31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về buổi tiệc sắp tới, vốn cả hai chẳng mong muốn gì nhiều, nào ngờ biến thành bữa gặp mặt cả phụ huynh lẫn họ hàng hai bên.

Nói là gặp gỡ để bàn tổ chức tiệc chúc mừng nhân lúc Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt chưa vào học, thế mà bầu không khí cứ có thoang thoảng cảm giác đính hôn.

Phụ huynh hai bên không ngăn cản gì, lần đầu gặp mà như quen từ lâu, trong lúc trò chuyện gia đình Phác cảm ơn Biên Bá Hiền có thể thúc đẩy thằng bé nghịch nhà mình đạt thành tích cao, về sau càng nói càng hăng say, ví dụ như lên đại học dứt khoát mua cho hai đứa nhỏ nhà nhỏ gần trường, hay tổ chức đám cưới ở nước nào, tuần trăng mật sắp xếp đi đâu.

Biên Bá Hiền nghe một lát đùi sắp vùi hẳn xuống chén cơm, cuối cùng mím môi đỏ tai kéo tay áo Phác Xán Liệt ngồi cạnh, "Không thì chúng ta chuồn đi?"

Phác Xán Liệt cười, lấy giấy mềm lau khóe miệng dính nước tương của cậu, "Xấu hổ quá hả?"

Biên Bá Hiền cúi đầu ừ một tiếng, Phác Xán Liệt bóp bóp mặt cậu, "Anh thấy thế này cũng tốt, ít nhất cả hai bên ba mẹ đều nghĩ hai đứa mình có thể tiếp tục, không phải sao? Nghe ý kiến của họ anh cũng thấy vài điểm đúng lắm."

Biên Bá Hiền hơi ngẩn người, nhìn Phác Xán Liệt mấy lần rồi ngó sang bốn vị phụ huynh vui vẻ ra mặt bên kia. Tuy những lời họ bàn không thể để hết vào lòng mỗi người, nhưng trông họ vui thế, tim cậu cũng dần yên tĩnh hóa dịu dàng.

Đến hôm tiệc, đúng tám chờ báo thức đổ chuông, cả hai nằm trong chăn ấm không cam lòng tắt báo thức đi, ôm nhau lười biếng một lúc.

Vì gần đây hai người đang thương lượng kì nghỉ hè này đi đâu du lịch, mấy hôm nay Biên Bá Hiền đều ngủ lại ở nhà Phác Xán Liệt.

Sau khi đánh răng rửa mặt, cả hai xịt keo rồi thay phiên tạo kiểu tóc cho nhau dựa theo bài hướng dẫn cùng tìm tòi trên weibo hôm qua. Dù không giống ảnh lắm, nhưng nhan sắc cả hai cộng thêm kiểu hất ngược tóc để lộ vầng trán cao thì khỏi phải nói, quá đẹp trai.

Mặc áo sơ-mi trắng và quần tây xong xuôi, hai người nhìn nhau ngơ ngác.

Phác Xán Liệt không chớp mắt nhìn Biên Bá Hiền, "Anh thấy sao hôm nay cứ như lễ cưới của hai đứa."

Biên Bá Hiền nghe vậy cũng cười tít mắt, lại gần thay Phác Xán Liệt chỉnh cổ áo và cổ tay, "Sẽ có ngày đó thôi."

Phác Xán Liệt ấm áp vô cùng, rũ mi hôn hôn trán Biên Bá Hiền, "Đến lúc đó em nhớ mặc áo cưới cho anh xem."

Nào ngờ Biên Bá Hiền vô tâm búng trán người nào đó, đỏ mặt lúng túng rút tay về, "Đừng nói liều."

"Anh đâu nói liều, anh thật sự muốn ngắm bé Dango mặc áo cưới, chắc chắn rất đẹp." Phác Xán Liệt nỉ non, chìa tay vuốt ve cằm đến môi Biên Bá Hiền, hôn cậu một cái mới chịu ngưng.

Biên Bá Hiền tiện thể cúi đầu cắn ngón tay đang nâng cằm mình, chẳng thèm ư hử nữa.

Vì bữa tiệc là phụ huynh hai bên cùng chuẩn bị, họ hàng bạn bè đôi bên đến tương đối nhiều, bốn vị phụ huynh liền bao cả tầng rượu này và tầng tiệc trên lầu.

Khi đi chúc rượu hai người mới biết lúc trước nghĩ không mở tiệc là đúng. Bất kể là thật lòng chúc phúc hay nể mặt chúc, đi mời từ bậc trên đến thế hệ sau, sau này kết hôn hai người sẽ không để phụ huynh đứng ra làm chủ nữa.

