Chương 58: Lời nguyền không thể tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều, Andrew lo lắng suốt một buổi chiều, cậu lo cha sẽ cùng hiệu trưởng tranh cãi, xem tình hình lúc ấy, điều này rất có thể xảy ra, nhưng đây là do cậu sai lầm, giáo sư Dumbledore chỉ có lòng giúp đỡ cậu mà thôi. Hiệu trưởng không nên gánh chịu trách nhiệm, dù sao thì cụ cũng là cấp trên của cha, hẳn nên được tôn trọng, nhất là đối với một phù thủy vĩ đại như giáo sư Dumbledore, đây là điều mẹ luôn dặn dò, hy vọng cha có thể khống chế cảm xúc......

Chiều hôm đó, cha và hiệu trưởng Dumbledore đã nói những gì, Andrew không biết, cậu chỉ biết, sau khi tan học trở lại văn phòng giáo sư độc dược, cha nghiêm khắc bảo cậu không được tiến hành bất luận thực nghiệm nào về lời nguyền không thể tha thứ nữa! Hơn nữa, không đợi cậu giải thích, cha lập tức liên lạc với mẹ, nói toàn bộ những điều cậu làm trong vài ngày gần đay cho mẹ biết......

"Andrew!" Aliya trong Gương Hai Mặt sợ hãi xanh mặt, thanh âm cao vút đến dường như có thể chấn vỡ pha lê: "Con, sao con có thể làm chuyện nguy hiểm như thế! Lại còn dám gạt ta và cha con! Thảo nào, thảo nào con đột nhiên hững thú với những câu chuyện về linh hồn, còn yêu cầu mẹ mua sách gửi tới trường! Andrew, về sau nhất định không được làm vậy nữa! Chúa ơi, Chúa ơi, ôi Chúa ơi!!!" Aliya ôm ngực liên thanh kêu lên: "May mà cha con phát hiện, Chúa ơi, Andrew, nếu...... nếu...... mẹ không dám tưởng tượng...... Sev, Sev, anh nhất định phải theo sát Andrew! Ôi Chúa ơi!!!"

Andrew còn chưa hiểu rõ vì sao cha mẹ không duy trì mình nghiên cứu, rõ ràng giáo sư Dumbledore rất ủng hộ mà.

"Con trai, con thử tưởng tượng một chút, nếu đột nhiên Michael cầm một khẩu súng tới trước mặt con và nói 'Andrew, chúng ta thử xem hiện tại mình có thể ngăn trở một viên đạn hay không?' sau đó lập tức nã một phát súng vào con, con sẽ nghĩ thế nào?" Cố gắng đè nén cảm xúc sợ hãi trong lòng, Aliya dịu giọng nói.

À, Andrew cảm thấy, hình như mình hiểu được một chút

"Hơn nữa, cha con nói rất đúng, Andrew," Aliya nghiêm mặt, "Đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, con không nên tiếp tục nghiên cứu, con trai à, không phải cha mẹ ngăn cấm con nghiên cứu tri thức mới, chỉ là, hiện tại con mới có muwoif hai tuổi."

"Con không phải trẻ con!" Andrew la lên, lại bị cha trừng một cái sắc lẻm.

"Mẹ hiểu, con trai," Aliya vẫn rất dịu dàng, "Nhưng con thử nghĩ xem, nếu tuổi thọ của con là 100 tuổi, vậy thì thời gian để con nghiên cứu còn tận 88 năm, trong 88 năm này con có thể làm được bao nhiêu chuyện? Vậy mà ngây từ bây giờ con lại vội vàng đặt mình vào tình huống nguy hiểm như thế, nhỡ đâu con xảy ra chuyện gì, vậy 88 năm đó không còn nữa. Con nhất định muốn mạo hiểm sao? Vì sao không đợi thêm vài năm nữa, khi con tích lũy được nhiều tri thức hơn, khi con nắm chắc an toàn của mình hơn?"

"Nhưng, giáo sư Dumbledore?" Andrew nghĩ nghĩ, tiếp nhận quan điểm của mẹ, nhưng cậu vẫn không hiểu, rõ ràng giáo sư Dumbledore thực duy trì cậu nghiên cứu mà.

