35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, đồng hồ reo đúng bảy giờ, Biên Bá Hiền chán chường ngọ nguậy ngồi dậy, lê lết rời giường xuống lầu.

Cả kì nghỉ hè gần như luôn ở chung với Phác Xán Liệt, tối qua phải ngủ một mình làm cậu bồn chồn đến hơn nửa đêm mới chợp mắt nổi, thói quen đúng là đáng sợ mà.

Thấy Biên Bá Hiền đã dậy, Kim Mân Thạc sắp chỉnh đốn xong liền vỗ đệm giường kêu Kim Chung Đại mau tỉnh.

Tập huấn bắt đầu từ bảy giờ bốn mươi, mọi người chuẩn bị xong thì đội mũ ra ngoài. Hầu hết mọi nam sinh đều có tật chung chính là rề rà, sát phút ba mươi lăm mới chạy đi quẹt thẻ ra cửa, vắt chân lên cổ chạy hộc mạng.

Bãi tập có cả ngàn người đông như kiến mặc đồ hoa rô, dải màu xanh quân phục trải dài như bất tận.

Đúng bảy giờ bốn mươi, tổng huấn luyện viên đứng trên bục hô ngưng, bắt những người chưa về hàng ngũ chạy năm vòng quanh sân.

Biên Bá Hiền nhón chân xem cảnh vui, nào ngờ trong dòng người mênh mông đó vậy mà có bạn trai mình?

Phác Xán Liệt chạy sau cất cao giọng chửi Ngô Thế Huân chạy trước, sáng nay sáu rưỡi Phác Xán Liệt dậy đi vệ sinh, sắp leo lên giường thấy Ngô Thế Huân cũng tỉnh để đi vệ sinh thì nhờ hắn bảy giờ kêu mình dậy, kết quả là Ngô Thế Huân lăn ra ngủ luôn! Đôi người yêu cùng phòng bảy giờ dậy đi ăn sáng, chẳng màng hai người họ.

Mà không đúng, Đô Khánh Tú tốt bụng định kêu hai người dậy, chẳng qua bị tên Kim Chung Nhân xấu xa muốn xem trò bịt miệng lôi đi.

Khi trưa ăn cơm, Phác Xán Liệt lên án kịch liệt chuyện này với Biên Bá Hiền, anh vờ tủi thân níu cánh tay Biên Bá Hiền đòi an ủi, cậu hết cách phải theo ý vỗ về anh.

Hai rưỡi chiều tập hợp, tập thể đứng theo hàng đều tăm tắp. Bây giờ đã đầu tháng chín, bước vào trời thu se lạnh và chiều luôn là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, hôm nay mặt trời chói gay gắt, chỉ mười phút trôi qua lưng mọi người gần như ướt đẫm.

Biên Bá Hiền càng đứng càng cảm giác đau đầu, có lẽ vì tối qua cậu mất ngủ, cơ thể còn thiếu máu, giờ đây chóng mặt đến mức tầm mắt mờ đi.

Tuy Biên Bá Hiền rất muốn kiên trì đứng hết tiếng này, nhưng qua nửa tiếng cậu chịu hết nổi, chân ngã quỵ. May thay Kim Chung Đại bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ cậu, cất lớn tiếng báo huấn luyện viên có người ngất.

Biên Bá Hiền ngồi dưới đất kiệt sức đứng lên, nhỏ giọng bảo đợi chút cậu sẽ bình thường lại, huấn luyện viên không yên tâm, nhờ Chung Đại đỡ Biên Bá Hiền đến sân chữa bệnh.

Sân tập nhóm y khoa ở góc phải, mà sân chữa bệnh tận bên trái, Kim Chung Đại phải đỡ Biên Bá Hiền đi một vòng rất dài.

Trùng hợp hai người băng ngang qua khoa công nghiệp của Phác Xán Liệt. Chuyện đứng yên suốt tiếng đồng hồ chán muốn chết, thế nên mỗi lần có người đi qua lực chú ý của họ luôn dời theo.