Lúc mời rượu xong, hai người từ chối ngồi xuống ăn cơm, ba Phác thấy cả hai đều khó chịu bèn kêu trợ lý điện cho giám đốc khách sạn bên cạnh nằm dưới tay ông, thuê một căn phòng.

Biên Bá Hiền vừa vào phòng lập tức chạy vào phòng vệ sinh, nôn một trận.

Phác Xán Liệt đau lòng không thôi, anh ngồi xổm xuống vỗ lưng cậu, thấy vành mắt cậu đỏ bừng vì khó chịu làm anh thương cực kì. Rót ly nước cho cậu súc miệng rồi ôm cậu lên giường.

Tuy Phác Xán Liệt cũng uống kha khá, nhưng trước đây anh với Ngô Thế Huân hay uống chung rèn tửu lượng, bây giờ vẫn còn tốt. Nhưng Biên Bá Hiền là người gần như không chạm tới rượu, hôm nay uống nhiều thế khiến cậu say mặt chóng mày không thể chống cự.

Phác Xán Liệt thay bộ đồ mới cho cậu rồi đắp chăn cho cậu cẩn thận, đặt hai phần cháo loãng, trông thấy Biên Bá Hiền tạm thời sẽ ổn mới đi tắm cho vơi mùi rượu.

Ngủ được một lát Biên Bá Hiền cảm giác bên kia giường hơi lún, tức thì một cái ôm ấm áp trao cho cậu. Biên Bá Hiền ngửi thấy mùi sữa tắm thơm Phác Xán Liệt tỏa ra thì lầm bầm bảo mình cũng muốn tắm.

"Em cứ ngủ trước đi, khi nào tỉnh rượu hẳn tắm?" Phác Xán Liệt dịu dàng xoa lưng cậu.

"Không muốn..." Biên Bá Hiền giãy giụa bò lên người Phác Xán Liệt, "Em muốn tắm bây giờ mà, hức.... Vì sao anh không cho em tắm hu hu..."

Thấy Biên Bá Hiền khóc nức nở, Phác Xán Liệt sợ hết hồn, vội vàng nâng cậu dậy lau nước mắt, "Em sao thế, sao khóc rồi? Thôi thôi anh cho em tắm, thật là, em là kiểu say rượu gì đây."

Biên Bá Hiền hít hít mũi, chợt mỉm cười, "Kiểu gì sao?" Cậu đứng dậy giang hai tay ôm cổ Phác Xán Liệt, cọ má lên mặt anh, "Là kiểu bé Dango Xán Liệt thích nhất."

Tim Phác Xán Liệt lập tức nhũn như nước, biết cục cưng bây giờ say rượu mơ màng chẳng biết trời trăng đất hỡi.... Chẳng qua, bé Dango ngâm rượu đáng yêu ghê gớm!

"Vậy để anh Xán Liệt tắm cho bé nhé? Vì giờ bé Dango say kiệt sức rồi, Xán Liệt sẽ ôm bé tắm rửa sạch sẽ cho bé." Phác Xán Liệt cố nhịn cười kéo cánh tay ôm cổ mình ra, vén những lọn tóc lộn xộn trên trán Biên Bá Hiền qua một bên.

"Ưm... Dạ." Biên Bá Hiền cười hì hì, hôn Phác Xán Liệt, "Đây là đáp lễ!"

Phác Xán Liệt hít sâu ép nội tâm kích động rục rịch, thầm khóc than đúng là muốn nuốt bé Dango ngâm rượu này vào bụng.

Lúc tắm Biên Bá Hiền rất ngoan, kêu đứng yên là yên, kêu xoay qua là xoay. Có điều lưu manh Phác đối mặt với Biên Bá Hiền trần mình má ửng hồng chẳng có sức chống cự, trời mới biết anh nhịn con sói trong mình xuống thế nào.

Tắm xong, men say Biên Bá Hiền vơi đi chầm chậm tỉnh táo, khi anh đắp chăn lại cho cậu rồi phòng tắm vang tiếng thở dốc kìm nén của anh, cậu ngạc nhiên nhận ra chính mình cũng có xu hướng kéo cờ, coi như men say cậu bay sạch hết rồi.

Đợi Phác Xán Liệt giải quyết xong đúng lúc người giao thức ăn tới, anh vào phòng trông Biên Bá Hiền cuộn chặt mình trong chăn thì nghi ngờ. Đặt hộp thức ăn lên đầu tủ, nghiêng người kéo chăn Biên Bá Hiền ra, "Cục cưng, mau dậy ăn cháo rồi ngủ tiếp."

Thấy Biên Bá Hiền im lặng, ban đầu là Phác Xán Liệt ngờ vực, sau đó là lo lắng có phải cậu đau bụng không, lập tức giật chăn ra.

