Chương 84: Yêu......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm người cuối cùng biết được chuyện con trai yêu đương, Aliya thực sự chua xót không thôi, hơn nữa chuyện này còn không phải do Andrew tự nói cho cô, mà là Severus, khi nói chuyện phiếm trong phòng bếp vào đêm trước Giáng sinh, hắn lỡ hỏi rằng quà tặng cho bạn gái Andrew đã chuẩn bị tốt hay chưa.

Từ nhỏ đến lớn, Aliya chưa từng thấy Andrew yêu thích một cô bé nào, cô vẫn nghĩ con trai còn chưa thông suốt đâu, không ngờ thằng bé đã cùng bạn gái kết giao gần một năm. Dù Aliya rất tò mò cô bé mà Andrew thích là người như thế nào, nhưng mà, trước khi Andrew tự mình quyết định nói cho cô, Aliya sẽ không chủ động hỏi thăm, con trai đã lớn rồi, cân tôn trọng riêng tự của thằng bé.

"Cô bé kia là học sinh thuộc Học viện Hufflepuff sao?" Mới vừa trên bàn cơm bảo đảm với con trai, vừa đóng cửa phòng ngủ, Aliya lập tức túm lấy cổ áo, mặc kệ ánh mắt hài hước của hắn mà trầm giọng truy vấn.

"Chẳng phải em đã nói mình sẽ tôn trọng riêng tư của con trai sao?" Severus nhướng mày chớp chớp mắt.

"Đó chỉ là nói nói mà thôi, mau nói, cô bé kia như thế nào, xinh đẹp sao?"

"Ừm," xoa xoa cằm, Severus thong thả ung dung lên tiếng: "Em còn nhớ con thú bông hồi nhỏ Andrew thích nhất sao?"

Đương nhiên là nhớ rồi, ngoại trừ mấy năm đầu yêu thích ếch xanh một cách khó hiểu, về sau thằng bé thích nhất chính là một con thú bông hình chim cánh cụt bụ bẫm dễ thương.

"Vậy trước khi Andrew mười một tuổi, em nhớ hình thể của Little Bear không? Trong mấy năm mà thằng bé phụ trách nuôi nấng?" Snape tiếp tục nói

Nhớ rõ a, khi còn nhỏ hình như Andrew rất sợ Little Bear bị đói, ngày nào cũng cho ăn tới năm lần, kết quả Little Bear thực sự trông như một con gấu nhỏ, cái bụng béo đến mức sắp chạm đất, cái đầu tròn xoe to hơn hầu hết đám chó hàng xóm.

"Anh nói mấy chuyện linh tinh đó làm gì a!" Aliya gầm nhẹ.

"Ừm, ý anh là, có lẽ, không, là chắc chắn, Andrew thích cái loại cảm giác mập mập tròn tròn này." Severus cố tình làm ra vẻ bí hiểm.

Aliyahơi hơi nheo mắt, chần chờ nói: "Nghĩa là...... anh muốn nói...... không phải điều em đang nghĩ đến chứ?"

"Đúng vậy, anh nhớ, em thường mặc quần áo cỡ số 2 đúng không?"

Aliya chần chờ gật gật đầu, lại nghe Severus tiếp tục nói: "Hôm trước, anh cùng Andrew tới trung tâm mua sắm chọn lễ vật, lúc ấy, Andrew cũng mua cho Annabella, chính là bạn gái của thằng bé, một chiếc váy làm quà Giáng sinh, mà chiếc váy đó, là cỡ 6."

Okay, thực cụ thể, Aliya không còn lời gì để nói, cô hiểu ý Severus muốn nói gì rồi.

"Cô gái mười mấy tuổi, hình thể như thế cũng khá bình thường, đúng không? Mà nói nữa, chỉ cần Andrew thích là được." Aliya nghĩ rất thoáng, chỉ là kết giao thôi mà, cái cảm giác yêu say đắm thuở thiếu thời này sẽ là những kỷ niệm đáng nhớ nhất.