Thế là Phác Xán Liệt thấy bé Dango nhà mình mặt trắng bệch phải nhờ người đỡ hộ để đi, khỏi nói lòng hấp tấp nhường nào, nhanh chóng báo huấn luyện viên mình đau bụng, chạy băng đi trước ánh mắt quái dị của huấn luyện viên. Anh lập tức chạy tới chỗ Biên Bá Hiền, đỡ Biên Bá Hiền thay Kim Chung Đại, anh cúi người duỗi tay qua đầu gối bế cậu lên, nhanh chân đến sân chữa bệnh.

Y sinh rót ly chè đường cho Biên Bá Hiền uống, sau đó hỏi vài câu, biết vấn đề không lớn thì để cậu ngồi đây đợi bớt chóng mặt, không buồn nôn là tốt.

Phác Xán Liệt ngồi bên Biên Bá Hiền, để cậu dựa vai mình nghỉ ngơi, ánh mắt toát rõ vẻ đau lòng, chăm chú nhìn khuôn mặt Biên Bá Hiền xanh xao.

"Sao tự dưng lại ngất? Sức khỏe em đâu kém thế?" Phác Xán Liệt xoa tay Biên Bá Hiền, cố gắng kiềm chế ham muốn muốn hôn cậu.

Biên Bá Hiền khẽ lắc đầu, "Tối qua em mất ngủ, cả hè ngủ chung với anh thành thói rồi."

Biên Bá Hiền nhắm mắt đáp, chẳng nhận ra giọng mình bây giờ mềm mại thế nào, dụ dỗ người ta chọc ghẹo cậu một phen.

Phác Xán Liệt nghe lí do, không khỏi bật cười, giơ tay vén tóc mái lộn xộn của Biên Bá Hiền, "Hóa ra là vậy à, hết đợt huấn luyện này, cuối tuần anh ôm em ngủ. Bạn cùng phòng em anh chưa quen lắm, sau này mời họ ăn cơm, thế là anh vô liêm sỉ tới phòng bọn em ngủ được rồi, còn nếu em muốn anh quá thì tới phòng anh ngủ đi, ai cũng biết nhau."

Biên Bá Hiền lầm bầm đôi tiếng tỏ vẻ đã biết, lát sau còn cố sửa, thì thầm em chẳng thèm thuồng ngủ với anh tới mức đó.

Nghe câu đáp bất ngờ Phác Xán Liệt không nói gì cả, anh chỉ tính toán trong bụng, dụ em vào khách sạn rồi, anh đè em bắt em nói đi nói lại muốn ngủ với anh cho thỏa lòng.

Qua mấy hôm tập huấn, mỗi khoa đều có những người nổi danh làm mưa làm gió, trở thành đối tượng tám chuyện, như nhóm Phác Xán Liệt Ngô Thế Huân, hay nhóm Biên Bá Hiền Kim Tuấn Miên y khoa, còn một số người đang trên đà được chú ý.

Chiều hôm đó, huấn luyện viên cho các khoa giao lưu với nhau.

Biên Bá Hiền đang định tới khoa Phác Xán Liệt thì nghe tiếng ra lệnh quen thuộc đằng sau.

"Quẹo trái! Bước lên trước mười bước!"

Cả khoa y quay đầu theo bản năng, thấy nhân vật nổi tiếng trong các cuộc trò chuyện đang đi về phía họ, nhiều nữ sinh bật thốt tiếng la hưng phấn.

Biên Bá Hiền đứng hàng sau cùng, Phác Xán Liệt chỉ huy đội đương nhiên đứng hàng đầu, lúc đội ngũ dừng lại Phác Xán Liệt chỉ cách chưa quá mười xăng-ti, anh cười chớp mắt với người đang sững sờ, đòi cậu khen.

"Phác Xán Liệt!"

Huấn luyện viên khoa kiến trúc chạy tới tức muốn nổ phổi, cản Biên Bá Hiền trước tầm mắt Phác Xán Liệt, "Thằng nhóc cậu đúng là, tôi bảo cậu trông hàng ngũ để tôi đi vệ sinh, cậu dám hò hét kéo nhóm đi đâu đây? Thế nào, khoa này có bạn gái cậu hay sao chạy tới đây?"

Phác Xán Liệt khó mà mở miệng, thầm đáp không có bạn gái, nhưng bạn trai thì có một.