"Em còn khó chịu à...."

Anh đang nói bỗng im bặt, nhìn người nào đó đỏ mặt che tay ở vị trí không thể miêu tả, hiểu rõ đầu đuôi.

Cởi giày leo lên giường, anh kéo Biên Bá Hiền trở mình, nghiêm mặt chống hai tay bên đầu cậu. Phác Xán Liệt chạm trán cậu, "Tỉnh rượu rồi?"

"Chưa!" Biên Bá Hiền đỏ mặt bác bỏ, ngọ nguậy tính tránh Phác Xán Liệt, "Anh đừng... đừng đè lên em."

Mắt Biên Bá Hiền ươn ướt, đáy mắt chất chứa ít sắc lửa. Phác Xán Liệt không cho cậu mặt mũi, hôn má cậu, "Xem ra bạn nhỏ của cục cưng cũng tỉnh?"

"Đâu...." Biên Bá Hiền đẩy vai anh, "Anh.... Rèm cửa sổ chưa kéo, giờ cũng còn sáng...."

"Nhưng... bé Dango không khó chịu sao? Không cần chồng hôn nhẹ hay sờ sờ sao?" Phác Xán Liệt được voi đòi tiên tiếp tục tấn công.

"Ưm.... Không cho anh vào đâu đó." Biên Bá Hiền nghiêng đầu tránh tầm mắt anh, "Nhanh... nhanh chút."

Sau đó đương nhiên Phác Xán Liệt không làm bước cuối, ôm cậu đã mệt lả ngủ thiếp đi vào lòng. Đến nay hai phần cháo loãng cũng nguội mất, không thể đợi nổi người tới thưởng thức chúng nó.

Chạng vạng hai người tỉnh dậy, xuống giường dọn dẹp một phen rồi thay đồ chuẩn bị đi ăn. Cũng may quần áo Phác Xán Liệt khoác trên ghế để máy điều hòa hỏng, giờ mặc đã hết mùi rượu.

Tuy hai người chưa quen mặc đồ tây lắm, nhưng thế chẳng thể ảnh hưởng nhan sắc vốn sở hữu kỹ năng tôn bất cứ bộ đồ bất kể đẹp hay xấu của cả hai, quay đầu trông lại hai người khi xưa, khí chất chỉ tăng không giảm.

Hai người ăn cơm tối ở một quán Nhật, gọi sushi cùng với một nồi sukiyaki, sau đó đến tráng miệng. Ăn xong thì đi siêu thị một chuyến, mua vài món lặt vặt cho nhà và rau quả ăn nhẹ, còn mua... "đồ trên giường" tại quầy thanh toán.

Biên Bá Hiền bày đồ trong giỏ lên quầy thanh toán, đến khi cậu thấy hộp gì đó quen quen thì thắc mắc lật mặt chính xem nhãn, nhìn thấy tên hiệu liền thẹn quá hóa giận trừng Phác Xán Liệt đang nhìn cậu cười ngả ngớn, chọc cho tai cậu đỏ bừng.

Hai người, một mãi nói một xách đồ về nhà, lúc băng qua McDonald, Biên Bá Hiền thấy kem ốc quế dâu mới ra lập tức sáng mắt, Phác Xán Liệt đứng cạnh thấy vậy bật cười xoa đầu cậu, kéo cậu vào trong mua hai phần kem ốc quế dâu.

Tới trước khu nhà cũng ăn gần hết kem, Biên Bá Hiền chưa đã thèm chóp chép miệng bảo lần sau đi qua phải mua thêm cái nữa, Phác Xán Liệt đáp ừ.

Vào thang máy, Biên Bá Hiền thấy không có ai bèn tựa lên người Phác Xán Liệt, "Anh cảm thấy món mới này có ngon không?"

"Tàm tạm, nhưng anh thấy độ ngọt chưa đủ." Phác Xán Liệt cúi đầu trả lời, thấy khóe miệng Biên Bá Hiền còn dính vỏ kem giòn.

"Thế à? Em thấy ngọt lắm mà."

"Vậy để anh nếm thử."

Vừa dứt lời, Biên Bá Hiền kinh ngạc, bị anh nâng cằm lên thì xấu hổ đỏ mặt định né, "Thang máy có camera đó."

Phác Xán Liệt không màng chuyện đó, mỉm cười giơ tay che camera lại, "Em nghĩ chiều cao của người đàn ông em để trưng sao?"

Nửa phút sau, thang máy ting một tiếng, dừng tại tầng họ ấn.

Môi Biên Bá Hiền đo đỏ vì bị hôn, Phác Xán Liệt hơi tách khỏi cậu, nói khẽ, "Kem trong miệng cục cưng ngọt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net