28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau chừng sáu giờ, Biên Bá Hiền mơ màng tỉnh dậy từ ác mộng, cả người nhũn như nước, dù cả người dính sát cơ thể nóng bỏng của anh vẫn cảm thấy lành lạnh.

Tỉnh táo một chút thì bắt đầu đau nhức, mới rời khỏi mộng bi thương trở lại hiện thực, lại thêm đau đớn nên nước mắt nước mũi thi nhau chảy.

Phác Xán Liệt cảm giác người trong lòng rục rịch bèn lờ mờ mở mắt, lúc kéo cậu trở mình thấy mắt Biên Bá Hiền sưng húp vì khóc, tay phải còn ôm chặt ngực trái chỗ tim, trông nét mặt rất đau khổ.

Phác Xán Liệt vội vàng ôm cậu ngồi dậy, sốt ruột hỏi cậu làm sao vậy.

Biên Bá Hiền gượng tỉnh, ban nãy cậu nửa mơ nửa tỉnh ngủ thiếp đi lúc khóc, nhắm mắt lại thấy Phác Xán Liệt bị người bắt đi, quên mất đó chỉ là giấc mộng.

Bị Phác Xán Liệt đánh thức, Biên Bá Hiền liền ôm cổ Phác Xán Liệt, quấn chặt cả người anh không buông.

Nghe người trong lòng nỉ non tên mình, như mèo con lưu lạc không nơi nương tựa, kêu đến mức tim gan anh cũng đau.

"Anh ở đây, anh ở đây, cục cưng em sao vậy, sao bỗng khóc đau lòng thế... Kể anh nghe với nhé? Nhìn em khóc, anh khó chịu." Phác Xán Liệt để Biên Bá Hiền vùi mặt lên vai mình, dịu dàng dỗ dành cậu.

Phác Xán Liệt vỗ về Biên Bá Hiền một lát cậu cũng dần bình tĩnh hơn, tay ôm anh hơi buông lỏng, khịt mũi kể ác mộng tối qua, tuy không nhớ rõ nội dung lắm, giây phút tỉnh táo chợt nhớ Phác Xán Liệt bị một người ép buộc cướp đi, cậu cầu xin thế nào vẫn vô dụng.

Thấy Biên Bá Hiền dần bình ổn, Phác Xán Liệt thở phào đặt cậu nằm xuống giường, thay cậu gạt nước mắt còn đọng bên khóe mắt, "Gặp ác mộng sao không kêu anh dậy, nói anh biết? Xem em đáng thương tủi thân bao lâu kìa, có phải chuyện tối qua làm bộ não nhỏ bé của em ngơ luôn rồi?"

Biên Bá Hiền hừ hừ hai tiếng, kéo tay Phác Xán Liệt xuống hôn một cái, "Em đau lòng vì anh thế mà anh còn hung dữ với em."

Phác Xán Liệt dở khóc dở cười hôn nhẹ khóe miệng bạn nhỏ, "Sao anh nỡ hung dữ với cục cưng được chứ, thương em còn không kịp đây này."

Môi kề môi nhẹ nhàng, anh dịu dàng duỗi đầu lưỡi tách môi cậu, triền miên trong khoang miệng mềm mại.

"Em có khó chịu chỗ nào không? Như thắt lưng chẳng hạn." Phác Xán Liệt một tay ôm cậu, một tay xoa xoa hông cậu.

Biên Bá Hiền hơi run rẩy, lắc đầu rồi lại gật, "Hông có hơi đau, đằng sau thì không, chỉ thấy hơi lạ."

"Thấy hơi lạ?"

"Thì... tối qua anh làm lâu quá, bây giờ... có hơi trống vắng..."

Biên Bá Hiền đỏ mặt, giọng nói nhỏ dần, có lẽ nhận ra lời này đáng ngại nhường nào, cậu lén kéo chăn lên đắp kín mít.

"Ồ... Trống vắng à." Phác Xán Liệt làm bộ đăm chiêu, thình lình vươn mình kéo chăn che cả hai người, tạo nên bầu không gian nóng bỏng nhỏ hẹp, giở trò xấu với bạn nhỏ, "Thế thì cảm nhận lại cảm giác được lấp đầy là được thôi."