Huấn luyện viên thấy anh im lặng, phạt anh hít đất hai trăm lần. Phác Xán Liệt thầm than quá nhiều, đọ sức thêm mấy câu với huấn luyện viên, cuối cùng phải cam chịu hít đất ngay tại đó.

Biên Bá Hiền đứng cạnh lo lắng không thôi, đầu chỉ mãi nghĩ suy về anh, khi huấn luyện viên hô hàng ngũ đứng chỉnh đốn, mọi người thôi xem trò vui quay người đứng nghiêm chỉnh, chỉ còn mỗi Biên Bá Hiền hồn treo ngược cành cây chẳng nghe gì.

"Ồ, coi bộ cậu bạn hóng chuyện mạnh quá ha? Cậu là nguyên nhân gián tiếp khiến thằng nhóc đó hít đất nhỉ?" Huấn luyện viên khụ khụ đôi tiếng, kéo cậu ra khỏi hàng.

Sau đó huấn luyện viên thương lượng với khoa kiến trúc, tiếp tục nghiêm túc hắng giọng bảo Biên Bá Hiền nằm dưới Phác Xán Liệt, còn cho phép hai khoa thả lỏng xem hai người biểu diễn.

Tức thì Biên Bá Hiền đỏ mặt ấp úng xin thay trừng phạt khác, nào ngờ tên khờ Phác Xán Liệt lớn gan cười toét miệng, thậm chí còn lưu manh huýt sáo với cậu lên tiếng cục cưng mau tới. Cuối cùng Biên Bá Hiền vẫn phải phơi thân dưới người anh.

Biên Bá Hiền nhắm chặt hai mắt chẳng dám mở, không những tai đỏ, cả khuôn mặt cũng như tôm luộc, xấu hổ không sao kể xiết. Tiếng trò chuyện của mọi người như ruồi bu bên tai, mãi không chịu tha cho cậu.

Phác Xán Liệt như cố ý, mỗi lần khụy tay luôn cúi hết mức có thể, chóp mũi cả hai suýt soát chạm nhau, anh còn nhỏ giọng nói Biên Bá Hiền không cho né, bằng không anh sẽ hôn cậu bất chấp mọi người.

Hai trăm chống đẩy giờ còn một trăm, Biên Bá Hiền dần từ xấu hổ chuyển sang đau lòng, mồ hôi trên trán Phác Xán Liệt không ngừng rơi xuống mặt cậu, từ nét mặt kiềm chế nghiêm túc của anh cũng biết anh mỏi lừ rồi.

"Xán Liệt, anh còn chịu nổi không?" Biên Bá Hiền lo lắng hỏi, thầm mong huấn luyện viên có thể nhanh hô dừng.

"Nổi chứ, sao không, cục cưng nhà anh đang nằm dưới sao anh không nổi cho được?" Phác Xán Liệt trầm giọng đáp giữa hơi thở hổn hển, tuy anh mệt sắp chết rồi, song ngoài miệng vẫn ghẹo mấy câu để cậu thôi lo.

"Để tối em bóp vai cho anh nhé?"

"Ừ, anh mong bé Dango bóp vai cho anh rồi ngủ lại luôn, tối qua anh cũng ngủ không ngon."

Biên Bá Hiền đồng ý với anh, lục lọi trong trí nhớ dầu hoa hồng mình để đâu rồi.

Hoàn thành hít đất hai trăm cái, Phác Xán Liệt khó khăn đứng dậy, trong tràn vỗ tay anh kéo Biên Bá Hiền dậy, xoa lòng bàn tay cậu ra hiệu đừng lo cho anh, cả hai về hàng ngũ riêng mình.

Huấn luyện viên xem kịch vui nãy giờ rất hài lòng, đấm một cái lên vai Phác Xán Liệt không nhẹ không nặng, "Sao, hít đất hai trăm cái hồn lìa xác rồi ha?"

Phác Xán Liệt chịu cảm giác đau nhức trên vai, cất giọng điệu binh sĩ, "Nào có, người dưới thân em như ổ điện á, pin em max rồi này."

Huấn luyện viên cười bó tay, chẳng nói lại nam sinh mồm mép này, vỗ lưng kêu anh mau dẫn đội về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net