"Vẫn là đạo lý vừa rồi, Andrew, giáo sư đã 108 tuổi, cụ đã đủ cường đại, vì thế cụ biết mình có thể khống chế nguy hiểm, đây cũng là lý do khiến giáo sư yêu cầu con chỉ có thể thực hiện thử nghiêm khi có mặt thầy ấy." Aliya ép xuống phẫn nộ đang chực trào lên trong lòng, giữ vững giọng nói dịu dàng giải thích cho con trai: "Andrew, con nói cho mẹ, con dám đảm bảo mình có thể khống chế được thần chú Avada Kedavra sao? Con có thể đảm bảo mình và người bên cạnh có thể an toàn khi gặp phải thần chú đó sao?"

Andrew cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu, cậu chỉ biết là có một lời nguyền như thế tồn tại, ngay cả cách thi triển cũng không biết, vậy thì sao có thể bảo vệ an toàn của mình và người khác đây?

"Nhưng mà, mẹ, nhưng con cảm thấy ý tưởng của mình rất tuyệt, hiện tại từ bỏ thì có chút đnags tiếc."

Nghe được lời này, Snape hơi vung tay lên, may mà Aliya dùng ánh mắt ngăn hắn lại, "Nếu thật sự cảm thấy đáng tiếc, vậy con có thể viết một bài báo cáo tường thuật rõ ràng ý tưởng của con, sau đó đưa cho người có thực lực nghiên cứu hạng mục nguy hiểm nào, ví dụ như giáo sư Dumbledore, vậy thì con cũng coi như có tham gia vào hạng mục. Đương nhiên, con trai, nhớ phải sao ra hai phần, hơn nữa phải đề nghị soạn thảo hợp đồng chi tiết, chẳng hạn như nhắc tới tên con khi phát biểu luận văn gì gì đó."

Aliya dặn dò, tuy cô cảm thấy giáo sư Dumbledore không phải loại người như vậy, nhưng cô vẫn dạy con trai phải phòng bị sự tình khi chưa xảy ra, như thế đương nhiên tốt hơn là để sự tình xảy ra rồi mới nói.

Andrew tự hỏi một lát, gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ làm như vậy.

"Đương nhiên, mẹ cũng muốn khen ngợi con," Aliya biết mình không thể chỉ đả kích con trai, cần phải két hợp cả khen ngợi nữa, "Tuy rằng lần này con làm việc không ổn lắm, nhưng, mẹ không thể không nói, con biết tìm một người có bản lĩnh để thương lượng trước mà không phải lỗ mãng hấp tấp tự mình thực nghiệm, điểm này rất tuyệt. Mẹ rất vui vẻ."

Andrew gãi gãi đầu cười hắc hắc, nhìn qua cha vẫn lạnh mặt, cậu lại cảm thấy gương mặt mình hơi nóng lên.

Thế nhưng, lần sau con nhất định phải nói với cha một tiếng, được không? Andrew, dù cha có bận rộn đếu đâu đi nữa, anh ấy cũng luôn luôn đặt con ở vị trí hàng đầu, con nhớ rõ sao, Andrew? Con luôn luôn là điều quan trọng nhất đối với cha mẹ."

Andrew gật đầu thật mạnh, "Con nhớ rõ! Mẹ, có nhất định sẽ sửa lại!" Sau đó, cậu nhóc quay qua ôm chầm lấy đùi Snape, kêu lên như làm nũng: "Cha, cha, cha tha thứ cho con nhé? Con biết sai rồi mà, về sau nhất định sẽ không phạm lỗi nữa, con bảo đảm, bất cứ thực nghiệm nào, con sẽ nói cho cha đầu tiên! Tha thứ cho con được không? Cha~~~"

Aliya che miệng cười trộm, quần của Sev sắp bị Andrew vặn thành dây thừng......

Sau đó, tuy rằng Snape đen mặt áp suất thấp vài ngày, nhưng vẫn yêu cầu Andrew ngồi trong văn phòng của mình viết báo cáo.

Một tuần sau, Snape cầm một tệp giấy da dê dày cộp, nhìn từng hàng chữ quen thuộc, im lặng thật lâu.

