23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu năm mới, nhà nhà ở trong lẫn ngoài xóm đua nhau đốt pháo, ở đây không thể so với thành phố, tuy trong làng nhỏ có quy định không được đốt pháo, nhưng dù gì cũng là truyền thống từ thời ông cha, người giám sát cùng lắm là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Biên Bá Hiền bị tiếng pháo ngoài cửa đánh thức, ý thức còn mơ màng, rầm rì mấy tiếng rồi rời khỏi lồng ngực của Phác Xán Liệt.

Cảm giác ấm áp trong lòng chợt biến mất, chẳng mấy chốc Phác Xán Liệt tỉnh dậy. Nghiêng đầu nhìn, len lén ôm Biên Bá Hiền từ đằng sau, môi kề sát tai cậu, "Chúc mừng năm mới, bé cưng của anh."

Đáp lại anh là Biên Bá Hiền khẽ nỉ non "ưm" một tiếng, ngơ ngác nghĩ một chốc rồi chúc anh năm mới vui vẻ.

Bàn tay Phác Xán Liệt mò mẫm từ hông cậu qua bụng, đầu anh cọ cọ sau gáy cậu, nhỏ giọng hỏi bụng em còn đau không.

Biên Bá Hiền rụt cổ lại, trở mình về lại lòng Phác Xán Liệt, nhắm mắt ngoan ngoãn đáp không đau.

Tối qua về phòng hai người chỉ ôm hôn một chút, dù anh nói đủ lời lưu manh bên tai, tay anh vẫn dịu dàng giúp cậu xoa bụng chẳng hề có ý xấu xa nào.

Nhưng có câu trốn được mùng một tránh không khỏi mười lăm, cậu vừa trả lời không đau, người bên cạnh tức khắc vươn mình ngậm môi cậu.

Sáng sớm chưa uống nước nên môi còn khô, Phác Xán Liệt kiên trì vươn lưỡi liếp láp môi Biên Bá Hiền, đợi cậu mở miệng liền với thẳng lưỡi vào, quấn quanh lưỡi cậu liên tục mút mát.

Nụ hôn anh bắt đầu từ môi đến tai, cổ, xương quai xanh cậu, bàn tay lớn không yên phận vén vạt áo cậu lên xoa xoa ngực, xuống eo và xương cụt cậu.

Điện thoại bên gối bỗng rung lên, Biên Bá Hiền đỏ bừng mắt đẩy Phác Xán Liệt đang cắn cổ mình ra, "Ư.... Xán Liệt, điện thoại."

Phác Xán Liệt không quan tâm, động tác càng dùng sức hơn, khiến cậu rên mấy tiếng.

Lúc điện thoại rung lần ba, Biên Bá Hiền duỗi tay cầm điện thoại, thấy người điện là mẹ, sợ đến mức chẳng muốn thân mật nữa.

"... Xán Liệt! Dừng lại.... A, đừng hôn nữa, mẹ em điện." Biên Bá Hiền vội vàng bịt miệng Phác Xán Liệt không cho anh làm càn nữa, ai ngờ ngón tay cậu vô ý chạm nghe máy.

"Alo? Sao giờ con mới nghe máy mẹ?"

Giọng mẹ Biên từ đầu dây bên kia truyền tới, vị lưu manh kia thoáng chốc trở nên ngoan ngoãn đàng hoàng.

Biên Bá Hiền bật loa ngoài đáp, "Con, con mới đi vệ sinh nên không chú ý."

"À, giờ con có còn ở cạnh Xán Liệt không? Sắp tới giờ cơm rồi, con dẫn thằng bé về ăn chung đi, bà và ba con cũng muốn gặp thằng bé."

Phác Xán Liệt ngẩng phắt đầu dậy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng là Phác Xán Liệt lễ phép nói cảm ơn mẹ Biên rồi hấp tấp cúp máy.

Phác Xán Liệt khó chịu kêu rên, ôm chặt Biên Bá Hiền nhất quyết không buông.

Biên Bá Hiền cười trộm, vỗ vỗ tên cún bự chẳng khác gì keo 502, "Mau dậy, sắp mười một giờ rồi."

"Không..." Phác Xán Liệt chun mũi, "Còn chưa ăn bé Dango được, không vui."

Chẳng thể đẩy anh ra, Biên Bá Hiền nâng khuôn mặt trốn trong lòng mình lên, "Dù thế nào thì vợ cũng phải gặp ba mẹ chồng mà."

Vừa dứt lời, Biên Bá Hiền kinh ngạc kêu lên một tiếng, nửa người dưới cảm giác mát lạnh.

