên, thậm chí tạo thành một loại tác dụng áp chế khá kỳ diệu, giống như thêm một muỗng đường vào dược Độc Sói vậy, thực thần kỳ đúng không?"

Andrew gật gật đầu, nếu điều này là thật, vậy cũng đáng giá thử nghiệm một lần, nhưng mà, trộm làm thực nghiệm thực sự tốt sao? Rốt cuộc hiện tại dược tính còn chưa thể xác định, nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện, mình và cha......

"Con yên tâm đi, người sói cường tráng hơn phù thủy nhiều, đêm nay cứ thử xem......" Dứt lời, Snape đã bước tới trước vạc chuẩn bị.

Thôi bỏ đi, thử một lần cũng chả sao cả, "Cha, để con viết báo cáo thực nghiệm." Andrew lấy từ trong cặp ra một quyển vở thật dày, chạy tới trước vạc mở vở ra, trong cuốn vở này đều là báo cáo thực nghiệm, thuật biến hình, bùa chú, còn có cả nghiên cứu về sinh vật huyền bí nữa......

Xác định mục tiêu hành động, hai cha con nhanh chóng đặt toàn bộ lực chú ý vào dược Độc Sói, ban đầu Snape chỉ gia nhập một ít cỏ Ô Đầu, thất bại, cỏ Ô Đầu làm gần nửa vạc độc dược bị hủy hoại, mà hắn cũng lười làm lại, trực tiếp rót cho Lupin nửa vạc dược chưa bị hỏng, lý do? Cần lý do sao? Không muốn uống thì tự đi mà làm!

Ngày hôm sau, hai cha con thử nghiệm với hoa Ô Đầu, với khối lượng ngang với cỏ Ô Đầu hôm qua, lần này, toàn bộ vạc dược bị hủy. Vì thế, Snape đành phải làm lại một vạc mới, lần này là thử cho đồng thời cả cọng lá và hoa của cỏ Ô Đầu vào vạc dược, dược hiệu không thay đổi, rót dược cho người sói đã hôn mê bất tỉnh, Snape cầm kim tiêm rút hai ống máu từ người sói đã uống loại dược mới, máu không có biến hóa gì, giống hệt như khi uống dược Độc Sói loại cũ......

Đến ngày thứ ba, dược mà hai người rót cho Lupin được bổ sung hoa, cành lá và rễ của cỏ Ô Đầu. Sau đó, thực thần kỳ, độ kết dính của máu tăng lên, tốc độ chảy giảm đi, Andrew lập tức ghi chép số liệu mới. Hơn nữa, người sói có vẻ ngủ sâu hơn trước......

Kỳ trăng tròn đi qua, Lupin tỉnh lại, cỏ Ô Đầu cũng lụi tàn, Andrew giúp cha sửa sang lại số liệu cùng báo cáo thực nghiệm, hiện tại điều họ có thể làm chỉ là chờ đợi kỳ trăng tròn tiếp theo.

Andrew có chút áy náy, dù sao thì coi một người sống trở thành vật thí nghiệm, điều này đích xác không ổn lắm. Nhưng thực nghiệm đã bắt đầu rồi, Andrew cũng không muốn dừng lại, so với phần áy náy với Lupin, Andrew càng hứng thú với việc thăm dò tri thức mới!

Hơn nữa, cha muốn cậu gạt mẹ, Andrew nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý, nếu biết bọn họ lấy một giáo sư để làm thực nghiệm, mẹ nhất định sẽ phản đối, mẹ thực sự quá thiện lương, không nỡ nhìn người khác chịu khổ, nhưng vì phục vụ cho khoa học, luôn cần số ít người hy sinh, không phải sao?

"Andrew?" Giáo sư McGonagall vỗ vỗ vai cậu, "Trò mệt mỏi sao?" Andrew đang cùng giáo sư McGonagall nghiên cứu biến một tĩnh vật bất kỳ thành một con sói, nhưng con sói Andrew biến ra có chút tì vết trên chân, còn chưa đứng lên đã ngã nhào xuống, một chân gãy tận gốc, rụng rời khỏi thân thể.

"Không, giáo sư, con có thể tiếp tục." Andrew chớp chớp mắt, lắc lắc đầu đuổi dược Độc Sói ra khỏi suy nghĩ, tập trung lực chú ý vào chiếc bàn trước mắt, trong miệng tuôn ra một chuỗi âm tiết như lời ngâm nga, dần dần, cái bàn kia mọc ra da lông, từ từ biến thành hình dạng một con sói hoàn chỉnh, trong tầm mắt chăm chú của hai người, con sói kia đứng thẳng lên, giơ chân bước đi, một bước, hai bước, thậm chí có thể chạy chậm quanh phòng.

Ánh mắt hai cô trò dần toát ra chút vui mừng, con sói kia chạy một hồi thì dừng lại, ngửa cổ, hơi cong lưng, miệng há ra chuẩn bị tru lên, nhưng đột nhiên, từ trong yết hầu lại phát ra tiếng ếch kêu.