Lăn lộn cả sáng, lưng chừng trưa hai người mới rời giường. Phác Xán Liệt đi nấu cơm, lại nhận ra trên bàn còn nguyên thức ăn và hộp bánh ngọt, anh sực nhớ hôm qua còn chưa chúc mừng một phen hoàn hảo với Biên Bá Hiền, mấy chuyện đồi trụy đã xâm chiếm não, giờ nghĩ lại đúng là hổ thẹn.

Anh bưng mấy món thanh đạm và mấy món Biên Bá Hiền thích hâm trong lò vi sóng, bé mèo tham ăn nào đó ngoan ngoãn ngồi bên bàn chờ cơm.

Phác Xán Liệt lấy khăn lau mái tóc còn ướt của Biên Bá Hiền, xới cơm cho cậu.

Lúc ăn, Phác Xán Liệt lập kế hoạch đi chơi hôm chủ nhật ngày mai, bù đắp cho sinh nhật Biên Bá Hiền, cậu cũng cười nói được, vì hôm nay cậu thật sự chẳng tiện đi lại sau khi trải qua một phen vận động kịch liệt.

Ăn xong, Biên Bá Hiền định bụng đi rửa chén thì bị Phác Xán Liệt kéo ra ngoài phòng khách, thậm chí còn trải tấm thảm mềm lên ghế cho cậu ngồi, còn "hung dữ" bắt cậu ngoan ngoãn ngồi đó không chạy lung tung mới về bếp dọn dẹp.

Xế chiều, Biên Bá Hiền buồn tẻ nhìn Phác Xán Liệt chạy vào phòng ngủ lấy drap trải giường đi giặt trong phòng vệ sinh, sau đó lại cầm đồ quét dọn quanh nhà.

Anh làm xong xuôi cũng là lúc hai túi khoai chiên trong tay Biên Bá Hiền hết sạch. Đang ngán ngẩm vò giấy bọc, thấy Phác Xán Liệt đi tới thì chỉ tay rồi chỉ quanh miệng mình, Phác Xán Liệt ngớ mấy giây mới hiểu ý Biên Bá Hiền, thầm than, ôi chao đúng là cục cưng vàng bạc của mình, anh về phòng vệ sinh cầm khăn mặt thấm nước ra.

Lau sạch tay miệng Biên Bá Hiền, bế cậu lên phòng ngủ đã sạch sẽ, cẩn thận đặt cậu ngồi trên giường, cuối cùng cũng hoàn tất, anh nằm nhoài lên đùi cậu nói mình đau thắt lưng.

"Anh thôi đi." Biên Bá Hiền phì cười đánh hông Phác Xán Liệt, tuy ngoài miệng nói thế, tay vẫn xoa xoa cho anh, "Anh ở trên sao đau thắt lưng được? À, nếu hông anh không tốt vậy hai ta đổi vị trí ha?"

Phác Xán Liệt nghe thế, không chịu thua, "Cục cưng, em nói chẳng có lương tâm gì cả, tối qua là bạn nhỏ nào muốn anh làm mau hơn, còn nói rất thoải mái? Em rên tốn sức quá nhỉ?"

Biên Bá Hiền đỏ tai, vỗ mông Phác Xán Liệt một cái cho hả giận, "Anh nói chuyện bớt lưu manh đi được không..."

"Chỉ lưu manh với cục cưng của anh thôi mà." Phác Xán Liệt cười ha ha, chống tay dậy đòi hôn, tay xoa bóp bên hông cho Biên Bá Hiền thoải mái.

Biên Bá Hiền vừa bất lực vừa cưng chiều hôn anh, để yên cho anh xoa hông, đưa mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một vùng trời xanh biên biếc, áng mây che đi ánh nắng gắt, còn lại những tia nắng nhẹ xuyên qua cánh cửa rộng mở soi xuống sàn gỗ, lên chân cậu, và người Phác Xán Liệt.

Ánh nắng vàng nhạt nhuộm mái tóc Phác Xán Liệt, hàng lông mi dài đổ bóng bên gò má. Nghe tiếng hít thở nhè nhẹ đều đặn, Biên Bá Hiền biết anh ngủ thiếp rồi, cẩn thận rút chân mình ra, đứng dậy lấy gối đầu gối cho Phác Xán Liệt, chăm chú nhìn anh một lát rồi lại gần hôn phớt môi anh.

Bé Dango lén hôn thành công, mỉm cười đắc chí, cậu kéo cánh tay Phác Xán Liệt ra, gối mặt lên cánh tay săn chắc của anh, ngủ trưa cùng cảnh xuân tươi đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net