Khẽ ngả người dựa vào vòm ngực kiên cố kia, Aliya khẽ cười: "Thời gian trôi thực nhanh, vậy mà con trai chúng ta đã tới tuổi yêu yêu đương đương rồi, mười lăm tuổi nha, thiếu niên thanh xuân a!"

"Khi mười lăm tuổi em đang làm gì?" Severus vuốt vẻ bả vai trơn bóng mịn màng, thuận miệng hỏi.

"Ừm, để em nhớ lại xem, lúc ấy đang trong thời kỳ chuẩn bị thi đại học a. Năm đó Lâm canh giữ em rất chặt, đọc sách, học tập, a! Khi đó em chính là một con mọt sách, hơn một năm trời, cả một cái party ũng chưa từng tham gia, càng đừng nói đến yêu đương. Sau khi vào đại học, tiệc tối đón người mới chính là party đầu tiên em tham gia sau gần hai năm nước sôi lửa bỏng. Chỉ là, em khi đó đối với các nam sinh viên là quá nhỏ, 'như là đang yêu đương với học sinh trung học ấy' đó là lời mà người bạn trai đầu tiên của em nói, bọn em chỉ kết giao chưa đầy hai tháng liền chia tay."

Sau lại, Lâm đột nhiên biến mất, cô bi ai hậm hực rất lâu. Đúng lúc này, Aliya gặp được Joey, một người thoạt nhìn rất đứng đắn ổn trọng lại dí dỏm hài hước, tuy rằng hắn ta lớn hơn cô những mười tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn Aliya chưa bao giờ được nam tính quan tâm, đặc biệt là loại nam tính thành thục như Joey, lúc ấy, cô đắm chìm trong sự ôn nhu chiều chuộng của hắn ta, vừa mới mất đi Lâm, Aliya gần như coi Joey trở thành nguồn sống của mình.

Nhưng, một thời gian sau, Aliya dần tỉnh táo lại, cũng phát hiện Joey là thành viên xã hội đen, cái gọi là sự nghiệp của hắn ta chính là tẩy tiền, Aliya chật vật chạy trốn, sau đó......

"Sau đó, em gặp anh, Sev, ở thời điểm em vừa trải qua sinh nhật mười chính tuổi," Aliya ngửa đầu hôn nhẹ lên môi Severus, "Đó là ngày may mắn nhất trong cuộc đời của em." Sau hôm đó, cô có Andrew, rồi dần dần, cô và hắn cũng ở bên nhau.

"Anh thì sao?" Aliya mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ Severus, giọng nói như đang làm nũng: "Tuổi mười lăm của anh?"

Mười lăm tuổi?

"Ở Hogwarts, đánh lộn cùng Black và Potter!" Severus trả lời không chút do dự, khẽ vỗ vỗ lưng Aliya đang cười lăn trong lòng hắn, cũng mỉm cười, "Khi đó, anh và bọn họ gần như hận không thể giết lẫn nhau, vừa nhác thấy mặt nhau, phản xạ đầu tiên chính là rút đũa phép, không phải anh tống bọn họ vào Bệnh thất, chính là bọn họ dùng thần chú treo ngược anh lên giễu cợt. Tóm lại, chính là đối địch lẫn nhau, suốt bảy năm, từ khi anh bước chân lên tàu tốc hành Hogwarts, cho đến tận lúc tốt nghiệp."

Aliya không nói gì, cô chỉ lẳng lặng nhìn Severus, nhìn hắn hồi ức chuyện cũ.

"Tuy hiện tại anh vẫn không thể thích nổi đám người đó, nhưng nghĩ lại thì, thời điểm đo anh còn quá yếu, yếu nhược đến mức ai cũng có thể tùy ý khinh nhục, yếu đuối đến cả bản thân mình cũng bảo hộ không được, huống chi......"

Huống chi là Lily, mười lăm tuổi, chính mình đâu có thứ gì ngoài một lòng khát khao trở nên mạnh mẽ, hai baàn tay trắng, cô gái hắn thích căn bản không coi hắn như đối tượng, thậm chí thương hại hắn; cha mẹ đều qua đời, để lại cho hắn chỉ duy nhất căn phòng nhỏ tối tăm cũ nát......