"Cha, cha thấy thế nào?" Andrew len lén nhìn cha, lúc trước cậu mới chỉ nói cho giáo sư Dumbledore một bộ phận suy nghĩ, rất nhiều ý tưởng khác còn cần thực nghiệm chứng minh. Nhưng trong phần báo cáo này, Andrew đã viết hết toàn bộ ý tưởng của mình về phòng ngự Avada Kedavra, còn có vài ý tưởng rất hoang đường, nhưng mẹ đã nói, đối với một nhà khoa học, đôi khi sức tưởng tượng còn quan trọng hơn cả tri thức của bản thân. Mẹ nói 'để nghiên cứu một sự vật sự kiện mới, hãy lớn mật tưởng tượng, cẩn thận chứng thực'. Tuy không thể tự mình nghiệm chứng, nhưng Andrew vẫn muốn cung cấp hết tất cả những điều mình nghĩ tới cho giáo sư Dumbledore......

"Sức tưởng tượng không tồi." Đó, ngay cả cha cũng nói ý tưởng của mình rất vớ vẩn, Andrew mím chặt môi cúi đầu, cha cũng cho rằng ý tưởng này không có khả năng thực hiện?

Snape nhu hòa nhìn đỉnh đầu con trai, giờ phút này, hắn cảm thấy vô cùng tự hào, Andrew làm rất tốt!

Kỳ thật, trong mắt người rất quen thuộc với Avada Kedavra như Snape, phần báo cáo này đâu chỉ giàu sức tưởng tượng, rất nhiều ý tưởng non nót, như tạo ra một loại quần áo có thể phản ngược thần chú, nhưng cũng có những ý tưởng đã chạm vào cốt lõi của vẫn đề, ví dụ như, rốt cuộc Avada giết chết bộ phận nào, linh hồn hay đại não?

"Theo ta," Snape ôn hòa nhìn con trai.

"Cha, a, giáo sư," đi ra khỏi văn phòng, Andrew vội vàng sửa miệng, "Hiệu trưởng Dumbledore sẽ tiếp thu sao?"

"Không biết." Snape cố ý nói, hắn biết, Dumbledore sẽ tiếp nhận bản báo cáo này, chắc chắn! Nhưng Snaoe không muốn làm Andrew quá đắc ý, phương thức Aliya giáo dục thằng bé quá mức ôn hòa, Andrew cần phải thể nghiệm cảm giác thất bại.

"Kẹo gián đôi." Andrew thấp thỏm cầm một tệp báo cáo dày cộp bước vào. Cha đã nói cha sẽ im lặng trong toàn bộ quá trình, hết thảy phải tùy thuộc vào chính cậu.

"Giáo sư Dumbledore, là con, Andrew, con cùng giáo sư Snape tới." Andrew lễ phép gõ gõ cửa phòng hiệu trưởng, khi được cho phép mới mở cửa tiến vào căn phòng mà cậu cảm thấy rất thú vị này. Các vị hiệu trưởng tiền nhiệm đều mỉm cười gật đầu chào Andrew, nếu là trước kia, Andrew sẽ cùng họ trò chuyện vài câu. Nhưng mà, hôm nay, cậu trộm giấu bàn tay trong áo chúng lau lau mồ hôi, hiện tại, cậu vô cùng khẩn trương.

"Giáo sư, chào buổi chiều. Có thể phiền ngài vài phút không?" Andrew cố bình phục sự khẩn trương trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu đàm phán với người khác, mà người này còn là vị phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ.

Dumbledore mỉm cười lắng nghe Andrew trình bày, tựa lưng vào ghế dựa, hiền từ nói: "Andrew, ý con là tạm thời con không có năng lực nghiên cứu lời nguyền giết chóc, nên ủy thác cho ta tiếp tục nghiên cứu hạng mục này, yêu cầu là nếu có thành quả thì hãy thêm tên của con vào mục tác giả phải không?"