Giáo sư McGonagall lập tức phì cười, Andrew ngơ ngẩn nhìn con 'sói' đang há mồm kêu tiếng ếch kia một hồi, cũng nhịn không được cười hắc hắc.

"Thôi bỏ đi, hôm nay đã muộn rồi, cuối tuần chúng ta lại tiếp tục, để ta đưa trò trở về phòng nghỉ." Giáo sư McGonagall mới vừa mở cửa liền thấy Snape đang đứng đó, cô cười nói: "Severus đã tới à, Andrew, đi theo viện trưởng của trò trở về đi, cẩn thận một chút." Gần đây mức độ cảnh vệ trong trường học lại thăng cấp, nghe nói là Black đã xâm nhập vào phòng ngủ của Harry Potter suýt giết được cậu ta, giờ chỉ cần trời ngả về chiều tà là học sinh đã bị cấm đi lại.

Buổi tối thứ hai và thứ năm hàng tuần, sau khi kết thúc khóa bổ túc biến hình nâng cao, giáo sư McGonagall sẽ tự mình đưa Andrew về phòng nghỉ Slytherin, hoặc là Snape tới đón.

"Cha, à, giáo sư, chúng ts có thể ra khỏi lâu đài một lúc không?" Andrew vội vàng sửa miệng.

"Hửm? Làm gì?"

"Con muốn đưa mấy thứ này cho Hagrid, Buckbeak sắp bị thẩm phán, con nghĩ bác ấy cần dùng đến chúng." Andrew lôi ra một chồng sách thật dày từ trong cặp, cúi đầu nói khẽ.

Nhìn nhìn sắc trời sắp tối đen ngoài cửa sổ, Snape cau mày, hắn có chút không tán đồng việc Andrew thân cận với tên bán khổng lồ kia, nhưng Aliya lại rất duy trì, "Để ngày mai đi, ngày mai hẵng đưa tới cho anh ta, hiện tại đã tối rồi."

Andrew vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: "Con không muốn gặp bác ấy, chỉ đặt đồ ở cửa là được."

A? Đã phát sinh chuyện gì sao? Snape cúi đầu nhìn Andrew, rõ ràng thằng bé có vẻ buồn bực hơn khi nãy, tên Hagrid và Potter xúc phạm tới Andrew sao? Snape muốn hỏi, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, Aliya thường nói, hãy để lại không gian riêng cho con trai, nếu thằng bé muốn giữ bí mật, vậy cũng không nên cưỡng ép.

Đi theo sau lưng Andrew, hai người đi qua sân thể dục, có chút ánh sáng le lói phát ra từ cửa số căn nhà đá của Hagrid.

Andrew đặt chồng sách lên bậc thang trước nhà, dùng một hòn đá ngăn chặn, sau đó gõ gõ cửa, không chờ người trong nhà đáp lại đã quay đầu cùng cha rời đi.

Chiều thứ bảy, khi Andrew tới văn phòng của cha luyện tập thần chú bảo hộ, đang muốn mở cửa lại nghe nghe thấy có người đang nói gì đó, là giọng Lupin, hình như hai người đang tranh chấp về chuyện gì đó.

Andrew xác nhận chính mình không nghe lầm, Lupin phát hiện vấn đề trong dược tề nên tìm cha chất vấn sao? Andrew rút đũa phép, đang định đẩy cửa bước vào thì đột nhiên cửa mở từ bên trong.

Là Lupin cùng Cậu Bé Vàng, còn có cái người tên Ron Weasley, ba người cũng bất ngờ khi thấy  Andrew đứng ngoài cửa, đều cúi đầu ngơ ngẩn nhìn cậu.

"Trò Dashwood?" Lupin kinh ngạc nhìn cây đũa phép đang chĩa thẳng vào ngực mình.

"Không được vô lễ với......" cha ta, Andrew còn chưa nói xong, Snape đã lao tới, đẩy Weasley đang ngẩn người ở cửa, che trước mặt Andrew thấp giọng gầm lên: "Cút, cút hết cho ta."

Sau đó, hắn lập tức túm Andrew vào phòng, sập mạnh cánh cửa, Andrew tin tưởng, cậu nghe thấy tiếng Weasley tru lên, đại loại như "tay của ta" hay gì gì đó.

Chuyện gì vậy? Cha có vẻ bực tức, Andrew thử dò hỏi: "Là Lupin phát hiện vấn đề trong dược tề sao?"

"Không, tên đó không có trình độ đấy." Snape trả lời ngắn gọn, dường như hắn không muốn nói về vấn đề này, lập tức xoay người bước tới ngăn tủ mà Ông Kẹ ẩn núp, Andrew cau mày suy nghĩ, vừa rồi cậu chỉ loáng thoáng nghe được vài từ đơn, hình như là bản đồ, pháp thuật hắc ám,...... cha phát hiện một tấm bản đồ có dấu hiệu của pháp thuật hắc ám sao?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cha đã mở cánh cửa tủ ra, Andrew vội vàng giơ lên đũa phép, tư thế sẵn sàng chiến đấu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net