Hắn chỉ có tự tôn, nhưng cái tự tôn ấy cũng dần dần biến mất sau từng lầu khinh nhục của đám người Potter, năm ấy, năm mười lăm tuổi ấy, chính là thời điểm đen tối nhất trong sinh mệnh của hắn, năm ấy, hắn mất đi người bạn duy nhất, cũng là cô gái hắn yêu nhất. Từ đó về sau, hai người càng đi càng xa, hắn lạc vào chấp niệm truy đuổi sự cường đại, hắn cũng nghĩ mình đã tìm được người có thể giúp hắn nhanh chóng trở nên cường đại, nhanh chóng có được vinh dự và quyền lợi tối cao. Nhưng, ở thời điểm hắn nghĩ mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp, cảnh tượng ấy như bong bóng vỡ tan, hắn lại mất đi hết thảy, chỉ vì một lời tiên đoán không trọn vẹn!

Lily đã chết, vì hắn, Lily chết! Đây là tội nghiệt mà hắn gây ra, lại cũng chính là mấu chốt để Dumbledore không chế hắn.

Có đôi khi, Snape cũng miên man suy nghĩ, nếu Aliya không xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, nếu ngày đó, ngày sinh nhật của Lily, hắn không nhất thời mềm yếu mà tới quán Cái Vạc Lủng tự chuốc rượu chính mình, nếu ngày đó, Aliya mười chín tuổi không mở ra cánh cửa quán bar đen tôi kia, nếu đêm đó hắn và Aliya không đồng thời uống đến say mèm, vậy sinh mệnh của hắn sẽ như thế nào đây?

Sẽ không tốt đẹp như hiện tại, Snape tự khẳng định, có lẽ, hắn vẫn bị Dumbledore và Chúa tể Hắc Ám coi như con rối gỗ trói buộc cả đời, hoặc cô độc sinh hoạt trong thống khổ, tự chuộc tội vì lỗi làm hắn gây ra......

Mà không giống như hiện tại, hắn bình tĩnh khi nhớ tới Lily, nhớ tới quãng thời gian yêu thầm mông lung mà say đắm, bình tĩnh nhìn lại nhưng ân ân oán oán giữa mình và đám Potter...... những chuyện đó, đối với hắn đã là quá khứ rồi, kỳ thực cũng nên để nó lại trong quá khứ, con trai cũng đã lớn bằng hắn của năm đó rồi, hắn còn luẩn quẩn trong lòng làm gì đâu......

Cúi người khẽ in lại một nụ hôn lên trán Aliya, "Sao em lại có thể yêu anh a?" Có lẽ bởi vì quan hệ hai người càng ngày càng thân mật, có lẽ là không khí đêm nay thực thích hợp hoài cựu, Snape không nhịn được hỏi ra vấn đề đã xoay quanh trong đầu hắn mấy năm rồi, "Ý anh muốn nói, anh cũng chẳng phải một lựa chọn tốt...... ừm, em biết đấy."

Aliya cười, vươn tay tinh tế mà ôn nhu vuốt ve gương mặt Severus: "Sao em có thể không yêu anh được? Sev, anh tốt như vậy."

Hắn? Tốt? Snape không tỏ ý kiến, hắn chưa bao giờ cho rằng mình sẽ được phụ nữ thích, chứ đừng nói người phụ nữ xuất sắc, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi như Aliya, ngẫm lại trình độ hoan nghênh của Lily năm đó, Aliya cũng chả kém cạnh gì!

Biểu tình của Severus thực sự quá rõ ràng, Aliya hiểu rõ tâm tư của hắn, mấy năm nay, hai người càng ngày càng ăn ý, rất nhiều thời điểm, thậm chí không cần nói ra, họ vẫn có thể hiểu được đối phương đang nghĩ cái gì.

Aliya cười cười: "Thật đó, anh rất tốt mà. Em bị anh hấp dẫn là chuyện đương nhiên a, sao có thể không yêu anh chứ?" Đúng vậy, hắn chính là người đàn ông có trách nhiệm nhất mà Aliya từng gặp, người có tấm lòng kiên định nhất......

