Chương 56: Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrew gãi gãi đầu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, đã muộn thế này rồi, sao mẹ còn chưa rời giường? Mẹ bị bệnh sao? Cậu đang định gõ cửa, đột nhiên cửa phòng mở ra, Andrew sững người, cánh tay dừng khựng giữa không trung, đôi mắt trợn tròn trân trối nhìn người vừa bước ra khỏi phòng, ngập ngừng kêu lên, "Cha?"

Sau đó, Andrew dụi dụi mắt, không hoa mắt, nhưng...... tại sao...... cha đỏ mặt?!!!

"Cha, cha, cha." Andrew nhảy nhót bám theo cha đi xuống lầu, "Cha, cha cùng mẹ ở bên nhau sao?"

"Andrew!" Snape ngượng ngùng gắt lên.

"Vậy là con sắp có em gái đúng không cha? Đúng không? Cha~~~" Andrew vẫn còn nhảy nhót.

"Không đâu, bảo bối," Aliya còn hơi uể oải, cô vừa ngáp dài vừa bước xuống lầu, hai tay kéo vạt chiếc áo chùng bọc kín thân thể, ừm, đây là của người nào đó ném xuống chân giường đêm qua. Cúi xuống hôn hôn má Andrew, cô cười nói: "Tạm thời sẽ không, Andrew, mẹ và cha con còn chưa có ý định đó đâu, con biết đấy, hai người chúng ta vừa mới bắt đầu, cần thêm một thời gian nữa."

"Con hiểu, con hiểu mà!" Andrew cười toe toét, "Hai người cứ từ từ, từ từ mà phát triển, hắc hắc hắc, hôm nay nhất định là ngày đáng giá kỷ niệm nhất!!!"

Snape vẫn ngượng ngùng xoắn xuýt, trân trối nhìn hai mẹ con mà không biết nói gì...... thôi bỏ đi, con trai cũng đã mười hai tuổi rồi, có trời mới biết hắn còn ngượng ngùng cái gì!

Ăn xong bữa sáng, Andrew rất 'biết điều' chạy biến, để lại không gian riêng cho cha mẹ 'từ từ phát triển'.

"Này." Snape đưa cho Aliya một ly thủy tinh trong suốt, ly thủy tinh rất đẹp, chỉ là chất lỏng đựng trong đó...... nhan sắc hơi quái dị......

"Đây là cái gì?"

"Tránh thai." Snape đơ mặt. "Không có tác dụng phụ."

"Nha, thân ái, anh luôn biết em muốn cái gì," Aliya thản nhiên tiếp nhận cái ly đựng chất lỏng  quỷ dị kia! Nháy nháy mắt khiêu khích, ánh nhìn ái muội này lại thành công nhuộm màu cho đôi má người đàn ông bên cạnh cô.

"Ew." Aliya bụm miệng, hương vị này...... Chúa ơi, cái thứ này sao lại có thể  dùng để uống chứ!

Một ngày này, cả căn nhà  như tràn ngập trong một loại không khí màu phấn hồng, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, đương nhiên, người xấu hổ chỉ có mình Snape. Đêm đó, đến lúc nghỉ ngơi, khi Snape chuẩn bị bước vào phòng ngủ của mình, Aliya liền mặc váy ngủ gợi cảm, hơi hơi ngả người tựa vào khung cửa nhướng mày, đôi môi khẽ nở nụ cười diễm lệ: "Thân ái, chúng ta phải học theo lối sống của những đôi vợ chồng tự xưng là quý tộc cao quý kia sao? Phân phòng ngủ?"

Okay, xem ra là không thể. Đêm đó, Aliya thành công nắm tay Snaoe tiến vào phòng ngủ chính, mà chiều hôm sau, sau một ngày bận rộn dưới tầng hầm ngầm, Snape phát hiện quần áo và đồ đạc của mình đã 'bí ẩn biến mất' khỏi ăn phòng cũ, thở dài, hắn đi sang phòng ngủ chính, tìm được quần áo mình cần, thậm chí bồn tắm đã được xả đầy nước, còn tản ra hương vị tinh dầu bạc hà mà hắn thích......