"Ừm, giáo sư, ngài không cầu thêm tên của con phải mục tác giả, chỉ cần đề tên con vào phần cảm tạ là được rồi, con cũng chỉ là cung cấp một vài ý tưởng, mà người nghiên cứu chủ yếu chính là ngài. Đương nhiên, nếu ngài nguyện ý tiếp thu đề nghị này, cá nhân con cảm thấy đây có thể là một sự đột phá lớn, nếu thật sự có thể phá giải Avada Kedavra thì có thể giảm thiểu rất nhiều thương vong trong chiến tranh." Andrew đứng thẳng tắp, nỗ lực học theo bộ dạng của cha, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, nếu ngài yêu cầu hiệp trợ, con nhất định không chối từ."

"À," Dumbledore nhìn kỹ thần sắc Andrew, sửa lại thái độ nhẹ nhàng lúc trước, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bản báo cáo hơn năm mươi trang giấy, trình bày rất sạch sẽ nghiêm cẩn, dưới mỗi ý tưởng đều có ít nhất một ví dụ, thâm chí còn liệt ra tài liệu tham khảo cụ thể, xem ra cậu bé rất nghiêm túc với hạng mục nghiên cứu này. Hơi ngẩng đầu liếc qua Severus đứng im lặng một bên, ngữ khí Dumbledore cũng nghiêm túc hơn nhiều, "Andrew, hiện tại ta chưa thể quyết định được, ta còn phải nghiên cứu báo cáo của con trước đã, sau đó ta sẽ trả lời, được không?

Andrew gật đầu cứng ngắc, chỉ cần giáo sư chịu đọc là tốt rối: "Dạ, đương nhiên là được rồi, thưa giáo sư. Đây là trình tự bình thường, con sẽ không quấy rầy ngài nữa, chờ mong ngài hồi phục.

Làm một lễ ngả mũ chào Dumbledore, Andrew lễ độ cáo lui, còn chưa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, liền nghe thấy một vị hiệu trương tiền nhiệm trong bức họa lớn tiếng nói: "Thấy chưa, đây chính là học trò Slytherin chúng ta!" Trong giọng nói tràn đầy sự tự hào!

Nhìn Andrew đột nhiên đỏ bừng mặt, Dumbledore và Snape đều mỉm cười, trao đổi một ánh mắt ngụ ý không rõ.

"Hiệu trưởng, tôi cáo từ." Snape nói ra câu đầu tiên từ khi bước vào văn phòng hiệu trưởng ngày hôm nay.

"Cha, cha cảm thấy thế nào? Giáo sư Dumbledore sẽ đáp ứng sao?" Khép lại cánh cửa sau lưng, Andrew lặng lẽ hỏi.

"Không chắc, Andrew, con phải chuẩn bị tâm lý trước." Snape vẫn không tính toán cho con trai một câu trả lời chắc chắn.

"Potter! Trò lảng vảng ở đây làm gì!" Snape đột ngột hô lớn, Andrew giật mình ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Cậu Bé Vàng Harry Potter đang vội vã chạy trên hành lang.

Harry Potter nhìn thấy cha thì có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, vội vàng xông tới phía họ, "Em muốn gặp giáo sư Dumbledore! Là ngài Crouch, ông ấy xuất hiện...... ở trong rừng......"

Crouch? Trọng tài cúp Tam Pháp Thuật? "Ông ấy bị bệnh mà, chẳng lẽ không phải?" Andrew nói, trên Nhật Báo Tiên Tri đã đưa tin như vậy mà.

"Ông ấy đang ở trong rừng, nói rằng muốn cảnh báo cho hiệu trưởng......" Harry Potter có vẻ rất cấp bách, thấy cha hung tợn trừng mắt muốn trách cứ, Andrew lập tức hô lên với bức tượng trước cửa phòng hiệu trưởng: "Kẹo gián đôi!"

Cửa mở ra, Potter vọt lên, suýt chút nữa đụng vào hiệu trưởng đang chuẩn bị ra ngoài, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Hiệu trưởng nhìn Potter hỏi.

"Giáo sư!" Thanh âm Potter cao vút lên, "Ngài Crouch...... ở trong rừng, ông ấy muốn nói chuyện với thầy!"

"Severus," Hiệu trưởng nói, hình như sự tình rất nghiêm trọng, nhìn cha nghiêm mặt đi theo hiệu trưởng rời đi, Andrew đang muốn đuổi theo, lại nghe cha nói "Andrew, lập tức trở về ký túc xá! Không được chạy loạn!"

Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net