Aliya nhở tới thời diểm hai người mới gặp lại, khi đó, bọn họ tiếp xúc lẫn nhau chỉ vì Andrew, hai người gần như không có tiếng nói chung, Aliya cảm thấy hắn quá thần bí, ẩn giấu quá nhiều chuyện xưa, cho dù hắn đối với Andrew rất tốt, gần như là người cha hoàn mỹ nhất cô gặp được, nhưng, hắn chưa bao giờ nằm trong phạm vi kén chồng của Aliya......

Thích Severus bắt đầu từ khi nào đây? Aliya nghĩ nghĩ, có lẽ từ lần đầu tiên hắn chủ động dẫn cô tiến vào thế giới ma pháp, khi hắn nói cho cô, Aliya, cô không phải dị loại; có lẽ từ mỗi lần cô vầ muộn, hắn luôn luôn lưu lại chăm sóc Andrew, chờ cô an toàn về nhà mới rời khỏi; có lẽ, trong một cuộc lữ hành, vào thời khắc nguy hiểm, hắn vô thức mà kéo cô và Andrew ra sau lưng che chở......

Đúng vậy, Severus không phải là người ôn nhu, và chắc sẽ không bao giờ là, hắn chính là loại người không thể khiến người khác yêu thích ngay từ ban đầu tiếp xúc, nhưng, hắn lại là người xứng đáng để phó thác chung thân, là người hết mực trung thành với tình cảm.

Rất nhiều thời điểm, Aliya cảm thấy, Severus chính là loại người tốt nhất mà Lâm từng nói, là người như rượu ngon phương Đông, ủ càng lâu, hương vị càng thơm ngọt.

Aliya chưa từng hối hận vì yêu hắn, cho dù hắn có quá khứ. Nhớ tới chuyện cũ nghe được khi ở Hội Phượng Hoàng, nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách bên cạnh mình, Aliya cười khẽ, có quá khứ thì sao chứ? Thiếu niên hơn mười tuổi, có ai chưa từng có mối tình đầu? Nhưng, người ở bên hắn cùng nhau chiến đấu, cùng nhau già đi, thậm chí chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn, chỉ có thể là cô! Chính cô, Aliya Dashwood, phu nhân Snaoe tương lai!

Khép sách, dụi dụi mắt, Snape vươn tay tắt đèn bàn, nhẹ nhàng nhấc chăn đắp kín cho Aliya đã ngủ say trong lòng mình, ngủ đi, ngày mai là lễ Giáng sinh, bữa tối hôm nay hắn phải tới trường cùng đám học sinh lưu lại trường học, ngày mai, ngày mai sẽ là thời gian riêng của người một nhà, còn muốn dậy sớm, cả gia đình cùng đi xem phim a, đã lâu lắm rồi Aliya chưa được ra cửa, ngày mai nhất định phải bồi thường cô ấy......

Chỉ là, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, đêm Giáng sinh, sau khi Andrew ngủ, Aliya bất đắc dĩ tiễn Severus về trường, bởi một học sinh tên Luna bị Tử Thần Thực Tử bắt đi ngay trên chuyến tàu tốc hành trở về nhà nghỉ lễ Giáng sinh, năm nay học trò lưu lại trường cũng nhiều gấp mấy lần, hắn phải có mặt kiềm chế anh em Carrow, còn có, còn những bí mật không thể để lộ ra mà Dumbledore giao cho hắn......

"Đừng lo lắng, Aliya." Trước thềm cửa, Snape gắt gao ôm lấy Aliya, thấp giọng nói: "Mọi chuyện sẽ tốt thôi, nhất định sẽ!"

Đúng, mọi chuyện sẽ tốt thôi, hết thảy hắc ám rồi sẽ qua đi, quang minh rồi sẽ tới, nhưng, thời kỳ hắc ám trước hừng đông thực sự quá dài, dài đến mức, ánh mắt cô không thể nhìn rõ con đường tương lai......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net