Từ đó về sau, Severus Snape 'thành công' chuyển dời cứ điểm sang phòng ngủ của Aliya Dashwood. Mà dựa theo cách nói của Andrew chính là, cậu nhóc sắp có em gái!

.............................................

"Ô!" Lupin cau mày, cố gắng quên đi hương vị của thứ chất lỏng vừa bị rót vào miệng, mỉm cười, "Severus, gần đây tâm tình không tồi?"

Snape cười khẩy, bơ luôn câu hỏi của người sói, xoay người cầm lấy sổ tay ghi chép gì đó rồi mới ngẩng đầu hỏi, "Cảm giác?"

"Ừm," Lupin cẩn thận hồi tưởng, "Dạ dày nóng rực, hơi đau, giống như đang thắt lại......" anh đã quen thuộc với loại tình huống này, mỗi tháng uống xong dược Độc Sói, ở trong căn phòng nhỏ an toàn này vượt qua kỳ trăng tròn, điều duy nhất cần làm là không ngừng hồi báo tình huống thân thể, hoặc là...... cung cấp máu???

"Từ từ, bây giờ, cảm giác như máu muốn đông lại!" Lupin cuộn tròn lại trong hàng rào sắt, thân thể run bần bật, "Severus, đau, tôi đau quá!" thân thể cuộn lại càng chặt, đôi tay gắt gao ôm lấy chính mình.

"Đau chỗ nào?" Thanh âm không chút phập phồng, ánh mắt Snape chỉ như đang nhìn một kiện vật phẩm.

Snape mặt không đổi sắc, cho dù Lupin đã đau đến quay cuồng lăn lộn gào rống, hắn  vẫn rất bình tĩnh, thậm chí, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy trên mặt hắn ẩn hiện chút vui sướng, tay không ngừng ghi chép gì đó lên cuốn sổ nhỏ. Viết xong, Snape lấy ra một chiếc kim tiêm, đưa qua hàng rào sắt châm vào cánh tay Lupin rút ra một ống máu, nhỏ một ít máu lên lam kính, Snape khom lưng đặt lam kính lên kính hiển vi nghiên cứu, đây là đồ vật của Muggle, Andrew nói nó sẽ có ích, có thể nhìn thấy từng tế bào hoạt động, đích xác, dùng rất tốt.

Hơn bốn mươi phút sau, Snape mới ngừng mân mê kính hiển vi, tỉ mỉ ký lục số liệu vào sổ, quay đầu kinh ngạc nhìn 'người sói vẫn còn trong hình dáng nhân loại'. Thấy Lupin quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích, Snape nhướng mày, chết rồi?

Cầm lấy một cây gậy vươn qua hàng rào chọc chọc, Lupin vẫn thở, ừm, còn sống. Xem ra phương hướng nghiên cứu hiện tại là chính xác!

Ngày hôm sau, khi trời đã sáng rõ, Lupin mới chậm rãi mở mắt, đôi tay phản xạ ôm ngực khẽ rên rỉ, trái tim lại nhoi nhói đau, "A?" Lupin ngẩn người nhìn bàn tay mình. Này? Thế này là thế nào? Tay mình? Hôm qua mới là ngày biến thân đầu tiên mà! Hiện tại, nên là móng vuốt mới đúng chứ......

"Sev...... Severus!" Lupin cảm giác như mình la rất lớn, nhưng mà, trên thực tế, thanh âm hắn phát ra chỉ như tiếng thì thầm mỏng manh, "Thành công? Thành công rồi đúng không? Tôi...... tôi không phải hình sói nữa......"

May mắn người đứng bên ngoài hàng rào có thính lực khá tốt, hắn chỉ khẽ gật đầu, tay vẫn không ngừng viết viết gì đó vào cuốn sổ, hừ lạnh, "Đương nhiên thành công, ngươi nghĩ sói có thể nói tiếng người?"

Lupin quỳ rạp xuống đất khóc không thành tiếng, vô cùng kích động, người, mình vẫn là hình người! Mình không biến thân thành sói!!!