Phác Xán Liệt chống tay giữa đùi cậu, giọng điệu xen lẫn ý cười và đe dọa, "Ai là vợ?"

Theo bản năng Biên Bá Hiền khép hai chân, đỏ mặt đẩy anh ra, rốt cuộc vẫn bị chỉnh đốn ngoan ngoãn lại, tủi thân kêu một tiếng chồng thì vở kịch loạn lạc này mới kết thúc.

Lúc đến trước cửa nhà bà nội Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt cảm giác căng thẳng ngày càng mãnh liệt, mở miệng đòi cậu an ủi vài câu rồi lấy can đảm gõ cửa.

Không ngờ rằng, người nhà họ Biên đối xử với anh cực kỳ tốt, thân thiết hệt như đã gặp gỡ rất nhiều lần, trò chuyện qua lại hết sức ăn ý.

Dọn đồ ăn lên bàn, mẹ Biên áy náy nói nhiều món từ hôm qua còn dư không ăn hết, không thể làm món ăn đặc trưng của quê họ chiêu đãi Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cười xua tay bảo không sao, anh đến mới làm mọi người nhọc thêm.

Trong bữa, chủ đề nói chuyện đa số là tình hình nhỏ nhặt ở trường, ba mẹ Biên chỉ hỏi vài câu ba mẹ Phác Xán Liệt làm ăn ở đâu rồi chuyển đề tài.

Ăn xong, bà nội về phòng ngủ trưa, ba mẹ Biên chuẩn bị ra ngoài đi dạo và mua ít đồ tết, Biên Bá Hiền liền dắt Phác Xán Liệt vào phòng mình, vâng lời theo yêu cầu người nào đó, lấy album ảnh khi bé ra.

Hai người cởi giày chen chúc trên giường, Biên Bá Hiền tựa vào lòng Phác Xán Liệt. Anh mở cuốn ảnh, nhìn bé Dango phiên bản mini trong ảnh suýt bị đáng yêu làm mù mắt, anh nghiêng đầu hôn má người trong ngực, miệng thì la hét, "Sao em có thể đáng yêu vậy hả?"

Biên Bá Hiền trề môi, lỗ tai ửng hồng không giấu nổi, "Khi bé vì đã sinh anh trai nên mẹ em muốn có một bé gái, trước lúc em sinh ra mua cả đống đồ con gái, về sau da em trắng quá, mặc mấy bộ kia gái tính hết biết."

"Nào có." Phác Xán Liệt cọ cọ cằm sau gáy Biên Bá Hiền, "Ai nói con trai thì không thể đáng yêu, bé Dango chúng ta không gái tính chút nào cả."

Lật hết cuốn ảnh, hai người dọn dẹp cất gọn gàng, ánh nắng chiều len lỏi qua rèm cửa sổ nhạt màu soi vào căn phòng, hai người dứt khoát nằm trên giường phơi nắng.

Tai Biên Bá Hiền thỉnh thoảng bị Phác Xán Liệt nhéo nhẹ, lại thêm ánh nắng ấm áp rọi trên người, không lâu sau cơn buồn ngủ bủa vây cậu.

Phác Xán Liệt đặt tay lên bụng Biên Bá Hiền trêu, "Sau này chúng ta cùng sinh thêm em bé Dango ha, mặt mũi nó sẽ y đúc em."

Biên Bá Hiền hất tay trên bụng mình đi, híp mắt nhìn anh, "Gì mà y đúc em, anh bớt nói bậy đi."

Phác Xán Liệt cúi đầu hôn trán cậu, "Anh đâu nói bậy, anh nói thật đó, về sau chúng ta nhận nuôi một bé giống em."

Biên Bá Hiền duỗi tay ôm Phác Xán Liệt, nghịch lỗ tai to to của anh, "Mà em thấy lỗ tai tinh linh như anh cũng đáng yêu lắm, mắt, mũi, miệng anh nữa, đều rất đẹp."

Đột nhiên được khen ngợi mãnh liệt thế này, Phác Xán Liệt đỏ mặt hôn cậu một cái cho bớt quê, "Kệ, anh chỉ muốn Dango be bé."

Bị tính trẻ con của anh chọc cười, Biên Bá Hiền vờ tủi thân, "Nghĩa là có Dango be bé rồi anh sẽ bỏ bé Dango này?"

Không ngờ Phác Xán Liệt nghiêm túc phủ nhận câu hỏi cậu, hôn khóe mi cậu đáp, "Luôn thích em nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net