"Cạch", rào sắt hé ra một kẽ hở nhỏ, một khay đồ ăn được đưa vào, là bò bít tết, vẫn còn mang theo tơ máu, bên cạnh đĩa bít tết còn có hai miếng chanh và một bộ dao dĩa, thậm chí, thậm chí còn có cả một mảnh khăn ăn trắng tinh!

Lupin giãy dụa bò dậy, đôi tay vô lực gần như không nâng nổi dao dĩa, nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì: Mình là người! Mình không phải sói! Không phải kẻ ngồi xổm trên đất cắn xé thịt tươi!

"Nè!" Một thanh âm ôn nhu vang lên, "Tôi nghĩ anh cần cả thứ này nữa."

Lupin ngạc nhiên ngẩng đầu, một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười vói tay vào trong hàng rào, trên tay cô cầm một ly nước trong. Cô ấy thực giống một thiên sứ, Lupin ngơ ngẩn thầm nghĩ.

"Choang" ly nước rơi xuống sàn vỡ nát, Snape kéo cánh tay người phụ nữ đó nổi giận đùng đùng quát: "Tôi đã bảo em cách xa tên đó ra mà!"

"Nhưng anh cũng nói anh ta không còn là mối nguy hiểm nữa mà!" Lupin càng kinh ngạc hơn, người phụ nữ kia lại trả lời Snape một cách...... giống như trêu chọc vậy, mà vẻ mặt của Snape...... có vẻ lo lắng nhiều hơn là tức giận.

"Anh nói là có khả năng! Nhỡ đâu ngay giây tiếp theo hắn ta nhào tới cắn em thì sao hả?!!!"

"Vậy anh sẽ có cơ hội điều chế Dược Sói cho em nha! Anh đã nói dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không bao giờ rời khỏi em mà, tối hôm đó, anh đã nói!" Trong thanh âm ôn nhu dịu dàng kia như ẩn như hiện một chút mị hoặc. Mà Snape, Lupin kinh ngạc há hốc miệng, Snape đỏ mặt trừng người phụ nữ kia, nhưng theo như Lupin thấy, cái này...... giống như liếc mắt đưa tình hơn là trừng mắt giận dữ......

Quả nhiên, người phụ nữ kia cười càng ngọt ngào. Cô kiễng chân hôn hôn lên mặt Snape, lại lấy một chén nước đưa vào cho Lupin, cười nói: "Chúc mừng anh, Remus, cả đêm qua anh vẫn luôn duy trì hình người nha! Thực ra Sev rất vui sướng đó!" Vui đến mức đêm hôm khuya khoắt lao về lôi cô ra khỏi chăn êm nệm ấm, sau đó kéo cô tới vùng hoang vu dã ngoại này!

"Thật sao?" Lupin đã khôi phục một chút sức lực, nhổm người dậy, suy yếu ngồi dựa lưng vào tường, sung sướng cười ngoác tới tận mang tai, "Thật sự không hề biến thành hình sói sao?"

"Không hề!" Người phụ nữ kia cười nói, trong căn phòng này tôi có lắp camera theo dõi, anh có thể tự nhìn xem, ngoại trừ hơi suy yếu thì không có dấu hiệu gì khác, mà Sev cũng nói suy yếu chỉ là phản ứng bình thường thôi, dù sao thì đây cũng là áp chế tốc độ huyết mạch lưu động, ừm, còn cả ma lực nữa, ầy, tôi cũng không hiểu lắm, tóm lại là, anh không biến thân thành sói!"

Lupin yên lặng nhìn người phụ nữ kia nhấn nhấn gì đó trên vách tường, sau đó, một cái màn hình trên tường sáng lên, hiện ra hình ảnh anh đang uống thuốc đêm hôm qua.

Đúng, chính là anh, uống thuốc xong đã đau đớn ngất đi rồi, nhưng vẫn duy trì được hình người, Lupin cười, cười sang sảng, nhưng nước mắt lại chảy ròng, đôi vai gầy gò run rẩy, nhưng anh vẫn cố chấp không nhắm mắt lại hay cúi đầu gạt lệ, ngược lại vẫn cố gắng trợn to nhìn 'người' trong màn hình......

Nhìn thân hình gầy gò chỉ còn da bọc xương kia cuộn tròn khóc thút thít như một đứa trẻ, Aliya cảm thấy có chút chua xót, cô xoay người không đành lòng nhìn Lupin, rõ ràng, rõ ràng anh ta cùng tuổi với Sev, vậy mà già nua tiều tụy như đã gần năm mươi tuổi, chỉ bởi vì anh ta là người sói, chỉ vì thân phận người sói......

Snape hơi nghiêng nghiêng đầu, hắn không thể hiểu được vì sao Aliya cũng như sắp khóc tới nơi. Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?

Lupin bình yên vượt qua kỳ trăng tròn, tuy mỗi ngày suy yếu đến sức lực động đậy một ngón tay cũng không có, nhưng mà, anh thật cao hứng, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ Lupin vui sướng như lúc này!

Bảy ngày sau, Lupin bước ra khỏi tòa nhà kiên cố như lô cốt này, ngửa đầu để mặt trời tùy ý rải những tia nắng vàng óng ấm áp lên mặt mình, cảm thấy như vừa được trọng sinh. Suốt một tuần, bảy ngày...... bảy ngày liên tục duy trì hình người, trừ ngày đầu tiên đau đớn muốn chết, những ngày còn lại cảm giác khá hơn nhiều, có lẽ là do Snape thay đổi tỉ lệ dược liệu, tuy vẫn chỉ có thể suy yếu nằm bẹp trên giường, nhưng dù sao, dù sao thì cũng duy trì được hình người, đồng thời vẫn còn bảo lưu được ý thức!

"Severus, cảm ơn cậu!" Lupin cười nói.

Snape nâng cao cằm một bộ khinh khỉnh nhìn đời bằng nửa con mắt, nếu là trước kia, Lupin chắc chắn đã sôi máu lên rồi, nhưng hiện tại, anh cười thầm, hiện tại anh lại thấy Severus như thế này vô cùng đáng yêu.

Tiếng động cơ truyền tới, Lupin kinh ngạc nhìn chiếc ô tô Muggle xuất hiện từ trong rừng cây, "Hi, Remus, khá hơn chút nào không?" Một người phụ nữ tóc vàng nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, là người sáng hôm đó.

"À, tốt, tốt hơn trước nhiều." Lupin mỉm cười nói, "Cảm ơn cô, ừm......"

"À, đã quên tự giới thiệu. Tôi là Aliya, Aliya Dashwood." Aliya xuống xe, mỉm cười vươn tay.

"A?" Lupin hơi khựng lại, cảm thấy hình như dòng họ này có chút quen tai, nhưng còn chưa kịp hỏi lại liền nghe tiếng Severus vọng ra từ trong xe: "Nhanh lên, Aliya, chúng ta muộn rồi."

Aliya nhìn Lupin lắc lắc đầu, cười nói: "Chúng tôi phải về London, anh muốn cùng đi chứ?"

Lupin liếc qua Severus, cảm thấy vẫn nên cự tuyệt thì tốt hơn, "Không, không cần đâu, Aliya, cám ơn cô, tôi Độn Thổ là được."

"Vậy thì tạm biệt nhé, Remus, chúc anh may mắn, Sev, được rồi mà, đừng thúc giục," Aliya chui vào xe, đang định khởi động ô tô, dường như nhớ tới điều gì, cô lại nhô đầu ra khỏi cửa xe nhìn Lupin nói: "Ừm, Remus, hiện tại anh có công tác sao? À, xin lỗi, tôi không có ý khác, chỉ là, tôi có mở một cửa hàng ở Hẻm Xéo, nhưng Sophie, à, chính là người quản lý cửa hàng đó, cô ấy mới mang thai, tôi cần tuyển thêm một nhân viên đỡ đần cho cô ấy, Sev nói anh có khả năng đảm nhiệm, nên tôi muốn hỏi thử một chút."

Một phần công tác? "Nhưng mà, tôi, tôi là người sói mà?" Lupin ngơ ngác.

"A? Này có vấn đề gì sao? Chỉ cần xếp lịch nghỉ của anh vào kỳ trăng tròn hàng tháng là được mà, cửa hàng của tôi mở quanh năm, thế nên chuyện sắp xếp kỳ nghỉ và vấn đề tiền lương anh có thể tự mình thương lượng với Sophie, đúng rồi, đây là danh thiếp, trên đó có địa chỉ cửa hàng, nếu anh muốn thì có thể tới tìm Sophie."

Lupin ngẩn người nhìn nụ cười dịu dàng trên môi cô, anh đã nhớ ra, dòng họ Dashwood này, cậu bé kỳ lạ kia, Andrew Dashwood, cậu bé cũng từng nói như vậy, rõ ràng là một Slytherin, nhưng lại sở hữu một tấm lòng mềm mại. Giống hệt Aliya, dường như hai người đều cảm thấy người sói chỉ là một loại bệnh, một loại bệnh thông thường như cảm mạo phát sốt linh tinh, chẳng có gì nghiêm trọng cả......

Có lẽ, chỉ có người mẹ dịu dàng như vậy mới có thể dạy dỗ được cậu bé đặc biệt ấy, Lupin cúi đầu ngẩn người nhìn tấm danh thiếp tản ra hương thơm thanh nhã trên tay, Severus thực may mắn biết bao!

Snape không cảm thấy mình may mắn đến đâu, hắn đã sớm quen với sinh hoạt như hiện tại. Nhưng, trong giây phút này, tâm tình Snape không tốt lắm, bởi vì nơi mà hắn đang đứng......

"Đây là thứ gì!" Snape chỉ vào hộp bắp rang cỡ bự trong tay Aliya.

"Bắp rang nha," Aliya không để ý Snape kháng cự, ôm lấy một cánh tay hắn kiên quyết kéo hắn đi vào rạp chiếu phim, "Sev, xem phim mà không có bắp rang sẽ nhàm chán lắm a!"

"Tôi không muốn xem cái thứ quỷ quái kia!" Snape gào lên, không thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh. Hắn chán ghét cái nơi đầy nhóc Muggle này!

"Nhưng em muốn xem mà, Sev~~~" Aliya không tức giận, cô bĩu môi quay sang làm nũng với Snape: "Đã rất nhiều năm em không tới rạp xem phim rồi, Sev, đi mà, một lần thôi, được không?"

Snape vẫn đen mặt như cũ, nhưng không kháng cự mạnh như trước nữa, thậm chí còn có vẻ ngập ngừng do dự......

Aliya đương nhiên biết nắm chắc cơ hội, cô dứt khoát vươn tay ôm cứng lấy eo Severus, giống như một đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mỉm cười yêu kiều: "Chúng ta xem phim xong lại tới nhà hàng dùng bữa tối ánh nến được không? Tối nay không trở về cũng không sao đâu, Andrew muốn sang nhà Michael ngủ lại. Sev~~~"

Nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trơn bóng mịn màng, đôi mắt lấp lánh đong đầy tình cảm kia làm hắn rung động, không khỏi nhớ tới cái ngày dược Độc Sói có chút tiến triển kia, hắn hưng phấn đến mức lôi kéo Aliya khỏi giường giữa đêm hôm khuya khoắt, muốn lập tức chia sẻ thành quả nghiên cứu của mình. Khi đó, cũng là ánh mắt này, rạng rỡ như sao trời. Đôi mắt này, nhìn hắn tràn đầy tự hào cùng yêu say đắm, Aliya yêu hắn, một khắc kia Snape đột nhiên hiểu được hàm nghĩa của những hành động của cô hồi trước. Từ rất lâu rồi, Aliya thường xuyên nhìn hắn như vậy, thực kỳ quái, vì sao trước kia hắn gần như không chú ý tới thần sắc ái mộ kia......

Cuối cùng, Snape đáp ứng yêu cầu của Aliya, cùng cô xem hết bộ phim điện ảnh trong cái nơi đầy nhóc Muggle mà mình chán ghét, khi cô tỏ ra tiếc nuối vì ăn không hết hộp bắp rang bự chảng kia, hắn cầm lấy, cau mày giải quyết nốt chúng nó trong ánh mắt lấp lánh niềm vui của Aliya......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net